Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 199: Cô đèn đêm không lạnh




Sau khi trời tối đen Sở Hoan về tới Tô phủ, đã nhiều ngày ban ngày hắn phải tới hành dinh trực, cho nên không thể làm việc ở Tô phủ, buổi tối trước khi về nhà, đều tới Tô phủ xem một cái.

Tô phủ ngày thường chỉ cần sau khi trời tối đen, sẽ đóng chặt cửa lớn, trong phủ vẫn duy trì im lặng cực độ. Sở Hoan tiến vào từ cửa hông, hắn hiện giờ quen thuộc đối với Tô phủ, trên dưới trong phủ đều biết rắng hắn là Vệ tướng Cấm vệ quân, vô cùng kính sợ đối với hắn. Hắn vào phủ, biết được Lâm Lang ở hậu viện, liền lập tức tiến tới hậu viện.

Tuyết đã bắt đầu tan, trên nóc tòa nhà ở hậu hoa viên Lâm Lang thường ở kia, cũng không có tuyết trắng bao trùm như trước. Đi theo con đường đá nhỏ, Sở Hoan liền nghe được trong căn phòng cô tịch kia truyền ra một tiếng đàn mờ ảo.

Hắn hiểu rõ trong lòng, đánh đàn trong phòng, chắc chắn là Lâm Lang.

Lâm Lang là người giỏi trong kinh doanh, xử lý kinh doanh của Tô gia vẫn gọn gàng ngăn nắp, mà trong cuộc sống nàng cũng là một nữ tử rất có tài, cầm kỳ thư họa đều tinh thông.

Tiếng đàn như nước suối vỗ đá, vô cùng dễ nghe, Sở Hoan không giỏi đánh đàn, giỏi về thổi tiêu, tuy rằng nhạc khí của hai người khác nhau, nhưng hắn vẫn có vài phần hiểu biết đối với âm luật, có thể nghe ra một tia bất đắc dĩ bên trong tiếng đàn, tiếng đàn sinh ra từ lòng, có thể thấy được tâm tình của Lâm Lang thật sự không tốt lắm.

Tuy rằng gần đây Sở Hoan thường xuyên khuyên giải an ủi Lâm Lang, trấn an nàng sầu lo, nhưng ngự tửu vô cùng cấp bách, nghĩ tới tình cảnh trước mắt, trong lòng Lâm Lang vẫn áp lực rất lớn.

Sở Hoan đi tới trước nhà, cửa phòng khép hờ, hắn nhẹ đẩy cửa đi vào. Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ không thất lễ như thế, nhưng hắn cùng Lâm Lang đã là quan hệ da thịt, tự nhiên không còn băn khoăn như vậy.

Lúc này Lâm Lang mặc quần trắng thanh lịch, nhìn qua dường như mới tắm không lâu, trong phòng còn tản ra mùi hoa, mái tóc nàng chưa chải vuốt, thậm chí còn hơi ẩm ướt, rối tung phía sau, thoạt nhìn tăng thêm vài phần phong tình.

Sở Hoan tiến vào, tiếng đàn của Lâm Lang không có dừng lại, mười ngón ngọc dài nhỏ vẫn đang đánh đàn, mà nàng cũng đã ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Hoan, thấy Sở Hoan tiến vào, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ.

Sở Hoan tới bên cạnh đàn, nghe Lâm Lang đánh đàn, sau một lát, tiếng đàn dừng lại, lúc này Lâm Lang mới dịu dàng nói:

- Chàng đã đến rồi? Hôm nay có mệt hay không?

Tình cảm quan tâm bộc lộ trong lời nói.

Sở Hoan lắc đầu, cười nói:

- Ta tới thăm nàng!

Lâm Lang đứng dậy, chủ động vươn tay kéo tay Sở Hoan, nói:

- Hôm nay ta làm điểm tâm, chàng muốn nếm thử hay không?

- Điểm tâm?

Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:

- Nàng còn có thể làm điểm tâm?

Lâm Lang oán trách nhìn hắn một cái, nói:

- Hay lắm, hóa ra chàng nghĩ rằng ta không biết làm cái gì.

Nàng vừa nói, vừa lôi kéo Sở Hoan vào phòng, trên bàn trong phòng, quả nhiên đặt hai đĩa điểm tâm.

Sở Hoan cười nói:

- Nàng biết ta không có ý này.

Hắn đi theo Lâm Lang tới ngồi xuống bên cạnh bàn, Lâm Lang đã nói:

- Đây là long nhãn lăn gạo nếp ta tự tay làm, chàng nếm thử, xem có ăn được không?

Sở Hoan cầm lấy một miếng long nhãn lăn gạo nếp, cắn một miếng, lập tức gật đầu nói:

- Ăn ngon. Hóa ra nàng thật sự biết làm điểm tâm.

Lâm Lang lộ ra vài phần đắc ý nói:

- Lúc phụ thân còn ở trên đời, thích nhất chính là long nhãn lăn gạo nếp ta tự tay làm.

Nàng chăm chú nhìn Sở Hoan, thản nhiên cười nói:

- Ngoại trừ phụ thân, còn không có mấy người có thể ăn đồ ta tự làm đó.

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Như vậy xem ra, ta thật sự là vinh hạnh.

Hắn chỉ vào điểm tâm nói:

- Như vậy đồ ăn còn lại, nàng bọc lại cho ta!

Lâm lang ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao?

- Đồ ăn ngon như vậy, hơn nữa còn là nàng tự tay làm, ta muốn cất đi chậm rãi nhấm nháp, một ngày ăn một miếng.

Sở Hoan nhìn bộ dáng kiều diễm phong tình vạn chủng sau khi tắm của Lâm Lang, trong lòng ý động, trêu chọc nói:

- Ăn điểm tâm này, sau đó cả người liền có khi lực.

Lâm Lang biết hắn đang trêu đùa, lườm hắn một cái, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ, thấp giọng nói:

- Nếu chàng... nếu chàn gthích, về sau ta thường xuyên... thường xuyên làm cho chàng là được.

Nói đến đây, trên mặt nàng ửng đỏ một hồi.

Màu da nàng trắng nõn, vô cùng mịn màng, ửng đỏ lên, lại kiều mị động lòng người.

Sở Hoan tâm thần rung động, không kìm nổi lòng gật đầu nói:

- Được, về sau ta muốn ăn điểm tâm, nàng liền làm cho ta.

Hắn lập tức lại nói:

- Trong tiếng đàn của nàng dường như không quá vui, vẫn là vì chuyện ngự tửu sao?

Lâm Lang thở dài yếu ớt, gật đầu nói:

- Từ nay trở đi liền bắt đầu bình chọn ngự tửu, lòng ta... dường như có một tảng đá đè lên.

Sở Hoan khuyên nhủ:

- Xe đến trước núi ắt có đường, Lâm Lang, nàng nghĩ nhiều vô ích, chất lượng rượu Trúc Thanh ở nơi nào, lần này nhất định sẽ không thua Thiên Diệp Hồng.

Lâm Lang cười khổ nói:

- Tuy là nói vậy, nhưng... !

Nói đến chỗ này, nàng lại thở dài yếu ớt, chăm chú nhìn Sở Hoan nói:

- Ta đã nghĩ tốt lắm, nếu lần này thua, tửu phường không thể kinh doanh nữa, ta sẽ cho đám tiểu nhị của tửu phường mỗi người một phần bạc lớn, đủ để trước khi bọn họ tìm được tiểu nhị mới, cả nhà sẽ không chịu đói. Còn tửu phường, đó là phụ thân lưu lại, tuyệt đối không thể bán, ta vẫn sẽ bảo vệ tửu phường, hơn nữa ta không tin Lưu Tụ Quang có thể một tay che trời, sớm muộn có một ngày, Hòa Thịnh Tuyền còn có thể khai trương một lần nữa, cho dù là mười năm, hai mươi năm thậm chí là ba mươi năm, chỉ cần ta còn sống, sẽ khiến Hòa Thịnh Tuyền sản xuất rượu ngon một lần nữa, vẫn còn muốn tham gia ngự tửu, cuối cùng có một ngày có thể hoàn thành di nguyên của phụ thân!

Ánh mắt nàng kiên định, giọng điệu cũng vô cùng kiên định.

Sở Hoan biết lời này của Lâm Lang tuyệt đối không chỉ là nói mà thôi, thật ra tâm tính Lâm Lang vô cùng cứng cỏi, chẳng sợ gặp được cực khổ lớn, nàng cũng sẽ không lùi bước.

- Nàng có lòng này, không lo không thể trở thành ngự tửu.

Sở Hoan vuốt cằm nói.

Lâm Lang nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Sở Hoan, giọng nói dịu dàng:

- Sở Hoan, mấy ngày nay, cảm ơn... cảm ơn chàng vẫn bồi ta, không có chàng, ta... chỉ sợ ta sớm đã không chống đỡ nổi nữa.

Sở Hoan không kìm nổi vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Lang, ngọc thủ của nàng vừa non vừa nhắn, dịu dàng nói:

- Giữa hai ta, còn cần nói lời cảm ơn sao? Về sau không được nói như vậy.

Lâm Lang thẹn thùng gật đầu.

Sở Hoan thấy sắc trời đã tới đêm đen, nói:

- Lâm Lang, trời cũng không còn sớm, nàng nghỉ ngơi sớm một chút đi, từ nay trở đi bắt đầu bình chọn ngự tửu, nghe nói phải qua bảy tám ngày mới có thể chọn ra kết quả cuối cùng, nàng nuôi đủ tinh thần, chúng ta cũng vật lộn một phen.

Lâm Lang lộ ra ý chí chiến đấu, gật đầu, thấy Sở Hoan dường như muốn đi, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi:

- Chàng... hiện giờ chàng phải đi sao?

Nói xong câu đó, nàng chỉ cảm thấy mặt hơi nóng lên, không kìm nổi lòng mà hạ thấp trán.

Sở Hoan thấy Lâm Lang như thế, trong lòng rung động, trước giai nhân, hắn không kìm nổi vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Lang, khuôn mặt như hoa như ngọc tràn đầy phong tình quyến rũ của Lâm Lang ngay ở trước mắt.

Cảm giác được ánh mắt Sở Hoan bắt đầu nóng cháy lên, Lâm Lang chỉ cảm thấy thân thể cũng hơi nóng, khuôn mặt lại ửng đỏ, nhắm mắt lại, thân thể tiến về phía trước.

Nàng vừa mới có chuyện vợ chồng với Sở Hoan, đêm đó tất nhiên khiến Sở Hoan như say như mê, đạt được khoái cảm thật lớn trên thân thể trắng nõn mềm mại của nàng, mà Lâm Lang làm sao không phải hưởng thụ được vui thích thật lớn?

Tuy rằng nàng đã là vợ người, nhưng trước Sở Hoan, nàng chưa từng thể nghiệm được tình cảm mãnh liệt thật sự, hơn nữa thân thể của nàng đã chín mọng, từng có rất nhiều đêm một mình, thường xuyên có một loại tịch mịch lửa dục không tự chủ mà tràn ngập toàn thân, đêm đó hoan ái một đêm với Sở Hoan, dưới tình cảm mãnh liệt, nàng cũng quăng vào toàn thân, tận tình vui thích.

Thân thể bỏ đã lâu dưới sự tấn công rắn chắc co lực của Sở Hoan, cũng khiến Lâm Lang nếm được tư vị tiêu hồn thực cốt kia, chỉ là sau đêm hôm đó, tuy rằng nàng vô cùng lưu luyến, nhưng cũng không tiện mở miệng, mà Sở Hoan đã nhiều ngày có việc trong người, cũng chưa từng hoan ái qua, dưới ngọn đèn cô đơn, Lâm Lang nghĩ tới tình cảm mãnh liệt đêm đó, không kìm nổi lộ ra một chút, mà Sở Hoan nào có đạo lý nhìn không ra.

Nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Lâm Lang dán tới, Sở Hoan cũng không kìm nổi mà tiến đón, môi hai người nhẹ nhàng chạm nhau, thân thể Lâm Lang run lên, Sở Hoan đã vòng tay, nhẹ nhàng và khéo léo kéo Lâm Lang qua, để nàng ngồi xuống chân trái của mình, hương đồn nở nang kia đè lên đùi Sở Hoan, Sở Hoan liền cảm giác được co dãn mười phần.

- Có người hay không?

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi.

Lâm Lang bị Sở Hoan ôm vào lòng, tim đập gia tốc, cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu:

- Không... sẽ không, ta... ta đã dặn dò, ai cũng không... không được tới đây... ồ... !

Lời nàng chưa dứt, Sở Hoan đã dùng miệng chặn cặp môi thơm của nàng.

Eo thon của Lâm Lang bị Sở Hoan ôm, lúc này động tình, một cánh tay ngọc đoàn vòng qua cổ Sở Hoan, đòn lấy môi hôn của Sở Hoan. Đùi ngọc của nàng va chạm giữa khố Sở Hoan, cảm thấy được chỗ kia của ái lang đã cứng rắn lên.

Nàng vừa thẹn vừa mừng, dù sao có thể khiến ái lang phản ứng nhanh như vậy, có thể thấy được Sở Hoan vô cùng thích mình.

Vì nghênh đón ái lang của mình, đùi ngọc kia của nàng dĩ nhiên không kìm nổi lòng mà nhẹ nhàng di động ma sát, dường như đang khiêu khích. Sở Hoan hôn môi thơm anh đào của Lâm Lang, trong lòng đã nghĩ: “Chỉ sợ người ngoài khó có thể nghĩ tới, lúc kích tình Lâm Lang lại lẳng lơ quyến rũ như vậy... !”

Trong miệng Lâm Lang sinh hương, hơn nữa da thịt của nàng còn mang theo mùi thơm, Sở Hoan dần dần mê đắm, thậm chí hắn bị tiếng hô hấp nhẹ nhàng của Lâm Lang xúc động, loại cảm giác này vô cùng sảng khoái.

Hắn cảm giác được chiếc lưỡi đinh hương của Lâm Lang vô cùng linh hoạt, nhưng còn hơi do dự tìm kiếm thứ gì trong miệng mình, dường như nàng đang thử dùng chiếc lưỡi thơm tho xâm lấn vào trong tìm kiếm vài thứ, loại chủ động này lại khiến toàn thân Sở Hoan vô cùng thoải mái, hắn chỉ cảm thấy miệng mình tê tê, đó là một loại cảm giác tê dại thoải mái mà kích thích, khi đầu lưỡi của mình chạm vào chiếc lưỡi đinh hương của Lâm Lang, hắn cảm giác được thân thể dường như bắt đầu căng thẳng.

Đầu lưỡi hai người rốt cuộc chạm nhau, khi chạm vào đầu lưỡi Sở Hoan, hô hấp của Lâm Lang ngày càng dồn dập, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ một mảnh ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp hơi mở, ánh mắt mê người đã lộ ra vẻ mê ly.

Thân thể của nàng nhẹ nhàng rung động, dường như rất hưởng thụ loại tiếp xúc mềm nhẹ mà lãng mạn này, rất thích khoái cảm nho nho mà hôn môn mang đến cho nàng, cổ họng của nàng đã không nhẫn được mà phát ra tiếng rên rỉ, mà thần kinh toàn thân của Sở Hoan cũng hưng phấn lên, cả người hắn nóng lên, loại khô nóng này khiến bàn tay của hắn bắt đầu chủ động, xẹt qua mái tóc Lâm Lang, tới cái cổ trắng nõn xinh đẹp giống như thiên nga của nàng, chậm rãi đi xuống, nhét vào trong chiếc yếm, ôm lấy bộ ngực trắng lớn, vô cùng nóng bỏng, mềm mại, lại co dãn kinh người. Mà thân thể mềm mại của Lâm Lang run lên, bộ ngực nhô về phía trước, song phong nhô cao, mà trong cổ họng lại phát ra tiếng rên giống như thống khổ lại giống như tiêu hồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.