Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 59:




Trương Bác Văn với Vương Cảnh Ngôn chào Từ Minh về nhà, Trương Bác Văn đói bụng (?) nhiều ngày cuối cùng được ăn một bữa no nê, tỏ vẻ quả nhiên lúc có Vương Cảnh Ngôn vẫn là tốt nhất, căn bản không cần lo lắng cơm làm không thể ăn.
Có lẽ Vương Cảnh Ngôn cảm thấy tất cả như đang nằm mơ, cho nên đến buổi tối anh lại đi quỳ bàn phím thật, hơn nữa còn không dám động tay động chân. Điều này khiến Trương Bác Văn cảm thấy vạn phần khó hiểu và thất vọng (?), nhưng Trương Bác Văn cũng biết, ngày lành sau này có nhiều lắm, thế là cũng ngoan ngoãn đi ngủ.
Mấy ngày sau gần như không có gì muốn nói, song, Trương Bác Văn với Vương Cảnh Ngôn lần nữa làm lành ở bên nhau, cảm giác lúc này ngược lại tốt hơn trước đây.
Có lẽ là vì nghĩ thông đi…
Trương Bác Văn nghĩ thầm, vì nghĩ thông nên mới muốn sống thật tốt với Vương Cảnh Ngôn trong quãng thời gian anh làm bạn bên mình, miễn đến lúc Vương Cảnh Ngôn biến mất mình lại hối hận sầu não…
Ngước mắt nhìn Vương Cảnh Ngôn ra ngoài đi chợ, Trương Bác Văn thở dài ngồi trên salon ngẩn người, mấy ngày nay cậu luôn cảm giác hình như mình đã quên cái gì đó…
Điện thoại vang lên, Trương Bác Văn nhìn màn hình, là mẹ mình…
“Mẹ…” Trương Bác Văn gọi khẽ một tiếng, đột nhiên khóe miệng giật giật, cuối cùng nhớ ra mình quên chuyện gì. Trước lúc biết thân phận của Vương Cảnh Ngôn, Trương Bác Văn vốn muốn dẫn Vương Cảnh Ngôn đến thăm cha mẹ mình, cũng để ông bà chấp nhận mình với Vương Cảnh Ngôn, kết quả vừa xảy ra chuyện gì cậu liền quên biến.
Mà Vương Cảnh Ngôn lại nói với mẹ mình, chờ bọn cậu làm lành rồi sẽ qua thăm. Như vậy cú điện thoại này của mẹ rõ ràng là muốn hỏi tình cảm của bọn cậu thế nào rồi…
Tuy trước đây không nói với mẹ chuyện liên quan đến Vương Cảnh Ngôn, nhưng biết mình có một bạn trai cố định chắc chắn mẹ sẽ rất vui…
Nghĩ vậy Trương Bác Văn nhấc điện thoại lên, quả nhiên, ban đầu mẹ hỏi cậu mấy chuyện thượng vàng hạ cám, ví dụ như gần đây sống thế nào, có ăn được uống tốt sinh hoạt có vấn đề không, sau đó mới bắt đầu cẩn thận thăm dò tin tức: “Người bạn trai con nói lúc trước… Thế nào rồi?”
Trương Bác Văn cười nói: “Anh ấy ra ngoài mua thức ăn. Chúng con đã làm lành rồi.”
Mẹ bên kia hình như thở phào: “Mẹ đã nói rồi, giữa đôi nam nữ… giữa hai người yêu nhau cãi nhau là chuyện rất bình thường, bố con còn nói vì đối phương không phải con gái, chẳng lẽ con gái thì không cãi nhau với con à? Con đấy, hôm nào bớt thời gian về một chuyến, cũng để bố con xem thử người kia của con…”
“Dạ dạ, con biết rồi.” Trương Bác Văn đồng ý, “Vừa rồi là ngoài ý muốn, sau này chắc chắn không như vậy nữa, mẹ cứ yên tâm đi, con đã quyết định sống cả đời với anh ấy rồi.”
“Vậy là tốt vậy là tốt.”
Hai người lại nói chuyện một lúc nữa thì cúp điện thoại, Trương Bác Văn quay đầu phát hiện không biết Vương Cảnh Ngôn về từ lúc nào, đang đứng nhìn cậu, nụ cười trên mặt tươi rói làm người ta không xem nhẹ được.
“Gặp chuyện gì tốt mà vui vẻ như vậy?” Trương Bác Văn nháy nháy mắt.
Vương Cảnh Ngôn nói: “Nghe em nói muốn sống với anh cả đời.”
Trương Bác Văn xùy một tiếng: “Đó là em dỗ mẹ em, anh cũng tin?”
Vương Cảnh Ngôn mỉm cười: “Đương nhiên tin, nếu không thật sự chấm anh em sẽ nói cho mẹ em biết à?” Trương Bác Văn nhìn Vương Cảnh Ngôn, sau đó mới quay ngoắt đầu đi. Vương Cảnh Ngôn để cá vừa mua vào bếp, đi tới ôm Trương Bác Văn: “Sẽ vẫn luôn bên nhau à?” Trương Bác Văn: “Không phải lúc trước anh đã nói à? Sao giờ lại hỏi em?”
Vương Cảnh Ngôn im lặng một lúc: “Anh sợ.”
Trương Bác Văn: “…”
Thở dài một cái, Trương Bác Văn véo eo Vương Cảnh Ngôn: “Em là người thế nào anh còn không biết à?” Vương Cảnh Ngôn hơi lúng túng: “Chỉ là… Anh thấy em gần đây… Hình như không mấy vui?”
Trương Bác Văn cắn môi dưới: “Anh biết anh có bao nhiêu tuổi thọ không?”
Vương Cảnh Ngôn xoa đầu Trương Bác Văn: “Đừng sợ, anh sẽ không bỏ em lại đâu.”
“Có ý gì?” Trương Bác Văn nhìn mặt cười của Vương Cảnh Ngôn, ngơ ngác không hiểu gì.
Vương Cảnh Ngôn nói: “Tuy tuổi thọ của máy tính chỉ có vài năm, nhưng em thấy động vật nào tu luyện thành tinh mà vẫn chỉ sống vài năm? Đây có khác gì không tu luyện?” Trương Bác Văn: “…” Cmn hóa ra những ngày này mình lo lắng vô ích à? Hóa ra cái tên này có khả năng sống còn sống lâu hơn mình à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.