Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 7: Trở lại tiệm sách




Đến tối mọi việc sẽ bắt đầu cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng tìm một quán net gần đó rồi đi vào.
“Hải Công Công, chúng ta sau này còn có thể gặp lại hay không, tôi không phải nói nếu như qua 24 giờ mà tôi không liên lạc với cậu, cậu lập tức báo cảnh sát sao? Tại sao cậu và bọn Tôn Long vẫn không có động tĩnh!”
“Nè, cậu có bị tâm thần thì kệ cậu, cũng không nên kéo theo chúng tôi tâm thần theo chứ!”
“Tôi không đùa cậu đâu, nói thật đấy, con mẹ nó tôi thật sự đang gặp nguy hiểm.”
“Ai da, đúng lúc, tôi hiện tại cũng đang gặp nguy hiểm, cũng vừa mới xài hết tiền học phí…”
Thật ra, mục đích Hạ Thiên Kỳ gọi điện thoại cho mấy đứa bạn xấu xa này, chỉ là muốn bọn họ sẽ an ủi cổ vũ, để bọn họ có thể chia sẻ một chút cảm xúc hoảng loạn trong lòng.
Nhưng mà điều khiến hắn vô cùng đau xót chính là, tất cả mọi người đều cho là hắn đang nói đùa, hoàn toàn không quan tâm.
“Lũ khốn nạn kia, ông đây trước kia đã cùng bọn họ trải qua biết bao hoạn nạn! May mà tôi là người ở hiền gặp lành, nếu cứ trông chờ vào mấy tên khốn khiếp các người báo cảnh sát, con mẹ nó không biết đã sớm chết mấy lần rối!”
Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ không ngừng mắng chửi mấy đứa bạn xấu xa thời đại học, thật ra bọn họ trước đây cũng từng ở chung một phòng với nhau.
Sở dĩ hắn dọn ra ngoài kí túc xá ở, chính là để thuận tiện cho việc đi lại phỏng vấn tìm việc làm một chút, không bị quản thúc giờ giấc, ai biết được lại thực sự xui xẻo như vậy.
Bây giờ điều khiến hắn bực mình nhất chính là tìm không được gia gia, mấy đứa bạn học thì không đáng tin cậy, ngay cả cảnh sát lại càng không thể tin được. Tóm lại không thể nào gọi điện báo mình nhìn thấy ma, lại càng không thể nói với cảnh sát rằng hung thủ giết người tại tiệm sách Hâm Hoa là quỷ được.
Chuyện này hiển nhiên không thực tế chút nào, lại càng không thể tin.
Dù sao thì Qủy Hồn vốn là thứ tồn tại siêu nhiên, chẳng ai tin nó có thật cả.
Hà…!
Hạ thiên Kỳ bực bội thở dài, từ nhỏ đến lớn thì đây chính là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân bất lực như vậy.
Cũng may hắn là người có tính cách cứng rắn, cũng là người có suy nghĩ lạc quan, cho nên ngược lại sẽ không dễ dàng sụp đổ.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, hắn một mực tin tưởng sẽ có biện pháp dù hơi khó khăn, cho nên khi nào xuất hiện khó khăn, lúc đó nghĩ biện pháp giải quyết cũng được.
Nhìn vào thời gian trên màn hình máy vi tính, phía trên hiển thị khoảng 10 giờ 30 phút, từ giờ đến lúc về tiệm sách trực đêm vẫn còn khá lâu.
Lại nghĩ tới chuyện đêm qua bản thân không hề nghỉ ngơi, não như nhũn ra, Hạ Thiên Kỳ quyết định tìm một chỗ thích hợp ngủ lại ở quán nét một lúc, chờ sau khi tỉnh lại sẽ suy nghĩ tiếp về chuyện trực ban tối nay.
Dù sao hắn cũng cần đầu óc tỉnh táo để tính toán mọi việc.
Tuy nhiên có chút lố so với dự kiến ban đầu của Hạ thiên Kỳ, hắn ngủ thẳng một giấc tới hơn bốn giờ chiều, cho dù không thể khiến cho tâm thoải mái bao nhiêu, nhưng cũng may là đầu óc tỉnh táo hơn nhiều so với trước đó.
Đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, Hạ Thiên Kỳ một lần nữa quay lại trước máy vi tính, bắt đầu tìm hiểu trên mạng.
“Gặp quỷ thì phải làm sao?”
“Làm thế nào để không bị quỷ giết?”
“Biện pháp khống chế Quỷ Hồn?”
“Làm thế nào mới có thể giết quỷ?”
Tìm kiếm trên mạng cả nửa ngày trời, Hạ Thiên Kỳ đã đọc hết toàn bộ những bày vẽ trên đó.
Tất cả đều có đáp án, nhưng khiến hắn có cảm giác đầu gối như trúng mấy mũi tên chính là đằng sau những đáp án đó đều có các lời bình luận cố tình chửi bởi, công kích. Thật sự chẳng có cách nào biết được rốt cuộc ai đúng, ai sai.
Đâu là biện pháp đúng đắn, đâu là tìm đường chết.
SPONSORED/QUẢNG CÁO
Trên mấy chỗ tranh luận có một cách hắn thuộc làu, hôm qua cũng đã thử, đó là lý luận “Quỷ sợ kẻ xấu!”.
Nó nói rằng nếu gặp được Qủy Hồn tuyệt đối không được tỏ ra sợ hãi, nhất định phải tỏ ra hung dữ, thật hung dữ, chẳng những phải mắng quỷ thật nhiều, mà còn phải tỏ ra giận dữ đến mức muốn đánh nó.
“Không thể tiếp tục xem mấy thứ này được, chẳng biết mình sẽ còn gặp phải thể loại não tàn cỡ nào nữa. Đâu là mạng người, đâu thể tin vào mấy thông tin vớ vẩn này được!”
Bởi vì trên mạng cũng không thể tìm được biện pháp đối phó quỷ, vậy nên ý nghĩ tiếp tục nán lại quán net cũng tan biến.
Sau khi tắt máy lại bước ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ liền lái xe đi tới một siêu thị tổng hợp gần tiệm sách Hâm Hoa.
Ngoài việc tới đây mua chút đồ ăn vặt, thì quan trọng là đã sắp tới giờ “trực ban”.
Cứ như thế, Hạ Thiên Kỳ ở trong siêu thị đi dạo đến đúng sáu giờ, mới xách hai túi đồ lớn rời đi, sau đó thì đón taxi đến thẳng tiệm sách Hâm Hoa.
Bởi vì thời gian còn chưa qua sáu giờ, cho nên tiệm sách Hâm Hoa vẫn đang mở cửa buôn bán bình thường. Có rất nhiều khách trong tiệm, nhân viên cũng đều làm việc rất bận rộn. Hạ Thiên Kỳ muốn vào, nếu không phải là tự hắn đã trải qua, chắc chắn sẽ chẳng có ai tin, nơi này chỉ cần vừa tối sẽ biến thành địa ngục.
Không ngờ có nhiều người chết trong tiệm sách như vậy nhưng vẫn như cũ đâu vào đấy buôn bán như bình thường, hắn cũng không thể nào hiểu được.
Bởi vì ở trong quốc gia những chuyện kiểu này đa phần sẽ bị giấu nhẹm đi. Cho nên sự kiện kinh khủng xảy ra ở nơi này sẽ bị che giấu không để ai biết.
Đứng chờ ở bên ngoài tiệm sách quan sát kỹ tình hình bên trong một lát, Hạ Thiên Kỳ liền đi vào con đường dẫn tới bãi đỗ xe.
Điều khiến hắn vui mừng chính là, chiếc Audi vẫn còn đậu ở phía trong.
Mở cửa xe, Hạ thiên Kỳ không chần chừ mà ngồi lên, trong lòng vẫn rất hưng phấn.
Mẹ của hắn mặc dù là giáo viên ngữ văn cấp 3, nhưng bởi vì không phải là giáo viên chủ nhiệm, cũng không có mở lớp dạy học thêm, cho nên căn bản không thể kiếm thêm thu nhập ngoài. Còn cha của hắn cũng không khác gì, chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, nên cũng không thể kiếm thêm thu nhập ngoài luồng.
Cho nên nghiêm túc mà nói, tuy nhà hắn chưa đến mức quá nghèo nhưng cũng không phải khá giả, cùng lắm chỉ ở tầm một gia đình bình thường đủ sống mà thôi.
Đương nhiên, cũng không bao gồm cả gia gia của hắn trong này. Hoàn cảnh của gia gia hắn như thế nào, hắn cũng không được rõ, bởi vì gia gia hắn hiện tại vẫn đang ở nhà hắn, cho đến bây giờ thì hắn vẫn chưa bao giờ thấy gia gia móc tiền ra phụ chi.
Cũng chính bởi vì xuất thân từ một gia đình bình thường, cho nên từ nhỏ tới lớn, Hạ Thiên Kỳ vẫn luôn mong muốn được sở hữu những thứ đồ mắc tiền.
Chẳng hạn như ở biệt thự lớn, lái xe xịn, có công việc tốt như trong mơ.
Nếu mượn lời của một tên bạn xấu thời đại học của hắn thì giấc mộng kia của hắn hết sức dung tục, không thể dung tục hơn, chẳng có tí hoa mỹ nào.
Cho nên chuyện được sở hữu một chiếc xe Audi đối với Hạ thiên Kỳ là một chuyện cực kỳ vui sướng, mặc kệ sắp tới có bao nhiêu kinh hoàng đang đón chờ.
Hạ Thiên Kỳ nhớ tới chuyện một lát ông chú cũng sẽ tới, cho nên tạm thời hắn cũng không vội tới tiệm sách.
Mở radio trên xe lên, chỉnh vào kênh âm nhạc để thư giãn, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hài lòng hát theo. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Ngồi trong xe chờ đúng một giờ, Hạ Thiên Kỳ không cam tâm bước xuống xe, sau đó bước từng bước uể oải tới tiệm sách Hâm Hoa.
Lúc Hạ Thiên Kỳ bước vào tiệm sách, thì tiệm sách đã đóng cửa ngừng kinh doanh, cách đó không xa là đường đi cũng vắng tanh, cơ hồ không có người qua lại.
Tuy nhiên tại cổng tiệm sách, lại có ba người đứng đó. Đó là ba người trẻ tuổi, hai nữ một nam.
Nhìn thấy ba người này đứng trước cửa ra vào, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng quan sát xung quanh, và điều làm hắn cảm thấy lạ nhất chính là không hề nhìn thấy bóng dáng của ông chú.
“Cho hỏi… Cậu là Hạ Thiên Kỳ, Hạ tiên sinh sao?”
Đúng lúc Hạ Thiên Kỳ đang mải miết tìm ông chú khắp nơi, thì bỗng nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng phát ra.
“Ừm, là tôi.”
Mặc dù đã đoán được ba người này chính là người mới tới mà sáng nay ông chú có nhắc, nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn hỏi một câu để chắc chắn:
“Các người là?”
“Chúng tôi là người mới tới đây thử việc. Do ông chú có nói cậu cũng ở đây, cho nên chúng tôi mới đứng ở đây chờ cậu.”
“À” Hạ Thiên Kỳ ra vẻ hiểu rõ nhẹ gật đầu, sau đó nghĩ một lát rồi lại hỏi:
“Ông ta đâu rồi? Sao tôi không nhìn thấy.”
“Lúc nãy ổng có đến, tuy nhiên có vẻ như có chuyện gấp, cho nên liền đi rồi.”
Lần này trả lời Hạ Thiên Kỳ, là một tên …. đeo kính, giọng nói hệt như… Thái giám.
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ lập tức trở nên kỳ lạ, có kìm nén để không bật cười, tỏ vẻ trầm tư nói:
“Tốt a, chúng ta đều cùng làm một vị trí, cho nên đêm nay đành trông cậy ở các vị.”
Nói xong, cũng không để cho ba người họ có thời gian phản ứng kịp, Hạ Thiên Kỳ liền mở cửa tiệm sách ra, bước vào trước.
Bên trong tiệm sách vẫn như cũ tối đen như mực, có thể nhìn thấy hay không thì khỏi phải bàn.
Cứ nghĩ tới việc tối đến nơi này đầy quỷ, lại còn quỷ có thể giết được người, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy dọc sóng lưng của mình chợt lạnh toát, hai chân cũng bắt đầu run lên.
Nếu nói lúc này nói không sợ, tuyệt đối chỉ là lừa người dối mình.
Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với những sự kiện sắp phát sinh mà mình chẳng hay biết chút nào về nó, tối đen đến mức xòe bàn tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón, cả ba người đều biểu hiện sự sợ hãi khác nhau.
“Nơi này làm sao tối đen như vậy, ngay cả đưa tay lên cũng không thể thấy nổi năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy!”
“Đúng vậy đó, ít nhất cũng nên bật cái đèn lên, như vậy sẽ không quá ghê rợn.”
“Mọi người cẩn thận, để tôi lấy điện thoại di động ra phát sáng…”
Cho đến khi một người trong nhóm lấy điện thoại di động ra chiếu đèn thì mới có thể nhìn rõ khung cảnh bên trong tiệm sách một chút. Sau đó một người bật đèn pin lên thì rõ thêm tí nữa.
Nhìn thấy một chút ánh sáng, lúc này Hạ Thiên Kỳ mới bỏ tạm gói đồ trong tay xuống, saư đó mới lấy ra ba cái đèn pin.
Hắn giữ lại một cái, còn hai cái đèn pin thì đưa cho ba người mới.
“Đây có hai cái đèn pin, ba người cầm dùng đi, trên thực tế tôi cũng không biết chốt bật điện của tiệm sách nằm ở đâu.”
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ mua ít đèn pin, không phải vì hắn tiếc mười mấy đồng, mà bởi vì hắn nghe ông chú nói chỉ đưa hai người mới tới mà thôi.
Cũng không cách nào nhắc nhở bọn họ không nên đi vào, dù sao cả bọn nhất định phải canh gác nơi này cả đêm.
Đối với việc Hạ Thiên Kỳ chuẩn bị sẵn đèn pin đều khiến cho cả ba người bất ngờ, tất nhiên bọn họ đều cảm thấy việc tìm nguồn điện vẫn tốt hơn, dùng đèn pin không tiện cho lắm
“Chuyện kia… Hay là chúng ta chia ra tìm xem đi, nơi này không thể nào không có công tắc điện.”
Sau khi Hạ Thiên Kỳ dứt lời thì một người đề nghị.
Đối với lời đề nghị của người mới này, hai người còn lại nghe xong cũng đều ra vẻ đồng ý, chỉ có Hạ Thiên Kỳ lắc đầu nói:
”Trước tiên, tôi có vài vấn đề muốn mọi người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.