Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 182: Tấc vàng đổi tấc đất




Những người ở Vân Sơn phủ chưa chắc đã có nhiều người biết về lai lịch của Đô Sát viện tả đô Ngự sử Từ Tòng Dương, còn những người biết Tề vương tới Vân Sơn phủ thì chẳng có mấy người, nhưng mọi người đều biết có Quang Lộ tự thiếu khanh Thẩm Kính đại giá quang lâm.

Cách ngày bình chọn ngự tửu chỉ còn lại có ba ngày, không có vị bình quan Thẩm Kính này, thì lần bình chọn ngự tửu tất nhiên là không thể tiến hành được rồi, cho nên những tay buôn rượu đã tụ tập ở Vân Sơn phủ rất lưu ý tới sự hiện diện của vị chủ bình quan này, Thẩm Kính tới Vân Sơn phủ ngày thứ hai, khắp các phố phường đều đã biết trong kinh đã phái tới một vị chủ bình quan rồi, cũng không ít người đã biết được, quan chủ bình của lần bình chọn ngự tửu này, chính là vị quan chủ bình năm năm về trước- Thẩm thiếu khanh, biết được tin này, nhưng người trước kia còn đứng về phái Hòa Thịnh Tuyền giờ đây cũng chẳng còn chút tin tưởng gì nữa rồi.

Các nhà cái vốn định đặt ra rất nhiều cửa, đặt ra mười cửa của mười tửu gia nổi tiếng nhất để đặt cược, có nơi đặt ra tận hai mươi tửu gia nổi tiếng nhất, mọi người quan tâm nhất tới cửa sẽ đoạt giải nhất, khi mới bắt đầu thì đều đặt vào cửa Diệu Thảo Đường của Phương gia ở Hãn Châu, nhưng sau khi biết quan bình phẩm vẫn là Thẩm Kính, thì tất cả các nhà cái đều đồng loạt thay đổi hết, lần bình chọn ngự tửu này e rằng chỉ có một trình tự duy nhất, người đoạt giải nhất không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Diệu Thảo Đường rồi.

Lâm Lang biết được tin này cũng chưa muộn, khi nàng biết được quan chủ trì lần tuyển chọn ngự tửu này vẫn là Thẩm Kính, toàn thân cảm thấy lạnh toát lên, nếu lúc trước nàng còn có sáu bảy phần tin tưởng sẽ giành thắng lợi, nhưng sau khi biết được tin này, nàng đã dự cảm được tỉ lệ giảnh chiến thắng rất thấp rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau Sở Hoan đã tới Tô phủ rồi, lúc nhìn thấy Lâm Lang, thấy Lâm Lang có vẻ rất mệt mỏi, trong đôi mắt xinh đẹp kia nổi lên những tia máu đỏ, trong lòng biết cả đêm qua Lâm Lang đã không hề chợp mắt, trong lòng rất thương, an ủi một phen, sau khi Lâm Lang được Sở Hoan an ủi cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rồi, Sở Hoan cùng nàng dùng bữa sáng, chưa cầm đũa lên, Tô bá liền vội vàng bẩm báo:

- Tiểu thư, Phương... Phương gia phái người tới rồi!

Dáng người nhỏ bé của Lâm Lang rùng lên, lúc này Sở Hoan cũng nhíu mày lại.

Hiện giờ có thể nói tình thế của Phương gia và Tô gia như nước với lửa vậy, trong thời điểm này, mới sáng sớm thế này Phương gia phái người đến để làm cái gì vậy? Sở Hoan biết rằng chắc chắn không phải là việc tốt đẹp gì rồi, vốn hắn định dùng xong bữa sáng sẽ tới hành dinh để trấn thủ, nghe nối người của Phương gia tới, tạm thời vẫn chưa rời khỏi, cùng với Lâm Lang tới chính đường, ở đó đã có người đứng chờ đợi rồi.

Vốn dĩ ngoài bốn mươi tuổi nhẽ ra phải rất có khí chất, khuôn mặt thanh kiện, có một tên tùy tùng đi theo, bên tay mang theo hai bọc lễ vật rất to, thấy Lâm Lang xuất hiện, người trung niên kia đã chắp tay cười nói:

- Vị này chắc hẳn là Tô chủ nhân của Hòa Thịnh Tuyền, nghe đại danh đã lâu, ta là Phương Chính Hạo, chủ gia chắc cũng đã nghe qua tên tuổi của ta!

Mày liễu của Lâm Lang khẽ nhíu lại, nhưng vẫn cười miễn cưỡng, khẽ hành lễ rồi nói:

- Không biết Phương thế thúc đại giá quang lâm, có gì chỉ giáo không?

Dù sao Tô gia và Phương gia là hai đại gia tộc làm rượu nổi tiếng nhất, tuy hai nhà cũng không có giao tình gì nhiều lắm, nhưng đồng nghiệp gặp nhau, cho dù trong lòng có không thoải mái gì nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra vui mừng niềm nở.

Dựa theo cấp phận, Lâm Lang gọi Phương Chính Hạo là Thế thúc thì cũng không hề sai, chỉ có điều Lâm Lang không hề có cảm tình gì với Phương gia cả, hơn nữa khi biết Phương Chính Hạo tới gặp, ắt hẳn không có gì tốt đẹp rồi, cho nên cứ mở cửa tiếp đón xem có vấn đề gì không.

Lúc này Sở Hoan vẫn chưa thay bộ lân giáp màu đen, trên người vẫn mặc bộ xiêm y đơn giản, tóc tai cũng đã chải chuốt rồi, nhìn thì rất tuấn tú thư sinh, trên khuôn mặt hắn nở nụ cười, cũng chắp tay hành lễ với Phương Chính Hạo.

Phương Chính Hạo cũng chắp tay nói với Sở Hoan:

- Vị này chắc là Sở Vệ Tướng rồi? Sở Vệ Tướng là võ tướng của triều đình, lại có thể hạ mình làm ban sai cho Tô phủ, quả thật khiến người khác phải khâm phục.

Tuy lời nói của hắn nghe thì như đang khen ngợi nhưng lại mang sự châm chọc đầy ác ý.

Phương Chính Hạo nhà lớn nghiệp lớn, trong chốn quan trường cũng không thiếu gì tay chân, Sở Hoan tuy là Cẩm vệ quân võ tướng, những hắn cũng chẳng coi ra gì cả, lời này nói ra, chắc hẳn là có ý nói Sở Hoan đừng có tâm địa khác, thân là võ tướng của triều đình, mà lại bên một quả phụ.

Lâm Lang cũng đã nhíu mày lại rồi, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự tức giận, đang định phát tác thì Sở Hoan lại cười nói:

- Ông chủ Phương đúng là không hổ là thương nhân, không có đâu là không nhúng tay vào, thông thạo sự tình của Tô gia như trong lòng bàn tay vậy.

Phương Chính Hạo cười nói:

- Tô gia chính là đệ nhất tửu gia của Vân Sơn phủ, Phương mỗ thân là người trong nghề, tất nhiên là có chút hiểu biết rồi.

Rồi xua tay ra hiệu, tên tùy tùng phái sau liền mang hai bao lễ phẩm đặt lên bàn, Phương Chính Hạo nhìn Lâm Lang cười nói:

- Đây là chút tâm ý của Phương mỗ, mong tiểu thư vui lòng nhận cho!

Lâm Lang lắc đầu cười nói:

- Vô công bất thụ lộc, Tô gia ta và Phương gia không có chút giao tình nào, không có lý gì để nhận lễ vật của các người.

Phương Chính Hạo mỉm cười, nhìn lên chiếc ghế bên cạnh một cái rồi nói:

- Chủ nhà, không biết có thể ngồi xuống nói chuyện không nhỉ?

Lâm Lang do dự một lát, rồi mời Phương Chính Hạo ngồi xuống, nàng cũng ngồi đối diện với Phương Chính Hạo, đương nhiên cũng không coi Sở Hoan là hạ nhân, rồi bảo Sở Hoan ngồi ở bên cạnh.

Sở Hoan muốn xem hôm nay Phương Chính Hạo muốn giở trò gì, hiện giờ Lâm Lang cũng đã là người phụ nữ của hắn rồi, tất nhiên hắn sẽ không để cho Phương Chính Hạo có một chút ức hiếp gì Lâm Lang rồi, hắn ngồi bên cạnh, trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười rất thản nhiên, nhìn Phương Chính Hạo một lượt.

Phương Chính Hạo cũng không hổ là người quan hệ rộng, sau khi ngồi xuống, khí chất rất tao nhã, tựa vào ghế, cười nói:

- Chủ nhà nếu đã mở cửa tiếp đón, thì Phương mỗ cũng không vòng vo làm gì nữa, hôm nay Phương mỗ tới đây, làm uốn trao đổi với chủ nhà về chuyện của phường rượu Hòa Thịnh Tuyền.

Lâm Lang thản nhiên nói:

- Lâm Lang không hề biết gì, trên phương diện tửu phường, người và ta có gì để đàm phán chứ nhỉ?

- Chủ gia, tửu phường ở huyện Thanh Liễu, trên dưới có khoảng một trăm sáu mươi tiệm nhỏ.

Phương Chính Hạo lại chậm rãi nói:

- Lương thực của các người, nhiều nhất thì cũng chỉ gắng gượng được ba bốn tháng thôi, nếu Phương mỗ nói không sai, hiện tại tửu phường sản xuất rượu cũng đã đàm phán mua bán rồi, nói cách khác, Hòa Thịnh Tuyền của các người đã không còn khả năng cung cấp rượu cho bất kỳ thương buôn nào nữa rồi.

Sắc mắt của Lâm Lang biến sắc, vẻ mặt của Sở Hoan thì vẫn rất thản nhiên.

- Đợi đến lúc lương thực hết rồi, thì hơn trăm tiệm rượu của Hòa Thịnh Tuyền tửu phường sẽ không thể buôn bán gì được.

Phương Chính Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Tuy nói Phương gia chúng ta và Tô gia các người không có giao tình gì nhiều, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù gì chúng ta cũng là cùng nghề với nhau, những nhân viên của Hòa Thịnh Tuyền các người cũng chỉ làm để kiếm miếng cơm manh áo thôi, cho nên chỗ các người gặp khó khăn, Phương gia chúng ta cũng nguyện ý ra tay tương trợ.

Sở Hoan cười ha hả nói:

- Đều nói ông chủ Phương ra tay rất hào phóng, hôm nay gặp quả đúng là danh bất hư truyền.

Lâm Lang nhìn Sở Hoan một cái, không biết hắn có ý gì nữa, nhưng ái lang của mình đã nói thế rồi, Lâm Lang cũng không cần nói nhiều nữa, chỉ nhìn Phương Chính Hạo bằng con mắt thù ghét.

Phương Chính Hạo cười nói:

- Sở Vệ Tướng nói vậy khiến ta thấy sợ quá à.

- Ông chủ Phương không cần kinh ngạc như vậy đâu, thực ra chính ngài đã khiến chúng ta phải kinh ngạc đó.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Ông chủ Phương ba mươi tết bỏ lại vợ con, chỉ vì phải mở yến tiệc tiếp quan khách, tấm lòng này thật khiến người khác phải tán thưởng không ngờ à. Chỉ có điều, thật đáng tiếc là chủ gia của ta lại không được mời tới, quả thật có chút tiếc nuối, nếu không thì tại hạ đã cùng với chủ gia tới để mở rộng tầm mắt rồi.

Phương Chính Hạo thở dài:

- Không phải Phương mỗ không gửi thiệp mời, chỉ sợ chủ gia có thành kiến với Phương mẫu, cho nên mới không dám mang thiệp mời tới. Nhưng nếu quả thật chủ gia coi Phương gia chúng ta là bạn, thì Phương mỗ nguyện làm một bữa yến tiệc nữa để mời chủ gia làm thượng khách.

Sở Hoan nói:

- Có thể làm bằng hữu, cái này cần phải xem ông chủ Phương làm thế nào. Chủ gia của chúng ta vẫn rất hoan nghênh, người khác kính người một thước thì người sẽ kính lại một trượng!

Phương Chính Hạo gật đầu nói:

- Chính là muốn kết bằng hữu, cho nên lần này mới ra tay tương trợ!

Lâm Lang thản nhiên nói:

- Nói từ lúc đó đến giờ, không biết Phương thế thúc có phương pháp gì để tương trợ đây?

Phương Chính Hạo vẻ hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Chủ gia, Hòa Thịnh Tuyền hiện tại đang trong tình trạng thế nào, người rõ hơn hẳn ta, dùng một câu sơn cùng thủy tận để hình dung cũng không phải là quá!

Lâm Lang cười lạnh lùng nhưng không nói gì.

Phương Chính Hạo nghiêm mặt nói:

- Nếu chủ gia quả thực nghĩ cho những người làm trong tửu phường, thì cũng không nên nắm tay mà không chịu buông ra, nếu cứ như vậy thì cũng không phải là việc tốt. Hôm nay Phương mỗ tới đây, là có thành ý muốn mua lại tửu phường của người, hơn nữa Phương mỗ bảo đảm, chỉ cần chủ gia đồng ý ra tay, tất cả những gì của tửu phường sẽ không có sự thay đổi nào, những người làm trong tửu phường cũng không một ai phải rời khỏi, Phương gia chúng ta sẽ đảm bảo cho bọn họ cơm no áo ấm, hơn nữa chủ gia cũng được một số bạc lớn!

Thấy Lâm Lang chỉ lạnh lùng nhìn mình, không nói gì, Phương Chính Hạo lắc đầu thở dài:

- Chủ gia, Phương mỗ biết rằng, tửu phường là do tổ tiên Tô gia truyền lại, là tâm huyết cả đời của bậc tiền bối, nếu mà cứ bán đi như vậy, thì người chắc chắn sẽ không lỡ làm vậy. Nhưng chủ gia cũng nên suy nghĩ mà xem, nếu tửu phường không bán, tới lúc đó không có lương thực để cất rượu, thì những người làm của tửu phường sẽ phải thế nào? hiện tại những tửu phường khác đều không hề thiếu người làm, ở chỗ người lại có tới hơn trăm người, người nghĩ bọn họ sẽ tìm được công việc mới sao? Bọn họ phần lớn đều có vợ hiền con thơ, nếu không có chút tiền công này, thì làm sao mà nuôi sống gia đình đây? Chủ gia cũng không thể nào nuôi dưỡng được những người này mãi được.

Lâm Lang lạnh lùng nói:

- Hòa Thịnh Tuyền ta làm sao để sinh tồn, không cần người phải lao tâm.

Phương Chính Hạo lắc đầu thở dài:

- Chủ gia không cần phải dùng ý khí để làm việc đâu. Phương Chính Hạo ta nguyện xuất ra năm vạn lượng bạc để mua lại, chỉ cần người đồng ý, thì ngân lượng sẽ lập tức được mang đến.

Dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Chủ gia cũng phải biết rằng, ngay cả toàn Đại Tần này thì cũng không có người nào ra cái giá cao như vậy để mua lại một tửu phường đâu.

Lâm Lang bỗng nhiêu đứng dậy, lạnh lùng nói:

- Chúng ta không có gì để nói cả, Tô bá, tiễn khách!

Sở Hoan cũng cười nói:

- Chủ gia không cần phải nóng vội như vậy.

Lâm Lang nhìn Sở Hoan một cái, trong lòng tuy là tức giận nhưng cũng ngồi xuống.

Sở Hoan cười nhìn Phương Chính Hạo hỏi:

- Ông chủ Phương quả thực muốn mua lại tửu phường sao?

Phương Chính Hạo gật đầu nói:

- Tất nhiên là ta thành tâm thành ý muốn mua rồi.

- Nếu đã thành tâm thành ý, thì cũng phải đưa ra một cái giá thành ý chứ.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Năm vạn lượng bạc, quả thật quá ít.

Lâm Lang nhíu mày lại, không biết Sở Hoan có dụng ý gì, Phương Chính Hạo cũng nhíu mày lại thản nhiên nói:

- Năm vạn lượng còn ít sao?

Nhìn Lâm Lang, hơi trầm ngâm rồi nói:

- Nếu giá thành không hài lòng, chủ gia cứ nói giá đi.

Sở Hoan nói:

- Chủ gia không quan tâm tới tiền bạc, nhưng người đã thành tâm như vậy, thì cũng chủ động đưa ra một cái giá đáng để chủ gia động lòng chứ.

Vuốt vuốt cằm rồi cười nói:

- Ông chủ Phương, chúng ta đều là những người làm ăn, thì cũng không cần phải nói những câu giả tạo đâu, cái gì mà tương trợ giúp đỡ chứ, những lời nói nhảm nhí đó thì bớt nói là hay nhất, buôn bán thì nói chuyện buôn bán, chẳng qua ngươi muốn đạt được những hầm rượu của Hòa Thịnh Tuyền mà thôi.

Phương Chính Hạo cười ha hả nói:

- Hay, không sai, chính là ta muốn đạt được hầm rượu kim thổ kia, nó giá đi!

- Tấc đất tấc vàng!

Sở Hoan thở dài:

- Người phải biết, đây đều là tâm huyết cả đời của Tô gia, chính là hầm rượu kim thổ, nếu ngươi quả thật thành tâm, thì một tấc đất đổi một tấc vàng, thì chủ gia sẽ không cần phải suy nghĩ nữa.

Phương Chính Hạo bỗng nhiên đứng dậy, cười lạnh lùng nói:

- Quả đúng là sư tử hống, chắc ngươi bị điên rồi.

Diện tích hầm rượu rất lớn, bên trong đều là đất vàng, nếu dựa vào tấc đất đổi tấc vàng, Phương gia có khuynh gia bại sản cũng không thể mua nổi, Sở Hoan đưa ra cái giá như vậy khiến Phương Chính Hạo rất căm tức.

Nét mặt Sở Hoan cũng lạnh ngắt, lạnh lùng nói:

- Nếu đã không có bản lĩnh, thì đừng có ở đây mà huênh hoang là người có lắm tiền nhiều của nữa.

Hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm Phương Chính Hạo, chậm rãi nói:

- Ngươi có thể sông cuộn biển ngầm ở Vân Sơn phủ được thì cho rằng bản thân có thể nổi sóng được sao? Ta khuyên ngươi một câu, đừng ở đó mà tự oai tự tại, hãy xem lại mình đi!

Phương Chính Hạo tức giận nói:

- Tới nước này rồi, các ngươi vẫn còn nói ra được những lời ngông cuồng thế này, quả thật khiến người khác phải buồn cười.

Nhìn Lâm Lang lạnh lùng nói:

- Tô Lâm Lang, ta biết ngươi muốn dựa vào lần bình phẩm ngự tửu này để thoát ra khỏi sự khó khăn này, nhưng hôm nay Phương mỗ nói thẳng luôn, Tô gia các người muốn lấy danh hiệu ở lần bình phẩm ngự tửu này chỉ có nằm mơ mà thôi... nếu ngươi đã không muốn bán tửu phường, vậy thì tốt thôi, ta sẽ cho ngươi bại hoại ở đó, Phương Chính Hạo ta dám nói câu này, ngoài Phương gia ta ra, chẳng có ai dám mua tửu phường của các ngươi đâu...

Phẩy tay áo rồi rời khỏi.

Sở Hoan cũng nói:

- Xem ra ông chủ Phương rất tự tin có thể đoạt được giải nhất trong cuộc bình phẩm ngự tửu này, những không biết nếu bị Tô gia chúng ta đoạt mất danh hiệu này thì ngươi sẽ thế nào đây?

Phương Chính Hạo khinh thường nói:

- Các ngươi muốn doạt danh hiệu ở lần bình phẩm ngự tửu này sao? Ha ha ha, đúng là chuyện nực cười, các người dựa vào cái gì mà dám đấu với Diệu Thảo Đường chúng ta chứ? Nếu quả thật có bản lĩnh, thì tới lúc đó Phương Chính Hạo ta sẽ quỳ xuống dập đầu ba cái với ngươi, chỉ sợ các ngươi không có cái năng lực đó thôi!

Sở Hoan cười nói:

- Ông chủ Phương cũng là người có thân phận, lời này chắc không phải là giả chứ?

Phương Chính Hạo hừ một tiếng lạnh lùng, không thèm để ý nữa, dẫn theo tùy tùng nghênh ngang mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.