Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 211: Kỳ phong đột khởi




Từ sau khi Lâm Lang tiến vào sân, ánh mắt Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Thẩm Kính không kìm nổi mà bị Lâm Lang hấp dẫn, tuy cách hơi xa, nhưng phong tư dáng người yểu điệu của Lâm Lang lại thu hết vào mắt.

Tại nơi thế này, đột nhiên xuất hiện giai nhân như Lâm Lang, tự nhiên là xinh đẹp kinh ngạc, mà Thẩm Kính cũng bị phong tư rực rỡ như hoa mùa xuân của Lâm Lang hấp dẫn.

Đối với cảnh ngộ Hòa Thịnh Tuyền, gã tự nhiên biết rõ ràng, lúc này thấy Lâm Lang đến, trong lòng lại hơi hối hận, thầm nghĩ: "Chỉ tiếc đã đáp ứng Phương gia, nếu không trái lại có thể làm chút giao dịch với Tô gia. Năm đó lão già kia không hiểu thời vụ, mỹ nhân này chưa hẳn không hiểu chuyện". Gã như vô ý kỳ thực cố tình đánh giá dáng người nóng bỏng của Lâm Lang, trong lòng lại nghĩ: "Sớm biết được Tô gia có tiểu mỹ nhân như vậy, nên cùng nói chuyện với Tô gia, chỉ cần có thể cùng nàng một đêm, cho dù danh tiếng ngự tửu cho Hòa Thịnh Tuyền thì có liên quan gì?"

Gã chủ ý xấu xa, càng nhìn Lâm Lang càng thích, trong lòng nghĩ sau này tìm biện pháp tiếp xúc với Lâm Lang một chút.

Bên cạnh đã có quan viên thấp giọng nói:

- Thiếu Khanh đại nhân, mọi người đến đông đủ, ngài xem có thể bắt đầu hay chưa?

Thẩm Kính quan uy mười phần mà gật đầu, ra thủ thế với chủ sự Hộ Bộ Ti bên cạnh, tiếng chiêng vang lên 'keng keng keng' trong tiếng người huyên náo lại tỏ ra vô cùng rõ ràng.

Tiếng chiêng vừa vang lên, giọng nói mọi người bắt đầu yên tĩnh, không đến chốc lát, xung quanh đã lặng ngắt như tờ.

Lúc này Chủ sự Hộ Bộ Ti mới đứng lên, cao giọng nói:

- Các vị, hôm nay là ngày cuối cùng bình chọn ngự tửu, Quang Lộc Tự Thẩm Thiếu Khanh được triều đình phái tới, đặc biệt đến chủ trì lần bình chọn ngự tửu này. Thẩm Thiếu Khanh chính là thánh thủ trong tửu giới, đức cao vọng trọng, hơn nữa làm người công chính vô tư, ngự tửu do Thẩm Thiếu Khanh chọn ra, nhất định là tên xứng với thực tế.

Gã giơ tay lên, lớn giọng nói:

- Tiếp theo, mời Thẩm Thiếu Khanh nói hai câu với mọi người!

Lúc này Thẩm Kính mới chậm rãi đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, quan uy mười phần, ho khan hai tiếng, liếc chung quanh, mới chậm rãi nói:

- Bổn quan được triều đình phái tới đây chủ trì chọn ngự tửu Tây Sơn Đạo. Chắc hẳn các vị còn nhớ rõ, năm năm trước bổn quan cũng từng chủ trì bình chọn ngự tửu Tây Sơn Đạo, lần bình chọn ngự tửu đó, để lại cho bổn quan ấn tượng sâu dậm. 5 năm trôi qua, lần này bổn quan may mắn trở lại chốn cũ, thật sự là rất cảm khái.

Trên mặt gã làm ra thần sắc cảm khái, tiếp tục nói:

- Lần bình chọn ngự tửu trước, công bình công chính, bổn quan cũng nhận được khen ngợi của triều đình.

Gã vừa nói ra lời, số ít người hiểu rõ nội tình liền lộ ra vẻ xem thường.

Thẩm Kính này bề ngoại nhìn qua giống như là dạng chó hình người, một tư thái đoan chính, nhưng trong bụng nhiều xấu xa, rất ít người có thể tượng tượng được, không ít người trái lại bị bề ngoài chính nhân quân tử của gã che giấu, còn tưởng rằng gã thật sự làm việc công chính.

Lâm Lang ngồi tại vị trí, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ là khóe miệng lại lộ ra một tia cười lạnh, Phương Chính Hạo ngồi bên cạnh dựa lưng vào ghế, lườm Lâm Lang, vẻ mặt đắc ý.

Chỉ thấy Thẩm Kính một tay đặt sau lưng, chậm rãi nói:

- Các vị tự nhiên còn rõ, lần trước danh tiếng ngự tửu do Diệu Thảo Đường Hãn Châu đoạt được, mà Thiên Diệp Hồng của Diệu Thảo Đường cũng rất được trong triều ưa thích. Nhưng nháy mắt trôi qua 5 năm, trong 5 năm này, tất cả tửu phường Tây Sơn Đạo không ngừng phát triển, trong đó đều có rượu ngon xuất hiện. Thứ tự danh tửu năm năm trước, không liên quan gì tới lần bình chọn này, bổn quan cần làm, chỉ là dựa vào lương tâm, một trái tim trung tâm đối với triều đình, theo lẽ công bằng mà lựa chọn ra rượu ngon tốt nhất hiếu kính cho triều đình, vô luận lần trước ngươi đoạt được giải nhất, hay là thi rớt, bình chọn rượu lúc này, toàn bộ đều không theo chuẩn lần trước.

Gã lời lẽ chính nghĩa, nước miếng tung bay, trái lại thật sự lộ ra vài phần tư thái làm việc theo lẽ công bằng, lập tức có một nhóm người chung quanh kêu lên hay.

Trong đám người vây xem ngoài hàng rào gỗ, một gã công tử áo tím cười lạnh nói:

- Nhìn không ra, hắn trái lại với ngày thường một bộ răng sắc miệng nhọn…!

Gã thần sắc lạnh nhạt, trong mắt mang theo vài phần tức giận.

Bên cạnh gã, một lão giả áo xanh đứng đó, đầu đội mũ vuông, khẽ vuốt chòm râu, cũng không nói lời nào.

Chung quanh hai người này, mấy hán tử cường tráng vây quanh, trong đám người chen chúc, vài hán tử này lại như sắt thép đúng thành tường đồng vách sắt, bảo hộ hai người một già một trẻ ở trong, người chung quanh đều không lách vào được, chỉ là ánh mắt mọi người đều ở trong sân, ai cũng không lưu ý đám người kia.

Thẩm Kính liếc tứ Đại đông gia đối diện, cười nói:

- Qua mấy ngày, cuối cùng bốn tửu phường này được công nhận là tứ đại danh tửu của Tây Sơn Đạo, bổn quan đã nghe nói tới thanh danh của Tứ đại tửu phường này.

Lúc này tứ Đại đông gia đều đứng dậy, cùng hành lễ với Thẩm Kính.

Thẩm Kính mỉm cười gật đầu, ánh mắt thoáng rơi trên người Lâm Lang, lập tức lại liếc Phương Chính Hạo, trên mặt Phương Chính Hạo lộ ra dáng cười nhún nhường.

- Tứ đại tửu phường dâng rượu!

Chủ sự Hộ Bộ Ti hô một tiếng.

Lập tức Tứ đại Đông gia đều cho hạ nhân của mình đưa bình rượu lên, Phương Chính Hạo cùng Lâm Lang đều không đưa lên vò rượu mang đến, vẫn là vò rượu bình thường.

Bốn vò rượu bày ở trên bàn, lập tức đều mở ra, Thẩm Kính chắp hai tay sau lưng tiến lên, sớm có người rót rượu trong bốn vò rượu ra chén.

Thẩm Kính vốn là ngửi mùi rượu, lập tức lại nhấp mỗi loại một ngụm, đúng lúc này, chợt thấy Trần đông gia của Tề Mậu Phường đứng dậy, chắp tay nói:

- Thiếu Khanh đại nhân, thảo dân Trần Trúc Đông gia Tề Mậu Phường, có một lời kính hiến!

Trong nhất thời, ánh mắt mọi người đều rơi lên người Trần Trúc.

Thẩm Kính nhíu mày, chắp hai tay sau lưng, hỏi:

- Trần Đông gia có lời gì muốn nói?

Trần Trúc do dự một chút, liếc Lâm Lang, rốt cuộc nói:

- Đại nhân, thảo dân kinh doanh tửu phường vài chục năm, cũng đắm chìm nhiều năm trong tửu đạo, tự hỏi vẫn biết sơ lược đối với tửu giới!

Thẩm kính gật đầu, trong nhất thời cũng không rõ ràng lắm Trần Trúc rốt cuộc có ý đồ gì.

Trần Trúc chắp tay bốn phía, rốt cuộc nói:

- Chư vị, Tề Mậu Phường có thể tiến vào hàng ngũ Tứ đại danh gia, lão hủ đã hết sức hài lòng, bởi vậy thật sự có thể thấy được ánh mắt các vị tửu sư chuẩn xác. Chỉ là tuy rằng Tề Mậu Phường của ta có được rượu ngon, nhưng thực sự tự hiểu lấy mình, lúc này đây Tề Mậu Phương cũng không dám tranh đoạt danh tiếng ngự tửu.

Gã vừa nói ra lời này, chung quanh một mảnh xôn xao.

Trần Trúc nói như vậy, giống như là bỏ cuộc trước nửa đường cuối cùng, đi đến bước này, lại không đi tiếp nữa, chủ động yếu thế, điều này lại khiến cho mọi người trong lúc nhất thời nghị luận nhao nhao lên.

Thẩm Kính cũng lộ ra vẻ cổ quái, nhíu mày hỏi:

- Trần đông gia, ý của ngươi, bổn quan vẫn không rõ!

Trần Trúc nghiêm mặt nói:

- Không dối gạt đại nhân, nếu so sánh với tửu phường khác, Tề Mậu Phường ta trái lại không sợ hãi chút nào. Nhưng lúc này Hòa Thịnh Tuyền cũng tiến vào trước bốn, thảo dân tự hỏi vẫn còn chút chênh lệch với Hòa Thịnh Tuyền, cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này thảo dân trái lại muốn làm tuấn kiệt một lần.

Lâm Lang cũng hơi kinh ngạc, nàng nhìn về phía Trần Trúc, đã thấy Trần Trúc cũng đang liếc mình, trong mắt vị Lão đông gia Tề Mậu Phường này, vậy mà lộ ra thần sắc ý vị thâm trường.

Tên Tề Mậu Phường xếp trước bốn, tự nhiên đã là rượu ngon vô cùng tốt, lúc này trước mặt mọi người thừa nhận không bằng Hòa Thịnh Tuyền, lúc chung quanh xôn xao, thực sự khiến cho mọi người cảm nhận được thực lực của Hòa Thịnh Tuyền.

Trong đám người, công tử áo tím nhăn mày nói:

- Người này thật đúng là hiếm thấy. Đại chiến sắp tới, Tề Mậu Phường này sao lại chủ động nói ra lời tăng chí khí cho người khác diệt uy phong của mình?

Lão giả bên cạnh cười lắc đầu nói:

- Đây là cách lấy lui làm tiến, Trần đông gia Tề Mậu Phường này, mới thật sự là cao thủ.

Công tử áo tím hết sức ngạc nhiên, thấp giọng nói:

- Lão sư, chỉ giáo cho?

Đôi già trẻ này, tự nhiên là Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử kiêm Đại học sĩ trước điện Từ Tòng Dương và Tề Vương Doanh Nhân.

Hôm qua sau khi Từ Tòng Dương trở về, bàn luận chính sự với Kiều Minh Đường, sau đó không thiếu được đi gặp Tề Vương. Mà Tề Vương vẫn chờ Từ Tòng Dương trở về, dựa theo đề nghị của Tôn Đức Thăng, đó là muốn hung hăng tố cáo phụ tử Lê Thế Lương.

Tôn Đức Thắng tự mình làm chứng, báo cáo việc ác của La Đỉnh cho Từ Tòng Dương. Từ Tòng Dương làm người cương trực, nghe được Tôn Đức Thắng bẩm báo, lại tăng thêm Doanh Nhân ở bên thêm mắm thêm muối, trong nhất thời quả thật nổi trận lôi đình, giận không kềm được, vốn muốn lập tức gọi La Thế Lương tới chất vấn, thậm chí đã làm xong tấu chương chuẩn bị vạch tội La Thế Lương.

Nhưng lão dù sao cũng là lão thần trong triều, làm việc cẩn thận, tuy Tôn Đức Thắng nói nhìn như không sai, nhưng dù sao liên quan đến quan lớn địa phương, nếu chỉ nghe lời nói một bên liền dùng tới tấu chương, trái lại quá mức qua loa lỗ mãng.

Lão nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc quyết định, hôm nay tự mình cải trang đi ra hành dinh, phải chẳng La Đỉnh làm ác bốn phía, chỉ cần ở trên đường tùy ý nghe ngóng một lát, liền có thể biết rõ đầu đuôi.

Doanh Nhân nơi nào chịu bỏ qua cơ hội này, nhất định muốn cùng đi, kỳ thật Từ Tòng Dương cũng muốn Doanh Nhân thấy nhiều hơn, nhìn xem trạng thái sinh tồn của dân chúng dân gian, cũng vui vẻ đáp ứng.

Thầy trò hai người cải trang ăn mặc, Thần Y Vệ cũng đều hóa trang thành người bình thường, hoặc sáng hoặc tối đi theo bảo hộ. Hôm nay hai thầy trò đi dạo một vòng trong thành, âm thầm nghe xong cách làm người của La Đình.

La Đỉnh tại thành Vân Sơn có thể nói là ác bá, muốn nghe ngóng tội trang của gã, đó là chuyện dễ dàng, Từ Tòng Dương chỉ đi dạo nửa ngày, trong lòng cũng đã hiểu rõ.

Đi dạo trong thành, thấy dòng người đều tụ tập tới thành tây, rốt cuộc nhớ tới hôm nay là ngày cuối cùng bình chọn ngự tửu, tuy Từ Tòng Dương không muốn tới địa phương đông người này, nhưng Doanh Nhân lại cố tình muốn tới đây xem xét.

Lần trước đó Sở Hoan dẫn gã tới quán rượu uống rượu, nhấm nháp Thiên Diệp Hồng, cũng nhấm nháp rượu Trúc Thanh, hai loại rượu kia cao thấp khác hẳn, lúc ấy gã đã muốn tìm Thẩm Kính chất vấn một phen.

Chỉ là về sau bởi vì chuyện La Đỉnh khiến gã thiếu chút nữa quên việc ngự tửu này, hôm nay đột nhiên nhớ tới, liền muốn xem một chút Thẩm Kính còn làm việc thiên tư trái luật hay không, gã dùng tất cả vốn liếng khuyên bảo Từ Tòng Dương đến đây xem một cái.

Từ Tòng Dương dù sao cũng là người thích rượu, thấy Tề Vương rất thích thú, trái lại không giội cho gã gáo nước lạnh, đoàn người lại đi tới bên này, chẳng qua không lộ ra thân phận, chỉ là ra vẻ người bình thường ở bên quan sát mà thôi.

Giờ phút này Trần Trúc đột nhiên nói ra lời này, lại khiến cho Doanh Nhân hết sức tò mò, lại nghe Từ Tòng Dương tán thưởng Trần Trúc là người khôn khóe, càng rất buồn bực, Từ Tòng Dương đã mỉm cười nhẹ giọng nói:

- Tề Mậu Phường chắc hẳn cũng biết mình không đoạt được danh tiếng ngự tửu, hắn làm như vậy, đó là cố tình muốn giúp Hòa Thịnh Tuyền một phen… Kỳ thật nói cho cùng, vẫn là đang giúp chính Tề Mậu Phường hắn!

Doanh Nhân vẫn khó hiểu mấu chốt trong đó, thấp giọng hỏi:

- Lão sư, ngài nói… đệ tử thật sự nghe không rõ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.