Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 80: Tạ tướng quân




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆80, Tạ tướng quân

Tạ tiểu tướng quân xông lên tường thành, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một công tử nhu nhược khóc không thành tiếng cáo trạng với nàng, ai biết trước hết chạm mặt lại là tráng hán phó tướng nước mắt giàn giụa.

"Ngươi——" Dù là Tạ tiểu tướng quân nhìn quen sóng to gió lớn cũng kinh hãi biến sắc, thật sự là vì —— nếu là quý công tử đầy người phong hoa cúi đầu thút thít, khóe mắt rưng rưng, nó sẽ là một mỹ cảnh khiến người đau lòng, mà nếu là một đại hán râu quai nón lưng hùm vai gấu, hắn khóc lên vậy chỉ có thể dọa cho trăm dặm cùng khóc.

"Tướng quân!" Đại hán phó tướng tát mình một cái, "Đều tại thuộc hạ, ai biết công tử Kim Lăng không thể rờ không thể chạm, chạm một cái làn da trên mu bàn tay đã đỏ lên, thật là ghê gớm... Mạt tướng không phải cố ý tổn thương y đâu! Chỉ là nhất thời lỗ mãng, nói chuyện không dùng đầu óc, Tạ công tử nói muốn nhảy từ trên tường thành xuống để chứng minh trong sạch, phải làm thế nào cho phải a!"

Tần Phong đứng ngoài hình ảnh xì một tiếng bật cười, Tạ tiểu tướng quân vọt lên mấy bước, leo lên tường thành rồi, mới chậm rãi thả lỏng.

—— vì Tạ công tử này a...

Tiểu tướng quân không biết phải nói gì nhìn y —— y không bò ra ngoài được, vách tường quá cao.

Tần Phong lần thứ hai lấy điện thoại ra, không hề khách khí chụp lia lịa, thậm chí còn quay clip——

Vị công tử quý giá "chạm một cái da đã đỏ" này nằm bên tường, quật cường víu mép tường, tóc tai đã hơi xõa ra, thoạt nhìn là tính nhảy ra ngoài thật đó, một cánh tay mềm oặt xuống, hiển nhiên là cánh tay người lính ban nãy hô to không tốt —— bị phó tướng nóng đầu lên mắng người ta là gian tế, còn làm trật rồi.

Tạ Kỳ Liên mà Tần Phong biết không có cái tật một lời không hợp thì giận dỗi nhảy ban công này, không phải vì cậu đã là quỷ, mà là thời đại không ngừng thay đổi, khí tiết danh sĩ ngàn năm trước, chính là lưu hành lấy cái chết để tự chứng minh, nhưng Tạ Kỳ Liên xuyên qua dòng chảy cả ngàn năm này, tao nhã, thong dong, phong cảnh cậu từng nhìn thấy lắng đọng vào trong linh hồn cậu, mới tạo thành Tạ Kỳ Liên của hôm nay, Bạch Vô Thường dùng sức của một người thủ vệ âm dương 300 năm.

Ai... Tần Phong ôm vai than thở, tiểu công tử cắn răng hờn dỗi trong Tiền Duyên Kính này, thấy thế nào cũng như là đang... làm nũng.

Tạ tiểu tướng quân trong gương vội vã chạy tới, Tạ Vận công tử nghiêm nghị mím môi, ánh mắt quật cường, phó tướng không dám dùng sức, tiểu tướng quân có hôn ước trên người lại không cần kiêng kỵ, trực tiếp vọt tới túm Tạ Vận xuống, hai cái đã nắn cánh tay trật khớp của cậu lại.

"Tê..." Tạ Vận thấp giọng hít hà, đau đến trắng mặt, tiểu tướng quân cúi đầu nhìn cậu một hồi, dùng tay áo của mình xoa mồ hôi lạnh trên trán cậu.

"Đệ không phải quý công tử bình thường... Bản tướng đương nhiên biết đệ không phải gian tế, mà hắn——" Tiểu tướng quân thở dài, "Biên quan tướng sĩ lỗ mãng, xin công tử chớ trách. Người đâu, năm mươi quân côn."

"Đừng!" Tạ Vận lảo đảo đứng dậy, ngang bướng từ chối người khác nâng, "Là đệ không hiểu quy củ đi lung tung trước, đại chiến sắp tới, sao có thể đánh nặng như thế?"

Tạ tiểu tướng quân ngạc nhiên nói: "Đệ biết đại chiến sắp tới? Lẽ nào tin báo về nước Hạ Lương ta đưa tới Kim Lăng, bọn họ đọc à?"

"Bọn họ..." Tạ Vận chần chờ.

"Hừm, bọn họ không đọc." Tạ tiểu tướng quân nở nụ cười, "Cũng đúng, nếu là được coi trọng, sao lại bảo đệ tới đây kết hôn với ta vào lúc này."

Nàng nhìn Tạ công tử sắc mặt vẫn tái nhợt, phức tạp thở dài.

Nhìn nụ cười không có gì đáng kể của nữ tướng quân, ánh mắt của Tạ Vận công tử chậm rãi ảm đạm, như trăng tròn trốn sau mây đen, cậu đỡ tường thành, nhìn màn đêm tăm tối ở phương xa.

"Đó là núi Kỳ Liên." Tạ tiểu tướng quân nói, "Đại quân của nước Hạ Lương đóng ở đèo núi, lóe lên trong bóng tối không phải đom đóm, mà là đèn quân doanh của bọn họ. Đầu năm nay, bọn họ đóng trại còn không dám đốt đèn, sợ bị ta tính toán binh lực, mà tháng trước đã không kiêng dè gì rồi."

"Vì... Tiên hoàng băng hà, Nhạn Hồi Quan đã ba tháng không nhận được quân lương, bọn họ không cần sợ tỷ đề phòng, lúc này cho thấy số lượng, trái lại có thể tạo áp lực cho tỷ, đúng không?"

Tiểu tướng quân cười nhạo: "Đệ nhìn ra rồi à, vậy ngày mai trở về Kim Lăng đi."

Tạ công tử xoay lại, cực kỳ trịnh trọng hành lễ: "Vậy, đệ càng không thể dứt áo đi được. Đệ và Dao... Ta và tướng quân có hôn ước, chỉ chờ tại hạ quan lễ xong, là có thể dựa theo ước định của các trưởng bối thành hôn, quan lễ sẽ vào mùa xuân sang năm——"

"Ta không kết hôn với đệ." Tiểu tướng quân nói thẳng, dứt khoát, không để lại bất cứ chỗ trống gì, "Về Kim Lăng của đệ đi, Tạ gia là danh lưu, mặc kệ bố cục thiên hạ thay đàn đổi dây thế nào, thế lực chiếm cứ Kim Lăng cũng sẽ dùng lễ để tiếp đãi."

"Văn nhân mặc khách thiên hạ, khổ tâm kinh doanh thanh danh của mình, dù là trốn trong núi rừng, hoặc xưng là ẩn cư không hiện, ở trong mắt ta chỉ là mua danh chuộc tiếng mà thôi." Tiểu công tử cẩm bào dưới ánh trăng trường thân ngọc lập, cao giọng nói rằng, "Không phải ta không kính bậc hiền nhân, chỉ là đại đa số danh sĩ đến cuối cùng, chẳng phải là muốn dùng thanh danh này để mưu cầu tiền đồ ư? Rất nhiều hiền giả xác thực không muốn xuất sĩ, nhưng truy nguyên ra, là vì không có minh chủ, không nhìn thấy được hy vọng thiên hạ thái bình, mới lánh đời không hiện để cầu bảo vệ được chút thanh danh cuối cùng mà thôi. Bằng không thật sự nhàn vân dã hạc không hỏi hồng trần, cần gì phải lan truyền tác phẩm của mình chứ, viết xong trực tiếp nhét đáy hòm không phải sẽ không bị ai tới quấy rầy ư?"

Tạ tiểu tướng quân xuất thân tướng môn, từ lúc còn nhỏ trưởng nam trong nhà đã chết trận, nàng là cây ngân thương cuối cùng còn sống của Uyển Châu Tạ thị, thế nên quân lệnh của hoàng đế đưa tới, nàng chỉ có thể lên ngựa xuất chinh, Tạ công tử Kim Lăng thì khác, danh sĩ như bọn họ, đúng là có tư bản nhốt hoàng đế ngoài cửa nhà, hơn nữa còn có thể được lan truyền ca tụng đấy.

Tạ Vận nói tiếp: "Thế nên, ta cũng muốn tích góp cho mình một cái tiền đồ, ta cũng muốn tương lai gặp được minh chủ, xuất sĩ thịnh thế, nhưng nếu Nhạn Hồi Quan phá, hổ lang chi sư của Hạ Lương đánh thẳng vào đây, sinh linh đồ thán, tướng quân, ngài nói tiền đồ ta muốn này, đại địa Trung Nguyên xác trôi ngàn dặm phải an dưỡng bao nhiêu năm nữa, mới có thể cho ta đây?"

"Nhưng đệ ở lại đây có thể làm gì?" Tiểu tướng quân cười, "Dùng danh họa thiên kim khó cầu của đệ đập chết chỉ huy sứ của đại quân Hạ Lương à?"

Tần Phong nở nụ cười —— lúc đó Tạ công tử còn chưa nghĩ ra được nhiều câu cãi lại.

"Ta——" Công tử vừa dõng dạc nháy mắt đỏ mặt, cắn môi, ngón tay thon dài xoắn lại trong tay áo nửa ngày, mới oan ức nói, "Vậy, vậy đệ có thể học với tỷ, tỷ không cần tận tâm dạy đệ, đệ học được rất nhanh."

... Không ai có thể từ chối một đôi mắt sáng như sao cả.

Thế nên bên cạnh thủ tướng Tạ Nghiêu của Nhạn Hồi Quan nhiều một công tử rực rỡ gấm hoa, Tạ Vận vốn dĩ muốn đổi quân trang nhập gia tùy tục, dáng người của Tạ tiểu tướng quân xấp xỉ cậu, liền cho cậu mượn quân phục cũ của mình, nhưng có một nhóm binh sĩ lén lút tới tìm Tạ tiểu tướng quân "kháng nghị".

"Tướng quân à, quan ta đâu đâu cũng toàn cỏ úa khô cằn và cát sỏi, khó lắm mới có được một công tử xinh đẹp tới từ thượng đô, ngài còn bắt y ăn mặc thô kệch như các huynh đệ, có phải là... phung, phung cái gì nhỉ?"

Một quân sĩ khác giơ tay: "Phung phí của trời! Hôm qua ta hỏi Tạ công tử! Tạ công tử còn đồng ý, sẽ dạy chúng ta biết chữ!"

Công tử tới từ Kim Lăng diện mạo xinh đẹp, biết vẽ tranh biết làm thơ, chỉ là nhìn y thôi, cũng làm người ta đặc biệt có động lực——

Nhìn, đó là người Trung Nguyên nuôi ra, tài văn nổi bật, xuất sắc hơn người, mà Trung Nguyên, là nơi chúng ta bảo vệ.

Mỗi một thủ quân của Nhạn Hồi Quan, ly biệt quê hương, cát vàng ập mặt, cầu, cũng chỉ là gia quốc bình yên.

"Được rồi." Tạ tiểu tướng quân rất biết cách cổ vũ sĩ khí trong quân, thế nên ngày hôm sau Tạ công tử phát hiện bộ quân phục cũ của mình bất cẩn bị rách, mà quan quân nhu tỏ vẻ sắp tới quan sẽ có đại chiến, tài nguyên khan hiếm, không có quân phục thừa cho cậu.

Đêm đó Tạ công tử ở trên tường thành thổi một điệu dân gian Giang Nam cho chiến sĩ nhớ nhà, cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.

"Tạ công tử, ngài lại kể chúng ta nghe về chợ đêm Kim Lăng đi——"

Tiếng gió bỗng thê lương, binh sĩ nhảy dựng lên ôm Tạ Vận ngã sang bên cạnh, đá lăn cháy hừng hực từ trên trời giáng xuống, đập cho bụi đất tường thành tung tóe.

"Địch tập! Địch tập!!!" Các binh sĩ bò dậy, ai ai cũng không còn cái vẻ nhàn tản vừa nãy, chỉnh tề rút đao bên hông ra.

"Đại quân chủ lực của Hạ Lương đã ở ngoài 50 dặm, tiên quân đã ở dưới Thành Nhạn Hồi ta!"

Khói lửa tường thành đốt lên, lại không có ai mong chờ viện binh cả.

Một trận chiến hai bên mưu đồ đã lâu, nước Hạ Lương mưu tính lâu ngày, luyện binh, truân lương, nuôi ngựa, chuẩn bị thỏa đáng, mà Nhạn Hồi Quan, đã nửa năm không có quân lương rồi, bọn họ dùng đủ mọi cách xoay xở lương thảo, mùa đông sắp bắt đầu, thủ quân trong thành thậm chí không có nổi một bộ đồ mùa đông.

Trận chiến này không có gì bất ngờ cả.

"Hết cách rồi, để bách tính rút vào quan!" Ba ngày sau, Tạ tiểu tướng quân leo lên tường thành, "Chúng ta, tử thủ!"

Ánh lửa thẳng trời, náo nhiệt hơn chợ đêm của Thành Kim Lăng nhiều, rút vào quan rồi, mười vạn thành dân bên trong, nếu không có chỗ thu xếp, cuối cùng sẽ trở thành lưu dân, nhưng như vậy cũng tốt hơn là chết trong tay quân đội Hạ Lương lúc thành phá.

Dựa theo tập tục của Man Tộc Tây Vực này, bọn họ sẽ giết sạch trai tráng và người già, cướp đi phụ nữ, trẻ em để làm nô lệ, chỉ là Trung Nguyên ốc còn không mang nổi mình ốc, tuy rằng nhìn thấy khói lửa của Nhạn Hồi Quan, nhưng không có mười ngày nửa tháng, đại khái cũng không tới kịp.

Có lẽ khi đó, mười vạn thành dân chạy trốn đã bị đại quân Hạ Lương phá quan mà vào đuổi kịp.

Tạ Vận lo sợ ôm cây đàn của mình, chờ trong lều trại, một toà thành lớn như vậy, nếu không phải Tạ tiểu tướng quân đã xác định lui địch vô vọng, sẽ không dễ dàng hạ lệnh chạy hết, cậu bắt đầu hiệp trợ phó tướng, tới từng nhà khuyên nhủ các thành dân muốn tử thủ ở đây, chiến hỏa ngày đêm không dứt, Hạ Lương công thành binh mạnh lương đủ, nếu không phải kiêng kỵ cờ xí của Uyển Châu Tạ thị quá chói mắt, bọn họ không cần kéo nhiều ngày như vậy.

Ngân thương của Tạ Nghiêu đóng trên tường thành, bản thân nàng, chính là cửa thành vững chắc cuối cùng của Nhạn Hồi Quan.

Bách tính rút đi nhìn thấy Tạ tướng quân trên tường thành, trong lòng hoảng loạn, lại vẫn giữ được trật tự, chiến sĩ tử thủ ôm bầu nhiệt huyết, ở khi nhìn thấy tướng quân bạch y ngân giáp, cũng thoáng yên lòng, tin chắc rằng chân trời ửng đỏ cuối cùng cũng có ngày mây tan trăng sáng.

"Tướng quân bảo ngài tối nay rút đi." Phó tướng lưng hùm vai gấu hiện tại cũng gầy hốc hác.

"Rút đi?" Tạ Vận lắc đầu, "Ta không đi, viện quân không phải sắp tới à? Ta muốn cùng Dao tỷ tỷ chờ đến cuối cùng."

"Rút đi là để ngừa vạn nhất." Phó tướng uyển chuyển nói.

Nhưng Tạ Vận ở biên quan bị gió thổi ba tháng, không dễ lừa như vậy.

"Ta biết, viện quân ít nhất phải năm ngày nữa." Tạ Vận nói, "Bọn họ là từ Lĩnh Nam tới."

Phó tướng cúi đầu không nói, Nhạn Hồi Quan đã đốt khói lửa, nhưng triều đình bây giờ, quân lương cũng có thể quên đưa cho biên quan, thì làm gì còn có tâm tư, nhân lực tới cứu viện chứ, lão tướng xin đi giết giặc xuất chiến bởi vì khinh thường không khí mềm yếu này, đã sớm bị giáng tới đại doanh không có béo bở như Lĩnh Nam rồi, lần này, cả triều cũng chỉ có một mình lão xin đi giết giặc.

"Ta không nói với ngươi nữa, ta đi tìm tướng quân." Tạ Vận nói xong, trực tiếp xông ra ngoài.

Hạ Lương thích đánh lén ban đêm, một đội tử sĩ nhỏ đã nương theo bóng tối lẻn vào trong thành, mấy ngày bọn chúng vây thành không thấy trong thành đại loạn, chỉ có thể nghĩ cách phá hoại.

Tạ tiểu tướng quân tay cầm ngân thương, tay ôm một bé gái bốn, năm tuổi, bé gái này đại khái là lạc đàn bị tử sĩ bắt được, nàng đoạt lấy cô bé từ trong tay tử sĩ, cẩn thận bảo vệ.

Tử sĩ trốn không thoát, cũng không muốn trốn, chỉ muốn phá hoại, vì thế dồn dập trở thành tử thi dưới ngân thương của nàng.

"Thương của Uyển Châu Tạ thị..." Tử sĩ ôm lồng ngực đã rách, quái dị cười rộ, dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo nói, "Cây thương cuối cùng..."

Đột nhiên, ánh bạc lóe lên, Tạ Nghiêu kinh ngạc cúi đầu, chỉ thấy bé gái nắm một con dao gọt hoa quả, dễ như ăn cháo rạch đứt cổ họng nàng.

Uyển Châu Tạ thị, cây thương cuối cùng.

Cô bé nhảy ra khỏi lòng nàng, tử sĩ sắp chết trừng nó một cái, cô bé như nhớ ra gì, vội vàng òa khóc chạy đi: "Không hay rồi! Tạ tướng quân tuẫn quốc, Tạ tướng quân tuẫn quốc rồi——"

"Tướng quân!!!"

Tạ Vận từ góc phố lao ra, phó tướng nhanh hơn cậu một bước, ôm lấy thân thể ngã xuống của Tạ Nghiêu.

Cô bé đó là người trong thành, không phải gian tế của Hạ Lương, hai mắt phó tướng đỏ đậm, gào thét: "Con nhãi đó dĩ nhiên thông đồng với địch, ta muốn giết——"

Nhưng Tạ Nghiêu nắm lấy tay hắn, nàng đã không thể nói chuyện, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt ảm đạm đau thương.

Không phải là lỗi của cô bé, một đứa bé bốn, năm tuổi biết cái gì là khí tiết gia quốc chứ, Nhạn Hồi Quan thiếu quần áo thiếu lương thực, nước Hạ Lương muốn mua được một tiểu tử sĩ như vậy, phỏng chừng chỉ cần cho nó chút đồ ăn có thể nuôi sống cả nhà, nói cho nó biết chỉ cần rạch nhẹ một dao trên cổ tướng quân là được, rạch một dao rất đơn giản, lại dạy nó nói mấy câu —— sùng bái Tạ tướng quân? Tương lai của Trung Nguyên khi thủ tướng chết rồi Hạ Lương tiến quân tàn sát? Một đứa bé bốn, năm tuổi hiểu cái này sao?

Tạ Vận ôm Tạ Nghiêu, ngón tay chắp lại đặt trên cổ nàng, cố gắng ngăn máu tươi lại, nhưng không có tác dụng gì, ánh mắt Tạ Nghiêu rõ ràng ra hiệu: Chạy mau, thành sắp phá rồi...

Chủ tướng bỏ mình, ngân thương Uyển Châu ngã xuống, binh lính huấn luyện nghiêm chỉnh của tòa thành này chẳng mấy chốc sẽ thành bại quân.

Tạ Nghiêu dùng sức lực cuối cùng ra hiệu cho Tạ Vận, trên cổ nàng có một cái quân bài viết tên, nàng không nói lời nào, nhưng Tạ Vận hiểu ý nàng —— nếu thực sự không thủ được Nhạn Hồi, liền mang cái này về Uyển Châu đi.

Tạ Vận sờ miếng quân bài lạnh lẽo đó, sờ được tên của Tạ Nghiêu trên đó, Tạ Nghiêu đã một hồi lâu không có cử động, dân chúng hoảng loạn lẩn trốn trong thành nghe được tin tức như sét đánh này, đã có tiếng khóc truyền ra, cục diện rốt cục có xu thế loạn lên.

Vây quanh hiện trường là tâm phúc của Tạ Nghiêu, bọn họ tuy chưa loạn, nhưng đã hoàn toàn im lặng.

"Tạ công tử, đi thôi... Tướng quân muốn ngươi dẫn nàng hồn về quê cũ." Phó tướng nghẹn ngào nói, "Chẳng chốc mấy thành sẽ phá... Ngươi cưỡi chiến mã của tướng quân đi đi, con ngựa đó rất nhanh, Hạ Lương hẳn rượt theo không kịp đâu..."

"Vậy mọi người thì sao?" Tạ Vận thấp giọng hỏi.

"Chúng mạt tướng là thủ tướng của Nhạn Hồi Quan, tự nhiên phải chiến đến cuối cùng, tranh thủ thêm thời gian cho dân chúng rút đi."

"Nhưng các ngươi sẽ không thể trở về quê nhà được nữa."

"Nhạn Hồi là nhà, kẻ thủ thành, được chôn trong tòa thành mình trông coi, là vinh quang."

Phó tướng vừa nói xong, đã cho mình một cái tát, Tạ Vận thông minh cỡ nào, sao sẽ không hiểu —— nếu thủ tướng lấy thành làm vinh, cái gọi là nguyện vọng hồn về quê cũ vừa nãy của Tạ Nghiêu, chỉ là bịa ra để lừa cậu chạy mau thôi.

Thế nên Tạ Vận đột nhiên cười rộ lên, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thất lễ."

Trong ánh mắt kinh ngạc của phó tướng, Tạ Vận cởi giáp trụ trên người Tạ tiểu tướng quân ra, lột cẩm bào của mình đi, vứt sang bên cạnh. Cậu khoác bạch y ngân giáp của Tạ tướng quân lên, cầm ngân thương nhuốm máu của nàng, lại không lấy đi quân bài của nàng.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.