Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 173: Chúc tết




Sở Hoan cả đêm chưa về, người nhà biết hắn tới Tô phủ, nghĩ tới có chuyện ràng buộc, cho nên cũng không lo lắng gì, chỉ là trong lòng Tố Nương vô cùng nghi hoặc, đêm giao thừa không ở trong nhà, nói ra ngoài thì ra ngoài, sao lại một đêm cũng không thấy bóng người.

Sau khi người nhà đều ngủ, nàng một mình chờ đến quá nửa đếm, đến sau nửa đêm cảm giác có lẽ Sở Hoan sẽ không trở về, lúc này mới tự mình về phòng nằm ngủ, sáng sớm hôm nay lại dậy nấu cơm.

Nàng lo lắng buổi sáng Sở Hoan sẽ trở về, bản thân ở phía sau không nghe thấy, cho nên khép hờ cửa viện, điểm tâm làm chưa xong, chợt nghe phía tiền viện truyền đến tiếng Sở Hoan, Tố Nương vội vàng tới tiền viện, liền thấy Sở Hoan cùng một nữ tử xinh đẹp đang vào viện, bên cạnh là một gã người hầu hai tay đều lang theo hộp lễ.

Tố Nương thấy nàng kia xinh đẹp tuyệt luân, mặt ngọc xinh đẹp, quần áo đẹp đẽ, trên đầu còn chải búi tóc, đó là búi tóc chỉ có phụ nhân xuất giá mới chải, lập tức vô cùng tò mò, cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc là ai, nhưng nhìn thấy nàng sóng vai mà đến với Sở Hoan, dường như hai người còn đang nói chuyện gì, có vẻ vô cùng thân thiết, không biết vì sao, lòng Tố Nương lập tức treo ngược lên, không ngờ có một chút không thoải mái.

Sở Hoan nhìn thấy Tố Nương, liền tiến lên cười nói:

- Tố Nương tỷ, mẫu thân đã dậy chưa?

Trong nhất thời Tố Nương chỉ lo đánh giá Lâm Lang, cũng không trả lời, mà lúc này Lâm Lang cũng đang đánh giá Tố Nương, hai nữ nhân bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang nở ra nụ cười, biết Tố Nương là đại tẩu của Sở Hoan, liền hơi thi lễ với Tố Nương, động tác tao nhã động lòng người. Tố Nương cũng miễn cưỡng cười, cũng thi lễ trở lại, trong lòng lại nghĩ: “Con dâu nhà ai vậy? Sao lại xinh đẹp như thế?” Nàng liếc Sở Hoan một cái, mày liễu không kìm nổi nhíu lại, dù sao sáng sớm ngày đầu tiên của nắm mới, Sở Hoan mang theo một thiếu phụ xinh đẹp về nhà, điều này khiến Tố Nương cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Sở Hoan vừa thấy vẻ mặt Tố Nương, chỉ biết tâm tư Tố Nương, cười nói:

- Vị này chính là Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền, đặc biệt tới đây chúc tết cho mẫu thân đại nhân!

Lúc này Tố Nương mới hiểu được, cảm tình thiếu phụ xinh đẹp trước mắt này không ngờ là đông gia của Sở Hoan, đó là người đại phú đại quý, lập tức cười lên, nói:

- A, ta đi gọi mẹ!

Nàng vội vàng xoay người đi vào trong phòng.

Sở Hoan dẫn Lâm Lang vào chính đường, phu xe đưa hộp lễ vào phòng, liền ra trước cửa. Vừa mới ngồi xuống, Như Liên đã đi tới, nhìn thấy Lâm Lang, cũng vô cùng tò mò.

Lâm Lang thấy có người đi ra, vội vàng đứng dậy, Như Liên hơi sợ hãi, Sở Hoan đã cười nói:

- Tiểu muội, tới gặp Lâm Lang tỷ của muội!

Như Liên nghe Sở Hoan nói như vậy, mới nhẹ nhàng bước tới, nhìn Lâm Lang nhẹ giọng kêu lên:

- Lâm Lang tỷ.

Tối hôm qua nàng đóng cửa tụng kinh cho Linh Già sư thái, người khác đều nghĩ nàng ngủ, thật ra nàng tụng kinh trăm lần, hy vọng có thể giúp sư phụ làm chút công đức, ngủ còn muộn hơn so với Tố Nương.

Buổi sáng nghe được động tĩnh, vội vàng dậy thu dọn, lúc này mới đi ra.

Lâm Lang thấy Như Liên bộ dạng thanh tú động lòng người, vừa thấy liền sinh ra vài phần yêu thích, giơ tay nắm tay như liên, mỉm cười dịu dàng nói:

- Bộ dạng thật thanh tú, muội bao nhiêu tuổi?

- Mười lăm!

Như Liên hơi sợ hãi, giọng nói hơi nhỏ, nhưng Lâm Lang diện mạo xinh đẹp, vẻ mặt ôn hòa, Như Liên cũng không khiếp sợ giống như lúc trước, nhìn Lâm Lang mỹ nhân như ngọc, Như Liên lại không kìm nổi lòng nói:

- Tỷ tỷ... tỷ tỷ đẹp quá!

Nếu những lời này do người khác nói, nhiều lắm Lâm Lang chỉ cười, nhưng đi ra từ miệng tiểu mỹ nhân động lòng người này, cũng khiến Lâm Lang vui mừng trong lòng, không kìm nổi lòng liếc Sở Hoan một cái, chỉ thấy Sở Hoan cũng đang mỉm cười nhìn mình, mặt đỏ lên, lập tức gỡ một chiếc vòng ngọc từ cổ tay, nhét vào tay Như Liên, dịu dàng nói:

- Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta thấy có duyên phận với muội, nếu muội không chê, muội liền nhận lấy chiếc vòng ngọc này của tỷ tỷ, lưu làm kỷ niệm!

Như Liên vội đáp:

- Không... không thể, ta... ta không thể... !

Lâm Lang nói:

- Vậy là muội không thích tỷ tỷ sao?

- Không phải... !

Như Liên hơi khẩn trương, nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan đã mỉm cười gật đầu nói:

- Nếu là tâm ý của Lâm Lang tỷ, tiểu muội tiện tay cầm đi!

Như Liên nghe Sở Hoan nói như vậy, do dự một chút, rốt cục nhận lấy. Nàng cũng không phải chiếm tiện nghi người, nhận lễ vật của Lâm Lang, liền muốn đáp lễ, trong lòng nàng vẫn cất giấu chiếc vòng vàng trang sức bạch ngọc khổng tướng Linh Già sư thái đưa cho trước khi mất, thậm chí cũng muốn đưa cho Lâm Lang đáp lễ, nhưng nghĩ tới lời dặn trước khi lâm chung của Linh Già sư thái, biết đây là di vật cuối cùng của sư phụ, trong nhất thời rất là do dự, không biết như thế nào cho phải.

Lúc này Tố Nương đã giúp đỡ Sở Lý thị đi ra, Lâm lang thấy lão nhân gia đi ra, không ngờ cực kỳ khẩn trương, nhìn về phía Sở Hoan, Sở Hoan mỉm cười gật đầu, động viên cho mình, lại nghĩ tới hôm nay mình tới đây, là lấy lý do đông gia thăm người nhà tiểu nhị, dù sao nàng cũng gặp qua quen mặt, ổn định thân thể, liền muốn tới đón.

Sở Lý thị đã nhìn thấy Lâm Lang, Tố Nương đã nói cho bà thân phận của Lâm Lang, thật ra lão nhân gia càng khẩn trương hơn Lâm Lang, lại thấy Lâm Lang giống như tiên nữ trên trời hạ phàm, xinh đẹp đoan trang, khí chất thanh lịch, trong lòng càng hoảng.

Lâm Lang da thịt trắng như tuyết, dáng người tuyệt vời, Sở Lý thị vốn ít gặp các mặt của xã hội, lúc này nhìn thấy lại là cực phẩm trong nhữ nhân, tựa như người trời, hơn nữa biết Lâm Lang là đông gia của Sở Hoan, trong nhất thời không biết thế nào cho phải.

Lâm Lang khẩn trương trong lòng, Sở Lý thị càng khẩn trương trong lòng, chỉ là Lâm Lang giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, Sở Lý thị khẩn trương nàng xem trong mắt, thản nhiên cười, tiến tới, duyên dáng thi lễ, lúc Sở Lý thị chưa phản ứng lại, đã tiến tới lôi kéo tay Sở Lý thị, lại cười nói:

- Bá mẫu, Lâm Lang tới chúc tết cho ngài!

Sở Lý thị phục hồi tinh thần, vội đáp:

- À, ngài... ngài mau ngồi đi, mau ngồi, Tố Nương, mau pha trà... !

Nhất thời bà có vẻ hơi hoảng, Lâm Lang đã đỡ bà ngồi xuống, cười nói:

- Không cần phiền toái. Trong thời gian này Sở Hoan giúp đỡ Hòa Thịnh Tuyền chúng ta rất nhiều, ta biết lão nhân gia ngài ở đây, cho nên tới đây chúc tết lão nhân gia ngài.

Tố Nương đã đi pha trà, nhưng ánh mắt thường xuyên liếc về phía Lâm Lang, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là đông gia của Nhị lang? Hóa ra là nữ nhân, bộ dạng thật sự xinh đẹp... !” Trong lòng nàng lập tức trầm xuống, thầm nghĩ: “Căn nhà này là do nàng tặng Nhị lang sao? Nàng... vì sao nàng lại đối tốt với Nhị lang như vậy?” Nghĩ ngợi lung tung, trà đã pha, đưa tới, mà lúc này Lâm Lang đã thân thiết nói chuyện với Sở Lý thị, dù sao Lâm Lang cũng là người làm ăn, cảm giác khẩn trương vừa qua, tự nhiên biết phải nói gì, lần đầu gặp mặt, đơn giản hỏi han ân cần, hỏi một chút có thích ứng cuộc sống phủ thành hay không, lại khen Sở Hoan biết làm việc vân vân. Sở Lý thị vừa khẩn trương lại vui mừng, nhưng thấy Lâm Lang rất dịu dàng, rất nhanh liền buông cảm xúc khẩn trương, nói chuyện đáp lại.

Tố Nương dâng trà, liếc về phía Sở Hoan, chỉ thấy Sở Hoan đang nhìn lâm Lang, Lâm Lang ngẫu nhiên giao thoa ánh mắt với Sở Hoan, tình cảm không dấu vết của hai người chưa chắc ai cũng có thể nhìn ra, nhưng Tố Nương là người hữu tâm, hơn nữa nữ nhân mẫn cảm, cũng phát hiện một chút, trở lại trong phòng, không ngờ có chút tâm thần không yên.

Nàng lấy thẻ nhân duyên Lã đạo trưởng tặng cho, thời gian này không thấy Sở Hoan có dị trạng gì, cho nên Tố Nương thả lỏng tâm tư, nhưng hôm nay Lâm Lang tới cửa, lại khiến Tố Nương không kìm nổi lòng mà khẩn trương lên.

Kiếp đào hoa!

Lâm Lang xinh đẹp kinh người, vừa rồi Tố Nương nhìn thấy dung nhan xinh đẹp và khí chất thanh lịch của nàng, liền cảm thấy hơi tự thấy xấu hổ. Nàng cũng không phải người ngốc, trong nháy mắt Lâm Lang tới cửa, đầu óc nàng bắt đầu chuyển động nhanh chóng.

Theo lý thuyết Lâm Lang là Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền, thân phận không thấp, sao lại tự mình tới nhà chúc tết một tiểu nhị? Nếu nói là đến vì thân phận Vệ tướng của Sở Hoan, cũng có thể nói thông được, nhưng mới rồi nàng thấy lúc ánh mắt Lâm Lang và Sở Hoan giao nhau, phương thức cũng không giống như giữa đông gia và tiểu nhị.

Nữ nhân rất mẫn cảm, hơn nữa thẻ nhân duyên kiếp đào hoa càng khiến Tố Nương mẫn cảm, hôm nay chỗ mẫn cảm này bị khơi mào, lòng nàng tự nhiên suy nghĩ tỉnh tảo hơn rất nhiều.

Tối hôm qua Sở Hoan một đêm không về, sáng sớm hôm nay lại cùng trở về với Lâm Lang, điều này khiến cho Tố Nương phát hoảng trong lòng.

Nắm thẻ nhân duyên trong tay, Tố Nương đầy bụng tâm sự, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, Tố Nương cả kinh quay đầu lại, đã thấy Như Liên đi đến, lúc này Tố Nương mới thở nhẹ ra.

Như Liên ngồi xuống bên người nàng, nhẹ giọng hỏi:

- Tố Nương tỷ, tỷ... có phiền não sao?

- Không... không có.

Tố Nương vội vàng phủ nhận, tâm sự của mình, không thể để cho người khác biết, nhưng không kìm nổi nhẹ giọng hỏi:

- Tiểu muội, muội... muội nói xem nàng lớn lên rất đẹp sao?

Tuy rằng Như Liên không hiểu thế thời, nhưng lại thông minh, biết Tố nương hỏi ai, gật đầu nói:

- Xinh đẹp, giống người trong bức họa.

Tố Nương khẩn trương trong lòng, dường như muốn hỏi cái gì, do dự một chút, vốn không dễ hỏi, nhưng vẫn không kìm nổi kéo bàn tay nhỏ bé của Như Liên, ghé sát bên tai thấp giọng nói:

- Tiểu muội, muội nói... muội nói Nhị lang có thích nàng hay không?

Như Liên chớp đôi mắt to trong veo như nước, ngạc nhiên nói:

- Sở đại ca sẽ thích... !

Nàng còn chưa nói xong, Tố nương vội vàng xua tay, hơi khẩn trương, ra hiệu nàng nhỏ giọng một chút.

Như Liên hiểu ý, thấp giọng nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ nói, Sở đại ca thích vị tỷ tỷ kia?

Tố Nương vội la lên:

- Không phải ta nói, là ta hỏi muội!

Như Liên lập tức mờ mịt.

Tố Nương lại nói:

- Cũng không chắc là Nhị lang thích nàng, hoặc là muội nhìn ra Đại đông gia kia coi trọng Nhị lang hay không?

Như Liên suy nghĩ nửa ngày, mới lắc đầu nói:

- Ta... ta nhìn không ra!

Tay Tố Nương cứng lại, bất đắc dĩ, trong lòng lại nghĩ: “Lã đạo trưởng thật sự là thần cơ diệu toán, Nhị lang quả thực gặp gỡ kiếp đào hoa... !” Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ phiền não, nghĩ thầm rằng: “Nhị lang gặp nạn, ta cần phải cứu hắn... làm sao bây giờ?” Suy nghĩ một chút, nàng lại thì thào tự nói:

- Xem ra chỉ có thể đi tìm Lã đạo trưởng hỗ trợ!

Như Liên ở bên nghe thấy, nghi hoặc hỏi:

- Tố Nương tỷ, ai là Lã đạo trưởng? Cần hắn hỗ trợ cái gì?

Tố Nương ngẩn ra, biết mình lỡ lời, vội xua tay nói:

- Không... không có gì, ta nói lung tung.

Lúc này ở chính đường Sở Lý thị đang nói chuyện với Lâm Lang, có khách tới cửa, ngay từ đầu Sở Lý thị còn khẩn trương, nhưng Lâm Lang dịu dàng động lòng người, nói mấy câu, liền thân thiết lên, lão nhân gia liền bắt đầu nói chuyện trước đây của Sở Hoan, khi nói đến điều thú vị, Lâm Lang không kìm nổi che miệng cười trộm, lại nhìn Sở Hoan, đưa tình thầm kín.

Đang nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân vang lên trong viện, Sở Hoan giương mắt lên nhìn, thấy Liễu béo và Vương Hàm mang theo hộp lễ tới, đến cửa chính, Liễu béo lớn tiếng nói:

- Đại nhân, chúng ta tới chúng tết ngài!

Sở Hoan đứng dậy, cười nói:

- Sao lại tới đây sớm như vậy?

Hắn chắp tay:

- Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!

Sở Lý thị cũng đứng dậy, lôi kéo tay Lâm Lang, cười nói:

- Bọn họ nói chuyện ở nơi này, chúng ta vào nhà nói chuyện.

Lâm Lang gần gũi bình dị, trong khi nói chuyện với Sở Lý thị, Sở Lý thị quả thật không còn khẩn trương, thậm chí quên Lâm Lang là Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền.

Lâm Lang nghe Sở Lý thị muốn dẫn mình vào phòng, hiển nhiên vô cùng vừa lòng đối với mình, trong lòng cũng vui mừng.

Sở Hoan để hai người Vương Hàm ngồi, Liễu béo đã nói:

- Đại nhân, vốn ty chức và Vương Hàm muốn mời ngài đi Thuận Phong Quán một chút, nhưng sau khi nghe ngóng, ở đó ngay cả một chỗ ngồi cũng không còn.

Sở Hoan cười nói:

- Các ngươi khách khí. Ngày đầu năm mới, Thuận Phong Quán kinh doanh nghĩ tới thật là quá tốt.

Liễu béo nắm tay nói:

- Đại nhân, chuyện tình cũng không phải giống như ngài nghĩ, ba tầng Thuận Phong Quán đều bị người ta bao, trì phi nhận được thiệp mời, nếu không là không có vị trí, cũng không cho người đi vào.

- Còn có việc này?

Sở Hoan nhíu mày nói:

- Ai có khí phách lớn như vậy, ngày đầu năm mới đã bao cả Thuận Phong Quán?

Vương Hàm nói:

- Ngay từ đầu chúng ta cũng kỳ quái, là ai bỏ ra một khoản phí lớn như vậy, sau này nghe được, là một vị thương nhân Hãn Châu, nghe nói họ Phương, hôm nay bày tiệc ở Thuận Phong Quán, mời khách ăn cơm!

Lúc này Lâm Lang đang đỡ Sở Lý thị đi vào trong phòng, nghe được lời của Vương Hàm, thân thể mềm mại chấn động, mày liễu nhíu chặt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.