Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 168: Rượu say lòng người, cũng tự say!




Lúc này Sở Hoan cũng mơ hồ, hắn không biết đầu óc Lâm Lang còn rõ ràng hay không, nàng nói chuyện chỉ như đúng mà sai, nhìn qua đã say, nhưng dường như lại vẫn duy trì tỉnh táo.

Lâm Lang nói lời này, ánh mắt mông lung, muốn đứng dậy. Trong nháy mắt đứng dậy, đầu óc không vững, thân thể nhoáng một cái, liền muốn té ngã. Sở Hoan liền giơ tay đỡ lấy cánh tay nàng, thân thể mềm mại của Lâm Lang không khỏi nhào tới, mang theo tóc thơm lướt qua mặt Sở Hoan. Sở Hoan rung động trong lòng, thấp giọng nói:

- Lâm Lang, ta đi gọi Thúy Bình tới… !

- Không cần… !

Đầu Lâm Lang hơi chóng mặt, dưới ngọn đèn dầu kia, hai má hồng hồng có vẻ kiều diễm động lòng người, quyến rũ phong tình, trên khuôn mặt xinh đẹp nõn nà kia, còn mang theo ý cười say lòng người:

- Không cần… ta… tự ta có thể được… !

Nàng muốn đẩy Sở Hoan tự mình đứng lên, nhưng dưới chân suy yếu, cười ha ha nói:

- Ta… dường như ta đang bay lên… !

Sở Hoan thấy nàng say rượu quyến rũ lòng người, lắc đầu nhìn chung quanh, thấy bên cạnh có một sương phòng, nâng Lâm Lang đi tới tới bên đó, thấp giọng nói:

- Sau này không thể uống rượu như vậy, tửu lượng của nàng cũng không tốt… !

- Tửu lượng của ngươi mới không tốt… !

Lâm Lang cười quyến rũ nói:

- Ta nghĩ một chút, còn có thể… còn có thể tiếp tục uống… !

Sương phòng này chỉ có một tấm giường đơn giản, nghĩ tới là chỗ thường ngày Lâm Lang dùng để nghỉ tạm, trong phòng không đốt đèn, dựa theo ngọn đèn dầu phòng khách, Sở Hoan mơ hồ nhìn thấy giường, đỡ Lâm Lang đi tới, dịu dàng nói:

- Nàng nghỉ trước ở đây, ta thắp đèn, sau đó đi chuẩn bị canh giải rượu cho nàng… !

Tới gần bên giường, hắn đỡ Lâm Lang nằm xuống, liền muốn đi thắp đèn, vừa mới xoay người, lại cảm thấy ống tay áo căng thẳng, Lâm Lang đã giơ tay giữ chặt lấy hắn.

- Ngươi… ngươi phải đi sao?

Lâm Lang thấp giọng nói, thanh âm cực kỳ dịu dàng:

- Ngươi ở lại với ta… ở lại với ta một chút, được không? Nơi này… nơi này thật tối, ta sợ… ta sợ hãi… !

Sở Hoan nói:

- Ta đi thắp đèn!

- Không thắp đèn… như vậy… như vật rất tốt… !

Giọng Lâm Lang rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như gió xuân ban đêm, nghe vô cùng thoải mái. Sở Hoan thơ dài, không nghĩ tới đêm 30 Lâm Lang lại say thành thế này. Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn về phía Lâm Lang, chỉ thấy ngọc thủ của nàng đang lôi kéo ống tay áo của mình, trong bóng tối, đôi mắt quyến rũ chết người kia đang nhìn mình chằm chằm, dưới cảm giác say, đôi mắt kia chẳng những quyến rũ, hơn nữa pha thêm men say mông lung.

Trong phòng tối mờ, nhất thời vô cùng yên tĩnh, Lâm Lang nằm ở trên giường, bộ ngực đầy đặn phập phồng cao thấp, núi non trùng điệp, sau một lát, mới nghe nàng nói như mê:

- Ngươi… ngươi bồi ta nói chuyện được không?

Sở Hoan lại cười nói:

- Nàng muốn nói gì đây, ta nói với nàng

Thật ra hắn có thể thông cảm tâm tình hiện giờ của Lâm Lang, từng có một đoạn thời gian, hắn cũng từng nhận tâm tình như Lâm Lang vậy.

Đêm 30, nhà nhà thắp lửa hòa thuận, nữ tử này lại không có thân nhân của nàng, chỉ có thể một mình đối mặt chiếc đèn dầu, đó là một loại tâm tình tràn đầy tịch mịch và tiêu điều.

Lâm Lang nghiêng người xoay qua, thân thể nàng phập phồng, đẫy đã mê người khác thường, tư thế câu người ngày, khiến cổ họng Sở Hoan vừa động, hiểu ra Lâm Lang vốn là thiếu phụ cực kỳ xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, mà Sở Hoan chung quy cũng là thân xác máu thịt, hơn nữa vừa rồi uống một bầu rượu vào bụng, tuy rằng còn chưa tới nông nỗi say rượu, nhưng trên người vẫn dâng lên khô nóng.

- Ngươi nói gì ta đều thích nghe… !

Lâm Lang nhẹ nhàng nói.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Trước kia ta từng có một đám huynh đệ… chúng ta cùng sống cùng chết, họa phúc cùng gánh… rất náo nhiệt, rất tự nhiên… !

Nói tới đây, Sở Hoan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không tiếp tục nói.

Lâm Lang nhẹ nhàng kéo Sở Hoan qua, giọng nói mềm mại:

- Ngươi… ngươi tới gần một chút… ngươi chậm rãi nói cho ta nghe… !

Sở Hoan cũng không kìm nổi lòng cũng nằm xuống, trong tối mờ, Sở Hoan đặt hai tay lên ngừng, duy trì một chút khoảng cách với Lâm Lang. Hắn biết lúc này Lâm Lang đã say, bản thân mình tự nhiên không thể lợi dụng người khác gặp khó khăn vào lúc này.

- Bọn họ… hiện giờ ở nơi nào?

Lâm Lang nằm nghiêng người, đối mặt Sở Hoan, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Có lẽ đều đã trở lại cố hướng… !

Hắn quay đầu nhìn Lâm Lang, thấy đôi mắt đẹp của Lâm Lang đang nhìn mình, mỉm cười nói:

- Thật ra ta chỉ muốn nói cho nàng, còn sống… nên làm việc còn sống. Ta biết tâm tình nàng không tốt, chỉ là có đôi khí quá mức áp lực, chỉ thể thương tổn bản thân mình… !

Lâm Lang cái hiểu cái không, nàng chỉ nhìn khuôn mặt Sở Hoan, đây là một khuôn mặt kiên nghị, tuy rằng làn da hơi đen, nhưng cái trán cao rộng, chiếc mũi cao cao cùng với đôi mày kiếm lại lộ ra anh khí khó có thể che giấu.

Lâm Lang dường như nhìn xem ngây ngốc, không kìm nổi lòng mà nâng một tay lên, dĩ nhiên vuôn ve khuôn mặt Sở Hoan, giờ khắc này Sở Hoan cảm thấy tim đập rất nhanh.

Hắn không biết lúc này Lâm Lang có tỉnh táo hay không, nhưng tay Lâm Lang dịu dàng khác thường, nhẹ nhàng vẽ đường cong trên gương mặt hắn, tay nàng vừa thơm vừa mềm, lúc xẹt qua bên mũi Sở Hoan, Sở Hoan không kìm nổi lòng nâng tay bắt lấy tay Lâm Lang, thân thể mềm mại của Lâm Lang chấn động, dường như muốn rút tay ra, lại mềm mại vô lực.

Giờ khắc này, Sở Hoan bỗng nhiên cảm giác được hô hấp của Lâm Lang dồn dấp lên, mơ hồ nhìn thấy bộ ngực Lâm Lang phập phồng kịch liệt.

Bộ ngực Lâm Lang vốn lớn, thân thể nằm nghiêng, càng lộ vẻ đồ sộ, lúc này quần áo không hề chỉnh tề, chỗ xương quai xanh lộ ra da thịt tuyết trắng, trong bóng tối, vẫn trắng tới chói mắt.

Sở Hoan nhắm mắt lại, hô hấp cũng dồn dập lên, nghĩ tới lúc này không thể lợi dụng người ta gặp khó khăn, liền muốn đứng dậy rời khỏi, nhưng Lâm Lang hiển nhiên bị kbầu không khí này làm say sưa, một cánh tay ngọc đã vòng qua cổ Sở Hoan.

Thiếu phụ xinh đẹp như vậy ngay ở bên cạnh, Sở Hoan chỉ cảm thấy hơi nóng dâng lên, không kìm nổi lại liếc nhìn Lâm Lang một cái, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, mắt đẹp gần như muốn chảy nước, hô hấp có chút dồn dập, đặc biệt đôi môi đỏ mọng ẩm ướt kia, kiều diễm động lòng người, giống như trái dâu tây chín, khiến người ta không kìm nổi sinh ra kích động cắn một miếng.

Lúc này Lâm Lang quả thật là say, nưng trong đầu còn có một chút thanh minh, chỉ là chút thanh minh lại bị khô nóng trên người dồn ép, nàng là thân máu thịt, thân thể cô đơn lâu dài, thân thể thành thục tốt tươi cũng như là thảo nguyên cần mưa giông làm dịu, rất khô cạn, dĩ vãng lúc đêm dài, ngẫu nhiên động tình, cũng vụng trộm lấy tay giải quyết.Chỉ là lúc này hít vào hơi thở nam tử trên người Sở Hoan, chỉ cảm thấy đầu óc nóng lên, thầm nghĩ để Sở Hoan ôm lấy mình, ôm chặt đến nỗi mình không thở nổi mới thôi.

Trong mông lung nhìn thấy Sở Hoan nhìn mình, Lâm Lang không kìm nổi dán qua, dĩ nhiên chủ động hôn Sở Hoan một cái. Một cái hôn thoáng qua, lại khiến huyết dịch cả người Sở Hoan quay cuồng, mạnh mẽ xoay người đè lên người Lâm Lang, rong đầu hắn mơ hồ cảm thấy điều này vô cùng liều lĩnh, nhưng giờ khắc này thân thể lại không kìm nổi lòng mà làm ra phản ứng này.

Lâm Lang bị Sở Hoan đột nhiên đè lên, một chút thanh minh cuối cùng vẫn khiến nàng hơi giật mình, nhẹ giọng cả kinh nói:

- A… chúng ta… chúng ta không thể… !

Tuy rằng nàng muốn kêu lên sợ hãi, nhưng sau khi thanh âm phát ra liền giống nghênh đón dục vọng mà rên rỉ, mềm yếu tận xương, cực kỳ quyến rũ.

Tiếng này rơi vào lỗ tai Sở Hoan, cũng khiến toàn thân Sở Hoan tê rần, không kìm nổi lòng mà nói theo:

- Phải… chúng ta không thể… không thể như vậy… !

Chỉ là lúc này bộ ngực đầy đặn rất lớn của Lâm Lang ngay ở dưới mắt hắn, còn đôi mắt đẹp quyến rũ câu hồn ba phần sợ hãi bốn phần mong đợi mà nhìn Sở Hoan. Rung động tâm hồn, Sở Hoan chỉ cảm thấy thân dưới đã uy phong lẫm lẫm cứng rắn lên.

Lâm Lang cũng cảm thấy có một chỗ cứng rắn chọc vào bụng mình, nàng là người từng trải, biết đó là cái gì, quả nhiên hồn bay phách lạc, thất hồn nói:

- Không thể… không thể như vậy… !

Tuy rằng nàng nói như vậy, nhưng bị Sở Hoan đè lên người cảm giác cũng vô cùng thích, đúng là luyến tiếc để Sở Hoan rời khỏi, miệng nói vậy, một bàn tay lại không kìm nổi lòng ôm ấy cổ Sở Hoan, bởi vì thứ cứng rắn chọc vào bụng, khiến eo thon của nàng không kìm nổi mất tự nhiên mà vặn vẹo lên, khiến cho bờ mông kia phập phồng khi cao khi thấp, mà tay kia của nàng, cũng ma xui quỷ khiến mà duỗi ra, dường như muốn đẩy ra, trong mơ màng lại run rẩy mà cầm thứ cứng rắn kia.

Sở Hoan bị nắm, trong nháy mắt toàn thân giật giật, tiếp theo toàn thân tràn ngập cảm giác thoải mái mỗi chỗ chân lông từ cao tới thấp, lúc này hắn cực kỳ kích động, lại kinh ngạc.

Hắn vốn tưởng rằng nữ nhân thời đại này nhất định vô cùng kiêu ngạo, nhưng giờ phút này Lâm Lang chủ động giơ tay nắm chỗ đó của hắn, cũng khiến hắn cảm thấy một mặt khác của thiếu phụ xinh đẹp phong tình quyến rũ này.

- Ta… ta lấy tay giúp ngươi, ngươi… ngươi bỏ qua cho ta lần này… !

Dưới sự kích tình, cảm giác say trong đầu Lâm Lang giảm đi hai phần, dường như dự cảm được cái gì, giọng nói run rẩy:

- Ta… ta lấy tay… lấy tay cho ngươi thoải mái… được không?

Nàng hô hấp dồn dập, tay nắm thứ kia của Sở Hoan không kìm nổi phát run, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng mà nhanh chóng động, tuy rằng cách quần áo, nhưng loại cảm giác kích thích này tuyệt đối không yếu, dường như nàng thật sự muốn dùng tay giải quyết giúp Sở Hoan.

Lâm Lang nhắm mắt lại, run rẩy nghĩ muốn dùng tay giải quyết giúp Sở Hoan, cảm giác được ngực chợt lạnh, giật mình kinh hãi, nhẹ giọng 'a' một tiếng, mở to mắt, đã thấy Sở Hoan lặng yên không tiếng động cởi bỏ áo mình, cũng không biết khi nào đã lột đi cái yếm gấm vóc tuyết trắng bên trong của mình, bộ ngực đầy đặn cao ngất không bị bất cứ thứ gì trói buộc mà nhảy ra, hoàn toàn bại lộ trong không khí, run run, thắng sương nạt tuyết, hình dạng lại hoàn mỹ đến cực điểm, anh đào trên đôi tuyết phong cực lớn, không ngờ bất tri bất giác dựng thẳng lên, giống như hai viên ru-bi được khảm trên núi tuyết nguy nga, sáng loáng khác thường, vô cùng mê người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.