Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 202: Khuất tất




Sở Hoan có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Lâm Lang, lúc này hắn cũng muốn ôm Lâm Lang vào trong lòng để an ủi, nhưng ở nơi này không hợp cho lắm, thấy những giọt nước mắt của Lâm Lang rơi xuống, liền lấy ra một chiếc khăn, đây là chiếc khăn thơm mà Lâm Lang đã tặng cho hắn, lúc này lại có thể lau những giọt nước mắt cho Lâm Lang.

Lâm Lang cầm lấy khăn thơm, tuy tâm trạng vô cùng bị thương, nhưng nhìn tư thế thì rất tao nhã, lau những giọt nước mắt rồi nhẹ nhàng nói:

- Hôm qua ta đã phái người tới huyện thành, mang theo chìa khóa của hầm rượu, đang tính để đại tác sư tặng hai vò rượu này đi. Đại tác sư và cô phụ hôm nay cùng tới, hơn nữa vì sự an toàn, còn mang theo mười tên để đi theo bảo vệ.

Sở Hoan nhíu mày nói;

- Lẽ nào giữa đuonwgf có người ngăn lại sao?

Lâm Lang nói:

- Lúc bọn họ đi, cô phụ mướn xe ngựa, tửu vương đặt trong xe ngựa, được cô phụ đích thân thủ hộ. Bọn họ đều đi quan đạo, hơn nữa đi vào lúc thanh thiên bạch nhật, chắc không thể xảy ra sai sót được.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm.

- Nhưng giữa đường, bọn họ nói là gặp một đám cái bang, đám cái bang đó thấy bọn họ đi qua, có một tên cái bang đột nhiên nhảy ra...!

Lâm Lang nói tới đây, khẽ thở dài:

- Tên cái bang này xuất hiện quá đột ngột, bị ngựa của chúng ta va phải, những tên cái bang còn lại liền tiến tới bao vây bọn họ...!

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Sao tự nhiên lại xuất hiện đám cái bang vậy? Cảm thấy trong này ắt có vấn đề gì đó.

Nếu nói ở giới thượng của Thông Châu, trên đường gặp phải bọn cái bang, thì đó cũng không phải là việc hiếm thấy, Thông Châu rất nghèo khó, cái bang rất nhiều, nhưng ở vùng Vân Sơn phủ này, thì rất hiếm thấy đám cái bang xuất hiện trên đường.

Đôi mày của Lâm Lang khẽ nhíu lại, thần sắc ngưng đọng, nói:

- Đại tác sư xuống ngựa dẫn theo đám người nói chuyện cùng đám cái bang, lão xử lý rất ổn thỏa, tất nhiên sẽ không gây tranh chấp gì với đám cái bang này, cứ nghĩ chỉ cần đưa ra chút tiền là có thể...

Nói tới đây, rồi lắc đầu cười khắc khổ nói:

- Nhưng lúc đó cô phụ lại xuống ngựa, hơn nữa còn ôm hai vò tửu vương trên mình tiến lên...

Trong lòng Sở Hoan trầm xuống, biết là xảy ra chuyện rồi.

Quả nhiên, Lâm Lang tiếp tục nói:

- Đám cái bang kia thấy cô phụ tiến tới, đột nhiên lao lên, mọi người còn chưa kịp định thần lại, hai bình tửu vương trên tay của cô phụ bị cướp mất rồi, lúc đó đại tác sư sai người đuổi theo, và đã xảy ra đánh nhau giữa nhóm cái bang, hai vò tửu vương đó bị đánh vỡ rồi sau đó đám cái bang đó đồng loạt chạy mất...

Rồi nàng cười khắc khổ nói:

- Đây là ý trời chăng.

Sở Hoan hạ giọng nói:

- Tiến tới lấy tửu vương, sao không nói với ta một câu?

Lâm Lang nói:

- Đợt này chàng đang làm việc công, vốn đã mệt nhọc rồi, ta... ta không muốn vì chuyện bình phẩm ngự tửu này khiến chàng phiền não thêm.

Sở Hoan nghe xong, trong lòng rất cảm động, thực ra hắn luôn chú ý quan tâm tới lần bình phẩm ngự tửu này của Lâm Lang, nên mới bố trí tai mắt ở chô Tề vương Doanh Nhân.

Chỉ có điều hiện tại hắn phải trực ở hành dinh, nên cũng không có thời gian cả ngày ở cùng Lâm Lang được, thấy trong lời nói của Lâm Lang có sự quan tâm, trong lòng rất cảm động, suýt chút nữa thì tiến tới cầm lấy tay của Lâm Lang, nhưng may là kìm chế được rồi dịu dàng nói:

- Lâm Lang, hiện giờ chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, nàng không vui thì ta cũng không vui, trong lòng ta luôn canh cánh chuyện tửu vương, cứ cho rằng ngày mai mới phái người đi lấy. ở Vệ quân ta cũng đã xin Vệ thống chế nghỉ phép rồi, vốn định ngày mai đích thân tới huyện thành một chuyến, nào ngờ...

Nói tới đây, vẫn cười nói tiếp:

- Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, chúng ta phải bình tĩnh, để nghĩ ra được những đối sách mới được.

Lâm Lang nghe được những lời này của Sở Hoan, tâm trạng vốn vô cùng tuyệt vọng cũng đã thấy ấm áp hơn, cũng miễn cưỡng cười một cái, rồi lập tức khẽ lắc đầu nói:

- Năm năm trước chúng ta đoạt được ngự tửu, cũng không lường được năm năm sau sẻ xảy ra chuyện gì, cho nên bọn họ nhất định là đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Dừng lại một chút, trầm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp:

- Ta luôn cảm thấy, lần này Phương gia tới tham dự bình phẩm ngự tửu chắc chắn bọn họ cũng có tửu vương riêng của bọn họ...

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Nàng nói là...?

Lâm Lang gật đầu nói:

- Ông chủ cũ của Diệu Thảo Đường vốn là một người ủ rượu rất tài hoa, trong thời gian năm năm, cũng đủ để hắn ủ ra được những loại mỹ tửu. Tuy lần trước Phương gia đã mua chuộc được Thẩm Kính, nhưng bọn họ không ngờ được rằng lần này vẫn là Thẩm Kính tới, hơn nữa bọn họ cũng không dám chắc những vị quan chủ trì lần này bọn họ có thể mua chuộc được không... cho nên chắc hẳn bọn họ cũng phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.

Sở Hoan nói:

- Nếu quả thật như vậy, vậy tình cảnh của chúng ta có chút khó khăn rồi. Nếu có Trúc Thanh tửu vương, cho dù Phương gia có ủ ra bất cứ loại tửu vương nào, chúng ta cũng chẳng phải lo lắng, nhưng hiện tại chúng ta không còn tửu vương nữa, dựa vào những suy đoán của nàng, trong tay bọn họ vẫn có tửu vương...

Nói tới đây, cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng hẳn, không khỏi nhíu mày đăm chiêu.

Lâm Lang cười khắc khổ nói:

- Ý trời! Đã đến nước này rồi, đối với lần bình phẩm ngự tửu chúng ta coi như hết hi vọng rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen tối, khẽ nói:

- Nhưng ta cũng đã nói trước rồi, cho dù là mười, hai mươi năm thì ta cũng sẽ đợi...

Lúc này Hàn Uyên và Lương Phường Chủ đi vào, Lương Phường Chủ vẻ đáng thương nói:

- Lâm Lang, cháu xem... cháu xem tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Hay là... hay là chú đi tìm Thẩm thiếu khanh...lúc đầu Phương gia dùng tiền để ngán bước chúng ta, lần này, chúng ta... chúng ta cũng dùng tiền để mua chuộc Thẩm thiếu khanh...!

- Không cần phải nói nữa!

Lâm Lang quả thực chẳng có chút cảm tình nào với Lương Phường Chủ, chỉ vì nể là bậc trưởng bối, giữ chút thể diện cho hắn:

- Chú, nếu dùng ngân lượng để đổi lấy danh hiệu ngự tửu, thì năm năm trước phụ thân đã làm rồi. Lúc sinh thời phụ thân chỉ muốn dựa vào chất lượng rượu mà đoạt được ngự tửu, lẽ nào chú muốn Lâm Lang vi phạm di nguyện của phụ thân sao?

Vẻ mặt Lương Phường Chủ tỏ ra ngượng ngùng, nói:

- Chú cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi mà!

Lâm Lang không đợi hắn nói hết câu, đã chặn lại nói:

- Sự việc đã như vậy rồi, xem ra muốn thắng được Phương gia là điều vô cùng khó khăn. Chú, mấy năm nay chú cũng vất vả vì phường rượu rồi, xem ra phường tửu chuẩn bị phải đóng cửa, cháu cũng không giữ chú lại nữa. Từ hôm nay trở đi, chú cũng không cần phải tới phường rượu đâu, sau này cháu sẽ đưa cho chú chút ngân lượng.... chú buôn bán gì đó và sống vui vẻ với cô cháu là ok rồi....!

Lương Phường Chủ nhíu mày nói:

- Cháu muốn đuổi chú phải không?

- Không phải cháu đuổi chú đi đâu!

Lâm Lang lắc đầu, nhưng thần sắc rất kiên định nói:

- Không lâu nữa, tất cả đều phải rời đi hết, chú rời trước vài ngày, cũng không phải là việc không hay, ít ra chú cũng không phải trì hoãn tiền đồ trước mắt của chú.

Vẻ mặt Lương Phường Chủ có chút khó coi, nói:

- Lâm Lang, tuy chú đã làm một số việc sai trái, nhưng tự đáy lòng vẫn muốn giúp cháu, cháu không thể để chú thiệt thòi chứ!

Lâm Lang cũng không thèm nhìn hắn, liền đi vào trong phòng, chỉ thản nhiên nói:

- Tất nhiên là cháu sẽ không để chú thiệt thòi rồi!

Lời nói này của nàng cũng rõ ràng rồi, chẳng qua là nể cô chứ không phải là nể chú đâu.

Lương Phường Chủ thấy Lâm Lang cũng không thèm quay đầu nhìn hắn một cái, rõ ràng là quá lãnh đạm rồi, biết sự việc đã không thể nào cứu vãn được, hắn phủi tay áo rồi đi ra ngoài phủ, miệng nói:

- Trần Tâm, chuẩn bị cho ta xe ngựa, bây giờ ta muốn rời khỏi đây, người ta đã không nhận thân thích, không dung nạp ta nữa thì ta còn mặt dày ở đây làm gì.

Lâm Lang bỗng khự lại, toàn thân run lên, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong chính đường.

Sở Hoan thấy bóng dáng Lương Phường Chủ rời khỏi, ánh mắt hiện lên vẻ quái dị, hắn chạy nhanh theo Lâm Lang, khẽ nói:

- Lâm Lang, ta chợt nhớ ra một việc chưa đi giải quyết, bây giờ phải rời khỏi đây, nàng nghỉ ngơi sớm đi nhé, xong việc ta sẽ tới thăm nàng...

Lâm Lang lo lắng nói:

- Muộn thế này rồi, chàng... chàng còn đi đâu nữa? Chàng phải cẩn thận đấy.

Sở Hoan dịu dàng cười một cái, cũng không nói nhiều nữa, tới bên cửa cởi giúp trụ ra, đưa cho một tên quản gia tạm thời bảo quản hộ, rồi sai tên hầu ra lấy một miếng vải thô ra đây, hắn rất nhanh nhẹn mà xé miếng vải thô đó rồi buộc vào bốn chân của đại hắc mã, lúc đó mới nhảy lên ngựa nhanh chóng đuổi theo Lương Phường Chủ.

Bốn chân của đại hắc mã được buộc vải thô vào nên tiếng phi trên đá không hề phát ra tiếng.

Trong đêm tối, vô cùng tĩnh mĩnh, ngựa của Sở Hoan cách chiếc xe ngựa phía trước không xa cũng không gần, nhưng nằm trong tầm kiểm soát của hắn, trong màm đêm đen tối, dựa vào những tiếng ngựa phi và tiếng phu ngựa là hắn biết được phương hướng của chiếc xe ngựa đó rồi.

Chạy vòng qua mấy con phố, Sở Hoan vẫn cứ bán theo sau, thấy lại rẽ vào một con đường rồi tiếng xe ngựa chậm dần lại, Sở Hoan cũng cho ngựa đi chậm lại, rồi nấp ven đường, trong bóng đêm khó mà thấy được rõ ràng.

Rất nhanh, chiếc xe ngựa liền dừng lại, trong bóng đêm Sở Hoan cũng thấy Lương Phường Chủ xuống xe, rồi lại thấy Lương Phường Chủ nói gì với phu xe, chiếc xe ngựa lập tức rời khỏi, còn Lương Phường Chủ thì nhìn trước nhìn sau, nhưng không nhìn thấy Sở Hoan đang nấp vào bên tường, hoặc là cảm thấy không có ai theo dõi, lúc đó mới đi về phía trước, rồi rẽ vào một con phố rất náo nhiệt.

Sở Hoan vẫn luôn bán theo tới con phố kia, xoay người xuống ngựa, rồi buộc ngựa vào một chỗ xa xa, trên con phố này trước mỗi căn phòng đều được treo rất nhiều đèn lồng, nghe được những tiếng đàn râm ran, tiếng sáo thổi vi vu, cùng với những tiếng oanh thanh yến ngữ, trên đường xe cộ qua lại, người đi đường không hề vắng vẻ, bất giác đã theo dõi Lương Phường Chủ tới Yên Hoa của Vân Sơn phủ.

Bước chân của Lương Phường Chủ rất nhanh, Sở Hoan đi phía sau, chỉ đi chốc lát đã thấy Lương Phường Chủ dừng lại trwocs cửa Phong Nguyệt thanh lâu, liền có một vị cô nương trang điểm lòe loẹt ra nghênh đón, Lương Phường Chủ dường như rất thuần thục mà khoác vai ôm ấp rồi đi vào trong lầu, nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng là một khách quen nơi này rồi.

Phần lớn thời gian là hắn ở huyện thành, lúc này Sở Hoan cũng không dám đoán chắc là hắn có thông thạo chỗ này không nữa, hay là hắn có gì khác.

Thấy Lương Phường Chủ đi vào bên trong, trên mặt Sở Hoan thản nhiên nở nụ cười, rồi thấp giọng tự nói:

- Đột nhiên xuất hiện đám cái bang, thường ngày gặp phải chuyện gì là co rút lại, lần này tự nhiên lại chủ động đi, hơn nữa lại còn ôm tửu vương theo nữa chứ... nếu không có gì khuất tất thì đúng là gặp phải quỷ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.