Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 167: Nhà ma




"Cẩn thận!"
Hạ Thiên Kỳ vô thức kêu lên một tiếng. Tuy nhiên Lãnh Nguyệt cũng đã sớm đoán được trước, chỉ thấy hắn ta vung nhẹ tay một cái thì trên tay hiện ra một lá bùa màu vàng, hắn ta lập tức dán ngay giữa trán của tiểu quỷ kia.
"Ngao..."
Bị lá bùa màu vàng dán ngay giữa trán khiến cho tiểu quỷ dữ tợn kia phát ra một tiếng giống như sói tru. Sau đó trên đỉnh đầu của nó bốc lên khói đen, tuy nhiên lại nhanh chóng bị gió thổi tan đi hết.
Đợi cho đến khi khói đen kia biến mất, Lãnh Nguyệt mới xách tiểu quỷ đó lên rồi đặt nhẹ xuống đất, nhìn thi thể trên mặt đất mà thở dài.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không lẽ chúng ta đã giải quyết xong con quỷ cần đối phó rồi hả"
Hạ Thiên Kỳ đuổi kịp sau Lãnh Nguyệt đi vào phía phòng trong, tràn ngập nghi ngờ hỏi.
"Đây chẳng qua chỉ là một Quỷ Hồn mang theo một chút oán khí thôi, bị giam chặt vĩnh viễn ở nơi này."
"Quỷ hồn mang theo oán khí là sao? Không phải nó cũng giống như Lệ quỷ chứ."
"Thôn Tử Dục này hiện tại là một nơi đại hung, Quỷ Hồn ở đây sẽ nhiễm phải oán khí, tích lũy lâu ngày thì sẽ có khả năng sản sinh ra Lệ quỷ."
Hạ Thiên Kỳ biết Lãnh Nguyệt mở thiên nhãn, nhất định sẽ nhìn thấy rất nhiều thứ mà hắn không nhìn thấy được. Nhưng nghe lời giải thích của hắn ta thì Thôn Tử Dục này từ trên xuống dưới đều đã biến thành Quỷ Hồn hết rồi.
Bởi vì thời hạn 3 phút mà Từ Thiên Hoa cho bọn hắn đã qua hơn phân nửa, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn đánh vỡ nồi đất mà hỏi đến cuối cùng, mà cùng Lãnh Nguyệt đi đến trước cửa phòng.
"Có ai không?"
Hạ Thiên Kỳ biết rõ trong phòng sẽ không có người, nhưng vẫn theo thói quen hỏi một câu. Nghe bên trong không có tiếng động, Hạ Thiên Kỳ lập tức muốn đẩy cửa vào, nhưng bị Lãnh Nguyệt ngăn lại:
"Chờ chút trước đã."
Nói xong, Lãnh Nguyệt nhanh chóng lấy ra hai lá bùa, một trái một phải, dán vào hai bên ván cửa, chờ cho đến hắn làm xong thì mới ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ có thể bước vào.
Hạ Thiên Kỳ cũng không có xuất hiện cảm giác mạnh rằng mình sẽ gặp nguy hiểm, không biết sao Lãnh Nguyệt lại biết được khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Vừa mới đẩy cửa ra, một mùi hương khác thường lập tức xông ngay vào mũi, trong đó còn xen lẫn cả mùi máu tươi.
Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt đều bịt miệng và mũi lại, vừa cảnh giác vừa đánh giá căn phòng này hình như không được sáng và thông thoáng lắm.
"Ai u."
Ngay lúc hai người đứng bên cạnh cánh cửa để dò xét trái phải của căn phòng. Thì từ trong phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng của ông già.
"Xem ra nơi này cũng có người nào đang giở trò ma quỷ."
Sau khi nghe lời lúc nãy, Hạ Thiên Kỳ đã không còn tin sẽ có người sống ở nơi này.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt một chút, Lãnh Nguyệt ra hiệu, bọn hắn nhanh chóng đi qua bên đó xem một chút, Hạ Thiên Kỳ cũng không hỏi nhiều. Gật đầu một cái rồi đi theo Lãnh Nguyệt bước vào trong phòng trong.
Trong lúc đó, từ trong phòng trong lại truyền ra một âm thanh cực kỳ già nua:
"Ai, người đi đâu hết cả rồi?"
Hạ Thiên Kỳ nghe được âm thanh này lập tức cảm thấy rùng mình, khiến hắn ngừng bước chân lại sau đó quay sang Lãnh Nguyệt đang đi phía trước hỏi:
"Hay là chúng ta trở ra thôi, không cần thiết phải vào xem đâu. Chúng ta hãy nói chuyện này cho Từ Thiên Hoa biết để hắn bước vào xem không được sao."
"Cậu ở đây chờ đi để tôi vào đó."
Vốn nghĩ rằng Lãnh Nguyệt sẽ xem xét đề nghị của hắn, ai mà ngờ Lãnh Nguyệt lại nói thẳng một câu như vậy, Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy buồn bực đến mức muốn ói ra máu.
Nhưng lo lắng thì vẫn phải lo lắng thôi, hắn cuối cùng vẫn bước nhanh theo sau, hắn lo rằng một mình Lãnh Nguyệt đi vào trông đó sẽ bị lão quỷ kia phục kích. Mặc dù khả năng xảy ra là rất thấp.
Đi từ ngoài cửa cho đến tận cùng bên trong căn phòng thứ nhất này, thì mới biết đây là một phòng bếp, Hạ Thiên Kỳ nhìn sơ qua một lượt, phát hiện trên tấm thớt của phòng bếp đầy những vệt máu, trên mặt đất cũng xuất hiện những vệt máu lớn kéo dài.
"Nơi này đúng là một căn nhà ma."
Hạ Thiên Kỳ vẫn còn đang lẩm bẩm thì Lãnh Nguyệt đã đẩy cửa phòng bước vào.
Căn phòng không lớn lắm, chỉ có một cái giường gỗ khá lớn, sau giường gỗ là một tủ quần áo cũng làm bằng gỗ.
Một tấm mền lớn đắp lên trên giường, cũng không biết bên trong cuối cùng là có thứ gì mà lại phình lên một mảng lớn. Cánh cửa nhỏ của tủ quần áo phía sau hơi khép lại, khiến Hạ Thiên Kỳ có cảm giác như có một thứ gì đó đang trốn trong đó để nhìn trộm bọn hắn.
"Âm thanh lúc nãy chắc là phát ra từ căn phòng này."
Ngay lúc Hạ Thiên Kỳ đang nói, ánh mắt không ngừng nhìn vào cái cửa nhỏ đang khép hờ ở trên tủ áo. Bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy rõ ràng có một đôi mắt vừa mới hiện ra, chính là đang núp ở bên trong mà không ngừng nhìn chằm chằm hắn.
"Cậu hãy lùi lại gần cánh cửa. Nơi này cứ để cho tôi."
Đang lúc nói chuyện mà Lãnh Nguyệt đã rút cái thanh kiếm không lưỡi ra, Hạ Thiên Kỳ nhìn Lãnh Nguyệt một chút, phát hiện Lãnh Nguyệt đang tràn trề niềm tin. Nhanh chóng làm theo chỉ thị của hắn mà lùi lại đứng gần cánh cửa.
Một tay cầm chặt kiếm, cũng không có đánh ra bất kỳ thủ quyết gì, Lãnh Nguyệt chỉ dùng hai ngón tay vuốt nhẻ trên chuôi kiếm kia, phía dưới lập tức tự mình xuất hiện một lớp sương mỏng nhìn như lưỡi kiếm.
Lãnh Nguyệt đi lên phía trước một bước, vén chăn lên, chỉ thấy bị bên trong đúng là một thi thể của một ông già.
Nhưng mà kinh khủng chính là thi thể chỉ có đầu là được hoàn chỉnh, còn lại tứ chi cơ thể thì rõ ràng là bị cắt nát ra rồi sau đó mới ghép lại cùng một chỗ.
"Bây giờ ta sẽ lập tức để ông được giải thoát."
Lãnh Nguyệt không biết có phải đang nói chuyện với cái thi thể kia hay không, chỉ thấy giơ kiếm lên chém về phía thi thể kia, nhưng thanh kiếm còn chưa kịp chạm tới, thì cơ thể chỉ còn sót lại cái đầu kia đột nhiên nhảy lên, làn da trên cái đầu người chết kia khô quắt. Miệng của nó cũng bắt đầu mà chuyển động đóng mở liên tục.
"Rắc rắc rắc...!"
Miệng của cái đầu người chết kia không ngừng phát ra tiếng mài răng chói tai, tiếp theo lập tức đánh về phía Lãnh Nguyệt, hai mắt Lãnh Nguyệt phát lạnh nhìn chằm chằm cái đầu người chết kia. Sau đó chém xuống một nhát, chém thẳng cái đầu kia chia ra làm hai.
"Còn cần ta đến bắt ngươi sao?"
Lãnh Nguyệt chĩa kiếm về phía tủ quần áo ở sau giừơng quát lạnh lên một tiếng, hiển nhiên vẫn còn một tiểu quỷ trốn ở bên trong.
Tuy nhiên con quỷ bên trong tủ quần áo lại không muốn ra. Nhưng ra hay không cũng không phải việc mà nó có thể quyết định.
Lãnh Nguyệt lấy từ trong ngực ra hai lá bùa chú, tiếp theo ném về phía cái tủ quần áo kia.
Nhưng mà không đợi hai lá bùa kia kịp dán lên trên tủ quần áo kia thì nó đột nhiên chấn động một cái, tiếp theo một bà lão già nua lộ đầu ra.
Nhìn thấy con quỷ kia lộ đầu ra, Lãnh Nguyệt nhảy thẳng tới bên giường gỗ. Không nói nhảm thêm nữa lập tức chĩa kiếm chém thẳng về phía con quỷ kia.
Tuy nhiên con quỷ trốn trong tủ quần áo rõ ràng mạnh hơn so với hai tiểu quỷ lúc trước, chớp được thời điểm kiếm rơi trước đó, nó nhanh chóng trốn vào ngăn tủ.
Con quỷ cũng biết rõ rằng mình không phải đối thủ của Lãnh Nguyệt. Thế là sau khi chạy vào tủ gỗ lập tức đánh về phía Hạ Thiên Kỳ đánh đang đứng cạnh cửa.
Nếu như là lúc xưa, Hạ Thiên Kỳ khẳng định sẽ không nghĩ ngợi chút nào mà chạy ra ngoài cửa nhưng lần này hắn sẽ không chạy trốn mà dự định sẽ quỷ hóa rồi xử lý nó.
Chỉ là không đợi hắn ra tay thì Lãnh Nguyệt cũng đã đuổi theo phía sau, chém một nhát làm đứt đầu con quỷ kia xuống, có thể nói là rất nhẹ nhõm và vui sướng.
"Những tiểu quỷ này đều bị oán khí của Tử Dục Thôn ảnh hưởng, đó cũng không phải là một hiện tượng tốt."
Lãnh Nguyệt nhìn hai cái thi thể trong phòng, sắc mặt lộ ra một chút khó coi.
"Hay là để những việc này ra ngoài rồi nói đi, Từ Thiên Hoa cho chúng ta 3 phút, mà nãy giờ nhanh nhất cũng mất 5 phút rồi."
Khi Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt từ trong nhà đi ra, phát hiện mặt của Từ Thiên Hoa tái nhợt hẳn đi, đang nhìn về phía bọn hắn. Mà hai nữ sinh vốn dĩ đi theo bên cạnh hắn giờ chỉ còn lại một người. Vậy là lúc nãy phía bọn người Từ Thiên Hoa bên này nhất định cũng đã xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.