Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 86: Địa Phủ trọng công




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆86, Địa Phủ trọng công

Thế núi phập phồng liên miên, cả vùng núi chìm trong cơn mưa dầm, phía chân trời là một vùng mây xám xịt liếc mắt không thấy điểm cuối, đoàn xe vũ trang của âm sai Địa Phủ lái ra khỏi tuyến đường cao tốc âm dương, đã bị đất đá trôi trước mặt nhấn chìm.

"Shit." Mặt mày của Phương Hiểu Niên xám xịt, cậu phun số nước mình nuốt vào lúc rít lên trong miệng ra, "Trong mưa có mùi âm khí bị thiu." Âm khí có thể tẩm bổ cho quỷ thể, nhưng luồng âm khí này rất tà tính, như là một đĩa bít tết đắt tiền nổi mốc bên dưới, nhìn thì thèm nhỏ dãi đấy, cẩn thận nếm rồi sẽ khiến người ta cảm thấy thật đáng tiếc, thậm chí phải ói ra.

"Là địa khí bất ổn." Giang Thận vừa lái xe vừa động viên cậu ta, "Vùng núi này là nơi đặt lăng tẩm của quỷ tu, là hang ổ của ả, không thể xem thường."

"Phiền chết đi được, em ghét trời mưa nhất, nếu không phải ả, hôm nay là ngày off của em, em muốn nằm trên giường xem phim." Phương Hiểu Niên lẩm bẩm, Giang Thận vừa lái xe vừa vỗ thân xe, phủ thêm một lớp kết giới chống nước cho xe, các âm sai nối đuôi nhau thuận gió vượt sóng giữa lớp đất đá trôi, vào núi thông qua con đường đã nghiên cứu ra.

Hợp tác với nhân loại bình thường có nguy hiểm, Đặng Thu Nga không hiểu phép thuật, thế nên quỷ tu muốn bà ta làm gì, phải cho bà ta tình báo bình thường có thể đọc hiểu, báo cho bà ta rõ phương hướng, cũng sắp xếp lối đi đặc biệt cho phép bà ta thông qua, Đặng Thu Nga phát hiện mình bị Tần Phong lừa rồi tuy rằng thà chết chứ không chịu khuất phục giữ kín bí mật, nhìn như rất có cốt khí, đáng tiếc Tần Phong dựa theo dòng suy nghĩ của trinh sát hình sự thông thường kiểm tra ga-ra của bà ta, Đặng Thu Nga lỡ mất cơ hội phối hợp để giảm nhẹ hình phạt này.

—— tất cả siêu xe Đặng Thu Nga sở hữu đều bị quỷ tu làm ký hiệu đặc biết, giống như qua làn ETC* trên các giao lộ cao tốc, chỉ cần rà được giấy phép thông hành của phương tiện di chuyển, là có thể cho đi.

Phương Hiểu Niên: "Em vẫn không rõ, tại sao quỷ tu lại muốn hợp tác với một nhân loại."

Tần Phong ngồi đằng sau bỗng nhiên trả lời: "Phạm tội cũng cần kinh phí."

Đặng Thu Nga và Tập đoàn Dĩ Lệ của bà ta là Tập đoàn tài chính nổi tiếng ở nhân gian, nắm giữ không ít thực nghiệp sản nghiệp, nói riêng về giá trị thị trường và lực khống chế thị trường, còn cao hơn Cẩn Tú ở trước khi Hạ Cẩn Niên nhảy lầu, một khi nắm giữ, có thể thay quỷ tu làm rất nhiều chuyện ở dương gian, có lẽ còn hơn cả phép của quỷ tu gấp trăm lần.

Con ngươi của Phương Hiểu Niên xoay tròn, đã hiểu: "Ái chà chà, lão quỷ này còn hiểu cái gì là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc trên đỉnh à? Đúng nghĩa có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ đấy."

Tần Phong: "Giang Thận, lương tháng này đưa cho Tiểu Hạ đi, bảo cậu ta giúp cậu tới Yêu thị đổi thành tiền ở nhân gian, lại đi mua hai bộ đề mô phỏng chính trị trung học cho Hiểu Niên."

Phương Hiểu Niên trợn mắt lên: "Why???"

Vô Thường Lão Đại mặt đen không đáp lời, là Giang Thận lộ ra vẻ đau xót trả lời cậu ta: "Cơ sở kinh tế quyết định là kiến trúc thượng tầng, không phải kiến trúc trên đỉnh."

"Ngay cả Cẩm Y Vệ chết mấy trăm năm cũng thuộc. Hiểu Niên, lấy trình độ này của cậu, nếu cậu không chết, phỏng chừng chỉ có thể thi vào nghề lái máy xúc." Tần Phong vỗ vai cậu ta, "Cố gắng lên, Địa Phủ chuẩn bị mở rộng biên chế, học lực không được sẽ trừ hiệu suất lương đấy."

"Tôi học!" Phương Hiểu Niên sục sôi, "Vì kiếm tiền đọc tiểu thuyết và mua máy game mới, liều mạng!"

Đoàn xe vũ trang đi theo một chiếc siêu xe trong ga-ra của Đặng Thu Nga, giữa một bầu không khí khó miêu tả ầm ầm xuyên qua đất đá trôi, chạy ngược vào núi.

Toàn thể âm sai đều lén lút nhìn chiếc xe hai Lão Đại nhà mình ngồi, thậm chí có âm sai tu luyện đôi mắt, đang lén dùng phép thuật quan sát nét mặt của Bạch Vô Thường.

Trong những câu chuyện ngày xửa ngày xưa ở Địa Phủ, bị giữ kín nhất là sự kiện tiền nhậm Hắc Vô Thường lơ là nhiệm vụ, khi câu chuyện này chưa được công bố rõ ràng, các âm sai mới nhiều nhất tưởng là kịch bản yêu đương tình người duyên ma làm cho hỏng việc, ai mà ngờ dĩ nhiên lại là kịch bản đại sử thi lợi dụng Quỷ Tiên tại chức mưu toan lật đổ âm dương, thay thế Địa Phủ, trở thành Minh Đế vĩnh sinh chứ!

Năm đó Bạch tướng quân chém Hắc Vô Thường phản loạn Tiêu Minh Thủy, lại vướng bởi quy tắc thiên địa, không thể tru diệt vong hồn người thường, mới để lại hậu hoạn tới ngày hôm nay.

Giờ khắc này, toàn thể âm sai ở trong lòng chỉnh tề như một giơ ngón giữa lên: Thiên Đạo phế vật, xơ cứng máy móc.

Giữa áng mây đen vang vọng tiếng sấm rầu rĩ, ủ rũ không có tinh thần gì.

Càng vào trong núi âm khí càng nặng, nhưng ở giữa lại có một luồng dương khí, tạo thành thế chân vạc, sắc mặt Tạ Kỳ Liên thoáng thay đổi: "Không đúng, đây không phải là âm khí tự nhiên của lăng tẩm đế vương."

"Lẽ nào bà ta đã lấy được âm khí của mảnh vỡ cuối cùng rồi?" Tần Phong nhíu mày, "Đặng Thu Nga tìm được à, sức mạnh của nhà tư bản lớn như vậy?"

"Không phải." Tạ Kỳ Liên phủ quyết, "Trong thời gian ngắn như thế cả Địa Phủ cũng không tìm được mảnh vỡ cuối cùng, một mảnh vỡ âm khí như vậy sẽ không được mang tới hội đấu giá để bán, Đặng Thu Nga sao có thể đoạt được."

"Vậy là bên cạnh bà ta có kẻ khác giúp đỡ?" Tần Phong nheo mắt lại, nhìn chằm chằm mây đen trong núi.

"Kiếp ả làm hoàng đế, chọn vị trí lăng tẩm cực kỳ tốt, là long mạch giữa núi, đặt ở thời đại Hồng Hoang đầy rẫy quỷ thần, dãy núi này là một linh mạch cực phẩm có thể chống đỡ cả Tiên môn đại tông, hiện tại vị trí trung tâm của linh mạch đặt quan tài của ả, linh khí sẽ mặc cho ả tiêu xài." Tạ Kỳ Liên hừ lạnh một tiếng, "Chắc hẳn là có người tu hành đi đường tà đạo thông đồng làm bậy, cầu mong ả xì ra chút linh khí từ kẽ răng để bọn chúng tu luyện rồi."

Quỷ tu nóng ruột, cả Đặng Thu Nga cũng lợi dụng, chỉ vì lấy được hai mảnh vỡ của Địa Phủ, là vì mảnh vỡ mặt âm cuối cùng vẫn luôn im hơi lặng tiếng, ả không còn kiên trì nữa. Ả và thuộc hạ tà tu của ả không có bất cứ phát hiện nào, mà làm tâm tình của Tần Phong tệ hơn là —— Địa Phủ cũng không có bất cứ phát hiện nào.

Chỉ có bốn mảnh vỡ hợp lại thành Ngự Ấn hoàn chỉnh, ả mới có thể cướp đoạt sinh tử luân hồi, nghịch chuyển âm dương.

Hiện tại không cần Địa Phủ trừng trị ả, nếu còn không tìm được mảnh vỡ cuối cùng, đại nghiệp Minh Vương huênh hoang này của ả sẽ trở thành đầu voi đuôi chuột, chưa đánh đã tan.

"Ả có thể đã biết chuyện của Đặng Thu Nga." Tạ Kỳ Liên nhìn con đường núi mưa dầm không dứt phía trước, "Nhưng ả vẫn dám thả chúng ta vào."

"Bà ta có át chủ bài?" Tần Phong trầm tư, thực lực của quỷ tu không yếu, nhưng Hắc Bạch Vô Thường liên thủ, quỷ tu không có nửa phần thắng, theo lý mà nói không thể nào không có chống cự cả.

Đoàn xe lại thông suốt một đường, lái thẳng vào trong núi.

Lăng tẩm đế vương khác với mồ mả bình thường, quần thể kiến trúc bên ngoài chiếm diện tích rất lớn, du khách bình thường không hiểu chi tiết có lẽ nhìn không ra lăng tẩm và cung điện có gì khác nhau. Đoàn xe của các âm sai một đường thuận lợi lái tới cửa cung đặt trên mặt đất của lăng.

Lăng cung rất giống với cung điện bình thường, một quảng trường lớn, xung quanh là cổng vòm cột trụ, rường cột chạm trổ không thiếu thứ gì, duy nhất khiến mọi người kinh ngạc là——

"WTF? Đó là máy bay à?" Phương Hiểu Niên đầu tiên kinh ngạc bật thốt lên, một giây sau, Tần Phong đã biến mất khỏi chỗ ngồi.

Hắc y Vô Thường nháy mắt xuất hiện trên chiếc máy bay —— đó là một máy bay vận tải, bố trí tiêu chuẩn của đội cứu viện, máy bay đậu ở đây, không phải bị rơi, nhưng bên trong không một bóng người, thiết bị sưu cứu và vật tư vẫn còn nguyên xi trong khoang.

Mưa to lướt qua cánh, tầm nhìn trên núi rất thấp, bay ở trong hoàn cảnh này còn có thể bình an đáp xuống, năng lực của phi công phải đủ kinh người, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Chuyện gì vậy?" Tạ Kỳ Liên nhạy bén nhận ra được gì đó, trong lúc làm nhiệm vụ Tần Phong rất hiếm khi lộ rõ ra cảm xúc cá nhân, trừ phi nó xác thật là chuyện quan trọng.

Không chờ Tần Phong trả lời, cậu đã nhìn thấy một cái bảng tên đánh rơi trên ghế ngồi trong khoang lái, cái tên in trên đó khiến Tạ Kỳ Liên giật thót lên——

"Tần Hoài?"

Tần Phong không nói gì, cúi đầu lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè của em gái mình lên để xác nhận, quả nhiên nhìn thấy gần nhất là một dòng cầu phúc theo lệ thường mỗi khi Tần Hoài đi làm nhiệm vụ: Nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của một đội khảo cổ bị nhốt trong núi, lâm thời điều động phi công lái máy bay chiến đấu có kỹ thuật thành thạo để cứu viện, hy vọng những người bị nhốt chịu đựng được, cô sẽ mau chóng bay tới.

Bên dưới còn có like khen tặng của mẹ bọn họ.

Quỷ tu đã mua chuộc một đội trưởng đội khảo cổ ở di chỉ Nhạn Hồi Quan, ả là hoàng đế tọa hưởng vô số vật phẩm chôn cùng, tùy tiện hứa đại một báu vật cổ đại, hoặc là tư liệu học thuật độc nhất, muốn mua chuộc kẻ thứ hai cũng không phải việc khó.

"Âm sai phái đi bảo vệ bên cạnh đâu?" Quỷ khí trên người Tạ Kỳ Liên âm trầm, toàn thể âm sai cúi đầu không nói, bọn họ thấy được Vô Gian Địa Ngục sôi trào sắc máu trên góc áo trắng như tuyết của cậu, "Là hai tên rác rưởi nào, cả lâu la chó săn của quỷ tu cũng đánh không lại?"

Không ai trả lời, mọi người nhìn ra được, Tạ Kỳ Liên ngoài miệng mắng âm sai là phế vật, nhưng lửa giận trong lòng từ lâu đã ngập trời —— nhóm âm sai tại chức ở Địa Phủ, quả thật có không ít người không đủ thực lực, ví dụ như Phương Hiểu Niên, nhưng toàn thể các âm sai tại chức ở Địa Phủ ấy, Tạ Kỳ Liên có thể xác nhận, không có kẻ nào là hạng người nhu nhược tháo chạy trước gian nguy cả.

Cậu siết chặt ngân thương, giận như chớp giật, đây đại khái là lần đầu tiên, các âm sai không bị thủ trưởng hù sợ, mà là sinh ra cơn giận gần giống hệt như thế.

Bọn họ mất đi hai người cùng thế hệ.

Sắc máu cuộn lên bên cạnh Bạch Vô Thường, lân giáp màu bạc nhuốm máu hiện ra từ trong hư vô, bao lấy thân hình cao lớn của cậu, Bạch tướng quân cầm ngược ngân thương, xoay người quát: "Triệu Thanh Ngôn, là hai âm sai nào?"

"Trực ca là Hàn Mặc và Tống Văn Phương." Triệu Thanh Ngôn thấp giọng trả lời, "Trong danh sách Địa Phủ đã không hiện ra vị trí và trạng thái của bọn họ, chỉ sợ là..."

"Nghe cho tôi!" Tạ Kỳ Liên lạnh băng dùng mũi thương chỉ vào tòa cung điện, "Chúng ta giờ sẽ đi cứu người sống về đây, về phần các cậu, lát nữa tên rác rưởi nào vào đó, đánh không lại mà không biết chạy, để chó săn tà tu nện cho hồn phi phách tán, thì đừng nói là lính của tôi, mất mặt."

Vào lúc này không có ai ngu xuẩn nhắc nhở cậu, hồn phi phách tán thì làm sao có thể nói được nữa.

Hơn nữa các âm sai cảm thấy, đánh không lại xoay người bỏ chạy, độ mất mặt còn cao hơn hồn phi phách tán nhiều.

Tần Phong xụ mặt, hất tay rút đao: "Không được phân tán, tập hợp lại xung phong! Tiến vào từ cửa chính!"

Không rõ tình huống trong lăng tẩm của quỷ tu, cũng không biết có cơ quan hay trận pháp gì không, âm sai tầm thường thực lực có hạn, cùng với phân tán ra bị tiêu diệt từng phần, còn không bằng xông vào cùng hai đại lão Hắc Bạch.

Bọn họ vọt tới trước điện, lăng tẩm đế vương vốn có lính hầu canh gác chôn cùng, giờ khắc này bị âm khí kích phát, cầm binh đao xông lên. Tần Phong giơ tay ra dấu, âm sai sau lưng chỉnh tề móc RPG ra, ầm ầm ầm —— ba giây sau dưới đất chỉ còn lại một đống cặn của lính hầu, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên lười nhìn, xông thẳng lên trước vọt vào.

Trong lăng cung quả nhiên có đủ các phép thuật huyền môn, kỳ môn độn giáp, các âm sai tiếp tục giơ RPG lên, nhưng Tần Phong giơ tay cản lại.

"Trước đừng lãng phí hỏa lực." Tần Phong nhìn quanh, "Cả cung điện dưới lòng đất này bị một đại trận vây lấy, hỏa lực RPG bao trùm có hạn."

"Trận pháp và địa khí kết hợp hoàn mỹ với kiến trúc, không phải nhất thời nửa khắc có thể phá giải." Tạ Kỳ Liên nói.

"Vậy làm sao đây?" Phương Hiểu Niên la lên, "Hay để tôi đi hỏi Hạ Niên Thú xem có vũ khí mới nào không."

"Không cần hỏi cậu ta, trực tiếp bảo Giang Vãn Hân đi lấy trang bị. Trong tổ quỷ đồng tử gần đây cô ấy sinh có một nhóc sức lực khổng lồ." Tạ Kỳ Liên sớm đã hiểu ý Tần Phong, nhếch khóe môi, không hề nhiệt độ cười dặn dò, "Cho cô ấy ba phút, những người còn lại lui ra ngoài lăng cung chờ."

Trong địa cung bên dưới lăng cung, một gã đàn ông mặc long bào hai màu hắc kim ngồi trên ngự tọa điêu khắc cự long hoa lệ, dung mạo điệt lệ, nếu bỏ qua tư thế ngồi không quá quy củ, cũng miễn cưỡng có thể tính là khí thế bất phàm. Âm chúc đốt trong đại điện, tà tu tu hành quỷ thuật đứng thành hàng, ngay chính giữa, là một quan tài thuỷ tinh, một cô gái mặc đồ phi công nằm ở trong.

Một tên tà tu đang dùng máu và chu sa viết ngày sinh tháng đẻ của Tần Hoài lên quan tài thuỷ tinh.

Lưu thiên sư mặt mày nham hiểm đứng cạnh gã mặc long bào, Lưu thiên sư nói: "Bệ hạ, ngày sinh tháng đẻ của cô gái này không phải thích hợp nhất, ngài muốn để Hắc Vô Thường Tiêu đại nhân có được thân thể người sống, mà ngài giữ lại quỷ thể âm hồn, chia nhau nắm giữa âm dương, ý nghĩ này cực kì diệu, nhưng thân thể của cô gái này không phải là chọn lựa tốt nhất. Huống hồ Tiêu đại nhân từng là nam, đệ tử cho rằng, chọn một người nam sẽ thích hợp hơn."

Quỷ tu ngồi trên ngự tọa cười rộ lên, gã hệt như bức chân dung Tạ Kỳ Liên cho Tần Phong xem, có được dung mạo đoan trang tuấn mỹ, nhìn kiểu nào cũng không giống bạo quân, chính là kiếp quỷ tu làm hoàng đế.

Đây mới là hình dáng thật của quỷ tu. Năm đó Tiêu Minh Thủy làm trái quy định, để bạo quân này thấy được một đoạn chuyện xưa ngắn ngủi ở kiếp trước lúc gã sinh là ca cơ Kim Oản qua Tiền Duyên Kính, hai người họ ân ái với nhau, thế nên quỷ tu mới biết dung mạo nữ tính lúc mình làm ca cơ, nhưng nhìn thấy lại không phải là có được ký ức thật, ở khi không có tính toán tuyên bố thân phận với Bạch Vô Thường, gã càng thích sử dụng bề ngoài nam tính hơn.

"Bởi vì cô gái này, có quan hệ mật thiết với đương nhiệm Hắc Vô Thường." Quỷ tu thơ ơ nói, "Cậu ta chiếm vị trí của Minh Thủy, vậy ta đòi lại chút gì trên người cậu ta, cũng là trả lễ thôi. Huống hồ, dung mạo của cô gái này không tệ."

Tần Hoài trong quan tài thuỷ tinh bình tĩnh nằm, dáng người của phi công lái máy bay chiến đấu không tính là cao, chiều cao của cô chỉ hơn 1m60 một tí, thân hình cân xứng, ngũ quan anh khí, không phải kiểu mỹ nữ theo trào lưu, mà là hiên ngang oai hùng, cũng là một vẻ đẹp khác.

Gã gõ tay vịn, lại nói: "Bảo người của ngươi đi tìm tái thế của Minh Thủy, đã tìm được chưa?"

"Tìm được rồi, đã cho mời tới." Lưu thiên sư nói, "Thần lực của bệ hạ quả nhiên lợi hại, Tiêu đại nhân bị một thương của Bạch tướng quân Địa Phủ đánh nát thần hồn, ngài vẫn có cách cứu ngài ấy về, còn ở mười mấy năm trước tránh đi cơ sở ngầm của Địa Phủ, đưa vào luân hồi, thật là khiến Lưu mỗ bội phục không thôi."

Quỷ tu lười nhác nở nụ cười: "Cũng là nhờ Minh Thủy năm đó chuẩn bị dự trữ rất nhiều tiên khí quý hiếm, hơn nữa mười mấy năm trước Địa Phủ chỉ có mình Bạch Vô Thường chống đỡ, Bạch Vô Thường y lợi hại đến đâu, cũng chỉ là võ tướng dẫn binh ở Địa Phủ mà thôi, có thể thành đại sự gì."

"Bệ hạ, người đã mời tới, bắt đầu dời đi hồn phách à? Nhưng Bạch Vô Thường hình như đã đánh vào lăng cung rồi, có cần——"

Quỷ tu tự tin cắt ngang: "Không cần, trong lăng cung có trận pháp cơ quan, đủ để bọn họ gỡ suốt mười ngày nửa tháng."

Nhưng gã vừa dứt lời, một tiếng vang ầm ầm ầm đinh tai, cả địa cung chao đảo, âm chúc sáng lại tắt tắt lại sáng, bản thân lũ tà tu và quỷ tu cũng kinh ngạc ngẩng lên, chỉ thấy trần nhà đặt giữa địa cung và lăng cung bị đục một cái lỗ thủng khổng lồ.

Ở trên đó, một chiếc máy bay màu đen, thân máy in chữ "Địa Phủ trọng công" ầm ầm bay qua, lại ném xuống hai quả đạn pháo, nổ cho quỷ tu bẹp một cái ngã về ngự tọa.

Phương Hiểu Niên đừng đằng xa nhìn ngu ngơ nói: "Nghe nói không, chiếc máy bay này là Bạch Lão Đại tự tay chế tạo, tặng cho Lão A làm sính lễ đấy."

○ ○ ○

Lão A: Không sai là sính lễ!

Tạ đại lão: Không, đó là của hồi môn của tôi!

Lão A: Giữa cậu và tôi, cưới gả như nhau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.