Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 177: Ba cỗ xe ngựa




Trong tinh kỳ phấp phới, đoàn xe chậm rãi đi tới, phía trước là mười tên Thần Y Vệ mở đường, ngoại trừ tên Bách hộ lúc trước, mặt khác còn có một gã Bách hộ cũng ở trong đó, đám quan viên nhìn thấy, trong lòng đều kinh ngạc, xem triều đinh quả thật vô cùng coi trọng đối với Từ Tòng Dương, Thần Y Vệ tổng cộng cũng chỉ 12 tên Bách hộ, lại phái ra hai gã hộ vệ, có thể thấy Hoàng đế suy xét vô cùng an toàn đối với Từ Tòng Dương.

Ba cỗ xe ngựa cũng không hoa lệ thế nào, lại vô cùng chắc chắn, bên cạnh xe ngựa, đều có tùy tùng đi theo, phía sau đoàn xe, là gần trăm tên kỵ binh, khôi giáp thuần một sắc đen, ngay cả ngựa cũng đều trang bị hộ giáp, kỵ binh lưỡi mác, uy vũ khác thường, trong đó có mấy tên kỵ binh giơ tinh kỳ, cờ xí tung bay trong gió lạnh, mặt khác đều là đồ án Kỳ Lân.

Đám quan viên nhìn thấy đồ án trên cờ xí kia, chỉ biết là binh sĩ của Thập Nhị Vệ Quân trong kinh hộ tống.

Thập Nhị Vệ Quân chính là tên chung của Tả Truân Lục Vệ Quân và Hữu Truân Lục Vệ Quân, hai đội quân chính là quân đoàn tinh nhuệ trong kinh, do Thập Nhị Vệ Đại tướng quân quản lý, nhưng chức trách hai đội quân lại hơi khác nhau.

Tả Truân Lục Vệ Quân chỉ phụ trách trị an trong kinh, mà Hữu Truân Lục Vệ Quân lại đảm nhiệm một số chức trách đặc thù, ví dự như theo bảo vệ khâm sai rời kinh, cam đoan kinh đô và khu vực lân cận bên ngoài ổn định.

Đoàn xe tới gần, Kiều Minh Đường sửa sang lại quần áo, là người đầu tiên tiến ra đón, binh sĩ phía trước đoàn xe lập tức tách ra thành hình quạt, đoàn xe ngừng lại. Kiều Minh Đường dẫn quan viên lớn nhỏ tiến lên, lúc này bên cạnh xe ngựa xớm có người hầu xốc mành xe ngựa lên, liền nhìn thấy một người đi ra từ bên trong xe ngựa, người này gần sáu mươi tuổi, một thân áo xanh, mặc thường phục, dáng người dài nhỏ, chòm râu hoa râm, đội mũ bông trên đỉnh đầu, tuy rằng lớn tuổi, nhưng tinh thần lại kiện thước, chỉ nhìn đôi mắt lão, mắt ngậm tinh quang, liền biết không phải hạng người đơn giản.

Da của lão đã nhẽo, nhưng từ khuôn mặt có thể thấy được, người này lúc trẻ tuổi, nhất định là một vị tuấn lãng tự nhiên, phóng khoáng, giơ tay nhấc chân rất có khí độ, lúc xuống xe, tùy tùng muốn đỡ, lại bị người này phất tay ngăn cản, mà tự mình xuống xe ngựa, dường như đang chứng minh tuy lão lớn tuổi, nhưng không phải không còn dùng được.

Kiều Minh Đường nhìn thấy vị lão giả này, đã quỳ rạp xuống đất, chỉ nghe được tiếng rầm rập vang lên, đám quan viên ở đây đều quỳ xuống đất, cùng kêu lên:

- Hạ quan bái kiến Từ đại nhân!

Đám hộ vệ Sở Hoan này trái lại đứng lặng cảnh giới hai bên đường, không cần quỳ xuống. Hắn nhìn thấy lão giả kia, biết vị lão giả này là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Từ Tòng Dương, nhìn thấy người này giơ tay nhấc chân đều khí độ bất phàm, âm thầm tán thưởng trong lòng.

Từ Tòng Dương xuống xe ngựa, một gã quan viên áo lam cũng xuống từ một chiếc xe ngựa phía sau, người không cao, bụng lại lớn, da nhỏ thịt non, tuổi qua bốn mươi, đi tới bên người Từ Tòng Dương.

Sở Hoan liếc mắt một cái, liền đoán rằng người đến rất có thể chỉnh là Quang Lộc Tự Thiếu Khanh Thẩm Kính. bình chọn ngự tửu lần này, là do y chủ trì.

Từ Tòng Dương nâng tay nói:

- Kiều Tổng đốc, để tất cả mọi người đứng lên đi, không cần giữ lễ tiết như thế.

Lão ngẩng đầu nhìn hình dáng nguy nga tang thương của phủ thành Vân Sơn phía xa, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn, khẽ vuốt râu bạc trắng, thì thào nói:

- Nhân thế vô bách tuế, khuất chỉ tế tầm tư, dụng tận cơ quan, đồ lao tâm lực. Niên thiếu si, lão thành tiều tụy, chích hữu trung gian kinh niên, xuân phong đắc ý, nhẫn bả phù danh khiên hệ?

Giọng lão trầm thấp, mang chút khàn khàn, thế sự xoay vần, chỉ vài câu ít ỏi, cũng đã nói hết nhân sinh trong nháy mắt.

Kiều Minh Đường và quan viên đã tạ ơn đứng dậy, nghe được Từ Tòng Dương đột nhiên đọc ra một bài từ, đều ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng khó đoán được tâm tư Từ Tòng Dương.

Quan viên áo lam bên cạnh Từ Tòng Dương đã giơ ngón cái lên, xu nịnh cười nói:

- Thơ hay, thơ hay. Từ đại học sĩ quả nhiên là lòng có thiên hạ, nói ra thành thơ, hôm nay hạ quan có thể nghe được đại nhân ngâm thơ, quả nhiên là vinh hạnh ba đời!

Từ Tòng Dương cũng không để ý tới quan viên áo lam này, chỉ nói với Kiều Minh Đường:

- Kiều Tổng đốc, vốn không cần làm lớn như thế, trời đông giá rét, mọi người đều có công vụ trong người, cần gì chịu lạnh ở nơi này vì lão phu? Chậm trễ công vụ, lão phu thẹn ở trong lòng.

Kiều Minh Đường cung kính nói:

- Đại học sĩ một đường gió bụi, thật sự vất vả. Chúng ta chờ đón ở nơi này, so với đại học sĩ dọc đường vất vả, thật sự không đáng nhắc tới. Đại học sĩ là vinh quang của phủ Vân Sơn ta, nếu hạ quan ngăn cản mọi người tiến đến chờ đón, trái lại không thông tình lý, nếu có chỗ không thỏa đáng, còn xin đại học sĩ chỉ giáo nhiều hơn!

Từ Tòng Dương cười cười, cũng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn tường thành cổ kính của phủ Vân Sơn kia, thở dài:

- Phủ thành Vân Sơn này đã xây dựng hơn một trăm năm, chính là một tòa thành cổ, sau khi lập quốc, lão phu cũng từng trở về một chuyến, đó là chuyện hơn mười năm trước.

Nói xong, trên mặt lão lại là vẻ cảm thán.

Chỉ huy sứ La Thế Lương ở bên chắp tay cung kính nói:

- Đại học sĩ và Thẩm Thiếu Khanh một đường vất vả, chúng ta đã bày tửu yến ở trong thành, đón gió tầy trần cho Đại học sĩ và Thẩm Thiếu Khanh, mời Đại học sĩ và Thẩm Thiếu Khanh đổi đi kiệu quan, trên tiệc rượu, lại nghe Đại học sĩ dạy bảo chỉ điểm!

Gã quay đầu vung tay lên, liền có hai cỗ kiệu đi tới phía trước mặt.

Từ Tòng Dương đã xoa tay đáp:

- Không cần phí tâm như thế.

Lão hỏi Kiều Minh Đường:

- Kiều Tổng đốc, ngài chuẩn bị dàn xếp chúng ta nghỉ tạm ở nơi nào?

Kiều Minh Đường lập tức nói:

- Hồi bẩm Đại học sĩ, hành dinh nghỉ lại an bài ở Thảo Đường biệt viện!

- Thảo Đường biệt viện?

Ánh mắt Từ Tòng Dương sáng lên.

Kiều Minh Đường cười nói:

- Đại học sĩ có còn nhớ rõ?

Từ Tòng Dương cười đáp:

- Sao có thể quên. Năm đó lão phu cầu học ở Thảo Đường biệt viện, học tập gian khổ mười năm, học được vô số đạo lý ở Thảo Đường biệt viện... !

Kiều Minh Đường chắp tay nói:

- Thảo Đường biệt viện từng là nơi Đại học si cầu học, cũng là thư viện đệ nhất của phủ Vân Sơn, năm đó tinh nhuệ của Vân Sơn đều đi ra từ Thảo Đường.

Từ Tòng Dương vuốt râu gật đầu, nhưng lập tức nhíu mày nói:

- An bài ngủ lại ở Thảo Đường biệt viện? Vậy tiên sinh học sinh trong biệt viện lại làm thế nào? Bọn họ có bằng lòng nhường ra hai gian viện không?

- Đại học sĩ yên tâm, hiện giờ Thảo Đường biện viện không còn tiên sinh học sinh.

Kiều Minh Đường bẩm.

Từ Tòng Dương tái mặt, hỏi:

- Ngươi đuổi tất cả bọn họ ra biệt viện sao?

- Hạ quan không dám.

Kiều Minh Đường vội vàng nói:

- Đại học sĩ có điều không biết, sáu năm trước Thảo Đường biệt viện đã chuyển tới thành Tây. Bên thành Tây kia, xây dựng Thảo Đường thư viện mới, rộng rãi hơn Thảo Đường biệt viện. Mấy năm nay học sinh cầu học ngày càng tăng nhiều, Thảo Đường biệt viện đã không dung nạp được nhiều người như vậy, cho nên lúc này mới xây dựng Thảo Đường thư viện lớn hơn nữa, mà sau đó Thảo Đường biệt viện trải qua tu sửa lần nữa, sử dụng làm hành dinh.

Sắc mặt Từ Tòng Dương hơi dịu một chút, nói:

- Nói như thế, hiện giờ Thảo Đường biệt viện cũng không còn học sinh?

- Đúng là như thế, đều đã tới Thảo Đường thư viện.

Kiều Minh Đường trả lời:

- Xây dựng thư viện mới, lúc ấy cũng từng suy nghĩ không ít tên thư viện, nhưng cuối cùng nghĩ tới ngọn nguồn Thảo Đường biệt viện, cho nên hai chữ Thảo Đường vẫn chưa thay đổi.

Từ Tòng Dường đến đây hứng thú, hỏi:

- Kiều Tổng đốc, vậy ngài cảm thấy hai chữ Thảo Đường giải thích thế nào?

Kiều Minh Đường trả lời:

- Hạ quan biết được, năm đó Thảo Đường biệt viện vốn tên là Vân Sơn thư viện, Đại học sĩ từng cầu học ở Vân Sơn thư viện, về sau đại học sĩ và rất nhiều vị tiền bối đề nghị đổi tên, mới đổi thành Thảo Đường biệt viện. Hai chữ Thảo Đường, vốn là ý tứ nơi cái cơm cái cỏ, thâm ý này chính là nói bất luận xuất thân giàu nghèo thế nào, chỉ cần có chí cầu học, đều có thể tới cầu học, chọn lựa nhân tài vì nước, không màng xuất thân, cho dù sĩ tử hàn môn, chỉ cần có tài học, có thể bỏ sức lực vì nước, sẽ đạt được sự trọng dụng của triều đình!

Từ Tòng Dương nghe vậy, trên mặt rốt cuộc lộ ra vẻ cười, nói:

- Không sai, đúng là ý tứ này. Kiều Tổng đốc, ngài biết được ý tứ này không khó, nhưng có thể làm được như vậy?

Kiều Minh Đường nghiêm mặt nói:

- Hạ quan không dám chậm trễ. Những học sinh này, đều là lương đống tương lai của Đế quốc Đại Tần ta, Đế quốc Đại Tần ta hưng thịnh, cần những học sinh này hiến trí hiến kế. Hạ quan bất tài,chuyên môn thiết lập tiền trợ học ở Tây Sơn Đạo!

- Tiền trợ học?

- Đúng vậy.

Kiều Minh Đường giải thích:

- Phàm là thông qua thi hương đạt được sinh đồ, mặc dù xuất thân hàn môn nhưng phẩm tài nhiều mặt, có thể vào Thảo Đường thư viện đọc sách, cái ăn mặc đều do quan phủ rút bạc cung cấp, đây là tiền trợ học!

Từ Tòng Dường cười nói:

- Hay cho tiền trợ học. Kiều Tổng đốc, ngài làm quan một phương, cũng tính là đã một số chuyện thật sự, tiền trợ học này chính là thượng sách lợi quốc, sau khi lão phu về kinh, nhất định sẽ đề cập với Thánh thượng.

Kiều Minh Đường khom người nói:

- Nhận được Đại học sĩ khen, hạ quan hổ thẹn.

La Thế Lương thấy Kiều Minh Đường lấy tốt trước mặt Từ Tòng Dương, không kìm nổi liếc Kiều Minh Đường một cái, lập tức cung kính nói:

- Đại học sĩ, ngựa xa mệt nhọc, vẫn nên mời dự tiệc trước!

Từ Tòng Dược lắc đầu nói:

- Vẫn là miễn đi, lần này lão phu đến, cũng không phải vì ăn cơm uống rượu.

Lão nói với Kiều Minh Đường:

- Kiều tổng đốc, lão phu quả thật hơi mệt mỏi, ngài để các vị đều rời đi, sớm trở về nghỉ ngơi, tránh cho làm hỏng việc cần làm. Ngài để người dẫn chúng ta tới hành dinh, tùy tiện ăn uống thứ gì ngai tại hành dinh!

Lão cũng không nói nhiều, xoay người vào trong xe ngựa một lần nữa. Chúng quan viên ngơ ngác nhìn nhau, La Thế Lương hơi sợ run, nhìn Thẩm Kính chưa rời khỏi, vội thấp giọng nói:

- Thẩm Thiếu Khanh, tiệc... tiệc rượu này đều đã chuẩn bị xong, quan viên lớn nhỏ đều muốn đón gió tẩy trần cho Đại học sĩ, ngài xem... !

Thẩm Kính sắc mặt hơi cổ quái, liếc nhìn xe ngựa Từ Tòng Dương một cái, mới thấp giọng nói:

- Một khi Đại học sĩ đã nói như vậy, vẫn nên an bài theo ý tứ lão nhân gia ngài đi!

Y cũng không dám nhiều lời, đi tới xe ngựa của mình.

Một tiếng hô vang, đoàn xe khởi động một lần nữa, Kiều Minh Đường vội vàng gọi Vệ Thiên Thanh qua, để gã dẫn dắt binh sĩ mở đường phía trước, đi tới Thảo Đường biệt viện, bản thân y lại cùng đám quan viên lên ngựa bên cạnh.

Vệ Thiên Thanh lập tức phân phó Sở Hoan dẫn một đội nhân mã đi phía trước dẹp đường, cần phải cam đoan một đường đi tới Thảo Đường biệt viện thông suốt. Sở Hoan nhận lệnh, mang theo Liễu béo Vương Hàm và hơn mười tên binh sĩ Cấm vệ quân cưỡi ngựa dẹp đường.

Lúc này sắc trời đã tới đêm, đội ngũ chậm rãi vào thành, Liễu béo giục ngựa tiến lên, tới bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Đại nhân, ty chức cảm thấy cổ quái!

Sở Hoan nhìn gã một cái, hỏi:

- Liễu Giáo úy phát hiện chuyện long trời lở đất gì?

Liễu béo xấu hổ một hồi, cười nói:

- Cũng không phải chuyện long trời lở đất gì, chỉ là... chỉ là đại nhân có thấy, đoàn xe có ba cỗ xe ngựa, nhưng chỉ có người xuống từ hai cỗ xe!

- Ồ?

- Từ Đại học sĩ xuống từ cỗ xe ngựa đầu tiên, vị Thiếu Khanh kia là từ cỗ xe ngựa thứ ba, nhưng cỗ xe ngựa thứ hai lại không có động tĩnh, cũng không có người xuống.

Liễu béo thấp giọng nói:

- Hơn nữa hai gã Bách hộ Thần Y Vệ, hẳn là thủ vệ bên người Đại học sĩ, nhưng ty chức lại phát hiện, hai người kia vẫn cưỡi ngựa hai bên cỗ xe ở giữa, ngài nói điều này có cổ quái không? Đại nhân, ngài nói cỗ xe ở giữa có phải ẩn giấu bảo bối hay không?

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Ngươi nói quả thật có đạo lý. Nếu không ngươi qua hỏi thăm một chút, bên trong là bảo bối gì?

- Ty chức tuân lệnh!

Liễu béo phản xạ có điều kiện mà nói, đang muốn xoay đầu ngựa lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn thấy Vương Hàm đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, trán toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:

- Đại nhân, đó... đó có Thần Y Vệ thủ, ty chức... ha ha... !

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Xem ra lá gan của ngươi cũng không tính lớn!

Mọi người thúc ngựa tiến về phía trước, Liễu béo hơi không cam lòng, nhưng quay đầu lại trông thấy Thần Y Vệ lạnh lùng như băng kia, cũng không có gan tới gần, thúc ngựa vội vàng đuổi kịp đội ngũ Sở Hoan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.