Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 94: Lớp 12 Âm Dương (1)




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆94, Phiên ngoại: Lớp 12 Âm Dương (1)

Trường trung học Lâm Lam, tên nghe tầm thường, trên thực tế lại là một trường THPT quý tộc tư nhân, chính là kiểu trường cấp ba thật · quý tộc, giáo viên hở một tí là sinh viên loại giỏi tốt nghiệp từ Liên đoàn Ivy*, các học sinh ngoại trừ môn bình thường cần để thi đại học ra, còn phải học thêm tiếng Anh chuyên môn để du học, cầm kỳ thư họa để tu thân dưỡng tính, thậm chí còn có thể chọn học thêm kĩ thuật cưỡi ngựa và đấu kiếm.

Thế nên học kỳ này khai giảng, lớp 12A1 phát hiện bọn họ bỗng nhiên có một giáo viên chủ nhiệm mới nhảy dù tới, cảm thấy rất khó mà tin được.

Đầu tiên không cần nói ngôi trường quý tộc này yêu cầu nghiêm khắc thế nào đối với năng lực của giáo viên, cho dù là trường THPT công lập bình thường, tới lớp 12 rồi cũng không thể tùy tiện đổi giáo viên được, chủ yếu là vì cân nhắc tới vấn đề như đang trong giai đoạn chạy nước rút mà học sinh đã thích ứng với một giáo viên rồi lại đột nhiên đổi người.

"Giáo viên mới này rốt cuộc có lai lịch gì?"

Trong giờ nghỉ, các học sinh bàn luận xôn xao, là hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp tự mình tới đây nói, không phải bàn bạc, không có bất cứ thông báo nào gửi cho các phụ huynh thân là tinh anh các giới của học sinh, trực tiếp nói đổi, ngày mai người sẽ tới.

"Xuỵt... tớ nói cho các cậu biết nhé..." Một nữ sinh làm như có thật vẫy tay, mọi người thò đầu qua, nữ sinh này thần bí nói, "Tớ nghe nói, giáo viên mới tới tên Tạ Vận, nghe đâu bằng cấp cao người cũng bảnh, hơn nữa không phải giáo viên bình thường..."

"Trường chúng ta có giáo viên nào bình thường?" Lập tức có người cắt ngang.

"Không phải bình thường kiểu đó." Nữ sinh cũng không giận, hạ thấp giọng, "Các cậu quên mấy chuyện ở học kỳ trước rồi à... Tớ nghe nói, giáo viên mới, thật ra là tới trừ ma đấy!"

Mọi người không hẹn mà cùng chà xát da gà nổi trên cánh tay, không dám hó hé gì về học kỳ trước, cố tình có một giọng nói bỗng nhiên nói rằng:

"Nè nè bạn gì ơi, tớ vừa chuyển tới, học kỳ trước —— học kỳ trước sao vậy, kể cho tớ nghe được không?"

Mọi người đồng thời quay lại, ngồi trong góc phòng là học sinh hôm nay mới chuyển tới, trong lớp không ai nói chuyện với cậu ta cả. Khí chất của học sinh mới chuyển trường này thực sự không hợp với ngôi trường, cậu ta thoạt nhìn —— mọi người châm chước dùng từ ——

Rất bình thường, bình thường quá mức, so với đồng phục đồ vest các học sinh trường quý tộc mặc, khí chất của cậu ta thích hợp mặc đồng phục thể dục như bao bố hơn, sau đó che hai tai lại không nghe chuyện thiên hạ, cúi gầm đầu giải đề toán.

"Cậu..." Các bạn học có chút trầm mặc.

Học sinh chuyển trường hoàn toàn không nhìn ra sự dò xét ở đáy mắt các bạn, tự hưng phấn nói: "Nè, chỗ các cậu có ma kiểu gì vậy, kể cho tớ nghe được không?"

Lớp phó thể dục Cát Thiên Thiêm to con không nhịn được: "Tớ hỏi này, ba mẹ cậu nghĩ thế nào vậy, sao lại chuyển cậu tới trường của tụi tớ, cũng không nhìn lại xem——"

"Cát Thiên Thiêm!" Nữ sinh Chu Điềm khơi chuyện ban nãy đánh gãy, "Bạn Phương Hiểu Niên nếu đã tới, thì là một thành viên của lớp chúng ta."

"Nhưng, cậu ta có biết gì đâu." Cát Thiên Thiêm không quá khách khí, "Nếu là ba mẹ đột nhiên trúng vé số, tớ cảm thấy cậu vẫn nên chuyển về trường cấp ba bình thường đi, ở đây không thích hợp cậu đâu."

Lúc cậu ta nói chuyện, còn lắc cổ tay, lộ ra một cái mặt đồng hồ to tướng bên dưới bộ vest, Phương Hiểu Niên nhìn mà nhe răng —— cho dù Phương Hiểu Niên không hiểu gì về hàng xa xỉ, chỉ xem độ lóng lánh đó cũng biết là giá không rẻ rồi.

Thật là mở mang thế giới quan mà, lúc Phương Hiểu Niên còn sống, không phải chính là kiểu học sinh mặc đồ như bao bố, cúi gầm đầu giải đề toán cấp ba sao!

Cảm khái, hóa ra trên thế giới này còn có trường cấp ba mỗi ngày giờ tự học buổi sáng là đọc tác phẩm văn học kinh điển của thế giới, tiết toán trực tiếp học vi phân, tích phân và ma trận, tiết tiếng Anh biểu diễn nguyên văn của Shakespeare, tiết ngữ văn phải dùng chữ Khải trâm hoa viết cổ văn, tiết thể dục đánh golf và cưỡi ngựa?

Mình xuyên vào tiểu thuyết hào môn nào à? —— Phương Hiểu Niên ngu người.

Nhưng, Hạ Cẩn Niên đưa Phương Hiểu Niên tới đây nói cho cậu biết, trước đây anh ta đã học cấp hai ở trường này, giáo dục tinh anh chân chính, thời khóa biểu nhét đầy từ năm giờ sáng đến mười hai giờ tối, hoàn toàn là một nơi dùng tiền để mua tri thức, bạn cho rằng phú nhị đại đều là ở nhà ăn ăn uống uống lái xe thể thao à? Sai rồi, thật · tinh anh nhị đại thi đại học xuất ngoại mỗi ngày cũng cần chuẩn bị, văn hóa truyền thống và triết học phương Tây phải hiểu rõ, thời gian rảnh còn yêu cầu phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, lên được lưng ngựa, vẽ được tranh sơn dầu, cuối tuần còn có hoạt động ngoại khoá nấu ăn, lỡ đâu ngày sau xuất ngoại du học có thể mang theo tay nghề ẩm thực cấp cao của Hoa Hạ này thèm chết bạn cùng phòng nước ngoài.

Mệt, mệt quá, Phương Hiểu Niên che tim —— đã làm phú nhị đại rồi sao không thể chuyên tâm phóng túng tán gái chớ?

Nhắc tới việc này cũng thật là hố, tháng trước bắt được quỷ tu tìm đường chết kia xong, nhưng chưa xong công tác khắc phục hậu quả, quỷ tu gióng trống khua chiêng nhiễu loạn âm dương, hiện tại trật tự tuy rằng khôi phục, nhưng có nhiều chỗ vẫn lưu lại ảnh hưởng khi đó, mỗi người chia nhau tới các điểm có tình huống dị thường lễ tân của quầy lọc ra từ WeChat của người tu hành, căn cứ cấp bậc ước định, điều âm sai tới xử lý.

Trường cấp ba có ma, trước mặc kệ cấp bậc của vụ này, Tần Phong cầm báo cáo, suy tư một lát, hòa ái sờ đầu Phương Hiểu Niên: "Hiểu Niên à, Sở Úc lên đại học rồi, không còn mê game nữa, phép thuật và học thuật đã có tiến bộ, đủ để chứng minh học tập là cần thiết, tôi cảm thấy là lúc cậu nên nâng cao học lực của mình."

Thế là, con Niên Thú tà ác bị chủ nghĩa tư bản hủ thực linh hồn Hạ Cẩn Niên, vì ôm được đùi lớn của Lão Đại để xin nghỉ cưới, không hề lưu tình an bài Phương Hiểu Niên vào ngôi trường tinh anh giá cả đắt đỏ này.

Khổ quá hà! Phương Hiểu Niên nhìn tác phẩm của Shakespeare trước mặt, đầu trọc.

Nhưng trong ngôi trường cấp ba đáng sợ này, vẫn có một điều khiến Phương Hiểu Niên cảm thấy thân quen vô cùng, đó chính là —— nhìn cả thiên hạ, trường cấp ba nào không có ma?

Nhắc tới cũng thú vị, trường học là nơi dễ dàng đồn thổi chuyện ma nhất, trường cấp ba ngày xưa Phương Hiểu Niên học có câu chuyện kinh dị "trong bức tường ở WC nữ chôn thi thể cô giáo", về sau tường ngoài của WC bị đập bỏ, lúc đập Phương Hiểu Niên đã tự mình đi coi, căn bản không có thi thể của cô giáo nào cả, ngược lại là bản thân cậu trốn học bị cô giáo bắt được bị xách cổ áo về lớp đứng phạt.

Thế nên, đồn đãi hơn nửa chỉ là đồn đãi thôi, Phương Hiểu Niên sở dĩ còn miễn cưỡng ngồi trong lớp này, chính là vì ngôi trường cấp ma này thật sự có ma.

Hơn nữa rất khó giải quyết.

"Chuyện ma, không phải đơn giản là có một con ma đi dạo trong trường, tiện tay bắt một bạn nhỏ may mắn nào đó nhét vào kẽ răng." Phương Hiểu Niên nghiêm trang nói, bất tri bất giác các tinh anh nhị đại tự giữ thân phận đã bu lại, chung quy vẫn là thiếu niên choai choai, thành thục bác học cỡ nào, tâm tính cũng không thể ổn như lão cẩu được, chỉ mấy câu nói đã bị Phương Hiểu Niên hấp dẫn.

Phương Hiểu Niên nói: "Chuyện ma kiểu như có một con ma ngốc chế tạo tạp âm là chuyện ma cấp thấp nhất, tìm đại một đạo sĩ, không, tìm một người vượng dương khí là có thể trấn áp. Mà chuyện ma càng xuất quỷ nhập thần, không thể phỏng đoán, mới là càng khó giải quyết. Khó ở chỗ——

Một, là kiểu ma nào đang phá, địa phược linh hay ác quỷ chết oan?

Hai, có bao nhiêu con ma, chuyện ma mang tính quần thể hay chỉ là một anh giai nào đó một mình gây án?

Ba, vì sao phá, có yêu cầu gì, kiểu phá phách không có lý trí là cấp thấp, hoàn toàn không cần sợ, đụng mặt thật một bãi nước tiểu đồng tử là có thể nấu nó, mà nếu là dày công tính kế, có kế hoạch chặt chẽ chu đáo, cùng mục đích gây án minh xác..."

"Trò này, em đang mở lớp huấn luyện âm sai cho mọi người đó hả?"

Một giọng nói trong sáng ôn nhuận bỗng nhiên đánh gãy Phương Hiểu Niên lẩm bà lẩm bẩm.

Mọi người đồng thời quay lại, chợt thấy hiệu trưởng mập đang dẫn một thanh niên tuấn tú đeo kính không gọng tới, câu nói vừa rồi là thanh niên nói, đôi mắt hẹp dài của thanh niên mang đầy ý cười, lại mang theo chút hàm ý cảnh cáo xem xét, mọi người theo bản năng đứng lên, trong đó Phương Hiểu Niên là người đứng thẳng nhất.

Hiệu trưởng mập cười rất ân cần: "Thầy Tạ à, đây là lớp 12A1."

Giáo viên họ Tạ ôm một chồng sách, cao thẳng như cây trúc màu bạch ngọc, do đang là điểm giao mùa hạ thu, khí hậu thất thường, thanh niên mặc sơ mi trắng dài tay, lại xắn tay áo tới khuỷu, lộ ra cánh tay thon thả đường nét tuyệt đẹp, trên cổ tay có một sợi xích màu trắng, không biết làm từ chất liệu gì, quấn quanh chỗ xương nhô ở cổ tay, rũ xuống một cái tua nhỏ màu đỏ, đánh cho làn da trơn bóng như sáng lên, khiến ánh mắt mấy nữ sinh nhìn sáng lóe.

Nụ cười của thanh niên ôn hoà, giọng nói lại mang theo một loại khí khái thi thư mặc vận nuôi ra, không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khách khí cám ơn hiệu trưởng.

Hiệu trưởng dĩ nhiên còn khách khí hơn cả, không chỉ cám ơn còn nghiêng mình.

"Woah, đây là giáo viên mới à... đẹp trai đến phạm quy luôn..."

"Không phải nói là mai mới tới hả, trời ạ sớm biết đẹp như vậy, hôm nay tôi đã make up một lớp nền rồi mới tới lớp rồi!"

"Đây là dựa vào mặt thi bằng giáo viên à?"

Các học sinh xì xào bàn tán: "Hơn nữa, thật là ôn nhu dí dỏm, bắt được tụi mình nói xàm cũng không giận, còn pha trò nói Phương Hiểu Niên đang mở lớp huấn luyện âm sai cho mọi người nữa, ha ha ha ha ha ha..."

"Nè các cậu nói... thầy ấy thực sự là tới... giải quyết chuyện đó hả?"

"Chuyện đó... nghỉ hè hẳn là đã giải quyết xong rồi, học kỳ này mọi người đã an toàn, bằng không sao có thể để chúng ta về trường?"

Lại là xì xào bàn tán.

Mồ hôi lạnh đổ đầy đầu Phương Hiểu Niên —— tối hôm qua vừa bị Lão A phê bình không học thuộc sổ tay công tác của âm sai, hôm nay trong đầu toàn là sổ tay công tác!

Hiệu trưởng dẫn thầy Tạ tới nhận lớp, kế tiếp là tiết toán, cho nên lại dẫn thanh niên đi ra ngoài.

"Thầy... Tạ à." Hiệu trưởng lau mồ hôi, "Ngài xem chuyện ở chỗ chúng tôi, ngài có nắm chắc không?"

Thầy Tạ cười nói: "Ông yên tâm đi, chúng tôi là Hiệp hội Thiên sư đề cử tới, có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa ông không cần lo lắng tiến độ dạy học, tôi không phải đã cho ông xem bằng giáo viên của mình rồi à?"

Hiệu trưởng nắm chặt tay thầy Tạ, thầy Tạ này thoạt nhìn mới khoảng hai mươi, nhìn tướng mạo thích hợp phát triển ở showbiz hơn là ngành trừ ma, nhưng lúc nghỉ hè bọn họ đi mời các đạo trưởng ở đền Diệu Liên, ngay cả đền Diệu Liên đại danh đỉnh đỉnh cũng thất bại tan tác quay về.

Lúc đó các đạo trưởng lần lượt trốn khỏi trường, ai nấy sắc mặt trắng bệch, bọng mắt xanh đen, quần áo rách rưới bừa bộn, suýt nữa sụp đổ, nhìn cực kỳ khủng bố, hôm sau, Hiệp hội Thiên sư định vị chuyện ma ở trường THPT Lâm Lam là sự kiện có độ nguy hiểm cao, nói là chỉ có thể điều động nhân viên chuyên nghiệp cấp bậc cao nhất tới giải quyết.

Kết quả, tới là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, lịch sự văn nhã, mặc sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, như một học giả.

"Ngài hiệu trưởng, ông có thể nói cho tôi biết tình huống mà ông biết được không?" Thầy Tạ ôn hòa hỏi.

Hiệu trưởng ở trước mặt thầy Tạ này luôn không tự chủ được căng thẳng, ông ta nuốt ngụm nước bọt: "Vâng, vâng, chuyện thường xảy ra vào buổi tối, các cán bộ giáo viên cao tầng như chúng tôi, không biết tại sao, luôn sẽ tránh được, nên tôi thực sự là không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi đại thể biết, chuyện là như vậy..."

.

.

.

Reng —— reng —— reng ——

Phương Hiểu Niên uỵch một cái té từ trên giường xuống, đệch một tiếng, trường cấp ba quỷ súc gì vậy, hơn nửa đêm 12h, vừa ngủ được chưa tới một giờ, chuông vào tiết đã reo? Có để cho người ta sống không?

Không đúng! Phương Hiểu Niên giật mình —— có trường cấp ba bình thường nào nửa đêm 12h lên lớp chứ?

Trường cấp ba quý tộc không hổ là trường cấp ba quý tộc, phòng ngủ là phòng xép, mỗi người một phòng, bốn người một căn, ở giữa là phòng khách, Phương Hiểu Niên gãi cái đầu ổ gà của mình, nghe thấy có tiếng động kỳ quái vọng ra từ trong phòng khách.

"Nè mấy cậu —— đệch!" Phương Hiểu Niên vừa mở cửa ra đã nhảy lên cao 3m.

Bạn cùng phòng quay đầu, trong bóng tối, đôi mắt xanh lóng lánh, không hề cảm xúc, rõ ràng là đã bị ma ám.

Cậu ta đang sửa soạn cặp sách.

"Cậu——"

"Đừng ngủ, đi học thôi. Không thể tới trễ." Giọng của bạn cùng phòng cứng đờ không phập phồng, nói xong, cậu ta tăng âm lượng, "Chúng ta sắp trễ rồi, mọi người nắm chặt thời gian."

Cụp cụp, hai cánh cửa phòng ngủ khác vang lên, hai bạn cùng phòng run lẩy bẩy từ trong đi ra, một cái trong đó che miệng, cẳng chân run như cầy sấy.

Phương Hiểu Niên vội chạy tới: "Hai cậu, còn nhớ mình là ai, tớ là ai không?"

Ánh mắt hai bạn cùng phòng này rướm lệ, lại tuyệt đối không phải màu xanh, dùng cái giọng tuyệt vọng nói: "Lại, lại nữa rồi... Từ sáng đến tối sẽ có bạn học ngẫu, ngẫu nhiên biến thành quái vật mắt xanh, đốc xúc mọi người lên lớp, bắt đầu từ học kỳ trước, lần đầu tiên tụi này tưởng là trò đùa, một tháng sau lại tới nữa, sau đó tần suất ngày càng cao... cuối cùng đến giờ... ước chừng là hai ngày một lần..."

Một bạn cùng phòng khác cầm cặp sách, răng trên răng dưới gõ vào nhau, cùm cụp cùm cụp vang: "Cuối học kỳ trước, trước... cả bọn tụi này thử không ngủ, xem rốt cục... rốt cục sẽ ra sao..."

Phương Hiểu Niên lắc đầu, quả nhiên bạn cùng phòng tuyệt vọng hà hơi: "Đang nói chuyện ngon lành, nghiêng đầu một cái, một đôi mắt màu xanh trừng qua——"

"Giáo viên an ủi tụi này nói là áp lực học tập lớn quá bị mộng du, m* kiếp nói cho ai tin hả!"

"Bạn học, nên lên lớp, đi trễ không hay đâu." Nam sinh mắt xanh bỗng nhiên im lặng tới gần.

"A!" Hai bạn cùng phòng đột nhiên nhảy dựng lên, "Đi đi đi, đi ngay đây!"

Nam sinh mắt xanh lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Đi thôi."

Phương Hiểu Niên nghiêng đầu: "Vậy nếu không đi thì sao?"

Hai bạn cùng phòng đột nhiên nhào tới bịt miệng cậu lại, cơ thể của nam sinh mắt xanh đứng khựng, đưa lưng về phía bọn họ, đầu tóc phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp từ trên cổ xoay ngược, nhe hàm răng tinh tế, lộ ra một nụ cười hưng phấn quỷ dị cực điểm:

"Cậu muốn cúp tiết à?"

○ ○ ○

Tần Phong: Lên nào trò Phương, đi một ngày đàng, học một sàng khôn!

Phương Hiểu Niên: Good good study, day day up!

Tần Phong: Chỉ bằng trình độ tiếng Anh này, cậu học lại mười năm lớp 12 cho tôi.

...

*Liên đoàn Ivy một nhóm các trường đại học ưu tú, xuất sắc trong học thuật, tính chọn lọc cao trong tuyển sinh cùng những tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Các thành viên trực thuộc Ivy League là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton, và Đại học Yale.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.