Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 143: Thiếu nữ xinh đẹp dũng mãnh




Đêm nay nửa đêm trước Tố Nương vẫn ngủ không yên, lăn lộn qua lại trên giường, bụng đầy tâm sự, mãi đến nửa đêm sau nàng thật sự chống đỡ không nổi, mơ mơ màng màng mà ngủ, tờ mờ sáng ngày hôm sau, nàng đã thức dậy.

Nàng quen ngủ sớm dậy sớm, cho dù tối qua ngủ muộn, buổi sáng hôm nay vẫn dậy sớm. Mặc xong quần áo rời phòng, nàng đã thấy một bóng dáng lay động trong phòng, nhìn kỹ đúng là Như Liên sáng sớm đã thức dậy quét rác, Tố Nương vội bước tới nói:

- Ôi, tiểu nha đầu muội, sao lại dậy sớm như vậy, việc này muội không cần phải làm.

Như Liên nói:

- Tố Nương tỷ, tỷ dậy rồi à? Ta... ta biết quét rác.

- Không cần không cần.

Tố Nương nhận cái chổi, nói:

- Tối qua Nhị lang nói muội không ăn tanh, trong nhà cũng không có sẵn đồ ăn chạy, nếu muội đồng ý, rửa mặt một chút, theo ta ra chợ mua chút rau quả về.

Như Liên vội đáp:

- Được.

Hai người rửa mặt, Tố Nương xách giỏ rau, liền dẫn Như Liên ra chợ mua đồ ăn.

Chợ bán đồ ăn chỉ cách một con phố, đường xá không xa, tuy rằng Tố Nương đến phủ thành không lâu, nhưng cũng đã quen thuộc đối với con phố bên cạnh này, đã biết chỗ một số cửa hàng.

Thật ra vào đông cũng không có rau quả tươi gì, chẳng qua cũng có đậu hũ, măng mùa đông, rau cần, cà rốt những thức ăn chay này. Trên đường Tố Nương vô cùng quan tâm Như Liên, mãi đến nửa đêm qua không ngủ được còn tự hỏi, còn thiếu cái gì.

Tố Nương vốn là người nhiệt tình, ngay từ đầu Như Liên còn hơi sợ hãi đối với Tố Nương, Tố Nương cười tủm tỉm ân cần hỏi han, khiến lòng Như Liên nóng lên, chỉ cảm thấy Tố Nương tỷ này thật sự là một người tốt.

Tố Nương có mấy chục lạng bạc Sở Hoan cho, đây cũng không phải số lượng nhỏ, đối với Tố Nương màm nói, bản thân hoàn toàn có thể xưng là một người giàu có.

Tới phố, tuy rằng sắc trời còn sớm, nhưng đã người đến người đi, Như Liên hơi rụt rè theo sát phía sau Tố Nương, tới trước một cửa hàng đậu hũ, Tố Nương đã tiến lên nói:

- Cho ta hai miếng đậu hũ... !

- Được!

Bên trong đáp ứng, nhặt hai miếng đậu hũ, dùng giấy bọc lại, đưa cho Tố Nương. Tố Nương thanh toán tiền, nhận đậu hũ bỏ vào trong rổ, còn không xoay người, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm sắc nhọn:

- Ôi, tiểu nha đầu nhà ngươi, không có mắt sao?

Tố Nương quay đầu lại, chỉ thấy Như Liên thần sắc kích động, liên tục nói:

- Rất xin lỗi, rất xin lỗi... !

Chỉ thấy một vị phụ nhân mặc áo gấm màu đỏ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Như Liên, hai nha hoàn đi theo bên người, sớm có một nha hoàn tiến tới, chỉ Như Liên mắng:

- Đồ chân lợn nhà ngươi, đụng phải phu nhân nhà ta, còn không quỳ xuống xin lỗi?

Như Liên rụt rè nói:

- Không phải... không phải ta đụng vào, là... là nàng... !

Phụ nhân kia mặt nhọn, tuy rằng diện mạo không xấu, nhưng vừa thấy chính là vô cùng đanh đá, không nể mặt, nói:

- Nha đầu xấu xí, lời này của ngươi có ý tứ gì? Là nói ta đụng phải ngươi? Còn làm bộ giống như đáng thương, thật ủy khuất ngươi sao?

Tố Nương nổi trận lôi đình, tiến lên hai bước, một tay kéo Như Liên về phía sau, nâng tay gạt tóc đen ra sau tai, cười lạnh nói:

- Ỷ vào nhiều người ức hiếp người khác phải không?

Phụ nhân kia ngẩn ra, lập tức cả giận nói:

- Ngươi là ai? Dám xen vào việc của người khác?

- Đây là muội muội của ta, ngươi ức hiếp nàng chính là ức hiếp ta.

Tố Nương có kinh nghiệm từ Lưu gia thôn, cãi nhau cũng không ít lần, một tay nhấc giỏ rau, một tay chống nạnh nói:

- Trước không nói tới muội muội ta không đụng phải ngươi, cho dù là thật, nói một tiếng xin lỗi là được, còn cần quỳ xuống xin lỗi sao? Ngươi cho ngươi là ai vậy?

Không ít người lập tức vây xung quanh, chủ quán bán đậu hủ kia nhìn thấy phu nhân mặt nhọn, cười làm lành nói:

- Đây không phải Trần phu nhân sao? Trần phu nhân, xin phu nhân bớt giận, cô nương này đến từ nông thôn, phu nhân đừng chấp nhặt với nàng. Trần phu nhân muốn mua đậu hũ, ta sẽ chọn mấy miếng đậu hũ ngon cho phu nhân!

Người này hiển nhiên nhận thức phu nhân mặt nhọn, tuy rằng dường như hòa giải, nhưng trong lời nói lại làm thấp đi Tố Nương, tâng bốc Trần phu nhân mặt nhọn.

Tố Nương liếc mắt nhìn chằm chằm người bán đậu hũ một cái, Trần phu nhân đã khinh miệt cười rộ lên:

- Hóa ra là nhà quê đến từ nông thôn, trách không được không có quy củ, cũng lười mở mang kiến thức với đám chân đất các ngươi.

Trần phu nhân này ức hiếp Như Liên, khiến Tố Nương không thoải mái trong lòng, lúc này lại bị làm thấp đi, điều này khiến Tố Nương nổi giận trong lòng, cười lạnh nói:

- Nông dân thì làm sao vậy? Cũng hai mắt hai tay, còn thấp hơn ngươi một đẳng phải không? Nhìn bộ dang ngươi, cũng không giống người giữ quy củ cái gì.

- Ngươi... ngươi nói cái gì?

Trần phu nhân rất tức giận:

- Con hồ ly tinh ngươi, thử nói thêm một câu nữa?

Tố Nương diện mạo xinh đẹp, hiện giờ sinh hoạt ở phủ thành, không thể so với ở nông thôn trước kia, lúc đi ra cũng ăn mặc một phen, nhìn qua quyến rũ động lòng người, hơi xinh đẹp, Trần phu nhân này thấy diện mạo xinh đẹp của nàng, lúc này mới mắng nàng ‘hồ ly tinh’.

Bàn tới cãi nhau, Tố Nương tuyệt đối không thua người nào, cười lạnh nói:

- Cho dù là hồ ly tinh thì thế nào? Bằng khuôn mặt ngốc này của ngươi, muốn làm hồ ly tinh cũng không được. Cũng không quay về soi gương xem, bộ dạng này của ngươi, còn có mặt mũi ra đường khoe khoang, cũng không sợ mất mặt.

Nàng lôi kéo tay Như Liên, nói:

- Đi, nói chuyện với loại xấu phụ này cũng mệt, chúng ta không để ý tới nàng!

Khuôn mặt Trần phu nhân giận đến xanh lên, mụ vô cùng để ý tới tướng mạo của mình, chưa từng có người nào dám nói mụ xấu, hơn nữa Tố Nương ngay trước mặt một đám người mắng mụ là ‘xấu phụ’, mặt mũi không còn, nghe được có người bên cạnh vụng trộm bật cười, Trần phu nhân hú lên quái dị, đột nhiên nhào tới Tố Nương, chửi bậy

- Đánh con hồ ly lẳng lơ này cho ta!

Tố Nương là loại cao minh nào, tuy rằng nàng cũng là nữ nhân, nhưng từ nhỏ liền lo liệu chuyện nhà, khí lực tốt hơn Trần phu nhân rất nhiều. Trần phu nhân nhào lên, Tố Nương tránh ra, lập tức thuận tay đẩy một cái, Trần phu nhân vồ vào khoảng không, lại bị Tố Nương đẩy, lập tức ngã xuống đất, đau đến nỗi kêu lên thành tiếng, chung quanh lập tức vang lên tiếng cười vang.

Như Liên kinh hoảng nói:

- Tố Nương tỷ... !

Tố Nương cười lạnh nói:

- Không phải sợ, có ta ở đây.

Nàng một chiêu phá địch, tin tưởng tăng nhiều, hơn nữa bảo vệ Như Liên, khiến trong nàng dâng lên ý thức trách nhiệm thật lớn.

Cách đó không xa, hai gã quan sai đeo đao tới gần, thấy một màn như vậy, một người thấp giọng nói:

- Ồ, kia không phải người nhà Sở Vệ tướng sao? Sao lại nổi lên tranh chấp với người khác?

Người còn lại nhìn xem, noi:

- Quả nhiên là đúng.

Hai người này không phải ai khác, đúng là Vương Hàm và Liễu béo vừa mới được phân đến làm bộ hạ Sở Hoan, sáng sớm vốn muốn tới chỗ Sở Hoan chờ đợi sai phái, trên đường lại gặp chuyện thế này.

Liễu béo nhìn Trần phu nhân trên mặt đất, nhíu mày nói:

- Đây hình như là bà nương của Trần Nha tướng.

Vương Hàm mặt không đổi sắc nói:

- Ngươi nhận thức à?

- Trước kia gặp qua một lần.

Liễu béo nhỏ giọng nói:

- Nữ nhân này rất mạnh mẽ, Trần Nha tướng ở trong quân xem như một hảo hán, nhưng ở nhà, lại vô cùng sợ vợ, rất nhiều người nói tới chuyện này, đều ngầm chê cười Trần Nha tướng.

Vương Hàm thấp giọng nói:

- Ngươi nói chuyện này chúng ta xen vào hay không?

- Ngươi muốn xen vào à?

Vương Hàm gật đầu nói:

- Không sai, ta chuẩn bị xen vào.

Liễu béo hơi giật mình nói:

- Vậy ngươi giúp ai?

Vương Hàm rất cổ quái liếc Liễu béo một cái, hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi nói ta nên giúp ai?

Liễu béo cười ha ha nói:

- Đương nhiên là giúp Vệ tướng.

- Vậy chẳng phải được sao.

Vương Hàm nắm đao, nóng lòng muốn thử, Liễu béo giữ chặt cánh tay gã, thấp giọng nói:

- Lão Vương, đây chính là phu nhân Trần Nha tướng, nếu ngươi giúp Sở Vệ tướng, có thể... có thể đắc tội Trần Nha tướng!

Vương Hàm lắc đầu nói:

- Không quản được nhiều như vậy. Hiện giờ chúng ta đi theo Sở Vệ tướng, chính là người của Sở Vệ tướng. Người nhà Sở Vệ tướng bị người ta ức hiếp, chúng ta làm bộ hạ chẳng lẽ chỉ biết bo bo giữ mình không để ý tới?

Gã đi ra phía trước một bước, dường như muốn tiến lên, thấp giọng nói:

- Thật ra vì thân phận Trần Nha tướng không thấp, lúc này ta ra mặt, Sở Vệ tướng mới cảm giác được sự trung tâm của ta, về sau nhất định sẽ có vài phần kính trọng đối với ta... A, Liễu béo, ngươi làm cái gì vậy, ngươi... !

Liễu béo không đợi gã nhiều lời, đã hùng hổ vọt qua.

...

Hai gã nha hoàn bên cạnh Trần phu nhân thấy phu nhân bị đẩy ngã, đều kêu lên, cùng nhau nhào qua Tố Nương, mọi người vây xem nhìn thấy, đều buồn cười, chỉ cảm thấy nữ nhân đánh nhau bên đường, quả thật là mở rộng tầm mắt.

Tố Nương nhìn thấy hai nha hoàn xông tới, quẹt một tiếng, không ngờ lấy một chiếc kéo ra, vạch phía trước, trừng mắt nói:

- Nếu các ngươi tới đây, ta đâm chết các ngươi!

Người bốn phía đều cả kinh, không thể tưởng được Tố Nương dũng mãnh như thế, ai cũng không thể tưởng được, thiếu nữ xinh đẹp nũng nịu như vậy, dĩ nhiên là nữ nhân to gan lớn mật.

Kéo lấy ra, hai nhà hoàn không dám tiến lên, lúc này lại nghe được một giọng nói ồ ồ:

- Ở đây làm gì vậy? Trước mặt mọi người, tụ chúng ẩu đả sao?

Khi nói chuyện, Liễu béo đã uy phong lẫm lẫm đứng ra.

Tố Nương nhìn thấy Liễu béo, chỉ cảm thấy vô cùng quen mặt, rất nhanh liền nhớ ra, đó là tên gõ cửa đêm qua. Trần phu nhân kia dường như cũng nhận thức Liễu béo, đã đứng dậy kêu lên:

- Liễu Giáo úy, hồ ly tinh lẳng lơ này động thủ đánh người, mau bắt nàng lại.

Liễu béo lạnh lùng liếc Trần phu nhân một cái, cũng không để ý tới, cười tủm tỉm tới trước mặt Tố Nương, cung kính nói:

- Đại muội tử... không không, đại tỷ, xảy ra chuyện gì? Ai ức hiếp tỷ phải không, sao còn lấy kéo ra?

Liễu béo cung kính thế này, mọi người xung quanh nhất thời phát mộng, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Tố Nương chỉ vào Trần phu nhân tên mặt đất:

- Nàng om sòm trước mặt mọi người, còn ức hiếp muội tử của ta, ra tay đánh người trước, ta bất đắc dĩ mới trả đòn, ngươi nói nên làm gì bây giờ?

- Hồ ly lẳng lơ, ngươi nói hươu nói vượn.

Trần phu nhân mắng:

- Liễu Giáo úy, ngươi không nên tin tưởng cái miệng của con hồ ly tinh này... !

- Câm mồm.

Liễu béo thần uy lẫm lẫm quát nói:

- Trần phu nhân, ngài tốt xấu cũng là phu nhân Nha tướng, nói chuyện sao lại không biết giữ chừng mực như thế? Chỉ bằng ngài mắng chửi người, ai đúng ai xem vừa nhìn hiểu ngay.

Gã nhìn chằm chằm Trần phu nhân:

- Thanh danh của bà cũng không phải không ai biết, chính là đàn bà canh chua cãi nhau đánh người, hiện giờ còn ức hiếp đến vị đại tỷ, thực sự nghĩ rằng phủ thành Vân Sơn này là của một mình bà sao?

Trần phu nhân kia không thể tưởng được Liễu béo lại quát mụ như thế, trong nhất thời giật mình, sau một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, lạnh lùng nói:

- Liễu Giáo úy, ngươi... Ngươi mắng ta là đàn bà chanh chua? Ngươi... Ngươi thật to gan, ngươi... chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai?

Mụ tức run cả người.

Liễu béo nói:

- Ta đương nhiên biết rõ ngài là phu nhân Trần Nha tướng, nhưng cho dù Trần Nha tướng ở đây, ta cũng nói những lời này. Bà ỷ vào gia quyến của Trần Nha tướng, dám giương oai ở đây, đây là bại hoại thanh danh của Trần Nha tướng.

Trần phu nhân tức giận thiếu chút nữa té xíu, thân thể lảo đảo, hai nha hoàn đã đỡ lấy. Trần phu nhân nâng tay lên, chỉ vào Liễu béo, tức giận vô lực nói:

- Ngươi... ngươi nhớ đấy... !

Mụ không nói thêm gì, mang theo nha hoàn rời đi.

Tim Liễu béo đập thình thịch, dù sao hôm nay ra mặt, chỉ sợ thật sự đắc tội Trần Nha tướng, người chung quanh thấy còn còn trò hay để xem, cũng tản ra.

Trong lòng Tố Nương lúc này đã hơi đắc ý, người nào ở thân phận địa vị nào, đều có lòng tự tôn, Liễu béo là người trong quan phủ, hôm nay trước mặt mọi người nói chuyện cho nàng, điều này khiến lòng tự tôn của Tố Nương đạt được thỏa mãn rất lớn.

Tuy rằng Tố Nương kiến thức không nhiều lắm, nhưng là nữ nhân thông minh, hôm nay vì sao Liễu béo giúp nàng, trong lòng nàng rõ ràng, xác định Sở Hoan nói không giả, Liễu béo này quả thật là bộ hạ của Sở Hoan.

Tên béo này chắc chắn xem mặt mũi Sở Hoan, cho nên mới chủ động ra mặt bảo vệ mình.

Trong nhất thời Tố Nương hơi lâng lâng, chỉ cảm thấy sau này có Sở Hoan, cuộc sống quả thật vô cùng thích ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.