Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 113: Ngươi là ai?




Giọng Sở Hoan không tính vang dội, nhưng trong đại sảnh cũng không huyên náo này, mỗi chữ đều rõ ràng mà chui vào lỗ tai mỗi người ở đây.

Thân thể mềm mại của Lâm Lang khẽ run, trong lòng ấm áp, bất kể gặp khó khăn gì, Sở Hoan luôn kiên định mà đứng phía sau mình.

Sở Hoan nói ra một câu này, tất cả mọi người đều quăng ánh mắt về phía hắn, hắn mặc quần áo mộc mạc, lúc trước ngoại trừ Thiên hộ Hoàng Chí Tiếu thường xuyên quăng ánh mắt lạnh lùng về phía hắn, những người khác căn bản đều không chú ý tới một nhân vật như vậy.

Nhưng ở thời điểm này, dĩ nhiên có một nhân vật bình thường như vậy đứng ra, tuy rằng mấy câu đó của hắn đơn giản, nhưng là tiếp lời của La Thế Lương, trong lòng không ít người đã bi ai cho Sở Hoan.

Lúc này Hoàng Chí Tiếu rốt cuộc lớn tiếng quát:

- Thật to gan, ngươi là ai, nơi này là chỗ ngươi có thể nói chuyện sao?

Mặt Sở Hoan không chút thay đổi nói:

- Đây không phải công đường, lại càng không phải phủ Đế Vương Tướng, ta là sư phụ hộ viện Tô phủ, nhận được Tô Đại đông gia thưởng thức, có thể ra vào đại sảnh, tự nhiên cũng có thể nói vài câu.

Lưu lão thái gia vuốt râu thản nhiên nói:

- Lâm Lang chất nữ, lão phu lại nhớ rõ, từ trước tôi tớ quý phủ vô cùng tuân thủ quy củ, như nào nhiều ngày không tới, tôi tớ quý phủ cũng có thể nói xằng nói bậy, không có quy củ như thế?

- Lưu thế bá lời này rất hay.

Lâm Lang bình tĩnh nói:

- Làm việc nói quy củ, Tô gia ta cho tới giờ đều làm việc chính phái, không thẹn với lương tâm, nhưng nếu có một số người phá hỏng quy củ trước, Tô gia ta cũng sẽ không nói quy củ với bọn họ.

Nàng dừng một chút, lại nói:

- Huống chi Sở Hoan là sư phụ hộ viện Lâm Lang mời tới, là giúp đỡ Tô gia ta, cũng không phải tôi tớ Tô gia. Hắn nói vài câu ở đây, tự nhiên cũng không có gì đáng trách!

Sắc mặt Lục Thế Huân đã vô cùng khó coi, so sánh với mình, thái độ Lâm Lang đối đãi Sở Hoan thật sự là hơn không biết bao nhiêu lần, mình nói chuyện, Lâm Lang phản bác không chút khách khí, khiến mình mất mặt nhiều, trái lại Sở Hoan nói một câu, Lâm Lang lại bảo vệ thêm, điều này khiến gã có vài phần tức giận đối với Lâm Lang, càng tràn đầy hận ý đối với Sở Hoan, trầm giọng nói:

- Thế muội, gia có gia quy. Ngày thường hắn nói xằng nói bậy vài câu thì thôi, hôm nay La đại nhân và Lưu bá phụ đều ở đây, đều là người thân phận tôn quý, một tên thảo dân nói xằng nói bậy ở đây, còn thể thống gì?

Lâm Lang thản nhiên cười nói:

- Lâm Lang lại quên, Lục thế huynh cũng xuất thân đại tộc quyền quý, chính là người tôn quý. Chỉ là năm đó gia phụ một nghèo hai trắng đi vào Vân Sơn, không phú quý gì đáng nói. Lại nói tiếp, Lâm Lang cũng là kẻ áo trắng, giống như Sở Hoan, đều là thảo dân mà thôi.

Nàng đứng dậy, trên mặt không hề tươi cười, bình tĩnh nói:

- Lục thế huynh, khách quý hôm nay, đều là nể mặt huynh mới tới Tô phủ ta, Lâm Lang một giới thảo dân, không dám tổn hại mặt mũi thế huynh, trước tiên cáo lui!

Nàng nói xong câu đó, thật sự đứng dậy, muốn rời khỏi.

Lưu lão thái gia và La Thế Lương muốn Lâm Lang xướng khúc, đây là làm nhục Lâm Lang rất lớn, tuy rằng Lâm Lang một giới nữ lưu, khí phách cực cao, tự nhiên sẽ không tùy ý bọn họ khinh nhờn.

Nàng cảm thấy tức giận, tuy rằng biết đắc tội vài người này nhất định sẽ khiến Tô gia rơi vào khốn cảnh lớn hơn nữa, nhưng so với tôn nghiêm của Tô gia, nàng cũng không thèm quan tâm khó khăn lớn hơn nữa tiến đến.

Lục Thế Huân không thể tưởng được tuy rằng bề ngoài Lâm Lang nhu nhược, nhưng tính tình lại kiên cường như thế, ra ngoài dự kiến, trong nhất thời miệng mở lớn, không biết nói thế nào cho tốt.

Sắc mặt La Thế Lương cũng trở nên vô cùng khó coi, lại vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười thô mãng:

- Tô Đại đông gia đây là trách tội bản tướng vô lễ? Bản tướng cũng không phải không có kính ý, đơn giản là muốn nghe khúc, hơn nữa bản tướng một giới quân nhân, chuyện đã quyết định, cũng rất ít thay đổi.

Trong mắt gã phát ra hàn quang, giọng nói lạnh lùng:

- Tô Đại đông gia thật sự không nể mặt bản tướng sao?

Sở Hoan thấy thân thể mềm mại của Lâm Lang khẽ run, lúc này hắn cũng biết Lưu lão thái gia và La Thế Lương này chính là cá mè một lứa, cười lạnh lùng, trầm giọng nói:

- Các vị muốn nghe khúc, nhạc phường phủ thành Vân Sơn còn nhiều mà, hôm nay Lục Thiếu đông gia mở yến tiệc chiêu đãi các vị, cũng không phải Tô gia chúng ta mở tiệc chiêu đãi, có yêu cầu gì, cứ việc tìm Lục Thiếu đông gia là được.

Lâm Lang cũng không nói nhiều, chỉ nói:

- Sở Hoan, chúng ta đi!

Nàng đi vài bước, Hoàng Chí Tiếu phía sau La Thế Lương vung tay lên, hai gã Vệ Sở hộ vệ canh trước cửa lập tức chắn ngang cửa lớn, ngăn cản đường đi, tay to đặt trên chuôi đao, một bộ hung ác.

Lục Thế Huân cảm thấy rất không ổn, hôm nay gã bày yến, kỳ thật chính vì biểu hiện mạng lưới quan hệ của Lục gia, là muốn khoe khoang một chút trước mặt Lâm Lang, chỉ là chuyện tình phát triển ngay cả gã cũng không thể dự đoán được.

Hôm nay Lưu lão thái gia tiến đến, hiển nhiên là không thiện ý, mà La Thế Lương hiển nhiên là một phe với Lưu lão thái gia, hai người này nhìn như đến dự tiệc bởi mặt mũi mình, nhưng giờ lại dường như cũng không nể mặt mình thế nào.

Tình thế đã không còn trong lòng bàn tay của gã, hơn nữa gã mơ hồ cảm giác được bởi yến hội mình cố ý bày ra này, trái lại khiến giữa mình và Lâm Lang sinh ra ngăn cách thật lớn, hơi giật mình, vội vàng đứng dậy nói:

- La đại nhân, đây là... !

Lâm Lang đã xoay người lại, cười lạnh nói:

- Tô Lâm Lang ta không quyền không thế, một lòng kinh doanh, cũng không gây chuyện. Nhưng nếu có một số người cho rằng Tô Lâm Lang ta có thể mặc người ức hiếp, vậy nghĩ sai rồi. Tuy rằng ta là một giới nữ lưu, nhưng cũng biết nói Càn Khôn vương pháp, hôm nay thiết yến, ta không phạm vào bất luận vương pháp gì, chẳng lẽ vài vị còn muốn lấy khách nhục chủ sao?

Da thịt nàng trong suốt, hai gò má bóng lên, dáng người yểu điệu, hấp dẫn động lòng người, thiếu phụ đang trổ hoa này, lúc này dưới con thịnh nộ, mày liễu mắt phương, bộ ngực sữa run lên, vô cùng diễm lễ, khí chất thật sự phi phàm.

Sở Hoan cũng bảo vệ trước người Lâm Lang, giọng nói lạnh lùng:

- Đây là muốn bắt người hay là muốn giết người?

Hoàng Chí Tiếu rốt cuộc nói mấy câu bên tai La Thế Lương, sắc mặt La Thế Lương chậm rãi âm trầm xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nâng chén rượu trên bàn lên, uống một ngụn cạn sạch, cười lạnh nói:

- Bản tướng nhập ngũ nhiều năm, người chết thấy nhiều, cũng không sợ giết người. Tiểu tử ngươi diễu võ dương oai trước mặt bản tướng, đã lâu bản tưởng chưa nhìn thấy có người càn rỡ như thế!

Gã đứng dậy, hung hăng ném chén rượu trên mặt đất, một tiếng xoảng vang lên, mọi người ở đây đều hoảng sợ.

Sở Hoan mặt không đổi sắc, La Thế Lương đã lạnh lùng nói:

- Người tới, Sở Hoan phạm thượng, kiêu ngạo, ngông cuồng làm càn, kéo ra ngoài vả miệng hắn hai mươi cái, xem miệng hắn có thật sự cứng hay không?

Lập tức có hai gã hộ vệ tiến tới, Lâm Lang đã lạnh lùng nói:

- Ai dám?

Sở Hoan đã nắm chặt tay, hắn thật sự không thể tưởng được La Thế Lương càn rỡ như thế, hôm nay đến nhà dự tiệc, lại dám làm bậy như thế, một vết đốm có thể nhìn toàn cảnh, ngày thường cũng không biết làm càn thế nào.

Đúng lúc này, liền thấy Tô bá chạy vội từ bên ngoài tới, lớn tiếng kêu lên:

- Tổng đốc đại nhân tới, Tổng đốc đại nhân tới!

Mọi người ở đây cả kinh, La Thế Lương và Lưu lão thái gia đều biến sắc.

Mày Sở Hoan mở ra, Lục Thế Huân lại lộ ra vẻ kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ:

- Tổng đốc đại nhân? Sao hắn lại đến, ta cũng không có mời mà!

Rất nhanh, một hồi tiếng bước chân vang lên, mang theo tiếng áo giáp ma sát, ở ngoài đại sảnh, Tổng đốc phủ Vân Sơn Kiều Minh Đường dưới sự vây quanh của hơn mười tên áo giáp hộ vệ, đang bước nhanh tới đại sảnh Tô phủ, Vệ Thiên Thanh cũng hộ vệ bên người Kiều Minh Đường.

Sắc mặt La Thế Lương thật sự không dễ coi, tuy rằng gã và Kiều Minh Đường thủy hỏa bất dung, nhưng nói ra, quả thật vẫn là cấp dưới của Kiều Minh Đường, hơi do dự, vẫn xuống khỏi chủ tọa, đến trước cửa, mà mọi người cũng đều cực kỳ giật mình, cả đám đều đứng dậy, có vẻ vô cùng sợ hãi, trong lòng vài thương gia lớn đều kinh ngạc, chỉ nghĩ rằng Tổng đốc cũng do Lục Thế Huân mời tới, trong lòng đều suy nghĩ: “Mặt mũi Lục gia này quả thật không nhỏ, chẳng những mời tới Chỉ huy sứ đại nhân, ngay cả Tổng đốc đại nhân cũng mời tới!”

Kiều Minh Đường tới gần, hai gã Vệ Sở hộ vệ đứng trước cửa vội vàng đẩy cửa ra, Kiều Minh Đường một thân áo gấm, đầu đội mũ quan, đi vào trong đường.

Lục Thế Huân là người đầu tiên tiến đến, chắp tay cười nói:

- Tại hạ Lục Thế Huân, gặp qua Tổng đốc đại nhân, tại hạ có thể mời được Tổng đốc đại nhân tới, thật sự là vinh hạnh ba đời!

Ai ngờ Kiều Minh Đường không thèm nhìn gã, Vệ Thiên Thanh tiến tới vươn một bàn tay, đẩy Lục Thế Huân ra, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai, có tư cách gì có thể mời được Tổng đốc đại nhân?

Lục Thế Huân ngẩn ra, trong nhất thời vô cùng xấu hổ, trên mặt đỏ lên.

La Thế Lương tiến tới, chắp tay cười nói:

- Không thể tưởng được Tổng đốc đại nhân cũng có thể tiến tới dự tiệc, ty chức gặp qua đại nhân!

Kiều Minh Đường khoát tay, cởi bỏ áo khoác màu đen trên người, phía sau có người tiến lên đón lấy, lúc này Kiều Minh Đường mới cười nói:

- Hôm qua nhận được tấm thiếp của Tô Đại đông gia, mời tới dự tiệc. Bản quan thân là Tổng đốc một Đạo, cũng không thể suốt ngày tại phủ Tổng đốc ếch ngồi đáy giếng, mượn cơ hội này hiểu biết dân sinh, cũng rất có lợi!

Lâm Lang nghe vậy, quả thật ngẩn ra, nghe ý tứ của Kiều Minh Đường, y tiến đến là bởi vì mình đưa thiếp qua, nhưng Lâm Lang căn bản không nhớ nổi mình đưa thiếp tới phủ Tổng đốc khi nào.

Lúc này những người khác đều sửng sốt, không ít người giờ mới hiểu được, Kiều Minh Đường tiến đến dự tiệc, cũng không phải mặt mũi của Lục Thế Huân, mà là Lâm Lang mời tới.

Có mấy người lập tức buồn bực trong lòng: “Cũng không nghe nói Tô gia có giao tình với Tổng đốc, Tô Lâm Lang sao có thể mời được Tổng đốc đại nhân tới?”

Không ít người đều biết rằng, Kiều Minh Đường thân là Tổng đốc Tây Sơn Đạo, ngày thường đối nhân xử thế đều cực kỳ cẩn thận, người muốn nịnh bợ y quá nhiều, nhưng Kiều Minh Đường gần như chưa bao giờ nhận bất cứ tấm thiếp gì.

Hôm nay có thể tiến đến dự tiệc, đó quả thật là việc cực kỳ hiếm thấy, nếu không nhìn trúng Tô gia, sẽ tuyệt đối không tiến đến.

Kiều Minh Đường nâng tay lên, cười nói:

- La đại nhân khách khí. Có lẽ hai chúng ta đã lâu chưa từng uống rượu cùng một chỗ, hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này, uống hai chén rượu.

Y nhìn thấy Lưu lão thái gia ở trong đám người, chỉ cười gật đầu cũng không nhiều lời.

Lâm Lang cảm thấy kỳ quái, mày liễu nhíu lại, trong nhất thời nàng cũng không rõ vì sao Kiều Minh Đường đột nhiên tiến đến. Lúc này Sở Hoan đã ghé bên tai Lâm Lang, nhỏ giọng nói hai câu, Lâm Lang nghe vậy, mày liễu giãn ra, lộ ra tươi cười, duyên dáng thi lễ với Kiều Minh Đường:

- Dân nữ Tô Lâm Lang gặp qua Tổng đốc đại nhân, mời đại nhân ngồi!

Kiều Minh Đường mỉm cười gật đầu, quăng ánh mắt về phía Sở Hoan, cười nói:

- Sở Nha tướng, Vệ Thống chế nói cho bản quản ngươi huấn luyện hộ vệ ở trong này, lát nữa bản quan cũng muốn nhìn xem ngươi huấn luyện nhân thủ rốt cuộc như thế nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.