Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 137: Thở dài phía sau




Tuy rằng Như Liên đau khổ trong lòng, nhưng nhìn thấy bộ dáng Sở Hoan, cũng vô cùng tò mò, hai mắt đẫm lệ, lại hỏi một tiếng:

- Sở đại ca, huynh làm sao vây? Nóc nhà... nóc nhà có cái gì?

Nàng nhìn theo ánh mắt Sở Hoan hướng lên nóc nhà, xà ngang nhà ngói, cũng không có gì đặc biệt, rất là kinh ngạc.

Sở Hoan lại dường như mê mộng, nhìn chằm chằm nóc nhà, không nói một lời.

Thấy Sở Hoan dường như bị bóng đè, Như Liên hơi sợ hãi, không kìm nổi kéo ống tay áo Sở Hoan, lo lắng nói:

- Sở đại ca, huynh làm sao vậy? Huynh không nên làm ta sợ?

Rốt cuộc Sở Hoan hơi vuốt cằm, nói với nóc nhà:

- Sư thái yên tâm, Sở Hoan nhớ kỹ.

Như Liên lại kinh ngạc, thất kinh hỏi:

- Sở đại ca, huynh đang... huynh đang nói chuyện với ai?

Trong phòng này chỉ có nàng và Sở Hoan, Sở Hoan tuyệt đối sẽ không gọi nàng là ‘sư thái’, nhưng lúc này Sở Hoan vẻ mặt nghiêm nghị nói chuyện với nóc nhà, thật sự khiến Như Liên tràn đầy kinh ngạc.

Sở Hoan quay đầu lại, nhìn Như Liên, hỏi:

- Như Liên, Linh Già sư thái nói, muội có nhớ kỹ?

Như Liên vẻ mặt mờ mịt, mở to mắt, hỏi:

- Sở đại ca, huynh nói... huynh nói cái gì?

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Chẳng lẽ muội không nhìn thấy Linh Già sư thái? Nàng vừa mới rời đi, tới Tây Thiên Phật Quốc!

- Tây Thiên Phật Quốc?

Như Liên vội hỏi:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sở đại ca, huynh... huynh nhìn thấy sư phụ đi Phật Quốc? Nhưng... !

Nàng liếc Linh Già sư thái trên giường một cái, bi thương nói:

- Không phải sư phụ ở nơi này sao?

Sở Hoan cười nói:

- Như Liên, muội không cần lo lắng. Vừa rồi ta thấy Linh Già sư thái bao phủ trong Phật quang màu vàng, chân đạp mây lành bảy sắc, nói với ta mấy câu, còn dặn dò muội mấy câu, một đám La Hán Kim Cương vây quanh, đã đi tới Tây Thiên Phật Quốc.

Như Liên lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội hỏi:

- Sở đại ca, huynh... huynh nói thật sự?

Nàng hơi không tin, nhưng nàng tràn đầy lòng cảm kích đối với Sở Hoan, trong lòng nàng Sở Hoan là người cực tốt, hơn nữa giờ phút này trên mặt Sở Hoan là vẻ trang nghiêm, Như Liên thật sự không có hoài nghi quá lớn.

Nàng là đệ tử cửa Phật, đi theo Linh Già sư thái học tập Phật pháp, Phật pháp chưa chắc thâm hậu, nhưng tự nhiên cũng biết mục tiêu lớn nhất của Phật tử chính là thành Thánh thành Phật, ý Sở Hoan là, Linh Già sư thái đi Tây Thiên Phật Quốc, đó là tu thành chính quả.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Linh Già sư thái một lòng tu phật, tâm địa lương thiện, cho nên hiện giờ viên tịch, mặc dù thân thể ở nơi này, nhưng chân thân đã tới Tây Thiên Phật Quốc.

Như Liên chắp tay chữ thập, vẻ bi thương trên mặt giảm đi một chút, nhẹ đọc Phật pháp:

- A Di Đà Phật!

Nàng lại hỏi Sở Hoan:

- Sở đại ca, sư phụ nói gì với huynh, huynh có thể nói cho ta biết không?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Linh Già không bỏ được muội, để ta sau này chiếu cố muội thật tốt, dặn dò muội sống tốt... Đúng rồi, còn muốn muội phải nghe lời!

Như Liên vội đáp:

- Ta vẫn rất nghe lời.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Sở Hoan lập tức gật đầu.

Như Liên lại nói:

- Còn điều gì khác không? Vì sao ta không thấy sư phụ?

- Có thể là muội quá mức bi thương.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Như Liên, muội đi theo Linh Già sư thái, tự nhiên cũng biết sinh tử ai cũng không tránh được, Linh Già sư thái tu thành chính quả, muội nên cao hứng thay nàng mới đúng.

Tuy nói trong lòng Như Liên nhẹ nhõm một chút, nhưng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau cứ rời đi như vậy, trong lòng nàng tự nhiên vô cùng bi thương, hơi trầm ngâm mới nói:

- Sở đại ca, sư phụ để huynh chiếu cố ta, vậy có phải... có phải phiền toái huynh hay không?

- Linh Già sư thái đã thành Phật, ta sao có thể cãi Phật chỉ?

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Như Liên, về sau Sở đại ca sẽ chiếu cố muội, muội sẽ không cô đơn một mình.

Như Liên hai mắt đẫm lệ nói:

- Ta không nỡ bỏ sư phụ, nhưng ta nghe lời sư phụ. Đúng rồi, Sở đại ca, trước khi sư phụ đi, dặn ta tạm thời phải hoàn tục, nhưng... nhưng ta có thể hoàn tục sao?

Sở Hoan vội vàng nói:

- Đúng đúng đúng, vừa rồi Linh Già sư thái dặn dò ta, phải nhớ để muội tạm thời hoàn tục. Nàng còn nói... ồ, nàng còn nói ở nhà xuất gia cũng giống nhau, chỉ cần một lòng hướng Phật, vậy cũng là đệ tử Phật môn. Như Liên à, Linh Già sư thái, muội nhất định phải vâng theo, không thể vi phạm.

Kỳ thạt trong lòng Sở Hoan hiểu được ý tứ của Linh Già sư thái, về sau nếu như mình muốn chiếu cố Như Liên, nếu Như Liên vẫn ăn mặc kiểu ni cô, điều này tự nhiên rất không tiện, chỉ sợ còn có thể gặp phải phiền toái không nhỏ.

Như Liên là đệ tử Phật môn ngoan đạo, nếu Linh Già sư thái không dặn như vậy trước khi đi, tiểu ni cô sẽ tuyệt đối không thể hoàn tục, cho nên trước khi Linh Già sư thái đi, giúp mình giải quyết một phiền toái rất lớn.

Hắn nói nhìn thấy Linh Già sư thái thành Phật, đó tự nhiên là lời nói dối thiện ý, đương nhiên càng không thể biết được Linh Già sư thái có di ngôn, lúc này tự Như Liên nói ra, trong lòng Sở Hoan, tự nhiên là cố gắng nhấn mạnh việc này.

Như Liên do dự một chút, rốt cuộc gật đầu nói:

- Sư phụ nói như vậy, ta liền nghe sư phụ.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Sở Hoan vui mừng nói:

- Đúng rồi, Như Liên, nếu Linh Già sư thái đã về cõi tiên, nhưng hậu sự vẫn phải xử lý. Sở đại ca chuẩn bị tìm nghĩa trang chôn thân thể Linh Già sư thái, nhưng Linh Già sư thái là người trong Phật môn, lễ tang người trong Phật môn chú ý cái gì, Sở đại ca cũng không biết, muội có chủ ý gì không?

Lúc này Như Liên đang trong đau thương, hơi hoang mang lo sợ, nghe Sở Hoan hỏi như vậy, cũng không biết thế nào cho phải, đành nói:

- Sở đại ca, ta cũng... ta cũng không biết làm sao.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Vậy hết thảy do ta tới xử lý, muội không cần lo lắng.

- Sở đại ca, cảm ơn... cảm ơn huynh.

Như Liên cảm kích nói:

- Huynh vẫn giúp đỡ ta, ta... ta cũng không biết tạ ơn huynh thế nào mới tốt, chẳng qua mỗi ngày ta sẽ tụng kinh cho huynh, cầu Bồ Tát phù hộ huynh bình an vô sự!

Sở Hoan cười ôn hòa, muốn rời khỏi phòng, Như Liên bỗng nhiên nói:

- Đúng rồi, Sở đại ca, ta... ta nhớ ra rồi!

Sở Hoan quay đầu lại, hỏi:

- Nhớ ra cái gì?

- Ta nhớ tới lễ tang của người khác trước kia.

Như Liên nói:

- Trước kia trong am có người qua đời, mọi người sẽ vây quanh nàng tụng niệm kinh Phật ba ngày, sau đó... sau đó hỏa táng thân thể nàng, bỏ tro cốt vào trong Phật tháp!

Sở Hoan nói:

- Chỉ là như vậy sao?

Như Liên ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Đúng là như vậy.

- Có trình tự là dễ làm rồi.

Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra:

- Chúng ta cũng xử lý dựa theo như vậy, muội biết phải tụng kinh gì, đúng không?

- Ta biết.

Như Liên gật đầu nói:

- Là ‘Vãng Sinh Chú’, còn có ‘Tịnh Thổ Văn, ‘Đại Bi Chú’, ‘Tâm Kinh’, ‘Địa Tạng Kinh”... !

Sở Hoan nghe choáng váng, vội nói:

- Vậy được rồi, ta đi tìm vài người tụng kinh.

Như Liên chắp tay đáp:

- A Di Đà Phật, cảm ơn Sở đại ca!

Nàng khoanh chân ngồi xuống bên giường, thấp giọng tụng niệm, cũng bắt đầu đọc lên ‘Vãng Sinh Chú’.

Sở Hoan ra cửa, chỉ thấy Liễu béo uy phong đứng trước cửa, chặn cửa, trong nhất thời không ra được, nhíu mày nói:

- Liễu béo, sao lại chặn cửa? Tránh ra một chút!

Liễu béo nghe được tiếng chân Sở Hoan đi ra, cho nên phấn chấn, bộ dáng rất uy mãnh, vốn định khiến Sở Hoan khen hai câu, thật sự không thể tưởng được lại bị Sở Hoan trách một câu, trong lòng buồn bực tới cực điểm, vội vàng nhường chỗ, vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, ngài có phân phó khác sao? Ngài có chuyện gì, cứ việc phân phó xuống, thuộc hạ lên núi đao xuống biển lửa, nhất định sẽ vâng theo phân phó.

Vừa rồi Vương Hàm nói một phen, tác động rất lớn đối với Liễu béo, cảm thấy nếu ngày sau Sở Hoan thật sự một bước lên mây, mình đi theo bên người Sở Hoan, cũng có thể gà chó lên trời, nói không chừng còn có thể làm rạng rỡ tổ tông.

Sở Hoan nhìn Liễu béo một cái, chỉ thấy trên khuôn mặt tròn núc ních của Liễu béo, tràn đầy vẻ chờ đợi, dường như thật sự hy vọng mình phân phó việc cho gã.

- Ngươi có thể tụng kinh hay không?

Sở Hoan nghĩ một chút, hỏi.

Liễu béo ngẩn ra, không kìm nổi gãi đầu, hỏi:

- Đại nhân, ngài... ngài nói cái gì?

- Tụng kinh?

Sở Hoan lặp lại một lần, lập tức lắc đầu nói:

- Ngươi sao lại biết tụng kinh... !

Hắn liền muốn đi tìm Bạch Hạt Tử thảo luận, Liễu béo làm sao bỏ qua cơ hội thể hiện này, nhìn thấy Sở Hoan muốn đi, gấp quá nói:

- Đại nhân, thuộc hạ biết tụng kinh!

Sở Hoan quay đầu lại, ngạc nhiên nói:

- Ngươi biết?

Trán Liễu béo đổ mồ hôi, nghẹn đỏ mặt:

- Đại nhân, ngài để ta niệm cái gì ta sẽ niệm cái đó... !

Đúng lúc này, lại nghe được tiếng bước chân vang lên, Sở Hoan nhìn lại theo tiếng, đã thấy một người cao gầy mang theo ba bốn người tới đây. Người cao gầy kia nhìn thấy Sở Hoan, đã lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh tới khom người nói:

- Sở gia!

Người này không phải ai khác, là Mã Tĩnh của Chính Khí Đường.

Sở Hoan diệt Bát Lý Đường, sửa Bát Lý Đường thành Chính Khí Đường, hiện giờ Chính Khí Đường giao cho Mã Tĩnh quản lý, tin tức của tiểu tử này quả thật linh thông, dĩ nhiên tìm được tới nơi này.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Sao ngươi lại tới đây?

- Sở gia đi phủ thành, tiểu nhân vốn định qua vài ngày tới phủ thành bái kiến, nhưng hôm nay có người về báo, Sở gia trở về thị trấn, tiểu nhân biết được Sở gia ở nơi này, cho nên tới đây bái kiến.

Mã Tĩnh cung kính nói.

Sở Hoan nói:

- Thời gian ta rời khỏi, Chính Khí Đường vẫn tốt chứ?

Mã Tĩnh vội đáp:

- Sở gia đã dặn dò, phải ước thúc người của Chính Khí Đường, tiểu nhân đều dựa theo Sở gia phân phó, không ai dám ức hiếp dân chúng. Hai ngày trước còn tới huyện nha một chuyến, cầu bên kia giới thiệu một số việc làm, nha môn đã đáp ứng, tới đầu xuân, vừa lúc có công trình, đến lúc đó sắp xếp cho chúng ta làm.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Vậy là tốt rồi.

Mã Tĩnh thấp giọng nói:

- Sở gia trở về, là có chuyện muốn làm sao? Các huynh đệ chúng ta đều ở đây, nếu cần người, chuyện một câu nói.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới thấp giọng hỏi:

- Các ngươi có thể tụng kinh hay không?

Nếu Như Liên nói phải tụng kinh, Sở Hoan biết ý nàng lúc này, tự nhiên muốn thành toàn cho nàng, nhưng nếu đi mời một đám ni cô hoặc hòa thượng đến, khó tránh khỏi làm lớn chuyện.

Sở Hoan biết, nếu Linh Già sư thái có linh, cũng tuyệt đối không hy vọng làm lớn chuyện. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, tìm vài người tới làm một chút, ý tứ để Như Liên thoải mái trong lòng một chút là được.

Mã Tĩnh và người Chính Khí Đường phía sau há miệng, nhất thời nói không ra lời.

...

Dù sao quán trọ Tường Vân cũng là quán trọ, Linh Già sư thái mất ở chỗ này, nếu còn xử lý tang sự ở nơi này, cũng khó tránh khỏi không thuận tiện. Tuy rằng Lý chưởng quỹ không dám nói gì, nhưng cũng hơi có vẻ khó xử, cũng may Sở Hoan cũng là người nói đạo lý, không làm khó xử, để người tìm xe, đưa di thể Linh Già sư thái đến Chính Khí Đường, dựng linh đường trong Chính Khí Đường.

Chuyện này Sở Hoan không muốn nhiều người biết, cho nên trước đó Chính Khí Đường đều rửa sạch sẽ, chỉ để lại Mã Tĩnh và một số người của Chính Khí Đường, mặt khác phái người tìm lão tiên sinh giỏi lo liệu tang sự ở láng giềng, dựa theo phân phó của lão tiên sinh, mọi người ba chân bốn cẳng dựng linh đường, lại phái người chọn mua một số thứ cúng tế.

Như Liên tự tay lau người thay đổi đồ ni cô mới tinh do Sở Hoan mang tới cho Linh Già sư thái, nàng không ngừng bi thương.

Dựa theo lời Như Liên, di thể Linh Già sư thái phải đặt ba ngày, tụng kinh ba ngày, sau đó hỏa táng, đưa tro cốt gửi vào trong Phật tháp am ni cô.

Từ đầu đến cuối Như Liên đi theo bên cạnh di thể Linh Già sư thái, thành tâm tụng kinh, Sở Hoan lại sai người chuẩn bị một quyển ‘Vãng Sinh Kinh’, để mọi người cố gắng nhớ mấy trăm từ phía trước, sau đó đều tụng kinh cho Linh Già sư thái ở linh đường. Những người này làm sao biết tụng kinh cái gì, ngay từ đầu còn nhớ được, thành thật tụng kinh, sau càng ngày càng quên nhiều, chỉ có thể lặp lại mấy chục chữ đầu, nhưng bởi vì Sở Hoan ở đây, những người này đọc cũng có bộ có dạng, đặc biệt Liễu béo, nhìn qua vô cùng thành kính, giọng nói cũng lớn nhất.

Lúc mệt mỏi, mọi người cũng thay phiên, nhưng Như Liên quả thật từ đầu đến cuối không rời đi, tuy rằng cũng ăn vài thứ, lại không ngủ được, hơn nữa thương tâm quá độ, có vẻ vô cùng mệt mỏi, Sở Hoan khuyên vài lần, Như Liên lại kiên trì không rời đi, Sở Hoan thở dài trong lòng, cũng không khuyên nữa.

Hắn sợ hãi Lâm Lang và người nhà ở phủ thành lo lắng, phái người đi thông báo Lâm Lang, nói hắn có việc muốn làm ở huyện thành, tránh cho bọn họ vướng bận.

Tới buổi tối ngày thứ hai, Sở Hoan cũng thật sự không chống đỡ được, nửa đếm trước trông một hồi, Bạnh Hạt Tử tỉnh dậy lại thay hắn, hắn liền tới hậu viện Chính Khí Đường nghỉ tạm.

Cảm xúc bi thương của Như Liên hai ngày này, tự nhiên cũng ảnh hưởng tới Sở Hoan, nghĩ tới tiểu ni cô đau buồn trong lòng, Sở Hoan ở trong phòng cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Sau khi hắn thở dài một tiếng, đột nhiên chấn động toàn thân, bởi vì hắn lại nghe được một tiếng thở dài, hình như là tiếng vang, nhưng tiếng vang này lại phát ra từ phía sau mình.

Lúc này trong phòng chỉ có mình hắn, ngọn đèn dầu lóe lên, tiếng thở dài phía sau tới vô cùng đột nhiên, dù lá gan Sở Hoan rất lớn, lúc này không khỏi sởn tóc gáy, nghĩ thầm lúc mình tiến vào, trong phòng cũng không có người khác, cửa sổ cũng đóng kín, tiếng thở dài phát ra đột nhiên này là của người nào? Chẳng lẽ là quỷ hồn phát ra?

Sở Hoan vốn không tin quỷ thần, nhưng ngay cả chuyện lạ xuyên qua này cũng có thể xảy ra, tồn tại một số việc lạ vượt qua khoa học cũng không khiến hắn hoài nghi, hơn nữa di thể Linh Già sư thái đặt trước viện, đêm tối người yên, lúc này tiếng thở dài phía sau khiến Sở Hoan dựng tóc gáy lên.

Sau tiếng thở dài kia, phía sau không còn động tĩnh khác, trái tim Sở Hoan đập thình thịch, trong nhất thời không dám quay đầu lại, nhưng cũng không cảm ứng được có người tồn tại phía sau, hắn hơi ngoài nghi lỗ tai của mình, có phải nghe lầm hay không?

Giờ phút khủng bố này thật sự khó có thể hình du, dùng sự cảnh giác của Sở Hoan, không có khả năng vừa rồi lúc vào phòng, trong phòng có người nhưng hắn không phát hiện. Sở Hoan chỉ cảm thấy cổ hơi cứng ngắc, muốn quay đầu lại hỏi rõ là ai, nhưng lại sợ phía sau không có ai hết, mà là một tấm mặt quỷ dán lên, nói cho hắn:

- Ta là quỷ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.