Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 179: Dạ đàm biệt viện




Bách hộ Thần Y Vệ thấy Tề Vương để mình lui ra, thoáng nhìn nhau, một người đã nói:

- Điện hạ, Vệ Đốc phân phó... !

Gã còn chưa nói xong, Tề Vương đã nhíu mày nói:

- Vệ Đốc? Hóa ra lời lão già kia là mệnh lệnh, lời bổn vương chính là vô nghĩa, ngay cả các ngươi cũng không thể sai khiến, có phải thế không?

Hai gã Bách hộ cùng quỳ xuống, sợ hãi nói:

- Tiểu nhân không dám!

Tròng mắt Tề Vương chuyển vòng vo, đột nhiên ngoắc một người, Bách hộ kia hơi hồ nghi, nhưng vẫn đứng dậy tới gần, lúc này Tề Vương mới thấp giọng nói:

- Phùng Ngọ Mã, bổn vương có chuyện cần ngươi đi xử lý, ngươi có thể làm tốt cho bổn vương hay không?

Phùng Bách hộ cung kính nói:

- Xin điện hạ phân phó, tiểu nhân lên núi đao xuống biển lửa, tất phụng mệnh làm việc!

Tề Vương mỉm cười gật đầu, ghé sát vào thấp giọng nói:

- Ngươi giúp bổn vương bảo hộ Từ Đại học sĩ!

Trong mắt Phùng Bách hộ xẹt qua nghi ngờ, trong mắt Tề Vương xẹt qua giảo hoạt, nhìn chằm chằm Phùng Bách hộ, thấp giọng nói:

- Ý bổn vương, ngươi nghe có hiểu không?

Phùng Bách hộ cái hiểu cái không, không thể xác định, cung kính nói:

- Điện hạ, Đại học sĩ đã phân phó, hai người tiểu nhân chỉ cần toàn lực bảo hộ điện hạ là được. Đại học sĩ bên kia, tiểu nhân đã an bài thích đáng, có người bảo hộ bên cạnh.

- Đều nói mười hai Bách hộ Thần Y Vệ đều là nhân tài một mình đảm đương một phía, nhưng bổn vương xem ra, thật sự ngu không ai bằng.

Tề Vương thở dài, lắc đầu, thấp giọng nói:

- Ngươi đi giúp bổn vương lưu ý hành tung của lão sư, hắn tới phủ Vân Sơn, có công vụ muốn làm, không thiếu được sẽ phải rời khỏi nơi này ra ngoài làm việc. Ngươi nhớ rõ cho bổn vương, lão sư rời đi khi nào, trước tiên ngươi phải tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa phải biết rõ lão sư đi hướng nào, đi ra mất bao nhiêu thời gian... !

Phùng Bách hộ hiểu được, cung kính nói:

- Tiểu nhân hiểu được.

Tra xét hành tung một người, đối với Bách hộ Thần Y Vệ mà nói, đó là bản lĩnh giữ nhà, tuy nói Từ Tòng Dương chính là quan to đương triều, hành tung của lão không tiện tra xét, nhưng nếu Tề Vương điện hạ phân phó, Phùng Ngọ Mã tự nhiên cung kính nhận lệnh.

- Hiểu được là tốt rồi. Chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để lão sư phát hiện ngươi tìm hiểu hành tung của hắn.

Tề Vương nghiêm mặt nói:

- Nếu lão sư phát hiện, truy vấn tới, bổn vương có thẻ không giữ được ngươi!

Phùng Bách hộ thầm nghĩ trong lòng: “Bách hộ Thần Y Vệ ta muốn theo dõi một người, sao có thể bị phát hiện?” Trên mặt gã lại vô cùng kính sợ:

- Điện hạ yên tâm, tiểu nhân biết nên làm thế nào.

- Nếu biết, vậy còn không mau đi.

Tề Vương phất tay, lúc này Phùng Bách hộ mới nhận lệnh mà đi.

Tề Vương lại nói với một gã Bách hộ khác là Lý Mão Thỏ:

- Ngươi phụ trách cảnh giới ngay tại phụ cận là được rồi, không cần đi theo bổn vương.

Gã cũng không nói nhiều, đi theo Tôn Đức Thắng tới hành dinh ngủ lại, nhìn thấy phía sau không người theo tới, Tề Vương mới nhỏ giọng nói:

- Tôn Đức Thắng, trước khi rời kinh ngươi đã từng cam đoan với bổn vương, phủ Vân Sơn này có chỗ chơi hay, tốt nhất ngươi an bài cho bổn vương, nếu không đừng trách bổn vươn không khách khí.

Tôn Đức Thắng vội đáp:

- Điện hạ, thật ra phủ thành vân Sơn quả thật không ít chỗ chơi đùa, chỉ là... chỉ là Đại học sĩ ngay trong biệt viện này, điện hạ không có cơ hội ra ngoài!

- Nói bậy.

Tề Vương thấp giọng trách mắng:

- Vừa rồi ngươi không có nghe thấy bổn vương đã phái người nhìn chằm chằm hành tung của lão sư sao? Lần này lão sư tiến đến, là có chuyện phải xử lý, tuyệt đối sẽ không ở trong hành dinh cả ngày, chỉ cần hắn rời khỏi, chúng ta tự nhiên có cơ hội ra ngoài. Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ sau khi bổn vương ra ngoài, nên đi tới chỗ nào chơi là được.

Gã ngẩng đầu, nhìn trời đêm tối om, vẻ mặt thoải mái, duỗi thắt lưng nói:

- Ở trong cung thật sự buồn muốn chết, lần này thật vất vả đi ra, không nên lại để mẫu hậu quản rồi. Tôn Đức Thắng, sao bổn vương lại cảm giác trời đêm Vân Sơn sáng hơn trời đêm trong kinh nhiều?

Tôn Đức Thắng vội đáp:

- Điện hạ, lời này tuyệt đối không thể nói, trong kinh chính là nơi long khí, không trung có chân lòng bảo hộ mây lành lưu động, thịnh thế long cơ, phủ Vân Sơn này sao có thể đánh đồng.

Tề Vương dừn gbước, liếc nhìn Tôn Đức Thắng một cái, nói:

- Tôn Đức Thắng, sao ngươi cũng học được một bộ xu nịnh rồi? Nghe giọng điệu này của ngươi, lại giống như giọng điệu của lão đạo sĩ Ti Thiên Đài kia.

Tôn Đức Thắng vội cười bồi:

- Điện hạ, Quốc sư chính là tiên nhân hạ phàm, bảo hộ chân long, lời của hắn tự nhiên không sai.

Tề Vương cũng không nói gì, đi thẳng tới chỗ ở.

...

...

Thảo Đường hành dinh có chứa nhiều viện, Từ Tòng Dương ở ngay bên cạnh Tề Vương, là một tiểu viện hơi tao nhã, tuyết đọng trong sân sớm đã được quét dọn sạch sẽ, một tòa núi có chút khí thế, nhưng tuyết định trên đỉnh đình nhỏ bát giác dường như cố ý không dọn dẹp, tuyết đọng đình nhỏ, hơn nữa bên cạnh đình có một rừng trúc nhỏ, quả thật có một phen ý cảnh khác.

Trong nội đường, đã đốt than lửa, Từ Tòng Dường vừa mới ngủ dậy, Kiều Minh Đường trước lệnh người nơi này phân phó nước nóng, hầu hạ Từ Tòng Dương rửa mặt, lập tức tay đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho Từ Tòng Dương, lúc này mới trở lại đại sảnh, mà trên bàn trong sảnh, đã đặt năm sáu bàn thức ăn, có hai bầu rượu.

Nhìn thấy Từ Tòng Dương đi ra, Kiều Minh Đường bật người tiến lên, chăp tay nói:

- Đại học sĩ, ngài đi đường vất vả, cũng không thể bỏ qua tiệc đón gió, hạ quan sai người chuẩn bị vài món ăn, trước lấp bụng!

Từ Tòng Dương hơi vuốt cằm, nhưng không ngồi xuống cạnh bàn, mà ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, lấy một tấu chương từ trong tay áo ra, đưa qua cho Kiều Minh Đường.

Kiều Minh Đường tiến lên hai bước, tiếp nhận thật cẩn thận, mở ra nhìn hai lượt, mày nhíu lại.

- Đại học sĩ, đây là... Đây là tấu chương thỉnh tội của Tri Châu Thông Châu Triệu Quảng Khánh.

Kiều Minh Đường nhíu mày nói:

- Hắn viết hai tấu chương, một phần trình cho triều đình, một phần khác ở ngay ở chỗ hạ quan.

Từ Tòng Dương bưng chén trà trên bàn, trà bên trong còn nóng, lão nâng chén lên nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:

- Kiều Tổng đốc, tấu chương này của Triệu Quảng Khánh, tạo ra sóng to gió lớn trong triều, hắn là Tri Châu trực thuộc Tây Sơn Đạo của ngài, thuộc sự quản hạt của ngài, ngài thấy thế nào đối với việc này?

Kiều Minh Đường đoán ý qua lời nói và sắc mặt, hơi trầm ngâm, mới cẩn thận nói:

- Trên tấu chương Triệu Quảng Khánh nói, hắn dùng người không thỏa đáng, nhận người không rõ, Thiên hộ Thông Châu Doanh Đoàn Tuân âm thầm cấu kết với loạn đảng, cất giữ rất nhiều binh khí trang bị... Hiện giờ Thông Châu đang toàn lực truy tra tung tích của Đoàn Tuân, hạ quan cũng sai người truyền lệnh toàn bộ Tây Sơn Đạo, toàn lực truy nã Đoàn Tuân, người có thể bắt được Đoàn Tuân, tất có trọng thưởng!

Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:

- Kiều Tổng đốc, phần tấu chương này đưa tới triều, rất nhiều tranh luận, lão phu muốn hỏi ngài, lời trên tấu chương của Triệu Quảng Khánh, đều là thật?

Kiều Minh Đường lo nghĩ, mới nói thật cẩn thận:

- Dù Triệu Quảng Khánh có gan lớn bằng trời, chắc chắn cũng không dám giấu diếm triều đình... !

Từ Tòng Dương thản nhiên cười, nói:

- Bản quan thân ở Đô Sát Viện, đã từng chứng kiến rất nhiều quan viên dối trên lừa dưới. Triệu Quảng Khánh ở Thông Châu, núi cao Hoàng đế xa, hắn rốt cuộc nghĩ cái gì, chỉ sợ không đơn giản giống như tấu chương vậy.

Kiều Minh Đường nhíu mày nói:

- Ý Đại học sĩ là?

- Phần tấu chương này đưa tới kinh, tuy rằng nổi lên tranh chấp, nhưng có không ít quan viên vẫn cảm thấy dàn xếp ổn thỏa cho thỏa đáng, không nên mở rộng việc này.

Từ Tòng Dương chậm rãi nói:

- Dù sao Triệu Quảng Khánh đã tra ra Đoàn Tuân là chủ mưu, hơn nữa toàn lực truy nã Đoàn Tuân, không gây ra nhiễu loạn quá lớn đối với Thông Châu, hơn nữa có quan viên thỉnh tấu Thánh thượng, chỉ nói hạ một ý chỉ, lệnh Triệu Quảng Khánh toàn lực truy tìm Đoàn Tuân cùng với binh khí chuyển đi, nếu có thể bắt được Đoàn Tuân, liền có thể lập công chuộc tội... !

Nói tới đây, Từ Tòng Dương ngừng một chút, hơi trầm ngâm, mới hỏi:

- Kiều Tổng đốc, ngài cảm thấy ý chỉ này có nên hạ xuống hay không?

Kiều Minh Đường vội đáp:

- Hết thảy do Thánh thượng định đoạt!

Từ Tòng Dương lắc dầu, thản nhiên nói:

- Thánh thượng gần như muốn hạ xuống thánh chỉ này, nhưng lại bị lão phu khuyên can ngăn trở!

Kiều Minh Đường ngẩn ra.

Từ Tòng Dương thong dong nói:

- Lão phu nghĩ rằng, việc Thông Châu không đơn giản như thế. Thậm chí lão phu nghĩ rằng, rất có thể Triệu Quảng Khánh bị che hai mắt, mà Kiều Tổng đốc ngài, dường như cũng bị che hai mắt!

Thân thể Kiều Minh Đường chấn động, nghiêm mặt nói:

- Hạ quan khẩn cầu Đại học sĩ chỉ giáo.

Từ Tòng Dương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, giơ tay đẩy cửa sổ ra, một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, Từ Tòng Dương hít sâu một hơi, hai tay đặt sau lưng, lúc này mới chậm rãi nói:

- Nơi này chỉ có ngài và lão phu, có một số lời, lão phu cũng không tiện nói thẳng!

Kiều Minh Đường đi tới bên cạnh Từu Tòng Dương, thân thể hơi khom:

- Xin Lão đại nhân chỉ giáo!

- Lão phu biết ngài và Triệu Quảng Khánh đều là người của vị đứng đầu Đông Cung kia.

Từ Tòng Dương vẻ mặt trang nghiêm, giọng nói trầm thấp:

- Thông Châu xảy ra việc này, ngài mắt nhắm mắt mở, không toàn lực tra rõ, đơn giản là không muốn chuyện này liên lụy quá rộng, lại càng không muốn Triệu Quảng Khánh chịu liên lụy lớn vì việc này.

Lão bỗng nhiên xoay người, đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía nhìn chằm chằm Kiều Minh Đường:

- Trong triều có Đông Cung bảo vệ, ở Tây Sơn Đạo có ngài bảo vệ, Triệu Quảng Khánh vững tựa Thái Sơn... !

Sắc mặt Kiều Minh Đường lập tức khó coi.

- Kiều Tổng đốc, đảng tranh trong triều, xưa nay lão phu không muốn hỏi đến.

Từ Tòng Dương nghiêm mặt nói:

- Nhưng lúc này không chỉ là vấn đề đảng tranh. Chuyện Thông Châu,đã liên lụy tới quốc cơ của Đại Tần ta, ngài thân là Tổng đốc Tây Sơn Đạo, quan lớn một phương, vậy cũng là người có chút tài cán, lúc này đây sao lại hồ đồ như vậy? Nếu ý chỉ kia của Thánh thượng thật sự hạ xuống, tám chín phần mười chuyện Thông Châu sẽ không giải quyết được gì, lão phu nhận được long ân của Thánh Thượng, cũng không thể ngồi xem không để ý... Chuyện Thông Châu này, nhiều điểm đáng ngờ, hơn nữa có một số việc cân nhắc cẩn thận, quả thật là kinh tâm động phách, liên hệ tới việc lão phu nghe được gần đây, lúc này lão phu mới chủ động xin ý chỉ, được Thánh thượng ban chỉ, đặc biệt đến Tây Sơn Đạo điều tra chuyện Thông Châu, nhất định phải làm rõ ràng chuyện này... !

Đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía của lão nhìn chằm chằm Kiều Minh Đường, gằn từng tiếng hỏi:

- Lại không biết lần này Kiều Tổng đốc có tương trợ toàn lực hay không?

Kiều Minh Đường lập tức quỳ xuống, cung kính nói:

- Đại học sĩ đã có lệnh, hạ quan nguyện làm khuyển mã!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.