Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 110: Rắn tới chuột cũng tới




Lục Thế Huân ở Tô phủ, tuy rằng Lâm Lang không tiện cự tuyệt, nhưng đề phòng hơn, mà Sở Hoan nhận được phân phó của Tô bá, thời điểm này chính là lúc cần phải thủ vệ ở Tô phủ, cho nên trước khi trời tối, Sở Hoan bớt thời gian trở về nhà mình một chuyến, chỉ nói sự vụ Tô phủ bận rộn, có thể mấy ngày không trở về.

Sở Lý thị dặn dò Sở Hoan cố gắng làm việc, mà Tố Nương cũng suốt đêm may một đôi bao tay cho Sở Hoan, Sở Hoan đeo lên tay, vô cùng ấm áp, trong lòng càng thêm cảm thấy Tố Nương vẫn vô cùng hiền lành.

Một đêm này mặc dù Sở Hoan phái người tuần tra trong Tô phủ, nhưng cả một đêm Lục Thế Huân không có trở về, cũng chẳng biết đâu, mãi đến hoàng hôn ngày tiếp theo, gã mới trở về Tô phủ.

Cả ngày này, Sở Hoan cũng không nhìn thấy Lâm Lang, mãi đến ngày thứ ba, trên dưới Tô phủ bắt đầu bận rộn công việc, cũng là Lục Thế Huân mời khách muốn thiết yến ở Tô phủ.

Tuy rằng trong lòng Lâm Lang cảm thấy không ổn, nhưng dù sao không trở mặt với Lục gia, hơn nữa tình thế trước mắt, Tô gia cũn phải dựa vào lương thực của Lục gia chống đỡ tửu phường, cho nên không tiện cự tuyệt.

Hơn nữa dù sao trong lòng Lâm Lang cũng tồn tại vài phần hy vọng, Lục Thế Huân hứa muốn trèo lên quan trường phủ Vân Sơn, vất vả một lần khỏe suốt đời giải quyết vấn đề cung cấp lương thực, nếu thực sự có hy vọng này, Lâm Lang tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Tiệc rượu thiết lập tại chính đường vô cùng rộng lớn, một ngày này đang lúc hoàng hôn, toàn bộ Tô phủ đèn đuốc nơi chốn, Lâm Lang tự mình lo liệu, ngọn đèn dầu ở chính đường Tô phủ rạng rỡ, ấm áp như màu xuân.

Tô gia không thiếu bạc, nếu Lục Thế Huân mời quan viên dự tiệc, Lâm Lang tự nhiên sẽ không chậm trễ, trên dưới trong phủ bận rộn, Sở Hoan dẫn đám hộ viện thủ hạ cũng chạy tới giúp đỡ.

Chỉ là Sở Hoan lại cảm thấy hơi kỳ quái, ngày xưa Lâm Lang nhìn thấy mình, đều chủ động nói chuyện, vô cùng nhiệt tình, nhưng hôm nay Lâm Lang dường như hơi sợ hãi mình, luôn kéo một chút khoảng cách với mình, ngẫu nhiên tiếp xúc với ánh mắt của mình, trên mặt Lâm Lang đỏ rực lên, ánh mắt kia nhìn qua hơi bối rối, điều này khiến Sở Hoan suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp.

Hai ngày trước phản ứng của Tố Nương còn hơi cổ quái, Sở Hoan cũng không để ý thế nào, nhưng hôm nay Lâm Lang cũng có vẻ hơi kỳ quái, điều này khiến Sở Hoan vô cùng buồn bực trong lòng, thường xuyên sờ mặt mình, chẳng lẽ trên mặt mình mọc hoa rồi, vì sao hai người phụ nữ tiếp xúc với mình dường như đều hơi khác thường.

Lục Thế Huân lại một bộ công tử bột, dường như là chủ nhân Tô phủ, hai tay sau lưng đi tới đi lui, chốc lát trách cứ tấm bình phong bày không ngay ngắn, chốc lái mắng bình hoa đặt nhầm chỗ, chốc lát nói đàn hương quá nồng, chốc lát còn nói bàn không sạch sẽ, cố gắng chọn ba chỉ bốn, trong miệng còn dõng dạc nói:

- Sắp tới không phải người bình thường, nếu không có cơ hội lần này, chỉ sợ cả đời các ngươi cũng không gặp được, tuyệt đối không thể chậm trễ!

Thái độ này của gã, trên dưới Tô phủ nhìn trong mắt, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, lại không dám phát tác.

Cho dù chủ nhân thật sự của Tô phủ là Lâm Lang, ngày thường cũng đối đãi hiền lành với tôi tớ, nào có kiêu ngạo, ngông cuồng vô lễ như Lục Thế Huân. Mà Lục Thế Huân không tự biết mình, không kiêng nể gì, tựa hồ thật sự coi Tô gia trở thành phủ đệ của gã.

Trời chưa tối, có người vội vàng báo lại:

- Tiểu thư, có khách đến!

Lục Thế Huân vỗ tay một cái, cười nói:

- Thế muội, xem ra khách vi huynh mời đã đến, chúng ta liền đi nghênh đón, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa!

Lâm Lang hơi do dự, nhìn Sở Hoan cách đó không xa, thấy Sở Hoan đang nhìn mình, má phấn hơi nóng, hàm răng chắn chặt, rốt cuộc vẫn nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi theo ta đi đón khách!

Sở Hoàn biết đâu rằng mỗi lần Lâm Lang nhìn thấy hắn sẽ nghĩ đến chuyện áo ngực trân châu, nghe Lâm Lang gọi, hắn đáp một tiếng đi tới bên người Lâm Lang. Hắn vừa mới tới gần, mặt Lâm Lang lại nóng lên, vụng trộm nhìn hắn một cái, thấy hắn thần sắc bình tĩnh tự nhiên, trái tim đập thình thịch, thầm nghĩ: “Nhìn hắn cũng không giống... không giống khinh bạc người, như nào... như nào lại làm việc xấu hổ kia... !

Lục Thế Huân ở bên nhìn thấy, gặp Lâm Lang nhìn Sở Hoan thần sắc khác thường, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, gã là tay chơi phong nguyệt già đời, liếc mắt một cái liền nhìn ra Lâm Lang không thích hợp, oán giận thật lớn lập tức dâng lên trong lòng: “Chẳn lẽ Tô Lâm Lang coi trọng tiểu tử này?” Gã không kìm nổi đánh giá Sở Hoan vài lần, chỉ thấy Sở Hoan dáng người cân xứng, tuy rằng da hơi đen một chút, nhưng đôi mắt rất sáng, lông mày giương lên, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không phải loại người liếc qua vô cùng anh tuấn, nhưng lại thuộc về đàn ông càng nhìn càng đẹp càng xem càng có hương vị, nén lòng mà nhìn lại lần thứ hai.

Lúc này Lâm Lang đã dẫn Sở Hoan đi tới cửa phủ nghênh đón, Lục Thế Huân bước nhanh đuổi kịp, gã muốn trở thành diễn viên chính của yến hội này, bày ra một bộ có quan hệ để Lâm Lang kiến thức một phen, cho nên tự nhiên sẽ không rơi lại phía sau.

Cửa phủ, Tô bá đã canh tại cửa chờ khách, Lâm Lang xa xa nhìn thấy vài người áo gấm tiến vào từ ngoài cửa, mấy người này Lâm Lang cũng quen thuộc, đều là thương nhân lớn nổi danh phủ Vân Sơn.

Lục Thế Huân đã lấy bộ dáng chủ nhân tiến ra đón, chắp tay cười nói:

- Đêm khuya lạnh lẽo, vài vị đông gia không ngại khổ cực, thật sự vô cùng cảm kích!

Lục gia chính là phú thương số một phủ Thái Nguyên, cũng là vọng tộc nổi danh Thái Nguyên, bọn họ kinh doanh lương thực là chủ yếu, tự nhiên cũng không mời kinh doanh khác. Mà gia chủ Lục gia làm hội trưởng thương hội phủ Thái Nguyên, không chỉ có thế lực rất mạnh ở Thái Nguyên, bởi vì kinh doanh qua lại, cũng không hề ít bạn bè kinh doanh ở các Đạo khác, phủ Vân Sơn này tự nhiên cũng không thiếu.

Vài thương nhân lớn nổi danh phủ Vân Sơn này tiến đến, tuy rằng là Lục Thế Huân ra mặt mời, nhưng những người này vẫn thật sự nể mặt Lục lão thái gia mà đến.

Các vị thương nhân lớn cũng đều chắp tay đáp lễ, hàn huyên một hồi, đang muốn tiến vào trong phòng, lại nghe được một hồi tiếng vó ngựa, Lâm Lang biết lại có khách tiến đến, đi ra đón, chỉ thấy một đội nhân mã đến ngoài cửa, mỗi người đều cưỡi ngựa lớn, mặc áo giáp, vũ khí trong người, vây quanh một hán tử giáp đen dừng ngựa trước cửa phủ.

Hán tử giáp đen kia xoay người xuống ngựa, nghênh ngang đi tới, trong miệng nói tục:

- Con bà nó, hôm nay thật là kỳ lạ, lúc đi ra còn ấm áp dễ chịu, hiện giờ hai đùi ông đều lạnh tê rần!

Sở Hoan đi theo bên người Lâm Lang, nhìn thấy người đàn ông giáp đen này, hơi nhíu mày, liền thấy Lục Thế Huân vội vàng ra đón, khom người cung kính nói:

- La đại nhân, để ngài vất vả, mau mời vào!

Gã nói với Lâm Lang:

- Thế muội, vị này chính là Chỉ huy sứ Vệ Sở quân Tây Sơn Đạo La đại nhân, chỉ sợ hai người còn chưa gặp nhau!

Sở Hoan ngẩn ra, không thể tưởng được ngày này chính là Chỉ huy sứ Vệ Sở quân La Thế Lương hiềm khích sâu đậm với Tổng đốc Kiều Minh Đường.

La Thế Lương khoảng 40 tuổi, thân thể cứng rắn, toàn thân lộ ra khí chất thô mãng, thật đúng là xuất thân quân nhân, mặt lớn dài, tuy rằng không có râu dài, nhưng trên dưới môi đều là râu đen ngắn rậm rạp, nhìn qua có khí chất dũng mãnh, lúc gã đi lại, nghênh ngang, vừa thấy chính là nhân vật quen ra lệnh.

Ánh mắt người này nhìn qua không lớn, nhưng tinh quan trong mắt bắn ra bốn phía, bề ngoài nhìn qua dường như rất tục tằn, nhưng Sở Hoan hiểu được, tâm cơ người này tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như bề ngoài của gã, nếu không cũng không đến mức khiến Kiều Minh Đường ngủ không yên.

Sở Hoan cũng thật không ngờ Lục Thế Huân có bản lĩnh như vậy, có thể mời được nhân vật số một số hai phủ Vân Sơn này.

Ngoại trừ vị La Thế Lương này, trong tùy tùng của La Thế Lương, Sở Hoan thấy được một gương mặt quen thuộc, đúng là Hoàng Thiên hộ mấy ngày trước phát sinh xung đột với Vệ Thiên Thanh ở quán rượu Thuận Phong, Sở Hoan nhớ rõ ràng, tên người này là Hoàng Chí Tiếu.

Lúc này Hoàng Chí Tiếu hiển nhiên cũng phát hiện Sở Hoan, ngày đó Sở Hoan ở cùng một chỗ với Vệ Thiên Thanh, Hoàng Chí Tiếu này tự nhiên xem trong mắt, hôm nay đột nhiên nhìn thấy Sở Hoan ở Tô phủ, trong mắt Hoàng Chí Tiếu xẹt qua một tia kinh ngạc, sắc mặt cũng âm trầm xuống.

Lâm Lang tiến lên, duyên dáng thi lễ, cung kính nói:

- Dân nữ Tô Lâm Lang, gặp qua La đại nhân!

La Thế Lương đánh giá Lâm Lang vài lần, vuốt râu cười ha ha nói:

- Không cần khách khí, hôm nay tới quấy rầy quý phủ, khiến các ngươi thêm phiền toái.

Gã lập tức cười nói:

- Bản tướng cũng từng nghe nói, Tô Lâm Lang Đại đông gia Hòa Thịnh Tuyền chính là đại mỹ nhân số một số hai phủ Vân Sơn chúng ta, hôm nay vừa thấy, quả nhiên phong tư yểu điệu, thật sự là đại mỹ nhân, đồn đại không sai!

Lời này của gã liền có vài phần khinh bạc, Lâm Lang cúi đầu, mày liễu nhíu lại, nói:

- Đại nhân quá khen!

La Thế Lương quay đầu lại, ra hiệu bằng mắt, hơn mười tên tùy tùng gã mang đến lập tức tiến tới, theo đám người chen vào trong phủ, đi thẳng tới chính đường.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Lang hơi trắng bệch, La Thế Lương đã cười ha ha nói:

- Bản tướng là quân nhân thô lỗ, không che giấu.

Gã vừa đi vào trong phủ vừa lớn tiếng nói:

- Sáng tối, có rất nhiều người muốn giết bản tướng, mấy năm nay bản tướng giết ít người, cho nên lá gan cũng nhỏ đi, sợ có người ám sát bản tướng, đi ra đều mang theo người, lo lắng cái đầu này bị người hái đi!

Nhìn qua giống như gã tùy tiện nói lời này, nhưng lời này vừa nói ra, lại mang theo hàn ý, đêm đông vốn lạnh lẽo, trải qua câu nói đó của La Thế Lương, nhiệt độ không khí dường như giảm xuống vài phần.

Thương nhân lớn tới trước đều tiến tới bái kiến, một đám tất cung tất kính.

Lúc này Lâm Lang hơi không nỡ trong lòng, nàng thông minh sắc sảo, La Thế Lương này làm ra vẻ dối trá, ngay cả nụ cười cũng mang theo hơi thở quỷ dị, điều này khiến cho Lâm Lang thật sự không thoải mái.

Dường như cũng nhìn ra Lâm Lang bất an, Sở Hoan ghé sát lại, thấp giọng nói:

- Đại đông gia, không cần hoảng, chỉ là một bữa tiệc rượu mà thôi, ta ở bên cạnh nàng!

Sở Hoan lúc này, dường như còn thấy nhiều mặt của xã hội nhiều hơn Lâm Lang.

Lâm Lang nghe được giọng nói ôn hòa quen thuộc của Sở Hoan bên tai, không biết vì sao, trái tim vốn hơi bất an dĩ nhiên điềm tĩnh không ít, quay đầu lại liếc Sở Hoan một cái, cười nhẹ nhàng.

Lục Thế Huân cùng La Thế Lương vào trong đại sảnh trước, còn khom người ngồi bên cạnh, Lâm Lang hơi trầm ngâm, cuối cùng quay trở lại trong đường, chỉ là còn chưa rời khỏi cửa phủ vài bước, lại nghe được có người lớn tiếng kêu ngoài cửa:

- Lưu lão thái gia đến!

Lâm Lang dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên vô cùng khó coi, thân thể mềm mại hơi chân động, răng trắng đã cắn chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.