Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 53: Bảo vệ di vật văn hóa




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆53, Bảo vệ di vật văn hóa

Tần Phong mở mắt ra, phát hiện xung quanh tối thui, giơ tay lên, trần nhà cách mặt rất gần, hơn nữa trong lúc giơ tay anh còn đụng phải tường.

Một giây sau anh nhận ra được, cảm giác này giống hệt với khi nằm trong "kiệu hoa" ở làng Trương gia, anh đang nằm trong một cỗ quan tài.

Không cần phải vội, Tần Phong nằm xuống, theo thói quen bày ra tư thế yên nghỉ.

Bọn họ đăng nhập vào "game" trong khách sạn, out ra rồi lại nằm trong quan tài, nói rõ dòng suy nghĩ trước khi tìm ra lời giải là chính xác! Đổi lại là thiên sư bình thường đột nhiên chui vào quan tài đương nhiên sẽ hoảng, nhưng Tần Phong hoàn toàn không —— anh vốn đã chết rồi.

Địch bất động ta bất động, Tần Phong xoay người trong quan tài, cong chân lên, móc một điếu thuốc trong túi quần ra, cắn, không đốt.

Rất nhanh, thứ ở bên ngoài quan tài không nhịn được nữa, có tiếng sột soạt di chuyển, bò lên nắp quan tài, cùng với tiếng gõ ma sát trầm đục lại chói tai, thế giới tối om này xuất hiện một tia sáng nhạt, Tần Phong lạnh lùng nâng mắt lên, vẫn cắn điếu thuốc nằm yên.

Một bàn tay xanh đen khô gầy chậm rãi thò vào, bộ móng cong dài, dễ dàng vạch ra từng vết trảo trong quan tài gỗ này.

Bàn tay đó rõ ràng thuộc về vật chết, không có vết thối rữa, biểu bì mềm mại, hẳn là xác ướp. Tần Phong quả đoán thò tay vào túi —— log out ra rồi bộ trang phục nữ tu sĩ đã biến mất, lúc này anh đột nhiên thấy tiếc cặp găng tay phụ kiện của nó.

Lục lọi nửa ngày, Tần Phong khó lắm mới lục ra được một cặp găng để ở túi trong, là anh chôm được trong văn phòng pháp y của Tạ Kỳ Liên.

Bàn tay của xác ướp đã gần ngay trước mắt, Tần Phong nhanh chóng đeo bao tay vô, rồi bất thình lình đá văng nắp quan tài, dùng sức bắt lấy cánh tay của thi thể, tay còn lại đè vào vai nó ấn xuống, thuận thế đạp lên mép quan tài nhảy ra.

Vị trí chỉ trong tích tắc đã thay đổi, Tần Phong nhảy ra ngoài rồi lập tức nhặt nắp quan tài lên, tiếng ầm ầm vang quan tài bị đóng lại, xác ướp không kịp phản ứng, mờ mịt bị nhốt ở trong.

"Nguy hiểm quá." Tần Phong vỗ quan tài, trái tim đập bình bịch, "Đồng chí thi thể à, cậu không biết một bộ xác ướp được bảo tồn hoàn chỉnh có ý nghĩa thế nào với việc nghiên cứu của ngành khảo cổ à? Cậu không hiểu giá trị hiện tại của mình sao? Cứ tung ta tung tăng chạy lung tung ở ngoài như thế, nắp quan tài nặng vậy mà cũng dám đẩy, lỡ đâu cậu dùng sức quá mức làm trầy da tay mình là tổn thất nặng nề đó, dù sao cậu bây giờ không chỉ thuộc về mình cậu đâu, cậu là di vật văn hoá quý giá thuộc về quốc gia!"

Xác ướp: "Rống???"

Đây là một ngôi mộ gần như hoàn toàn đóng kín, Tần Phong nhìn như tự biên tự diễn, kỳ thực là đang lặng lẽ quan sát mật thất này, mật thất chỉ có quan tài ở giữa, không thể đoán được thuộc thời kỳ nào, trong góc có để vật phẩm chôn cùng, nhưng hiện tại đã là một đống rách nát chồng chất lên nhau rồi, không nhìn ra được gì cả.

Đường ra khỏi mộ có lẽ bị một phép thuật nào đó che mắt, tạm thời không tìm thấy.

Thi thể trong quan tài không có phản ứng gì đối với đoạn lời ba láp dông dài của Tần Phong, bởi vậy có thể kết luận —— thi thể không có thần trí, hẳn là có ngoại lực điều khiển nó đội mồ sống dậy, mới nhìn thì có vẻ rất kinh khủng, đánh lên rồi thì chỉ có tiếng mà không có miếng thôi.

Mật thất rất nhỏ rất kín, Tần Phong nghĩ một hồi, không để ý tới đồng chí di vật văn hóa đang cố gắng giãy dụa trong quan tài, trực tiếp dùng hình thái hồn phách bay xuyên qua tường.

Ba giây sau anh nhẹ nhàng bay trở về, lộ ra vẻ nghiêm túc lấy điện thoại ra gọi.

"Alô, cậu ở đâu thế?" Tần Phong cắn điếu thuốc, ngồi trên quan tài đong đưa chân, "Tôi không tìm được đường ra, không hiểu khảo cổ, cũng chả biết gì về phép thuật che mắt hoặc cơ quan cả, không mò ra được cửa nẻo của hầm mộ này."

Tạ Kỳ Liên ở đầu kia hình như đang đánh nhau, trả lời rất qua loa: "Anh bay đại đi."

"Bay rồi, vừa xuyên qua tường đã đụng phải một ổ giun, gớm muốn chết." Tần Phong nghiêm túc trả lời.

Bùm, đùng —— có tiếng vật nặng va chạm vang lên trong điện thoại, Tần Phong cầm điện thoại, đồng chí di vật văn hóa trong quan tài điên cuồng tông vào nắp, đáng tiếc Tần Phong đặt mông ngồi lên đó hệt như Thái Sơn đè đầu, nắp quan tài chẳng hề động đậy.

Chờ đầu kia yên tĩnh lại, Tạ Kỳ Liên cười tủm tỉm trả lời: "Sao thế, Lão A của chúng ta cũng có lúc sợ à?"

"Phải phải phải." Tần Phong cười nhẹ trả lời, "Cộng tác tốt của tôi ơi, cậu mau tới cứu tôi đi."

Tạ Kỳ Liên hình như rất vui vẻ, vỗ tay cái độp: "Tới liền!"

—— cậu đương nhiên biết Tần Phong không thể nào sợ giun, người bình thường xác thực sẽ có cảm giác mâu thuẫn sinh lý đối với loài giun uốn éo đó, nếu là trước đây Tần Phong sẽ chọn tự mình khắc phục, nếu nhiệm vụ có yêu cầu, anh có thể nhảy thẳng vào cái hố có đầy chuột bọ rắn rết mà chẳng thèm nháy mắt một cái.

Hiện tại Tần Phong đã dần học được thả lỏng.

Thế nên Tạ Kỳ Liên nhìn di động lộ ra một nụ cười rất nhỏ.

Thi thể đi loanh quanh trong mộ đều không có thần trí, chỉ là một lớp vỏ tầm thường để lại sau khi vong hồn đã yên giấc, tự nhiên không nhận ra được Vô Thường chấp chưởng âm dương, "di vật xác ướp" quý báu chỉ có một cái duy nhất trong quan tài Tần Phong ngồi thôi, trên đường tới đây Tạ Kỳ Liên dùng gậy đánh bay đống thi thể không có mắt đó, nhanh chóng bay vào mật thất Tần Phong đang ở.

"Nhanh đấy, quả nhiên tôi cần tập thêm về phép che mắt."

"Không phải phép che mắt, đây là mộ chủ, chôn xong rồi đường ra khỏi mộ sẽ bị đóng kín." Tạ Kỳ Liên trả lời, "Anh cứ hay phê bình thuộc hạ đọc tiểu thuyết viết tiểu thuyết, chính anh không phải cũng lén đọc tiểu thuyết trộm mộ đó sao?"

Tần Phong nhíu mày: "Sao cậu biết!"

"Suy nghĩ của anh huyền ảo quá rồi, hầm mộ trong hiện thực sao có thể ngổn ngang nhiều cơ quan khổng lồ lại xa hoa như vậy chứ." Tạ Kỳ Liên chọc vào đầu anh một cái, "Đi thôi, đây là khu mộ cổ bị đội thi công của Tập đoàn Dĩ Lệ đào ra đấy, vốn dĩ chúng ta cho rằng vụ việc lần này không có liên quan gì tới nó, nhưng giờ xem ra vẫn là có, đến lúc kiểm tra khả năng điều tra của đồng chí Lão A rồi."

Bay theo hướng Tạ Kỳ Liên chỉ, không được bao lâu, phía trên đầu trống rỗng, bầu trời bên ngoài đã trăng sáng sao thưa.

"Không gian thật à?" Tần Phong sững sờ.

"Không gian thật." Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Mộ chủ không lớn, thân phận của chủ nhân cũng không cao, nhưng giá trị của nó lại không hề đơn giản —— phía trên ngôi mộ này còn có mộ. Mộ chủ nằm ở tầng dưới cùng, cũng là chỗ chúng ta vừa bay ra, tôi đoán có thể là mộ thời Đường, đè ở trên là mấy tầng mộ của đời sau, tầng trên cùng còn có nghĩa địa bỏ hoang ở thời cận đại."

"Còn có thể như vậy à, nghe cứ như hộ chung cư ấy." Tần Phong chẳng biết gì về khảo cổ cả, chỉ biết một điều duy nhất trộm mộ sẽ bị xử phạt.

"Rất hiếm thấy, không biết là người đời sau không phát hiện được mộ của tổ tiên, hay là vì phong thuỷ quá tốt. Nói tóm lại rất có giá trị cho việc nghiên cứu sự thay đổi của tập tục mai táng trên địa bàn này." Tạ Kỳ Liên đơn giản tổng kết, "Tôi cũng không phải chuyên gia khảo cổ, tôi chỉ có thể nhận định, có một khu mộ kỳ lạ phức tạp như vậy, dự án này của Dĩ Lệ vĩnh viễn không thể xây ở đây."

Bởi vì đã xảy ra vụ án mất tích, công tác khảo cổ cũng bị ngừng, nhân viên đội khảo cổ hoặc nhiều hoặc ít cũng sợ trong mộ có gì, nên đều đã chạy rồi, chỉ gắn một cái cột cảnh báo ở ngoài, nên lúc này đây cả công trường khổng lồ căn bản không thể nhìn rõ được toàn cảnh, bất kể là bóng người hay bóng quỷ cũng không có.

"Những người khác đâu rồi?" Tần Phong chậm rãi nheo mắt lại.

.

.

.

Sở Úc và Lục Lân bò ra từ khu mộ cận đại ở tầng trên cùng, vừa mới bò ra đã va vào đống máy đào đất chưa kịp lái đi, nhìn rất rối mắt.

Quan tài bọn họ chui ra thật may mắn, là rỗng, Sở Úc chỉ dính bùn nhão trên người, rất nhanh đã nghĩ được cách bò ra ngoài, nhưng bọn họ vừa thò đầu ra, đã nghe thấy tiếng rít tan nát cõi lòng, Lục đạo trưởng quyết đoán móc một thanh kiếm thật ra.

Lục Lân tay bấm pháp quyết, thanh kiếm lóe lên sắc lạnh bay tới giữa không trung, hóa thành bảy thanh, giáng xuống ầm ầm chỗ cỗ quan tài phát ra tiếng rít, Tiểu Mã sắc mặt trắng bệch nhanh chóng chui ra từ khe hở.

Kế đó có không ít đạo trưởng chui ra khỏi quan tài, sắc mặt thối hoắc.

"Tử... Tử thi!" Tiểu Mã run lẩy bẩy trốn sau lưng Lục Lân.

Lưu thiên sư vừa vặn cũng bò ra, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Thằng phế vật! Thiên sư sợ tử thi cái gì?!"

"A a a ông đừng tới đây!" Tiểu Mã kêu thảm thiết, "Đồ ma quỷ!"

Mặt của Lưu thiên sư tái lại.

Gã nhớ tới cảnh mình biến thành quỷ, ở trước khi ý thức bị log out ra ngoài thân thể đã mất đi quyền khống chế, quay đầu cắn một đạo trưởng, cắn đứt râu mép của người ta. Tiểu Mã vừa la lên như thế, vị đạo trưởng kia cũng nổi giận đùng đùng trừng Lưu thiên sư một cái.

Bùn đất lộn lên, dưới ánh trăng trắng bệch chiếu rọi, âm khí lềnh bềnh nổi lên từ dưới nền đất.

"Không hay rồi." Vị đạo trưởng bị cắn đứt nửa bộ râu mép nhìn đồng hồ, "Âm khí quá mạnh, cổ mộ bại lộ dưới ánh trăng, tạo thành một tụ âm trận, sắp thi biến rồi!"

Ông ta vừa dứt lời, những cánh tay có mức độ thối rữa khác nhau thò ra khỏi lớp bùn, đây là một khu mộ, đội khảo cổ ưu tiên bảo vệ ngôi mộ thời Đường ở dưới cùng, xác ướp của nữ chủ nhân đã được chuyển đi, trạng thái của nam chủ nhân không tốt bằng người vợ, nên không được ưu tiên bảo vệ, về phần những thi thể không quá hai trăm tuổi ở tầng trên, càng là không hề có dự định an bài, vì thế chỉ trong chốc lát tất cả chúng đều sống dậy.

Mọi người lập tức móc các loại pháp khí an hồn ra, bọn họ không sợ xác chết bình thường sống dậy, nhưng nếu mộ cổ ở tầng dưới hấp thu quá nhiều tinh hoa Thái Âm từ ánh trăng, kết hợp với âm khí tăng mạnh, mộ chủ sẽ dễ dàng hóa thành cương thi.

Cương thi sẽ bị dương khí của người sống hấp dẫn, lại mang thi độc, không phải là giống loài được mọi người hoan nghênh đâu.

"Sợ cái gì thì cái đó tới mà." Lục Lân cười khổ.

Dưới ánh trăng, một cỗ quan tài đen thui đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời, ánh trăng chiếu thẳng vào đó, mảnh gỗ từ trong ra ngoài bắt đầu lộ ra màu đỏ sậm.

Bùn đất ẩm ướt mơ hồ tỏa ra mùi tanh, tẩu thi bình thường ở nghĩa địa an tĩnh chờ, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nhóm người sống, trên khuôn mặt cứng ngắc hình như nhiều ra chút thèm thuồng không có ý tốt.

Quan tài bỗng nhiên lung lay.

"A————"

Tiểu Mã lần thứ hai hét toáng lên, kiếm của Lục Lân trở tay chặn lại, một tiếng keng, một bộ vuốt màu tím đen va vào lưỡi kiếm của ông, thế lực ngang nhau, vì thế chủ nhân của nó nhanh chóng lùi lại, như chỉ là tùy ý thăm dò, một đòn không trúng thì lại núp vào, cỗ quan tài đen thui âm u nghiêng ngả chặn đường của các đạo trưởng, nắp quan tài đóng kín, như chưa bao giờ dịch chuyển.

Trên mặt Tiểu Mã có một vết trảo, đã ửng lên màu tím.

"Ai mang theo gạo nếp! Mau đắp cho thằng bé, thi độc lan tới tâm mạch thằng bé sẽ biến thành cương thi đấy!"

"Không có!" Các đạo trưởng đấm ngực giậm chân, "Ai rảnh đâu mà đeo một cái túi gạo chạy khắp nơi chứ."

Lục Lân than: "Tôi không mang theo bất cứ vật dụng ức chế thi độc nào cả, tôi chỉ có pháp khí đối phó với âm linh quỷ vật, là tôi chuẩn bị không đủ."

Tốc độ của cương thi này rất nhanh, nó đã được chôn dưới đất hơn một nghìn năm, vẫn là xác ướp không mục, bản thân đã hút đủ địa khí, lần này mộ bị đào ra phân nửa, lại có thêm cái đẩy tay của kẻ núp phía sau màn, trở thành cương thi là chuyện rất đơn giản.

Nghĩ tới còn có một con quỷ chế tạo ra tiểu thế giới không biết đang giấu ở đâu, sắc mặt của các đạo trưởng đều trở nên rất tệ. Bọn họ vừa bị trò chơi tầm xàm đó dằn vặt một tăng, đại đa số vẫn còn đang trong tình trạng kiệt sức, hơn nữa bọn họ đã nhận ra được —— chỉ có một nhóm đạo trưởng và thiên sư dân gian ở đây thôi, các đạo trưởng Mao Sơn vẫn còn mất tích, người của Phật môn càng không biết ở đâu cả.

Quan tài lần thứ hai lung lay.

Lưu thiên sư cởi Câu Hồn Tác trên cổ tay xuống: "Tránh ra, để ta khóa nó lại cho!"

Gã vừa dứt lời, quan tài vừa vặn nảy lên một cái, ánh mắt Lưu thiên sư sáng lên, lập tức niệm pháp quyết, điều khiển Câu Hồn Tác——

Bùm!

"A a a!" Lưu thiên sư hét thảm một tiếng rồi té xuống, cổ tay của gã bị cương thi quào rách một mảng lớn, mà càng làm gã sợ hơn là, Câu Hồn Tác đã bị cương thi giật lấy!

"Nó nhanh quá!" Lục Lân túm lấy Lưu thiên sư, dùng kiếm cản lại, ngón tay của cương thi va vào trường kiếm Lục Lân chặn trước động mạch cổ của Lưu thiên sư, lùi lại lần thứ hai, nhưng lần này nó không trốn vào quan tài, mà là nửa ngồi nửa quỳ trên nắp, hai tay cầm sợi Câu Hồn Tác giật được từ tay Lưu thiên sư.

Lưu thiên sư giật thót lên la: "Mày —— mày trả lại cho tao!"

"Bình tĩnh." Lục Lân quát khẽ, "Tóc của nó đang dài ra... Nó sắp biến thành mao cương rồi, sắp có được thần trí, chờ nó tiến hóa xong, thi thể xung quanh đây có lẽ sẽ xông lên, các vị chớ nương tay, Lưu thiên sư, nếu ông đã nói mình có duyên với Địa Phủ, vậy giờ ông có thể mời âm sai tới giúp đỡ không?"

Lưu thiên sư móc một lá bùa ra, dán lên tay mình, cũng dán lên mặt đồ đệ một lá, hắc khí của thi độc tạm thời bị trì hoãn, nhưng vẫn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy vặn vẹo bò về tim.

"Ta..." Lưu thiên sư cắn răng, "Để ta thử xem!"

Sắc mặt của các vị thiên sư khác đã trở nên ngưng đọng, hiển nhiên cũng không quá yên tâm với vị đồng hành này —— gã ta chỉ là may mắn nhặt được Câu Hồn Tác, người trong Huyền môn đều biết, Địa Phủ bây giờ rất khó câu thông, 200 năm trước Hắc Vô Thường từ nhậm tái thế rồi, từ đó về sau Huyền môn nhiều lần thông âm, lại không một ai có thể câu thông được với tân nhậm Hắc Vô Thường của Địa Phủ, cho dù là phái Mao Sơn am hiểu quỷ thuật cũng không làm được.

Lưu thiên sư... Các thiên sư khác quá hiểu gã, biết gã xác thực từng mời được âm sai, nhưng tỷ lệ thành công không cao, chỉ hơn người khác một tí ti thôi, tí ti như một trăm lần thành công một lần và một trăm lần thành công hai lần ấy.

"Ông rốt cuộc có làm được không vậy?" Sở Úc nghe Lưu thiên sư lầm bà lầm bầm niệm thần chú ba lần, rốt cục không nhịn được nữa, "Ông không được thì để tôi!"

Lưu thiên sư đổ đầy mồ hôi: "Mồm còn hôi sữa, mày biết Địa Phủ bây giờ khó câu thông cỡ nào không?"

Sở Úc trợn trắng: "Tôi thừa nhận tôi không có kinh nghiệm, cho nên vừa rồi khẩn trương quá mức, quên đi việc mình cũng có thể mời được Vô Thường đại lão."

Lưu thiên sư giận quá hóa cười: "Oắt con, nổ cũng lớn đó, mời được Vô Thường? Mày cho rằng mày là ai hả? Tổ sư còn sống của Mao Sơn cũng không làm được, mày nằm mơ đó à? Đừng nói Vô Thường đại nhân, mày có thể mời được âm sai, tao sẽ quỳ xuống dập đầu gọi mày ông nội!"

"... Miễn đi!" Sở Úc xua tay, "Có thằng cháu lớn tồng ngồng như ông vậy tôi cũng già khú đế rồi."

Ở trước khi Lưu thiên sư ra tay đánh người, Lục Lân đã cau mày cản lại: "Đừng lộn xộn nữa, tư chất của cháu rất tốt, nhưng mời Quỷ Tiên đâu có dễ dàng như vậy, còn là mời Quỷ Tiên chính thức của Địa Phủ nữa! Sư phụ cháu nói cho ta biết cháu còn chưa học được thần chú đó mà!"

"Thời buổi nào rồi còn niệm thần chú hả, mọi người không mời được Vô Thường là vì cách của mọi người không đúng!" Sở Úc vừa nói, vừa móc điện thoại ra.

Điện thoại đương nhiên không có tín hiệu, nhưng chức năng cuộc gọi khẩn cấp đâu có cần tín hiệu, vì thế trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Sở Úc bấm vội.

Giữa khung cảnh tà khí bao phủ, chức năng cuộc gọi khẩn cấp trong điện thoại của Sở Úc tự động kết nối với Hắc Vô Thường, đầu kia bắt máy cũng nhanh như thường


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.