Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 47: Câu Hồn Tác




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆47, Câu Hồn Tác

Rạng sáng ngày thứ hai, Thường Bằng Viễn nhận được cuộc gọi của Tần Phong, nhờ cậu qua nhà mình một lát.

"Cậu giúp tôi lấy món đồ để trong tủ quần áo ra nhé." Tần Phong trong điện thoại có lẽ đang ngậm điếu thuốc, giọng có vẻ ậm ồ.

"Rõ rồi Lão A, cái gì vậy?" Thường Bằng Viễn hỏi, đầu kia nghe như đang vang lên tiếng kèn ô tô, thế nên cậu thuận miệng hỏi, "Cậu đi đâu vậy? Nghỉ phép à?"

Tần Phong: "Tôi có việc phải đi nơi khác, chừng một tuần, nhớ giúp tôi tưới cây, trong phòng ngủ của tôi có một cái bể cá, hai ngày cho ăn một lần, chìa khóa lúc đi tôi để dưới tấm thảm trải cửa, lúc về cậu giữ giùm tôi luôn."

Nói xong anh cúp điện thoại.

Thường Bằng Viễn cũng không nghĩ nhiều, tìm được chìa khóa để dưới tấm thảm trải cửa Tần Phong đã nói, để chìa khóa dưới thảm là một việc cực kỳ nguy hiểm Tần Phong từng răn dạy rất nhiều lần, xem ra lần này Lão A gặp phải tình huống cấp bách rồi.

Cậu vào nhà, nhà Tần Phong được bày biện ấm áp và thoải mái hơn xưa rất nhiều, không còn trừ người là tường nữa, có sô pha mềm mại và vật trang trí, đặc biệt là phòng ngủ, trước đây cuộc sống cá nhân của Tần Phong cực kỳ qua loa, trong phòng chỉ kê đại một tấm phản cứng, không biết từ lúc nào đã đổi thành giường simmons rộng 2m rồi, trên giường còn có một cặp đệm nhìn là biết rất thoải mái, nhưng cách bày biện vẫn chỉnh tề lắm, xem ra Lão A cho dù học được hưởng thụ, cũng không quên nếp sống gọn gàng ngăn nắp.

"Bao nhiêu năm rồi Lão A rốt cục biết cách chăm sóc cho bản thân." Thường Bằng Viễn hài lòng cảm khái, tiện tay mở tủ quần áo ra.

Nửa giây sau.

"A a a a a——"

Tiếng gào cực to suýt nữa lật tung cả chung cư lên, Thường Bằng Viễn thậm chí nghe được tiếng hàng xóm ló đầu ra hành lang để kiểm tra xem, cậu vội vàng ngậm chặt miệng lại.

—— thật sự không thể trách cậu mà! Môt phút trước vừa nhận được điện thoại của cấp trên, cúp xong, ai có thể ngờ mở tủ ra, thi thể của cấp trên sẽ ngã thẳng vào lòng mình chứ, tố chất tâm lý không vững là đột tử tại chỗ luôn đó!

"Sếp Tần à cậu cố ý đúng không..." Thường Bằng Viễn đẫm lệ, ôm lấy thi thể Tần Phong, nửa ngày sau mới nhận ra được Tần Phong là âm hồn ly thể đi làm nhiệm vụ.

Vừa mở cửa ra là đã chạm mặt với người chết, không bị tim cũng phải bị nữa đấy! Đặc biệt là người chết này còn có khuôn mặt của Tần Lão A tăng cường huấn luyện cuồng ma, khủng bố nhân đôi!

Hồn phách cách quá xa, thi thể thoạt nhìn rất giống thi thể, làn da rét lạnh tái nhợt, có thể thấy được mạch máu xanh đen do huyết dịch đã đông lại, nhưng dù là vậy, Thường Bằng Viễn vẫn tự kiểm điểm mình không đủ thận trọng, đồng thời lỗ tai như mắc phải ảo giác nghe được hai chữ "Tăng cường". Cậu há hốc mồm run rẩy ôm thi thể Tần Phong, kéo anh ra khỏi tủ, nghĩ một hồi lâu, mệt đừ người mới kéo được lên giường, Thường Bằng Viễn cảm thấy mình hệt như một kẻ tình nghi bị bắt huấn luyện quá độ xong nổi giận giết người kéo xác ấy, thật muốn tìm một cái còng còng mình lại mà.

Di động vừa hay nhận được tin nhắn, là Phương Hiểu Niên gửi tới, một hàng icon khóc huhu, phía sau viết: 【 Anh Viễn ơi, chuyện của chúng ta lộ rồi, anh cẩn thận nhé, em đã bị Lão A kéo đi tăng cường 50km phụ trọng hành quân cấp tốc, chúc anh may mắn. 】

Thường Bằng Viễn ngồi dưới đất, hai mắt vô thần nhìn tin nhắn này, thi thể của cấp trên khủng bố nằm trên giường, tay không để đàng hoàng, đùng một cái rớt xuống, hất rớt cái di động cậu cầm, dọa Thường Bằng Viễn sợ đến mức rú lên một tiếng rồi vọt ra ngoài, không cẩn thận làm ngã cái bể cá của Tần Phong, đuôi của con cá đuôi phượng bên trong còn bị cậu giẫm lên.

Nửa giờ sau, Thường Bằng Viễn cầm cái bể cá và con cá mới mua vào nhà, bắt đầu hự hự lau nhà.

"Lão A, tôi không dám viết tiểu thuyết bậy bạ nữa đâu." Thường Bằng Viễn cầm khăn lau, không ngừng nức nở, nghiêm túc suy xét xem có cần bôi dầu bảo dưỡng cho thi thể của Lão A không.

.

.

.

Cúp điện thoại của Thường Bằng Viễn xong, Tần Phong nhịn không được cười, cười đến mức khói trong xe run lên, sương khói lượn lờ.

"Luyện tập can đảm cho cậu ta, Chim Nhỏ sở dĩ bị gọi là Chim Nhỏ, cũng là vì lá gan của cậu ta không lớn hơn Phương Hiểu Niên bao nhiêu." Tần Phong ngậm điếu thuốc, có chút hàm hồ bình luận, "Có lúc, tố chất tâm lý quyết định thành bại."

Tạ Kỳ Liên giật điếu thuốc đó, ngậm vào miệng: "Lái xe che tầm mắt. Thường ngày đâu có thấy anh thích hút thuốc đâu."

"Nghe nói làm xong rồi rít một điếu thuốc, không còn gì tuyệ——"

Không chờ anh nói hết, Tạ Kỳ Liên đã nhét điếu thuốc về miệng anh, chỉnh lại cái đệm mềm sau lưng, khóe mắt nửa thật nửa giả trừng anh.

Đôi mắt của Tần Phong ngậm ý cười, chậc một tiếng, rít điếu thuốc Tạ Kỳ Liên đã ngậm một hơi, rồi nhấn chân ga lên thẳng xa lộ.

Bốn giờ rưỡi sáng nay, Tần Phong vừa giúp Tạ Kỳ Liên giải quyết xong "ảnh hưởng đặc biệt", liền nhận được điện thoại cầu cứu của Sở Úc. Xác thực mà nói không phải điện thoại, Sở Úc không biết số điện thoại của anh, cậu ta dùng phép thuật thông âm thỉnh thần trực tiếp câu thông với Vô Thường Địa Phủ, tuy rằng phép thuật của cậu ta mèo quào thật, nhưng cậu ta quen với Tần Phong, nên nó có hiệu lực hoàn mỹ, Tần Phong thậm chí có thể xuyên qua phép thuật này, nhìn thấy Sở Úc đang nghiêm túc dập đầu lạy giữa màn khói phà ra từ nhang đèn.

Ăn ngay nói thật, còn sặc mùi dư độc phong kiến hơn cả Giang Thận.

Chuyện thật ra rất đơn giản, đền Diệu Liên nhận được một pháp sự, một khu nghỉ dưỡng đang thi công, lúc làm nền nhà đã đào ra một khu mộ.

Cục Bảo vệ Di sản văn hóa và đội khảo cổ rất nhanh đã tiếp quản, khu nghỉ dưỡng tự nhiên không thể xây được nữa, nhưng ông chủ của khu nghỉ dưỡng này rất có khiếu kinh doanh, cảm thấy nếu bỏ ngang như vậy sẽ lỗ lắm, nên đã mời mấy tiểu minh tinh, lại kéo thêm một tổ quay phim tài liệu, chuẩn bị sản xuất một hệ liệt phim nửa là giải trí nửa là phổ cập khoa học để bán, mời đạo sĩ làm pháp sự là mánh khoé quảng cáo cho loạt phim này.

Ai mà biết, đạo sĩ của đền Diệu Liên và tổ làm phim tài liệu, vào đó rồi, ba ngày liền vẫn chưa ra, di động cũng không liên lạc được.

Sở Úc nói, ban đầu đền Diệu Liên không biết mục đích của ông chủ, ông chủ đó có quen biết, cũng rất có tiền, thông qua Đạo Hiệp tìm tới đền Diệu Liên hơn nữa không tìm đạo sĩ bình thường, thế nên đền Diệu Liên tưởng là trừ tà thật, phái đi đều là người tu hành có đạo hạnh rất cao, ai biết đều ngã xuống cả.

Sở Úc còn nhỏ, bị dặn ở ngoài trông hành lý, nên mới có cơ hội cầu cứu.

Cũng do Thành Hoàng các nơi đã từ chức lâu rồi, nên các âm sai không thể trực tiếp đi đường cao tốc của Âm Phủ, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên là ngồi chuyến bay buổi sáng tới nơi xảy ra chuyện, vừa xuống máy bay đã thuê một chiếc xe, giờ đang lái lên đường cao tốc.

"Hiện tại không có thượng cổ đại yêu hoặc ma tu hở một tí là làm loạn như ngày xưa, âm sai các nơi chia nhau quản lý khu trực thuộc của mình, rất ít có vụ án lớn nào yêu cầu nhiều nơi liên hợp lại. Hơn nữa, đối với âm sai bình thường mà nói, máy bay nhanh hơn phép thuật của bọn họ." Tạ Kỳ Liên nói, "Trước đây có đường tắt âm dương nối thẳng với phủ Thành Hoàng các nơi, không chỉ Quỷ Tiên có thể đi, người tu hành được cho phép ở nhân gian cũng có thể, đi được bao nhiêu thì phải xem linh lực bản thân, thế nên mới có những câu chuyện như ngày đi ngàn dặm, súc địa thành thốn, hiện tại tôi vẫn có thể mở ra lối vào của đường tắt âm dương, nhưng nó giống như một con đường quốc lộ bị bỏ hoang vậy, không ai biết tình hình giao thông đằng trước thế nào, có còn sử dụng được không."

Tần Phong lái xe, xe trên đường cao tốc không ít, có mấy chiếc hấp dẫn sự chú ý của anh.

"Người tu hành ở nhân gian." Tạ Kỳ Liên chỉ từng chiếc một, "Trong chiếc SUV màu đen là tu phật, trong chiếc xe buýt chạy song song bên phải hẳn là đạo sĩ, trong số các đạo sĩ đó giống như có thiên sư bắt quỷ dân gian."

"Bọn họ cũng thân với nhau nhỉ!" Tần Phong cảm khái.

Tạ Kỳ Liên cười: "Anh có phải đã đọc mấy cuốn tiểu thuyết tu chân giết người đoạt bảo cướp cơ duyên?"

Tần Phong chẳng ừ hử gì cả, ngược lại nói: "Cậu hiểu rõ như vậy, cậu khẳng định đã đọc."

"Hiện tại người tu hành ở nhân gian đã thành lập một Hiệp hội Tu hành giả, phát giấy hành nghề, mỗi năm xét duyệt, giảm thiểu đáng kể thương vong của nghề thiên sư. Phân ra sáu cấp từ một đến sáu, trong Hiệp hội có lúc sẽ phát nhiệm vụ công khai, miễn cho những người không đạt tiêu chuẩn ra ngoài làm phép." Tạ Kỳ Liên cười gật đầu, "Có tổ chức có kỷ luật mới là quan niệm của hiện đại."

Tần Phong cực kỳ tán thành.

"Đuổi theo bọn họ đi, bọn họ phát hiện chúng ta rồi." Tạ Kỳ Liên nói, "Hẳn cho rằng chúng ta là thiên sư dân gian."

—— đây là thay đổi sáng nay Tần Phong phát hiện, thời gian anh có thể tụ lại thực thể ngụy trang thành người sống đã kéo dài, anh cảm thấy mình có thể kiên trì được khoảng tám tiếng.

Đối với việc này, lúc đó Tạ Kỳ Liên lười biếng nằm trên giường giải đáp: "Âm dương song tu là phương pháp tu hành đàng hoàng đấy."

Thế nên khi Sở Úc cầu cứu, bọn họ nhanh chóng đặt vé máy bay xuất phát, lại bất cẩn để quên thi thể trong tủ.

Giường Tần Phong mới mua quả thật rất lớn, nhưng tiến hành hoạt động riêng tư với cộng tác thì nhất định phải hạn chế nghiêm ngặt số lượng "người" tham dự, lỡ đâu nghiêng đầu nhìn thấy thi thể mình nằm bên cạnh thì còn mần răng được gì nữa, vì thế Tần Phong khi đó không hề do dự nhét mình vào tủ quần áo.

Nên mới có tao ngộ bi thảm sáng nay của Thường Bằng Viễn.

Xe rời khỏi cao tốc, lái về hướng ngày càng hoang vu, cuối cùng mấy chiếc xe đồng thời dừng lại trước một khu công trường kiến trúc.

Mất tích là năm vị đồng hành có đạo hạnh khá cao của đền Diệu Liên, chuyện này đủ để khiến người coi trọng, may mắn là, ông chủ đầu tư tin chắc rằng chuyện này là do mình không coi kỹ phong thủy trước khi động thổ nên mới dính phải thứ dơ bản, sợ tuyên dương ra rồi việc làm ăn sẽ xuống dốc, cả phim tài liệu cũng không bán được, không dám báo cảnh sát, mỗi ngày phái người ngồi ở ngoài chặn lại phóng viên, dựng lên một biểu tượng giả các minh tinh còn đang quay phim với đội khảo cổ.

Giảm bớt phiền toái mọi người phải nghĩ cách che lấp.

SUV dừng lại trước, mấy vị tăng nhân bước xuống, đi thẳng tới chỗ xe của Tần Phong và Tạ Kỳ Liên.

"A di đà phật, hai vị thí chủ." Hòa thượng khách khí, "Xin hỏi hai vị là nhận được nhiệm vụ chi viện của Hiệp hội à? Có thể trình giấy tờ chứng nhận tư cách thiên sư của hai vị ra không?"

Tần Phong quay đầu nhìn Tạ Kỳ Liên, quả nhiên, Tạ Kỳ Liên cười híp mắt móc một cuốn sổ nhỏ màu lam nhạt rất bình thường trong túi ra, nhìn không khác gì thẻ hướng dẫn viên du lịch cả.

"Đây là trợ thủ tôi vừa thuê, chuẩn bị bồi dưỡng thành cộng tác, còn chưa thi lấy bằng." Tạ Kỳ Liên chỉ vào Tần Phong.

"Thiên sư cấp ba." Các hòa thượng có chút chần chờ, "Cấp bậc hơi thấp, lát nữa nếu như có dị động, các cậu lấy việc bảo vệ người thường ở hiện trường làm nhiệm vụ chính, nếu cần ra tay đối chiến cứ để chúng tôi lo."

Tạ Kỳ Liên rất biết nghe lời: "Được."

Hòa thượng trả giấy chứng nhận cho Tạ Kỳ Liên, lại niệm phật hiệu rồi quay lại với đồng bạn, Tần Phong lặng lẽ nằm nhoài bên tai cậu: "Cậu rốt cuộc thi bao nhiêu cái chứng nhận vậy?"

"Tôi thấy hữu dụng đều thi hết, tôi còn có CET-4, CET-6 cùng NCRE cấp hai* nè."

"Cậu không phải không biết máy tính à?"

Tạ Kỳ Liên cây ngay không sợ chết đứng: "Lúc thi học tủ là được, đậu cấp hai không có nghĩa là biết lập trình."

Nghề chính của hai người họ dù sao cũng là Quỷ Tiên Địa Phủ, Tần Phong cảm thấy hiện tại có thể điệu thấp vẫn nên điệu thấp thì hơn, lần trước không che giấu thân phận, khiến cho cụ chủ đền Diệu Liên luôn muốn thấy sang bắt quàng làm họ với Tần Phong —— dù sao cũng là thần tiên mình tôn thờ, cụ chủ đền vì "lấy lòng" anh, thậm chí có một lần còn phái Sở Úc tới chỗ làm của Tần Phong dẫn anh đi đánh rank, có thể nói là bất chấp thủ đoạn.

Một nhóm đạo sĩ ồ ạt xuống từ chiếc xe bên cạnh, Tạ Kỳ Liên nói, có mấy đạo trưởng phép thuật kế thừa là câu thông Minh Giới mượn quỷ lực của u mình.

Các đạo sĩ có chút ngạc nhiên nhìn hai thiên sư "tán nhân" này, không nói gì, trong nhóm thiên sư ngồi chung xe với bọn họ lại có hai kẻ không mấy khách sáo chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tần Phong mơ hồ nghe được mấy từ then chốt, chủ yếu là tuổi trẻ, lỗ mãng, cản trở.

Có một thiên sư râu dê còn ra vẻ ghét bỏ quơ tay chỉ vào Tạ Kỳ Liên, mặt Tần Phong lập tức lạnh xuống.

Tạ Kỳ Liên vẫn vui vẻ: "Bình thường thôi, thiên sư dân gian cảm thấy tư lịch càng già bản lĩnh càng lớn, hơn nữa có người chịu chi tiền mời bọn họ, khó tránh khỏi vểnh mũi lên trời."

Râu dê dân gian khá có tiếng tăm ở chỗ mấy ông tổng đầu tư bất động sản, lần này ông chủ còn chi một khoản tiền lớn mời gã tới.

"Bành trướng quá độ là sẽ nổ." Tần Phong không khách khí bình luận.

Gã trùng hợp nghe thấy lời Tần Phong, a một tiếng, quay đầu hỏi đồ đệ: "Hai cái này là diễn viên của bộ phim thần tượng nào vậy?"

Đồ đệ gã trả lời: "Sư phụ, đó là đồng hành."

Râu dê lắc đầu: "Trừ tà là dựa vào kinh nghiệm, phán đoán và khả năng ứng biến lâm nguy bất loạn, trong lúc hoảng hốt lấy nhầm tài liệu thi pháp, coi chừng quỷ nhào vào mặt. Quỷ cũng không hạ thủ lưu tình với điển trai đâu." Gã chỉ Tần Phong, "Cái này thoạt nhìn còn có chút vũ lực, tiểu bạch kiểm bên cạnh sợ là vừa thấy quỷ đã bị dọa xỉu rồi."

Tần Phong không mặn không nhạt a một tiếng.

Người dẫn đội của đạo sĩ có chút lúng túng, ông cũng cảm thấy hai thiên sư dân gian trẻ tuổi này quá lớn mật, một nhiệm vụ không rõ tình huống, thiên sư cấp ba đã dám dẫn trợ thủ còn chưa huấn luyện xong tới, Hiệp hội vẫn chưa đánh giá cấp bậc của sự kiện lần này, thế nên các thiên sư trẻ tuổi đều rất nhiệt tình, không tiện trực tiếp đuổi bọn họ đi. Nhưng ông cũng không mấy thích thái độ của thiên sư râu dê.

"Lưu đại sư, vãn bối đều là trưởng thành trong học tập, bọn họ mới hai mươi mấy tuổi, tự nhiên không thể so với bậc tiền bối có thể sử dụng Câu Hồn Tác như ngài được." Đạo trưởng lạnh nhạt nói, "Chúng ta nhắc nhở một chút là được rồi."

Câu Hồn Tác? Tần Phong có chút kinh ngạc, nghiêng người hỏi: "Xin hỏi, Lưu đại sư học phép thuật của phái nào vậy?"

Lưu đại sư không lên tiếng, đồ đệ của gã lại kiêu ngạo trả lời: "Sư phụ ta lúc còn trẻ gặp được đại cơ duyên, có được Câu Hồn Tác của Hắc Vô Thường, có thể mượn tạm quỷ lực của Địa Phủ, ác quỷ có hung ác cỡ nào nhìn thấy sức mạnh của Quỷ Tiên Địa Phủ, cũng phải nhượng bộ lui binh! Sợi Câu Hồn Tác này của sư phụ, là thuộc về tiền nhậm Hắc Vô Thường đại nhân đã công đức viên mãn, thoái vị tái thế, sư phụ ta nhiều lần trừ tà cứu trợ dân chúng trong cơn dầu sôi lửa bỏng, có được công đức, mới có thể sử dụng được nó."

Nhìn thấy Tần Phong lộ ra vẻ khó tin, râu dê Lưu thiên sư còn thành kính bổ sung: "Hắc Bạch Vô Thường của Địa Phủ các cậu hẳn có nghe nói rồi chứ? Bọn họ là chính tiên bảo vệ Hoa Hạ ta mấy ngàn năm, công đức vô lượng, cho dù chỉ có thể mượn một chút quỷ lực của bọn họ, cũng đã là chuyện cực kỳ vinh quang rồi! Hai thằng nhóc trẻ tuổi lỗ mãng các cậu, lát nữa nhớ trốn đằng sau ta, ta để cho các cậu mở rộng tầm mắt nhìn xem quỷ lực của Vô Thường!"

Nói xong, gã còn cố ý vén tay áo lên, lấy le khoe sợi xích tay màu đen nhìn rất bình thường chẳng có gì bắt mắt trên cổ tay mình.

Tần Phong: "..."

Tạ Kỳ Liên: "..."

...

*Cuộc thi xếp hạng máy tính quốc gia (tiếng Anh: National Computer Rank Examination) là một cuộc thi Bộ Giáo Dục nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa mở ra từ năm 1994 để sát hạch khả năng sử dụng máy tính của những học sinh và nhân viên không học chuyên nghiệp máy tính, tổng cộng có 4 cấp.

Cuộc thi xếp hạng máy tính quốc gia sử dụng hình thức thi thống nhất với đề thi chung


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.