Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 159: Chạy trốn dưới băng




Một câu Lâm Đại Nhi nói trong thạch thất, nhìn qua đơn giản, nhưng sau khi Sở Hoan suy nghĩ, lại cảm thấy rất kỳ quái. Lúc ấy Lâm Đại Nhi từng nói Hắc Thủy Sơn này không còn chỗ dung thân của bọn họ nữa, ý tứ nói là đãm thổ phỉ này đã hoàn toàn buông tha Hắc Thủy Sơn, hơn nữa cũng tin tưởng đám người Lâm Đại Nhi thật sự sẽ không trở lại Hắc Thủy Sơn, dù sao ngay cả mật đạo ngầm cũng đã bại lộ, Hắc Thủy Sơn cũng không còn bí mật lớn hơn nữa đáng giá để đám thổ phỉ kia lưu lại.

Đúng như lời Sở Hoan nói, nếu những người Lâm Đại Nhi biết rõ có đại quân tiến vào bay vây tiễu trừ, phương pháp ứng phó tốt nhất đương nhiên là sớm rời đi, để Cấm vệ quân nhào vào khoảng không.

Nhưng bọn họ lưu lại, thái độ không hề sợ hãi kia, khiến Sở Hoan kết luận đám người Lâm Đại Nhi nhất định có kế sách lui lại an toàn.

- Nếu bọn chúng thoát đi bị các ngài phát hiện, vậy cũng không thể tính là đường lui nữa.

Ánh mắt Sở Hoan dừng trên mặt sông kết băng thật dày, cũng không lập tức giải thích, mà đi tới phía trên mặt sông.

Quách Dương cũng tiến lên, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.

- Quách Lang tướng, ngươi nói bọn chúng có khả năng thoát đi từ phía dưới mặt băng không?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi:

- Thần không biết quỷ không hay mà thoát đi, khiến chúng ta không thể tưởng được!

Quách Dương ngẩn ra, lộ ra vài phần kinh ngạc, liếc nhìn mặt sông chung quanh một lần, nhíu mày nói:

- Điều này sao có thể? Không nói bọn chúng từ trên núi xuống dưới lớp băng thế nào, chỉ nói giá rét dưới nước này, muốn bơi qua dưới băng này chẳng phải là lạnh chết?

Sở Hoan nói:

- Vừa xem không có khả năng, nhưng cũng không chắc phải không. Trên núi có vô số mật đạo ngầm, mật đạo ngầm kia có thể thông phía dưới sông. Hơn nữa sông ngay ở phía sau núi, nếu bọn chúng có lòng, bình thường hoàn toàn có thể huấn luyện người bơi qua bơi lại trong sông này... Nếu là rét lạnh, mạt tướng nhất thời còn không biết bọn chúng chống đỡ thế nào, nhưng theo mạt tướng biết, bơi lội vào đông, có một số người có thể kiên trì chịu đựng được cái rét này, vẫn có thể chống đỡ được!

Lý Tông Toàn cũng đã vô thanh vô tức tiến tới, nghe được lời Sở Hoan nói, cười lạnh nói:

- Sở Hoan, ngươi đang suy nghĩ kỳ lạ. Ngươi nói bọn chúng thoát đi phía dưới lớp băng, có chứng cớ gì? Nếu đúng như lời ngươi nói, bọn chúng có thể chạy trốn theo mật đạo ngầm, bốn phía Hắc Thủy Sơn này, hiện giờ người của chúng ta đã lên núi, vì sao bọn chúng không chạy trốn theo phương hướng khác, mà cố tình lựa chọn từ nơi này?

- Bởi vì bọn chúng biết, chỉ cần bọn họ có năng lực trốn thoát từ dưới lớp băng, như vậy đây là một con đường nắm chắc.

Sở Hoan chỉ vào rừng rậm đen ngòm đối diện Hắc Thủy Giang, nói:

- Trước đó lúc Thống chế đại nhân bố trí quân vụ đã nói qua, đối diện sông này, đó là một khu rừng rậm rạp, một khi thổ phỉ trốn vào đó, muốn bắt được, vô cùng khó khăn. Mà ba mặt khác của Hắc Thủy Sơn, tuy rằng đường đi gập ghềnh, nhưng chỉ cần chúng ta phát hiện chúng, hoàn toàn có thể đuổi theo không buông, huống chi chúng cũng không xác định, lúc chúng ta ở trên núi, có lưu người giữ ở dưới núi hay không, loại tình huống không biết này, chúng đương nhiên sẽ không mạo hiểm.

Lý Tông Toàn vẫn còn tràn đầy vẻ hoài nghi, Quách Dương đã hơi vuốt cằm, nói:

- Sở Vệ tướng, ngươi nói có đạo lý.

Gã nghĩ tới cái gì, lập tức nói:

- Chúng muốn chạy trốn từ dưới nước, tất phải phá vỡ lỗ thủng trên mặt sông, đi ra từ dưới nước... !

Thần sắc gã ngưng trọng lên, nói:

- Chúng ta chỉ chú ý trên núi, không chú ý mặt sông phía sau... Lý Vệ tướng, ngươi mau truyền mệnh lệnh của bản tướng, để các huynh đệ điều tra mặt sông, xem có lỗ phá băng hay không... !

Lý Tông Toàn vội la lên:

- Đại nhân, ngài thật sự tin tưởng lời nói vô căn cứ của Sở Hoan sao? Nếu chúng ta phân tinh lực đi tìm lỗ hổng gì, chẳng may đám thổ phỉ từ trên núi lao xuống thì làm sao bây giờ?

Quách Dương trừng mắt liếc Lý Tông Toàn một cái, trầm giọng nói:

- Là nghe ngươi, hay nghe bản tướng?

Lý Tông Toàn thấy thần sắc Quách Dương không tốt, không dám nhiều lời, vội vàng đi xuống truyền lệnh. Sở Hoan cũng không nhàn rỗi, gọi mấy chục thuộc hạ của mình, cũng đi tìm lỗ phá băng trên mặt sông.

Hắn mơ hồ cảm thấy, mình chẳng qua hoàn toàn là suy đoán, nhưng khả năng lại rất lớn.

Cấm vệ quân mai phục dưới chân núi đạt được mệnh lệnh, lập tức phân tán ra, tìm tòi trên mặt sông. Sở Hoan biết nếu đối phương thật sự muốn thoát đi từ bên dưới, chỗ hổng nhất định sẽ gần bờ bên kia, hắn dẫn người dưới tay sắp xếp một hàng đi về phía trước tiến hành lục soát. Mặt sông Hắc Thủy Giang này hơi rộng lớn, đi được một lát, bỗng nghe được cách đó không xa có người cả kinh kêu lên:

- Nơi này có lỗ, nơi này có lỗ... !

Tinh thần Sở Hoan căng thẳng, chẳng lẽ thật sự bị mình đoán trúng, đám người Lâm Đại Nhi quả nhiên thoát đi từ dưới băng sao?

Hắn đang muốn qua, lại nghe được bên trái truyền tới tiếng kêu:

- Nơi này, nơi này có lỗ... Đại nhân, nơi này có lỗ!

Đám người Quách Dương và Sở Hoan chạy qua, chỉ thấy phía trước quả nhiên có một lỗ phá băng, cách bờ sông chẳng qua mười bước, lỗ kia không nhỏ, hoàn toàn có thể để một người ra vào.

Thần sắc đám người Sở Hoan đều ngưng trọng, Sở Hoan đã ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ cạnh lỗ, ngẩng đầu nhìn Quách Dương, nói:

- Lỗ hổng này, đã tạo ra từ trước đó, bên cạnh này bằng phẳng, người phía dưới băng, tuyệt đối không thể tạo ra lỗ hổng chỉnh tề như vậy.

Quách Dương vẻ mặt giận dữ, mắng:

- Con mẹ nói, đám thổ phỉ giảo hoạt này... !

Lý Tông Toàn vội hỏi:

- Đại nhân, mặc dù nơi này có lỗ hổng, nhưng cũng không thể nói rõ chúng thoát khòi từ nơi này? Có lẽ chúng thật sự muốn thoát từ nơi này, nhưng chưa chắc đã chạy trốn!

Quách Dương cũng hỏi Sở Hoan:

- Sở Vệ tướng, ngươi nói có phải bọn họ đã thoát khỏi nơi này hay không?

Sở Hoan cũng không lập tức trả lời, từ mặt băng đi tới cạnh bờ, nhìn lên bờ vài lần, lắc đầu thở dài:

- Chỉ sợ đã đi rồi.

Quách Dương cũng đi theo, nhìn lại theo ánh mắt Sở Hoan, chỉ thấy phía trên tuyết đọng, không ít chỗ lưu lại dấu chân giẫm lên, trong lòng khẩn trương, lập tức rút đao, phẫn nộ quát:

- Các huynh đệ, bọn chúng chạy thoát, chúng ta mau đuổi theo.

Gã không nói hai lời, người đầu tiên tiến chạy vào rừng cây cạnh bờ, những binh sĩ không dám chậm trễ, một đám như lang tiến lên bờ sông.

Sở Hoan nhíu mày, hắn biết, nếu Lâm Đại Nhi nghĩ ra biện pháp thoát đi như vậy, liền có nắm chắc rất lớn, lúc này cho dù Cấm vệ quân đuổi vào trong rừng rậm, cũng chưa chắc có thể đuổi theo đám người đó.

...

...

Trong thành Thông Châu, phủ Tri Châu.

Tri Châu Thông Châu Triệu Quảng Khánh thân mặc áo gấm ấm áp, ngồi bên cạnh đống lửa, trong tay nâng trà nóng vừa mới đưa tới, nhấp một ngụm, nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn bên cạnh.

Bên ngoài tuy rằng gió lạnh như đao, nhưng trong phòng lại ấm áp tựa xuân, y cầm một chuỗi Phật châu gỗ tử đàn trên bàn, gảy hạt Phật châu rất quen thuộc, trong phòng hun đàn hương, khói bay lượn lờ, vô cùng yên tĩnh.

Y quay đầu nhìn về Thiên hộ Thông Châu Doanh Đoàn Tuân một thân đồ quân bên cạnh, mở miệng hỏi:

- Vệ Thiên Thanh bọn họ đã về chưa?

- Rời đi hoàng hôn ngày hôm trước, trước khi đi còn để chúng ta nấu thịt, nhưng đến bây giờ còn chưa thấy người nào trở về, thịt trong nồi đều nát nhừ rồi.

Đoàn Tuân cẩn thận nói:

- Cũng không biết khi nào bọn họ có thể trở về ăn thịt này!

Triệu Quảng Khách thản nhiên cười, nói:

- Ngươi đưa thêm một trăm con lợn nữa ra ngoài thành đi!

Đoàn Tuân nói:

- Thuộc hạ đã phái người chuẩn bị một trăm con lợn, có thể đưa đi bất cứ lúc nào.

Triệu Quảng Khánh lộ ra vẻ hài lòng, cười nói:

- Đoàn Thiên hộ, hiện giờ ngươi làm việc ngày càng lưu loát, bản quan rất yên tâm trong lòng.

Y dừng một chút, bình tĩnh nói:

- Hai ngàn tinh binh, chia thành bốn đường, chỉ nghỉ ngơi nửa ngày liền xuất phát... Vệ đại nhân này làm việc quả thật nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.

Y thản nhiên cười nói:

- Xen ra Vệ đại nhân này muốn làm một phen can qua ở Thông Châu chúng ta!

Đoàn Tuân đang muốn nói chuyện, lại nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo:

- Khởi bẩm đại nhân, Thống chế Cấm vệ quân Vệ đại nhân đã dẫn binh vào thành!

- Dẫn binh vào thành?

Triệu Quảng Khánh nhíu mày:

- Hắn dẫn theo bao nhiêu người?

- Dẫn theo một trăm người tới.

Người tới bẩm:

- Tuy nhiên bọn họ mang theo hơn mười cỗ xe ngựa, xe chất thùng gỗ, cũng không biết là thứ gì, sắp vào trong phủ!

Triệu Quảng Khánh đặt Phật châu trong tay lên bàn, đứng dậy, lập tức bước ra bên ngoài.

Y đi tới trước cửa phủ, chỉ thấy đoàn người Vệ Thiên Thanh đã tới trước cửa, Vệ Thiên Thanh xoay người xuống ngựa, sắc mặt cũng khó coi nói không nên lời. Phía sau gã, hơn trăm binh sĩ bảo vệ hơn mười cỗ xe ngựa to, trên mỗi cỗ xe đều chất năm sáu thùng lớn.

Triệu Quảng Khánh mang theo nụ cười, chắp tay chào:

- Vệ đại nhân, ngày hôm trước bản quan biết ngài đã đến Thông Châu, vốn định lúc ấy đi gặp mặt, nhưng sự vụ bận rộn, thật vất vả hoàn thành công việc, muốn tới, lại nghe nói Vệ đại nhân dẫn binh rời khỏi, lại chỉ có thể gặp mặt hôm nay.

Vệ Thiên Thanh cũng chắp tay nói:

- Triệu đại nhân, làm việc khẩn cấp, không thể vào thành bái kiến, vẫn xin Triệu đại nhân chớ trách.

Triệu Quảng Khánh cười nói:

- Vệ đại nhân khách khí rồi. Tới tới tới, bên ngoài này rét lạnh, vào phủ lại nói.

Vệ Thiên Thanh nâng tay nói:

- Chậm đã.

Gã quay đầu lại phân phó:

- Người tới, đưa tất cả thùng gỗ vào!

Binh sĩ Cấm vệ quân đáp ứng một tiếng, lập tức bắt tay vào làm, đưa thùng gỗ trên xe ngựa tiến vào trong viện.

Trên mặt Triệu Quảng Khánh lộ ra vẻ hồ nghi, hỏi:

- Vệ đại nhân, đây là thứ gì vậy? Ngài phải biết rằng, bản quan không nhận lễ, bản quan cũng nghe nói Vệ đại nhân ngài cũng không tặng lễ!

- Lễ hôm nay, Triệu đại nhân nhất định phải nhận lấy.

Trong mắt Vệ Thiên Thanh tràn đầy tơ máu:

- Mấy thứ này, là dùng tính mạng năm tư huynh đệ dưới tay ta đổi trở về!

Triệu Quảng Khánh biến sắc, vội hỏi:

- Lời này của Vệ đại nhân có ý gì?

Vệ Thiên Thanh nói:

- Trước hết mời đại nhân nhìn mấy thứ này nói sau!

Rất nhanh, gần trăm thùng đã đưa vào trong đại viện phủ Tri châu, chất đống cùng một chỗ. Triệu Quảng Khánh hoài nghi đánh giá những thùng này, Vệ Thiên Thanh liếc y, vung tay lên, liền có binh sĩ tiến lên dùng đao mở nắp mấy thùng, Vệ Thiên Thanh nâng tay nói:

- Mời Triệu đại nhân qua xem!

Triệu Quảng Khánh nhíu mày, đi ra phía trước, nhìn mấy thùng này, sắc mặt khẽ biến, xoay người nhìn về phía Vệ Thiên Thanh, hỏi:

- Vệ đại nhân, ngài mang theo nhiều binh khí như vậy tới đây, là có ý gì?

Vệ Thiên Thanh chỉ vào thùng gỗ này nói:

- Tổng cộng một trăm mười bốn thùng gỗ, bốn mươi sáu thùng trong đó chưa cương đao, mười lăm thùng là cường nỏ, còn lại năm ba thùng, tất cả đều là tên... !

Triệu Quảng Khánh nhíu mày nói:

- Bản quan có thể thấy, chỉ là Vệ đại nhân để bản quan xem làm gì?

Vệ Thiên Thanh nghiêm mặt nói:

- Triệu đại nhân, đây là binh khí lục soát được tại Hắc Thủy Sơn ngài quản lý... Đại Tần ta nghiêm cấm dân gian tư tàng binh khí, nhưng Hắc Thủy Sơn có một đám thổ phỉ chiếm cứ, mà những binh khí này, là chúng giấu.

Gã đi tới bên người Triệu Quảng Khánh, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Quảng Khánh:

- Bản quan còn có thể nói cho ngài, những binh khí này, chỉ là một bộ phận trong đó, đám thổ phỉ kia không kịp rời đi mà lưu lại, còn có rất nhiều vũ khí đã bị chuyển đi, tung tích không rõ... Triệu đại nhân, ý tứ bản quan, hiện giờ ngài đã biết rõ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.