Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 119: Lộ nguyên hình




Lục Thế Huân bị đẩy ngã xuống đất, lập tức liền đứng lên, vẻ mặt oán hận nhìn Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Họ Sở, ngươi cho mình là Vệ tướng cái gì, thị thật sự có thể hù dọa được ta sao? Vệ tướng nho nhỏ, con mẹ nó ta còn không để vào mắt!

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Hiện giờ ta cũng không nói tới thân phận Vệ tướng gì với ngươi, hiện giờ ông chỉ là sư phụ hộ viện của Tô phủ, ai giương oai ở nơi này, ta sẽ khiến hắn không thoải mái!

Lục Thế Huân vừa hận vừa Sợ đối với Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Được!

Gã nhìn về phía Lâm Lang, nói:

- Thế muội, muội phải tin tưởng ta, tôi nay là có người cố ý hãm hại ta, hết thảy đều không quan hệ với ta. Ta chưa bao giờ đi qua Phù Dung Các cái gì!

Lâm Lang mặt không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói:

- Huynh đi Phù Dung Các hay không, không liên quan tới ta.

Lục Thế Huân nói:

- Thế muội, ta cũng không biết La đại nhân lại làm ra như vậy, nếu biết tôi nay hắn khó xử muội, ta nhất định sẽ không bày ra tiệc rượu như vậy!

Lâm Lang nói:

- Huynh đã giải thích vài lần rồi, không cần giải thích nữa. Có một số việc nếu đã qua, vậy cũng không cần nhiều lời nữa.

- Vậy thế muội tin tưởng ta sao?

Lục Thế Huân vội hỏi.

Lâm Lang cũng không nhìn gã, chỉ nói:

- Trời đã khuya, thân thể Lâm Lang hơi buồn ngủ, cần phải nghỉ trước.

Nàng xoay người muốn đi, Lục Thế Huân bước tới hai bước, muốn ngăn cản Lâm Lang, Sở Hoan đã thản nhiên chặn ngang đường của Lục Thế Huân.

Lục Thế Huân hung tợn mà liếc Sở Hoan một cái, cũng không dám tiến tới phía trước, lớn tiếng nói:

- Thế muội chậm đã, vi huynh còn có chuyện muốn nói với muội!

Lâm Lang dừng bước chân, xoay người lại, nhíu mày hỏi:

- Huynh muốn nói gì?

Lục Thế Huân vội nói:

- Vi huynh vốn định dựa vào tiệc rượu tối nay giải quyết khốn cảnh của thế muội, nhưng trước mắt xem ra, chỉ sợ vấn đề lương thực ở phủ Vân Sơn không thể giải quyết.

Lâm Lang trầm ngâm một chút, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn Lục Thế Huân hỏi:

- Lục thế huynh có gì, cứ việc nói thẳng ra. Lâm Lang nói chuyện không thích vòng vo.

- Thế muội, vi huynh có thể cam đoan với muội, bắt đầu từ hôm nay, Lục gia Thái Nguyên ta chính là chỗ dựa vững chắc của muội.

Lục Thế Huân vỗ bộ ngực nói:

- Bên này thế muội cần lương thực, Lục gia Thái Nguyên ta sẽ cung cấp cuồn cuộn không ngừng.

Lâm Lang gật đầu nói:

- Vậy hết thảy làm nhọc thế huynh, xin thay ta tạ ơn Lục thế bá.

Sở Hoan cũng hơi nhíu mày, cảm thấy dường như Lục Thế Huân này còn có rắp tâm.

Lập tức thấy Lục Thế Huân chỉ vào ghế dựa cạnh Lâm Lang hỏi:

- Thế muội, vi huynh có thể ngồi xuống nói tỉ mỉ với muội không?

- Thế huynh còn có chuyện khác?

Lâm Lang nhíu mày hỏi.

Hiện tại nàng đã chán ghét Lục Thế Huân này tới cực điểm, ngoại trừ kinh doanh lui tới, thật sự không muốn có bất luận liên quan gì với người này, thậm chí nếu không phải bất đắc dĩ, cũng không muốn tiếp tục mua bán lương thực với Lục gia Thái Nguyên.

Lục Thế Huân thần sắc hơi cổ quái, dường như nghĩ đến cái gì, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Quả thật có một việc quan trọng muốn thương lượng với thế muội, thật ra... thật ra cũng là gia phu dặn trước khi tới, muốn ta phải bàn với thế muội.

Lâm Lang nghe nói là Lục lão thái gia dặn, nghiêm nghị lên, vuốt cằm nói:

- Lại không biết Lục thế bá có gì chỉ giáo!

Lục Thế Huân liếc Sở Hoan một cái, nói:

- Thế muội, việc này rất lớn, cũng không thể để người ngoài biết được... !

Gã lại nhìn Sở Hoan, chỉ hy vọng Sở Hoan hiểu được ý tứ của mình, thức thời rời khỏi.

Nhưng Sở Hoan hiển nhiên không phải một người thức thời, trái lại kéo một chiếc ghế dựa qua, mạnh mẽ ngồi trên ghế, sau đó nhìn Lâm Lang nói:

- Đại đông gia, ta lo lắng người rắp tâm gây rối, ở chỗ này bảo vệ nàng!

Hắn nghiêm trang, Lâm Lang xem bộ dáng của hắn, trong lòng vừa buồn cười lại ấm áp, nói với Lục Thế Huân:

- Lục thế huynh, Sở Hoan là sư phụ hộ viện ta thuê tới, ta vô cùng tín nhiệm hắn, huynh có gì muốn nói, cứ nói ra!

Lục Thế Huân nhíu mày, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Lâm Lang thấy gã còn do dự, liền đứng dậy, nói:

- Nếu Lục thế huynh không có chuyện gì, Lâm Lang thật sự muốn đi nghỉ ngơi.

Lục Thế Huân nóng nảy, vội nói:

- Thế muội, đừng vội, vi huynh... vi huynh nói là được.

Lúc này Lâm Lang mới ngồi xuống một lần nữa.

Dưới ngọn đèn dầu, dung nhan Lâm Lang như hoa, xinh đẹp thành thục, tản ra khí chất quyến rũ của thiếu phụ, cổ họng Lục Thế Huân giật giật, rốt cục nói:

- Thật ra... Thật ra gia phụ lo lắng sau này thế muội còn bị người ức hiếp. Hiện giờ Tô thế bá không còn trên nhân thế, toàn bộ Hòa Thịnh Tuyền chỉ trông chờ vào một mình thế muội chống đỡ, ngay cả một nam nhân cũng vô cùng vất vả, huống chi thế muội là một giới nữ tử yếu ớt.

Lâm Lang thản nhiên cười, quyến rũ sinh hoa, rực rỡ xinh đẹp:

- Làm phiền Lục thế bá nhớ rồi. Chẳng qua Lâm Lang được gia phụ dặn dò, cho dù có khổ có mệt, cũng phải chống đỡ Hòa Thịnh Tuyền. Đây là tâm huyết của gia phụ, quyết không thể mất trong tay Lâm Lang.

Lục Thế Huân thở dài:

- Thế muội, lần này có người cắt đứt lương thực của muội, như vậy không biết chừng ngày mai bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp khác tới đối phó muội... Cho dù thế muội có lòng chống đỡ, nhưng không vượt qua được người có lòng tính toán!

Sở Hoan ở bên như cười như không nói:

- Lục công tử một câu như vậy cũng là lời thật.

Lục Thế Huân ngẩn ra, không thể tưởng được còn có thời điểm Sở Hoan nói chuyện cho mình, còn đang kinh ngạc, Sở Hoan lại nói tiếp:

- Người có lòng tính kế trên đời này, chưa bao giờ dừng lại. Chẳng qua sống trên đời, lo lắng khắp nơi, trái lại cũng là một cuộc sống thú vị, huống chi thiên hạ này cũng chưa chắc có nhiều nhân vật lợi hại như vậy, giống như Lục công tử, nếu ngươi muốn tính tế Đại đông gia, Đại đông gia lại không sợ!

Lục Thế Huân cả giận nói:

- Sở Hoan, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta... ta chưa từng tính kế thế muội?

- Ta chỉ là so sánh.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Lục công tử cũng không cần phải kích động như thế.

Lâm Lang thản nhiên cười, hỏi:

- Lời ấy của thế huynh, lại không biết ý tứ ra sao?

Lục Thế Huân miễn cưỡng cười nói:

- Thế muội có từng nghĩ tới, nếu... nêu thế muội có thể kết hợp với Lục gia ta, có Lục gia ta chống đỡ ngoài sáng, chỉ sợ một số người ở phủ Vân Sơn này cũng không dám làm khó thế muội, sau này bất kể thế muội làm gì, cũng sẽ thuận lợi nhiều lắm.

Lâm Lang thông minh sắc sảo, dường như hiểu được cái gì, khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên, hỏi:

- Lời thế huynh nói, Lâm Lang nghe không rõ. Gia phụ và Lục thế bá từng xưng nhau huynh đệ, đây... chẳng lẽ còn không tính kết giao?

- Đó là chuyện của người lớn trước đây, chúng ta cùng lứa, cũng nên kết giao mới đúng.

Nhìn qua Lục Thế Huân hơi do dự, thần sắc nói chuyện cũng không phải quá tự nhiên.

Lâm Lang cũng không nói, chỉ thản nhiên nhìn Lục Thế Huân.

Lục Thế Huân liếc Sở Hoan một cái, hơi xấu hổ, nhưng vẫn cắn răng nói:

- Thế muội, không nói gạt muội, lần này tiến đến, ngoại trừ đưa lương, gia phụ còn dặn dò vi huynh, phải... phải thương lượng một chuyện lớn với thế muội!

Lâm Lang nhẹ nhàng cười, giọng nói lại không có chút cảm xúc:

- Thế huynh muốn thương lượng chuyện gì?

Lục Thế Huân hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Gia phụ muốn vi huynh kết làm chuyện tốt Tần Tấn với thế muội... !

Thấy sắc mặt Lâm Lang trầm xuống, không đợi Lâm Lang nói chuyện, gã vội vàng nói:

- Thế muội, vi huynh... vi huynh thật lòng thích muội, nguyện đón thế muội qua cửa... Chỉ cần thế muội đồng ý, vi huynh nhất định sẽ đối đãi muội thật tốt, hơn nữa vi huynh sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng Lục gia, giúp đỡ thế muội ứng phó hết thảy khó khăn... !

Sắc mặt Lâm Lang hơi tức giận, vẫn cố gắng duy trì điềm tĩnh, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ thế huynh không biết Lâm Lang đã là vợ người?

Lục Thế Huân thấy Lâm Lang cũng không từ chối ngay, còn tưởng rằng có hi vọng, vội đáp:

- Điều này vi huynh tự nhiên biết. Nhưng vi huynh cũng biết, vài năm trước muội cũng đã đoạn tuyệt qua hệ với bên kia, không còn liên quan nữa!

Lâm Lang chậm rãi nói:

- Thế huynh ưu ái, Lâm Lang tâm lĩnh, nhưng chỉ sợ Lâm Lang không có phúc khí này.

Nàng đứng dậy, nói:

- Thân thể Lâm Lang không khỏe, cáo lui trước!

Lục Thế Huân nóng nảy, nhất thời bất chấp Sở Hoan ở bên, đứng dậy vội la lên:

- Thế muội, vi huynh một tấm chân tình, cũng không phải nói giỡn. Thế muội, lần trước muội tới Thái Nguyên, lần đầu tiên vi huynh thấy muội, đã không ngừng quý mến muội... !

- Xin thế huynh tự trọng.

Lâm Lang lạnh lùng nói:

- Những lời ngàm chán này, còn xin thế huynh không nên nói nữa, tránh cho mọi người khó có thể gặp lại nhau!

Lục Thế Huân cũng giận tái mặt, nói:

- Ý thế muội, là việc này không thể thương lượng?

- Tuyệt đối không có đường thương lượng.

Lâm Lang nghiêm mặt nói:

- Tuy rằng Lâm Lang là nữ tử yếu ớt, nhưng còn có thể giữ lễ pháp, vẫn xin thế huynh chuyển lời tới Lục thế bá, nếu Lục gia có thể nể mặt gia phụ giúp đỡ một phen, Lâm Lang cảm kích trong lòng, nếu không Lâm Lang cũng tuyệt đối không quỳ gối cầu người!

Cơ trên mặt Lục Thế Huân co giật, gã quả thật không ngờ Lâm Lang cự tuyệt dứt khoát như vậy, thậm chí không suy xét ích lợi của Hóa Thịnh Tuyền, gã nắm tay lại, cười lạnh nói:

- Thế muội, vi huynh cũng không sợ nói thẳng, đã không có Lục gia ta giúp đỡ, chỉ sợ Tô gia các muội tránh không thoát một kiếp này. Muội phải bảo vệ sản nghiệp Tô thế bá lưu lại, không có Lục gia ta giúp đỡ, chỉ sợ cũng khó có thể bảo vệ!

Sở Hoan ngồi trên ghế, rốt cục nói:

- Lục công tử, ngươi đây là uy hiếp Đại đông gia sao? Ngươi cảm thấy, Tô gia không còn Lục gia các ngươi cung cấp lương thực, sẽ không thể tiếp tục sống sót sao?

Lúc này Lục Thế Huân cũng đã xé rách mặt, cười lạnh nói:

- Hay là còn có thể nghĩ ra biện pháp khác?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Có biện pháp hay không, không tới phiên ngươi hỏi.

Hắn chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói:

- Lục công tử quả thật có chủ ý rất tốt!

- Ngươi có ý gì?

- Ngươi là ăn mày đòi ăn sôi gấc, dùng nhân phẩm bản tính của ngươi, còn muốn trèo cao Đại đông gia chúng ta, cũng không lấy gương soi lại mình có đức tính gì.

Sở Hoan không chút khách khí nói:

- Lấy Đại đông gia? Chẳng lẽ không phải muốn thâu tóm sản nghiệp Tô gia, khiến Hòa Thịnh Tuyền đổi họ Lục?

- Ngươi... ngươi nói hươu nói vượn.

Lục Thế Huân chỉ vào Sở Hoan tức giận nói:

- Ta cũng không càn quấy với ngươi.

Gã nhìn về phía Lâm Lang, nói:

- Thế muội, vi huynh quả thật chân tình, mong rằng muội suy xét cho tốt, vi huynh chờ ở đây hai ngày, muội không cần trả lời vội vã.

Gã chắp tay, lại nói:

- Vi huynh cũng không tiếp tục ở lại trong phủ của muội, sẽ ra ngoài tìm chỗ ở dàn xếp xuống, qua hai ngày, mong rằng thế muội có thể đưa ra một câu trả lời vừa lòng!

Nói xong, gã xoay người rời đi nhanh chóng.

Sau khi Lục Thế Huân rời hỏi, Sở Hoan nhìn Lâm Lang, chỉ thấy sắc mặt giai nhân tái nhợt, thân thể mềm mại run rẩy, hai bàn tay trắng như phấn nắm trước ngực, nhin qua vô cùng bi phẫn, lại nhìn đôi mắt xinh đẹp đã phiếm hồng của nàng, nước mắt long lanh ở hốc mắt, dường như muốn lăn xuống bất cứ lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.