Quay Về Bên Anh Em Nhé

Chương 17:




Chương 17:

Chỉ còn có một năm rưỡi, chỉ cần sống qua một năm rưỡi này, chờ Minh Tuấn xuất ngoại là cô được giải thoát rồi.

Trở lại Dạ Yến, chị Trân nghe xong những lời cô kể chỉ thở dài một tiếng; “Em phải biết rõ rằng em sẽ không thể thoát khỏi hàng ngũ này, Nguyễn Hoàng Phúc sẽ không buông tha cho em.”

Trần Hà Thu dừng một chút, lập tức gật mạnh đầu: “Chị Trân, em hiểu rồi, nhưng em phải tiếp khách, em phải kiếm tiền!”

“Haizz, thôi đi đi!” Chi Trân nói, “Hôm nay cũng muộn rồi, trên mặt em còn bị thương. Sáu mươi triệu sao? Chị cho em vay trước, về sau em tiếp khách có tiền thì trả chị.”

Trần Hà Thu lắc đầu: “Chị Trân, chị đã giúp em rất nhiều, em không thể nhận tiền của chị.”

“Vậy bây giờ chị muốn làm thế nào?”

“Bán máu.”

“Về cơ bản là không được phép bán máu, đều là tự nguyện hiến máu.”

Trần Hà Thu ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe: “Chị Trân, chị có biết chỗ nào mua máu không?”

Chị Trân đã đi khắp cả Thành phố Hà Nội, đương nhiên là biết.

Phòng khám chui bên dưới hầm ngầm, kim tiêm chậm rãi đâm vào bên trong mạch máu, dòng máu đỏ tươi theo cái ống chảy ra ngoài, bác sĩ ngay cả mắt cũng không nâng lên giống như đã gặp qua quá nhiều cảnh như vậy, lạnh lùng hỏi: “Bán bao nhiêu?”

“Lấy ra bao nhiêu thì có thể bán được sáu mươi triệu?”

Bác sĩ cười lạnh: “Rút sống cả người cô cũng không đủ!””

Lúc đi ra, cả người Trần Hà Thu cơ hồ đứng không vững.

Chị Trân vội vàng chạy đến đỡ lấy cô: “Em có ổn không?”

Trần Hà Thu lắc đầu cho có lệ: “Không đủ tiền, vẫn không đủ tiền…… chị Trân, em còn có giác mạc, còn có gan, chị Trân, chị dẫn em đi….”

Chị Trân ấy trong túi ra một xấp  tiền đưa cho cô: “Em đừng có tự gây sức ép cho mình, đem tính mạng ném cả vào. Tiền em cứ cầm trước, đừng có từ chối, đến lúc đó, ngay cả lợi nhuận các thứ cũng đều phải trả hết cho chị.”

“Chị Trân….”

“Được rồi, mau đi gửi cho em trai em đi.”

Đi ngân hàng gửi tiền xong, Trần Hà Thu lại gọi điện cho Minh Tuấn: “Minh Tuấn, nhận được tiền chưa?”

Minh Tuấn bất mãn nói: “Nhận được rồi, chị, lần sau chị gửi nhanh lên, tất cả bạn bè cũng chỉ có mỗi em chưa nộp, rất mất mặt.”

“Được, chị biết rồi, chị xin lỗi.”

Minh Tuấn đột nhiên nhớ ra mình thích cái máy chơi game kia, mấy đứa bạn học cùng đều có, nó thèm đã lâu, nói dối nói: “Chị, cuối tuần còn phải nộp tiền đồng phục, hai mươi triệu, chị mau chóng gửi sang cho em đấy. Lần này đừng có gửi muộn.”

Hai mươi triệu, đồng phục trường học quý tộc đắt như vậy sao?

Trần Hà Thu cắn răng: “Được, chị biết rồi, chăm chỉ học hành, những cái khác đừng lo, có chị ở đây.”

“Được rồi được rồi, tắt máy đây, nhớ gửi tiền cho em đấy, càng nhanh càng tốt.” Trần Minh Tuấn không kiên nhẫn tắt điện thoại.

Chị Trân đưa cô trở về hộp đêm, nâng cằm xử lý vết thương trên mặt cô: “Thái Trúc xuống tay đúng là ngoan độc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.