Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1567: Long bộ chi vương




Người mặc áo bào tro kỳ thật không có gì đặc biệt, thậm chí tướng mạo vô cùng bình thường. Nhưng Sở Hoan chỉ cần liếc mắt là nhận ra y.
Sở Hoan cũng không khỏi kinh ngạc. Bởi vì trước đây, hắn và y gặp nhau vẻn vẹn chỉ có một lần.
Sở Hoan nhớ rõ, pháp danh của người này là Xoa Bác. Một pháp danh cực kỳ cổ quái. Không hẳn là của Phật tử cũng không giống tục danh.
Sở Hoan cũng biết, thủ đoạn của Xoa Bác không thể so sánh với người thường.
Hắn gặp Xoa Bác một lần duy nhất, năm đó, hắn cùng Lâm Lang đi am Tĩnh Từ dâng hương. Ở dưới một gốc cây hòe lớn, Sở Hoan từng thấy Xoa Bác trị nhọt độc cho một đứa bé.
Tình hình lúc đó như thế nào đến bây giờ vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Sở Hoan. Phương pháp chữa bệnh của Xoa Bác rõ ràng là khác hẳn với người thường. Xoa Bác cầm chặt tay đứa bé, lẩm nhẩm tụng kinh. Miệng vết thương của đứa bé kia liền vỡ tan, máu độc trào ra.
Đến bây giờ Sở Hoan vẫn chưa quên cảnh tượng kỳ dị đó.
Đối với Sở Hoan mà nói, lần gặp gỡ đó cũng chỉ như bèo nước gặp nhau, nhưng về sau, khi hắn đi Tây Bắc, gặp cảnh ôn dịch tràn lan ở Tây Quan. Y thánh Trương Nhất Dương ra tay tương trợ, nghiên cứu bào chế thuốc giải. Một lần nữa, Sở Hoan nghe được tin tức về Xoa Bác.
Vị kỳ nhân này, cùng ở một chỗ với Trương Nhất Dương, chia nhau bào chế thuốc giải. Lúc ấy Sở Hoan đã định tương kiến, chẳng qua lúc đó Xoa Bác đang bận rộn bào chế thuốc nên không tiện quấy rầy. Cho nên chỉ loáng thoáng thấy y sau bức tường. Cũng vì thế, Sở Hoan cảm thấy Xoa Bác là một người lương thiện hành y tế thế. Trong lòng hắn, rất có thiện cảm với y.
Thế nhưng hắn vạn lần không thể ngờ, đối thủ tốn công tốn sức dẫn dụ mình tới đây, không phải là Bì Sa Môn mà hắn vẫn lo lắng, lại chính là Xoa Bác chỉ có cơ duyên một lần gặp gỡ kia. Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của hắn.
Xoa Bác cũng không quá cao lớn, nhưng đứng ở đó, bất động như núi, toát ra một khí thế trời đất không thể lay chuyển.
Lúc này đầu Sở Hoan hỗn độn đủ thứ suy luận, trong lúc nhất thời cũng khó có thể làm rõ nguyên do trong đó. Hắn buông chuôi đao, chắp tay nói:
- Xoa Bác đại sư, từ biệt nhiều năm, vẫn khỏe chứ?
Xoa Bác cười nhạt:
- Hóa ra Sở đại nhân còn nhớ bần tăng?
- Xoa Bác đại sư là bậc kỳ nhân, hồi còn ở Vân Sơn chúng ta đã tình cờ gặp nhau một lần. Ở dưới gốc cây hòe, tại hạ đã có may mắn nghe Xoa Bác đại sư chỉ giáo.
Mặt Sở Hoan vẫn không đổi sắc:
- Tây Quan có ôn dịch, đại sư ra tay tương trợ, hành y tế thế, cứu vạn dân thoát khỏi bể khổ, tại hạ vẫn chưa có cơ hội cảm tạ, vừa vặn lúc này gặp lại, xin cảm tạ ân sức của đại sư.
Xoa Bác cười:
- Sở đại nhân vừa nghe bần tăng dạo khúc Đại Thanh Tâm chú, không biết có cảm tưởng gì không?
- Tại hạ là kẻ phàm phu tục tử, không hiểu được diệu âm.
Sở Hoan đáp:
- Xoa Bác đại sư sai người dẫn tại hạ đến đây, là muốn tại hạ nghe đại sư đánh đàn?
Sở Hoan nói chuyện bình thản nhưng trong lòng thì càng thêm cảnh giác. Hắn biết chắc chắn thân phận của Xoa Bác không phải đùa được. Trước kia, hắn vẫn xem y là bạn, nhưng bây giờ bạn hay địch vẫn chưa rõ, nhất định phải cẩn thận hết sức.
Lúc này trong lòng hắn, nỗi lo lắng về độc tính của con dơi cũng đã giải trừ. Trương Nhất Dương được xưng là tuyệt thế danh y số một đương thời. Xoa Bác có quan hệ với y, hơn nữa, nghe trong cách nói chuyện của Trương Nhất Dương thì y rất tôn kính Xoa Bác, đặc biệt là về y thuật. Cần biết, Trương Nhất Dương là y thánh số 1, có thể khiến y tâm phục khẩu phục, điều đó cho thấy dù chỉ gặp Xoa Bác hành y trên đường cũng đã tạo nên dấu ấn sâu đậm. Cho dù không đạt được trình độ y thuật bậc cao thì tài năng cũng không thua kém.
Y đạo bao hàm rất nhiều khoa mục, dược học là một trong số đó. Xoa Bác đã tinh thông y đạo, thì tinh thông độc dược, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Độc dược trong máu con dơi chắc chắn là do pha chế, nên Băng Tâm Trùng không thể hóa giải cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Xoa Bác mỉm cười ngồi xuống một tảng đá bên dòng suối, nhìn Sở Hoan hỏi:
- Sở đại nhân, hẳn là không biết vì sao bần tăng mời mình tới đây?
- Tại hạ thật sự không rõ.
Xoa Bác thản nhiên:
- Sở đại nhân là người rất thông minh, vì sao bỗng dưng trở nên hồ đồ như vậy? Bần tăng mời ngài đến đây, đương nhiên là vì Nặc Cự La.
Trong lòng Sở Hoan cả kinh. Vì dấu diếm thân phận của Nặc Cự La, nên hắn gọi y là Khổ đại sư. Nhưng hiện tại Xoa Bác đã gọi thẳng tên Nặc Cự La, cảm giác đầu tiên của hắn chính là: Xoa Bác có quan hệ rất lớn với Đại Tâm tông.
- Nặc Cự La?
Sở Hoan vẫn bất động thanh sắc, hỏi ngược lại:
- Đại sư nói Nặc Cự La, y là ai?
Xoa Bác nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân không biết, Khổ đại sư mà ngài nói tên là Nặc Cự La?
Sở Hoan cuời:
- Hóa ra tên của Khổ đại sư là Nặc Cự La?
- Ngài không biết hắn là Nặc Cự La, vậy vì sao lại nhốt hắn lại?
Xoa Bác lạnh lùng hỏi.
- Nhốt?
Sở Hoan cau mày:
- Đại sư nói gì, tại hạ không hiểu.
Hai con ngươi Xoa Bác trở nên lạnh băng, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ:
- Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Vì sao lại hạ độc thủ với Nặc Cự La như vậy? Còn nhốt hắn lại? Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (điều ta không muốn thì đừng làm cho người khác), Sở đại nhân, ngươi ra tay tàn nhẫn làm tổn hại hắn, thật sự khiến bần tăng thất vọng.
- Chỉ sợ là đại sư hiểu nhầm rồi.
Sở Hoan nghe cách nói của Xoa Bác thì hình như là muốn bảo vệ Nặc Cự La. Hơn nữa, đã hiểu nhầm hắn làm Nặc Cự La bị thương, lòng thắc mắc không biết quan hệ giữa hai người bọn họ là như thế nào:
- Xin hỏi đại sư, đại sư và Nặc Cự La có quan hệ như thế nào?
Xoa Bác bình tĩnh nói:
- Không dối gạt, bần tăng chính là đệ tử Đại Tâm tông, là đồng môn với Nặc Cự La.
Sở Hoan khẽ giật mình, lắp bắp kinh hãi:
- Đại sư cũng là đệ tử Đại Tâm tông?
- Nói như thế, Sở thí chủ biết rõ về Đại Tâm tông?
Xoa Bác khẽ thở dài:
- Sở thí chủ, lần này bần tăng tới tìm ngươi là muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân sự việc. Nặc Cự La là kẻ hầu hạ bên cạnh sư đệ của bần tăng, xưa nay vẫn không rời, tại sao lại bị ngươi nhốt trong miếu? Vì sao lại bị trọng thương? Ngươi nên cho bần tăng một lời giải thích.
- Sư đệ?
Sở Hoan càng lúc càng thấy khó hiểu:
- Đại sư, ngài nói sư đệ là nói đến ai?
- Ngươi thật không hiểu?
Xoa Bác cau mày:
- Bần tăng biết rõ võ công của ngươi, chắc chắn không đủ sức làm Nặc Cự La bị thương đến mức độ như vậy. Ngươi bị ai sai khiến? Nhốt Nặc Cự La tại Tây sơn?
Lúc này Mỵ Nương nhịn không được, buột mồm nói:
- Đại hòa thượng, ngươi không cần úp mở, ngươi ở đây hùng hổ dọa người, dựa vào điều gì mà vặn hỏi người khác? Lai lịch của ngươi như thế nào?
Giọng Xoa Bác đột nhiên vang như sấm, giống như tiếng chuông đồng:
- Bần tăng đã nói rồi, bần tăng và Nặc Cự La là đệ tử của Đại Tâm tông.
- Vậy thì sao? Ngươi nói ngươi là đồng môn của Nặc Cự La, chứng cứ đâu?
Mỵ Nương cười lạnh:
- Đại Tâm tông mà ngươi nói là cái gì? Ta từng nghe tới Thiền tông, Mật tông, chưa từng nghe tới cái gọi là Tâm tông.
Bỗng nhiên lúc đó, có tiếng cười rền lên như sấm. Trong tiếng cười, Xoa Bác nói tiếp:
- Cô nương, ngươi cũng có hiểu biết đấy. Phật có vạn tông, vào Trung Thổ có Thiền tông và Mật tông, và cũng chỉ có hai chi đó mà thôi. Ở Trung Nguyên, Thiền tông rất hưng thịnh, nhưng không thể đại diện cho Phật đạo chính tông. Tất cả các tông đều có “tông nghĩa” của mình. Đối với Thiền tông, các Phật tông khác đều là ngoại đạo. Nhưng đối với Đại Tâm tông, thì Thiền tông cũng là ngoại đạo. Tuy Thiền tông nổi danh tại Trung Nguyên, nhưng tông nghĩa đã bị chỉnh sửa, thay đổi. Chân chính Phật tông, phải là Đại Tâm tông Tây Vực.
Mỵ Nương nhíu cặp chân mày lá liễu, nhưng Sở Hoan thì nghe thấy rõ ràng, hắn hỏi lại:
- Nói như thế, đại sư đến từ Tây Vực?
- Không sai.
Xoa Bác nói.
Sở Hoan cau mày:
- Đại sư xuất thân Tây Vực, tại sao lại đến Trung thổ? Chẳng lẽ là muốn truyền giáo Phật pháp Đại Tâm tông tại Trung thổ?
Xoa Bác lắc đầu:
- Người xuất gia, không nói dối, bần tăng không đến đây để truyền giáo mà là tìm kiếm thánh vật của bổn tông?
- Thánh vật?
Sở Hoan lập tức liên tưởng đến Long xá lợi, dĩ nhiên nghĩ rằng, vị Xoa Bác đại sư này có lẽ cũng là người của Thiên Võng?
Hắn nhớ rõ, khi đến phương Đông, đệ tử Đại Tâm tông liền cùng di thần Tây Xương quốc tổ chức thành Thiên Võng, mục đích là tìm Long xá lợi. Nếu Xoa Bác là đệ tử Đại Tâm tông, lại đến Trung Nguyên để tìm thánh vật, không có gì bất ngờ xảy ra, dĩ nhiên là người của Thiên Võng.
Xoa Bác chậm rãi nói tiếp:
- Hôm nay bần tăng không hỏi việc khác, chỉ hỏi vì sao ngươi lại đánh Nặc Cự La đến nông nỗi ấy. Ngươi biết rõ Nặc Cự La, tất nhiên cũng biết Thú Bác Già, Thú Bác Già đang ở đâu? Còn có, sư đệ của bần tăng, hôm nay sống chết thế nào?
Sở Hoan nói:
- Đại sư, dám hỏi một câu, sư đệ mà ngài nói, là ai?
- Na Già.
Xoa Bác nhìn thẳng vào mắt Sở Hoan:
- Pháp danh của hắn là Na Già, chẳng lẽ ngươi không biết?
Sở Hoan hít một hơi thật sâu. Kỳ thật, hắn cũng không moi được từ miệng của đệ tử Đại Tâm tông pháp danh chính thức của Quỷ đại sư. Nhưng khi Quỷ đại sư truyền pháp danh Na Già lại cho hắn, Sở Hoan liền đoán, pháp danh của Quỷ đại sư chính là Na Già.
Lúc này nghe Xoa Bác nói như vậy, liền khẳng định, pháp danh của Quỷ đại sư chính là Na Già.
Qua Như Liên, Sở Hoan biết, Phật tông có Bát bộ. Mà sau khi hắn gặp Ma hầu La Già vương, Dạ Xoa vương cùng Kiền Thát Bà vương, thì biết, ba người này đều là cao thủ bên trong Bát bộ. Hơn nữa, cũng là đệ tử Đại Tâm tông. Đã như vậy, ngoài Tam bộ này, Đại Tâm tông còn có Ngũ bộ. Mà hắn cũng biết, Na Già dịch theo tiếng Trung Nguyên là Long. Không có gì bất ngờ, thì Quỷ đại sư rất có thể chính là Long bộ chi vương.
Lúc Quỷ đại sư truyền pháp danh Na Già lại muốn nhận hắn làm đệ tử. Vì muốn Quỷ đại sư trị liệu cho Mỵ Nương, hắn đã đáp ứng Quỷ đại sư.
Nói cách khác, hắn đã là đệ tử Đại Tâm tông, hơn nữa, còn có tư cách là Long Bộ vương.
Xoa Bác xuất thân từ Đại Tâm tông, lại gọi Quỷ đại sư là sư đệ, nói như vậy, rất có thể Xoa Bác cũng là một trong Bát bộ.
Chuyện cho tới bây giờ, Sở Hoan biết rõ, những gì Xoa Bác biết còn hơn hắn hình dung rất nhiều. Tuy nhiên, Xoa Bác lại hiểu nhầm hắn làm cho Nặc Cự La bị thương. Hắn cau mày rốt cuộc hỏi:
- Có nghĩa rằng đại sư cũng là người của Thiên Võng?
Ánh mắt Xoa Bác lập tức sắc bén:
- Ngươi biết Thiên Võng?
Sở Hoan thở dài:
- Đại sư hỏi như vậy, xem ra, quả nhiên là người của Thiên Võng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.