Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 216: Lòng người khó lường!




Mã chưởng quỹ và Chu chưởng quỹ dẫn đầu mọi người xông tới, lúc này mặt trời cũng đã lặn, nhưng không khí ngoài đường phố vẫn rất khí thế náo nhiệt.

Tô bá đi bên xe ngựa, bẩm báo:

- Tiểu thư, những chưởng quỹ lớn nhỏ của tửu lầu đều tới đây hết cả, người xem...!

Lúc này phía trước không có đường đi, liễu mày của Lâm Lang khẽ nhíu lại, rồi vén rèm lên, từ xe ngựa đi xuống, lúc này cũng đã có người đốt đuốc lên, khiến trời sáng như ban ngày.

Lâm Lang nhìn lướt qua một lượt, những người trước mặt đều là những người quen, những tửu lầu ngày trước có mối quan hệ với Hòa Thịnh Tuyền rất tốt đều tới đây, trên khuôn mặt mỗi người đều nở nụ cười rất tươi tắn.

Bát đại tửu lầu, ngoài ông chủ Từ của Toàn Tụ Thịnh, khi Hòa Thịnh Tuyền gặp khó khăn có tới giúp đỡ, còn thất đại tửu lầu kia đều không có ra tay tương trợ gì, cũng ra vẻ lãnh đạm, cố ý kéo dài khoảng cách với Hòa Thịnh Tuyền.

Đám chưởng quỹ này trước kia đều lãnh đạm với Hòa Thịnh Tuyền, lúc này lại rất tươi cười dễ gần như vậy, giống như nhà mình đoạt được ngự tửu vậy, ai nấy đều cười rất tươi tắn.

Ngày trước Mã chưởng quỹ đều tỏ ra lãnh đạm với Hòa Thịnh Tuyền lần này lại đang cười rất tươi, nếu không phải tận mắt thấy Mã đại chưởng quỹ trước kia lãnh đạm với Hòa Thịnh Tuyền của mình thì nàng không thể tưởng tượng được khuôn mặt hiền hòa nhã nhặn của lão chưởng quỹ Mã này lại có tâm địa lạnh lùng như vậy.

Lâm Lang vừa xuống xe ngựa, Chu chưởng quỹ cũng đã giơ hai tay lên lớn tiếng kêu lên:

- Đừng ầm ĩ nữa, đừng ầm ĩ nữa. Hòa Thịnh Tuyền đoạt được danh hiệu ngự tửu, là vinh quang của Tây Sơn Đạo chúng ta, và cũng là niềm vinh hạnh cho Vân Sơn phủ chúng ta, nhất là những người trong nghề chúng ta.

Liền tiến lên phía trước, bộ dạng rất hiền từ vuốt râu nói:

- Lâm Lang à, chúng tôi đã đợi ở đây rất lâu rồi, không giấy gì người, lão phu đã sớm đoán được Hòa Thịnh Tuyền nhất định sẽ giành được giải nhất, Phương gia ở Hãn Châu làm sao sánh bằng với Hòa Thịnh Tuyền được chứ? Lần bình phẩm ngự tửu lần trước, chính là do Phương gia đã dùng thủ đoạn bỉ ổi, nên bọn họ mới giành được danh hiệu ngự tửu. Nhưng lão phu luôn tin rằng, ông trời có mắt, không phụ lòng người, bây giờ thì Phương gia không còn kiêu ngạo như trước được nữa rồi... lần này lão phu cũng đã dự đoán sẽ như vậy rồi, trong lòng đoán chắc chắn Hòa Thịnh Tuyền sẽ giành giải nhất, quả đúng không sai, ha ha ha...!

Hắn cười vang lên, mặt không đỏ, tim không đập loạn, nhìn vẻ rất thân thiết với Hòa Thịnh Tuyền vậy.

Những người ở đây đều phụ họa thêm:

- Không sai, nếu Hòa Thịnh Tuyền không đoạt được giải nhất, thì đúng là ông trời không có mắt!

- Ta cũng đã sớm biết rằng Phương gia không còn kiêu ngạo được mấy ngày nữa rồi, lần trước hắn mở yến tiệc thết đãi, ta tới dự tiệc, chính là muốn xem xem trò hề của Phương Chính Hạo ra sao!

- Hóa ra ngươi cũng có ý này sao? Quả là khéo, ta cũng có ý đó. Phương gia là cái đồ gì chứ, tửu bá của Hãn Châu, cũng dám tới Vân Sơn phủ chúng ta giương oai sao?

- Vân Sơn phủ có phường tửu Hòa Thịnh Tuyền của chúng ta, đây chính là vinh hạnh của Vân Sơn phủ chúng ta, làm sao có thể để cái Diệu Thảo Đường chó má đó làm vấy bẩn chứ?

- Ha ha ha, không giấu gì các ngươi, phường cược mở cửa đặt cược, bề ngoài là ta đặt cho Diệu Thảo Đường thắng, nhưng âm thầm đặt mười ngàn lượng vào cửa Hòa Thịnh Tuyền, lần này ta phát tài rồi!

- Không sai không sai, ta cũng làm như vậy. Thực ra trên danh nghĩa là đặt cửa Diệu Thảo Đường thắng, chính là để cho Phương Chính Hạo đắc ý tự mãm mà thôi, cái gọi là kiêu binh tất bại, ta đã đọc binh thư rồi, nên biết được kết quả sẽ thế nào!

- Mục tích của tửu lầu chúng ta đề cử Thiên Diệp Hồng, nói cho cùng chính là để thực khách thưởng thức mùi vị, sau đó để bọn họ biết rằng, căn bản Thiên Diệp Hồng không thể nào sánh được với Trúc Thanh tửu được. Trúc Thanh tửu được ủ cất rất tinh xảo làm sao Thiên Diệp Hồng có thể so sánh nổi chứ, ta kinh vào, uống Thiên Diệp Hồng thà uống nước lã còn hơn, nếu dùng Thiên Diệp Hồng của bọn họ để kinh doanh thì tửu lầu của ta đã sớm đóng cửa rồi!

Âm thanh ồn ào, không ai là không xu nhịn Hòa Thịnh Tuyền đã đánh bại Diệu Thảo Đường, rất nhiều người đang cố gắng giải thích cho nhưng việc làm trước kia của mình, bọn họ đều là những kẻ xuất thân buôn bán, luyện được cái tài ăn nói, lúc này giải thích, cũng ra ngô ra khoai đó chứ.

Lâm Lang nghe thấy những lời nói vô liêm sỉ này, trong lòng thầm cười.

Được rèn luyện qua gian khó, Lâm Lang cũng đã hiểu được tình người ấm lạnh thế nào, càng nghe đám người này nói càng thêm lạnh lùng, trong lòng Lâm Lang càng thêm nhớ Sở Hoan hơn, lúc bản thân gặp khó khăn nhất, người đàn ông đó vẫn kiên trì đứng sau lưng mình, Hòa Thịnh Tuyền có thể chuyển nguy thành an chính là sự giúp đỡ thầm lặng của người đàn ông đó.

Mã chưởng quỹ khoát tay, lớn tiếng nói:

- Nâng lên nào!

Trong đám người có hai tên đầy tớ xuất hiện, dường như chuẩn bị giơ lên chiếc biển bằng gỗ, nhưng chiếc biển đó được che bằng tấm vải đỏ, Mã chưởng quỹ rất đắc ý đi tới chỗ tấm biển đó, giật tấm vải đỏ ra, một tấm biểu được làm rất tinh xảo công phu, trên tấm biển đó được khắc bốn chữ bắng vàng.

- Tây Sơn Tửu Vương!

Mã chưởng quỹ cười nói với Lâm Lang:

- Lâm Lang, đây là lễ vật mà lão phu cũng đã chuẩn bị cho người từ trước rồi, lão phu biết Hòa Thịnh Tuyền nhất định sẽ đoạt giải nhất, những chữ được khắc trên tấm biển này hoàn toàn xứng đáng.

Cũng đã có người lớn tiếng đọc lên:

- Tây Sơn Tửu Vương..., Tây Sơn Tửu Vương tuyệt vời, không sai, Hòa Thịnh Tuyền không chỉ là ngự tửu của Tây Sơn Đạo chúng ta, mà còn là tửu vương của Tây Sơn Đạo chúng ta!

Rồi giơ cao lên, khẳng khái đọc:

- Tây Sơn Tửu Vương, Tây Sơn tửu Vương...!

Những người khác cũng không chịu lạc hậu, cũng đều giơ cánh tay lên, kêu lên:

- Tây Sơn Tửu Vương, Tây Sơn Tửu Vương...!

Khí thế rất hoành tráng, giống như đoàn quân hô vang tiến quân giết quân địch vậy.

Lâm Lang chậm rãi tiến lên phía trước, những tiếng hò reo vậy khiến Lâm Lang buồn nôn, trong lòng cười lạnh lùng:

- Tây Sơn Tửu Vương... chiếc hoành phi này chắc chắn là chuẩn bị cho Diệu Thảo Đường rồi, ai đoạt được danh hiệu ngự tửu thì đều mang ra để hô hào mà thôi...!

Cách lúc công bố danh hiệu ngự tửu không lâu, những chưởng quỹ lớn nhỏ của các tửu lầu đều không hẹn mà tụ tập với nhau, thậm chí đã chuẩn bị xong tấm biển “ Tây Sơn Tửu Vương”, như vậy có thể thấy, đám người này đã chuẩn bị từ trước rồi, chỉ đợi kết quả là hành động mà thôi.

Hiện giờ Hòa Thịnh Tuyền đoạt danh hiệu ngự tửu, cho nên đám người này chen chúc nhau tới đây, nếu Diệu Thảo Đường đoạt được danh hiệu ngự tửu, thì lúc này bọn họ đã tề tựu ở trước cả Phương phủ rồi.

Lâm Lang tiến lên trước, mọi người đều chủ động nhường đường, Lâm Lang chậm rãi bước đi, hai bên đều đồng thanh kêu hô “ Tây Sơn Tửu Vương”.

Tới trước cửa, Chu chưởng quỹ cũng đã nhanh chân đuổi kịp, cưới hí hí nói:

- Lâm Lang, mọi người đều đến đây để chúc mừng danh hiệu ngự tửu của Hòa Thịnh Tuyền, người cũng nên nói với mọi người vài câu nhỉ?

Lâm Lang đứng trước cửa, trầm ngâ giây lát, cuối cùng cũng xoay người lại, Chu chưởng quỹ đứng bên cạnh Lâm Lang, giơ hai tay lên, nói lớn:

- Đừng ầm ĩ nữa, để bà chủ Tô nói chuyện với mọi người vài câu nào.

Tuy trong lòng Lâm Lang có chút khinh miệt đối với một số người, nhưng nàng cũng hiểu rằng, thời thế là vậy, nhân sinh là vậy, thân ở tại thời thế này, thì cũng nên thích ứng với thời thế đó.

Hôm nay những vị chưởng quỹ tới đây cũng chiếm bảy tám phần trong giới rượu ở Vân Sơn phủ này rồi, sau này thị trường rượu của Hòa Thịnh Tuyền cuối cùng cũng phải nhờ mấy người này giúp đỡ nữa, mọi người đều nhìn Lâm Lang, Lâm Lang vô cùng uyển chuyển mà hành lễ, giọng nói rất bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Hôm nay Hòa Thịnh Tuyền có thể đoạt được danh hiệu ngự tửu, cũng đều nhờ sự chiếu cố của các thúc bá huynh đệ, nếu không phải các vị thúc bá huynh đệ giúp đỡ, thì Hòa Thịnh Tuyền cũng không có ngày hôm nay!

Đám người lập tức kêu hô lên.

Lâm Lang đợi mọi người yên ắng lại, mới tiếp tục nói:

- Trước kia nhờ sự chiếu cố của các vị, sau này vẫn cần sự chiếu cố giúp đỡ của các vị thúc bá huynh đệ. Lâm Lang không biết diễn tả nhiều, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích, đợi mấy ngày nữa Lâm Lang sẽ mở tiệc thết đãi, mời các vị thúc bá huynh đệ tới dự, tới lúc đó mong các vị thúc bá huynh đệ tới đông đủ!

- Điều đó là đương nhiên rồi, tới lúc đó ta nhất định sẽ tới dự!

- Chúng tôi muốn đến thưởng thức Thiên Thu Lạc của Hòa Thịnh Tuyền mới được!

Nghe Lâm Lang nói như vậy, không ít chưởng quỹ trong lòng thấy lo lắng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu không ít tửu gia thấy Hòa Thịnh Tuyền gặp khó khăn, không nhận là có quan hệ với Hòa Thịnh Tuyền, đều chạy sang nhờ vả Diệu Thảo Đường, những người này lo lắng nhất là Lâm Lang sẽ oán giận trong lòng.

Lâm Lang nói những câu đó, bỗng chốc khiến một người không còn lo lắng gì nữa.

Lâm Lang lại duyên dáng thi lễ, nói:

- Hôm nay Lâm Lang có chút mệt mỏi, không dám giữ các vị ở lại, mấy hôm nữa yến tiệc sẽ được thỉnh giáo nhiều hơn!

Chu chưởng quỹ lớn tiếng nói:

- Bà chủ Tô cũng đã mệt cả ngày nay rồi, mọi người giải tán trước đi, có chuyện gì thì khi mở yến tiệc sẽ nói sau, được rồi được rồi, giải tán nào!

Lúc này mọi người mới chậm rãi giải tán!

Chu chưởng quỹ cười hi hí nói với Lâm Lang:

- Lâm Lang à, người mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, thì người cứ sai bảo lão phu đi làm. Lão phu và lệnh tôn thân thiết như huynh đệ, việc của Tô gia cũng là việc của Chu gia chúng ta...!

Mã chưởng quỹ đứng bên cạnh sao có thể để Chu chưởng quỹ một mình lấy lòng Lâm Lang được, vội vàng tiến lên, nói:

- Lâm Lang, yến tiệc phải làm thế nào? người cứ nói ra, việc này Mã bá phụ sẽ lo liệu giúp người!

Chu chưởng quỹ vội vàng nói:

- Không sai không sai, mấy ngày nay người cũng đã vất vả lắm rồi, việc tổ chức yến tiệc cứ để chúng ta lo liệu, chúng ta nhất định sẽ làm ổn thỏa!

Lâm Lang nhìn hai người, vẻ rất thản nhiên, nhẹ nhàng nói:

- Đây là việc của Tô gia, không cần phiền tới hai vị đâu!

Rồi không thèm để ý hai người nữa, đi thẳng vào trong phủ.

Chu chưởng quỹ và Mã chưởng quỹ đều ngẩn người ra, cảm giác rất khó xử, định tiến vào lấy lòng tiếp, lúc này Tô bá cũng đã ngăn bọn họ lại, chắp tay nói:

- Hai vị chưởng quỹ, bà chủ cần đi nghỉ, có chuyện gì sau này hãy nói, đi nhé!

Rồi sai người tiễn khách.

Hai người cho dù mặt dạn mày dầy, lúc này cũng ngại để tiến vào trong, rồi cũng nhanh chóng ra về.

Lâm Lang về trong phủ, những người trong phủ đều đã biết được tin rồi, mỗi người đều tỏ ra rất vui mừng, chạy lên chúc mừng Lâm Lang, Lâm Lang bỏ nén tre xuống, vẻ mặt cũng đầy vui mừng, nhìn trong đám người này không có Sở Hoan, liền hỏi:

- Sở Hoan chưa về à?

Lập tức có người nói:

- Sở đại ca vừa mới về, huynh ấy đi tới hậu hoa viên rồi!

Trong lòng Lâm Lang cảm thấy rất kích động, lệnh Tô bá lấy tiền thưởng, thưởng cho mỗi người chút tiền, còn bản thân thì vội vàng đi tới hậu hoa viên, tới trước cửa căn phòng đó, chỉ thấy cửa khép hờ, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trên tay Sở Hoan đang cầm cây bút, đang viết gì đó trong phòng.

Cảm thấy cửa phòng bị đẩy ra, Sở Hoan quay người lại, thấy vẻ mặt của Lâm Lang rất kích động, từ từ đứng dậy, trên khuôn mặt nở nụ cười đầy dịu dàng.

Lâm Lang cũng không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, không còn nghĩ ngợi gì nữa, chạy nhanh lên phía trước, Sở Hoan cũng đã giang rộng đôi tay ra, Lâm Lang ôm chầm lấy Sở Hoan, đôi tay ôm sau lưng Sở Hoan, thân hình hơi run lên, giọng nói cũng run rẩy:

- Sở Hoan... Sở Hoan...!

Chỉ không ngừng gọi tên Sở Hoan.

Một bàn tay của Sở Hoan cũng vòng ôm lấy eo của Lâm Lang, còn một bàn tay kia giơ ngón tay lên nâng cằm của Lâm Lang lên, khuôn mặt nàng đã giàn giụa nước mắt rồi.

Sở Hoan dùng tay nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng nói:

- Ngốc ạ, sao lại khóc vậy?

Rồi áp sát vào mặt nàng hôn lên trán nàng một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.