Quay Tay? Hãy Cẩn Thận!

Chương 18:




Từ Minh gào lên: “Đệt, sao ông có thể yêu đương trước anh em bọn tui! Kéo ra ngoài chém!”
Trương Bác Văn: “…”
Từ Minh lại hỏi: “Người kia đáng tin không? Lai lịch có trong sạch không? Đối với ông có tốt không? Nếu không đáng tin, hoặc không tốt với ông thì thôi ngay, dù sao tui thấy ông cũng không giống như muốn chơi đùa. Hơn nữa… Nhỡ đâu ông hết lòng mà lại bị người phụ thì biết làm sao? Cho nên tìm đối tượng yêu đương, nhất định phải thận trọng!”
Khóe miệng Trương Bác Văn giật giật hai cái, giả vờ như mình không nghe thấy.
Mà vì Trương Bác Văn luôn mở mạch tự do nên mấy người trong YY cũng nghe được chuyện bọn cậu nói, chỉ là không rõ lắm mà thôi. Tất cả mọi người im lặng một thoáng rồi mới lại bắt đầu hi hi ha ha, chỉ có điều đều tránh đề tài này.
Có lẽ đối với những người bình thường, có quan hệ với đồng tính, chỉ cần không quan hệ với người quen biết họ thì cũng không phải chuyện đáng lo gì, ngược lại sẽ trở thành đề tài nói chuyện vui đùa của họ. Nhưng với đồng tính thì lại không giống, trong cuộc sống bọn họ phải chịu đựng ánh mắt xói mói xung quanh, cùng với chỉ trỏ không có thiện ý, vậy nên bình thường họ đều rất mẫn cảm. Dù trên mặt biểu hiện bất cần, ví dụ như mấy người Từ Minh cười đùa vô tư, nhưng thực chất bên trong loại cảm giác khác biệt với người bình thường vẫn tồn tại như cũ.
Đây là dấu vết bọn họ vĩnh viễn không xóa được.
【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: nói thật, tui cũng không mấy tin tưởng trình độ chiến đấu của Bé Ngốc Nghếch, hơn nữa so ra vẫn là tốc độ của đại thần nhanh hơn! Cho nên tiểu quái sau này, cầu ôm đùi đại thần!
【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: ừm.
【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: phụt — lần đầu tiên đại thần đáp lại lời tui!
【 đội ngũ 】 Hành Mặc Chỉ Thủy: đừng ngốc thế, là trước kia ông không nói chuyện nhiều với đại thần.
【 đội ngũ 】 Bạch Cảnh Tịch: … ừm.
【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: … Cho nên sự thật là như vậy sao?
【 đội ngũ 】 Người Ta Là Bé Loli: chính thế!
【 đội ngũ 】 Đến Đây Nào, Anh Zai: … (╥_╥)
Trong lúc mọi người cười cười nói nói, boss thứ hai cũng đã xuất hiện, song đã có vị thần có thể đơn xoát tất cả các phó bản Bạch Cảnh Tịch này! Boss đương nhiên chẳng là cái đinh, chỉ là boss này có kỹ năng quần công, có đôi khi sẽ lan đến mấy người còn lại, mà người chơi chết sẽ không lấy được kinh nghiệm nên bọn cậu chỉ có thể kéo thoát boss rồi lại đến lần nữa.
Cứ như vậy, ba boss của bàn tơ động đều dễ dàng qua cửa, song khác với boss đầu tiên là trang bị sau đó đều do Bé Ngốc Nghếch động vào.
Còn Người Ta Là Bé Loli… Cậu ta đang tám chuyện với một đám người nghèo không cho cậu ta sờ trang bị.
Hai boss cho ra trang bị có một bộ trang bị của vú em, ba trang bị thêm nội công cùng phá phòng thủ, hai bộ trang bị công kích ngoại công, còn có một bộ là T trang dùng cho tướng quân. Bé Ngốc Nghếch đương nhiên không dùng đến, thế là tùy tiện ném cho một người để họ mang đi nghiên cứu làm thợ may cùng chế tạo.
Những trang bị khác đều phân phối cho từng chức nghiệp xong thì bọn cậu ra phó bản. Sau khi trang bị lại thì tiếp tục cấp tốc vào bàn tơ động, cứ chà qua chà lại ba lượt như vậy, level của mấy người đã tăng lên rõ rệt.
Nhìn thanh kinh nghiệm của mình, Từ Minh cười nói: “Cấp bậc của bọn tui cũng sắp vượt qua bọn ông rồi, xem ra trò chơi này cũng không khó cày level.”
Trương Bác Văn không nhịn được liếc mắt: “Người cấp bậc như tui vào bàn tơ động đều phải suy nghĩ trước sau, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị diệt đoàn n lần, đừng nói năm đó tất cả người chơi đều cùng cấp như ông. Khi đó, ai dám tới đây cày phó bản? Đây không phải muốn chết sao? Hơn nữa, trò chơi này chết một lần sẽ mất 6% kinh nghiệm đấy, dù ông lúc ấy kinh nghiệm là 0% cũng không thể may mắn thoát khỏi, ông biết sẽ thế nào không? Sẽ rớt cấp! Cho nên, ai mà chịu chui đầu vào nguy hiểm đó? Nói không chừng mất nhiều hơn được.”
Từ Minh nhún vai: “Được rồi, nhưng cũng phải nói, trong khoảng thời gian này các ông không cần thăng cấp sao? Tui thấy bảng xếp hạng cấp bậc đã có mấy người sắp vượt qua Bạch đại thần rồi.”
Trương Bác Văn có hơi chần chừ, nhìn bóng dáng hoa lệ đang đi tuốt ở phía trước dọn tiểu quái, lắc đầu: “Không cần, trước kéo mấy ông đã, sau đó bọn mình có thể cùng nhau đánh phó bản, còn lại thì nói sau.”
Nghe vậy, Từ Minh lập tức cười tươi roi rói: “Tui biết ngay người anh em ông đáng tin mà! Bạn thân!”
Trương Bác Văn cười cười không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.