Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 102: Bánh kem ngày giỗ (3)




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆102, Phiên ngoại: Bánh kem ngày giỗ (3)

Thanh niên mặc đồng phục không giống nữ quỷ váy đỏ, nữ quỷ lơ lửng trên không trung, hai chân mờ nhạt đến gần như không nhìn thấy, không có bóng, mặc cho ai nhìn cũng biết là quỷ hồn, mà cậu như là có thật vậy, máu trên người nhỏ xuống từng giọt tạo thành một vũng dưới đất, phát ra tiếng tí tách, ánh trăng sau lưng cậu thậm chí có thể rọi ra cái bóng phản chiếu qua vũng máu.

Khuôn mặt đó vốn là một khuôn mặt thanh tú hoạt bát, thường xuyên mang theo nụ cười, nhưng khi tẩm trong máu, nụ cười xán lạn này chỉ có thể khiến người nhìn mà nứt gan.

Thanh niên chậm rãi nhấc chân lên, tiến về trước một bước, mặt đất bị cậu giẫm ra một dấu chân máu.

Lúc hung thủ giết cậu, là Phương Hiểu Niên liều mạng ngăn cản quá trình gã xông vào lớp, quấn chặt lấy từ chỗ đầu cầu thang, mãi cho tới lớp học đầu tiên, để lại 78 dấu chân dính máu trên mặt đất.

"Mày đừng vào đây——" Người anh cả giơ kiếm gỗ đào của hung thủ ngoài mạnh trong yếu quát, "Tao —— tao cầm là đã khai quang đấy! Ai, ai bảo mày năm đó đánh lộn, mày đã chết rồi, em trai tao là phòng vệ chính đáng!"

Phương Hiểu Niên mang theo nụ cười, bên môi có một cái lúm đồng tiền nhỏ, cậu nghiêng đầu: "Ồ, phòng vệ chính đáng à?"

Người anh cả của hung thủ ngừng thở, thanh kiếm gỗ đào trên tay gã bỗng nhiên nổ tung ra từ giữa, mảnh gỗ vỡ vụn ghim vào lòng bàn tay gã, quét qua mặt gã, tuy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng làm gã ấy sợ đến mức kêu thảm thiết, mắt trợn lên, giẫm vào vết xe đổ của vợ hung thủ, cũng xỉu ngang ra đất.

Người anh thứ của hung thủ run rẩy quỳ xuống đất, mẹ gã học theo, cũng bò ra không ngừng dập đầu: "Cầu xin cậu, cậu đi đi, cậu đã chết rồi cậu mau đi đi, nếu cậu ở dưới đó không đủ ăn đủ mặc, chúng tôi đốt xuống cho cậu, muốn bao nhiêu cũng được, xe hơi nhà lầu gái đẹp muốn gì đốt đó, xin cậu rủ lòng thương đi đi..."

Dấu chân dính máu từng bước một đi tới, biệt thự rất lớn, từ ban công tới cửa ra vào phòng khách, vòng qua bàn ghế nhà ăn, không nhiều không ít, Phương Hiểu Niên đi tổng cộng 78 bước.

Cậu đứng lại trước mặt cụ bà và gã đàn ông, hai người ôm đầu thét chói tai, đủ kiểu bùa hộ mệnh nhét trong túi, treo trên cổ, đeo trên tay gần như bốc cháy cùng một lúc, tạo thành một tấm chắn lóe sáng, cản trước mặt lệ quỷ.

Phương Hiểu Niên chỉ là cười khẽ, dùng dao bổ dưa chạm một cái, bùm —— ánh lửa nháy mắt bùng lên, lại tắt lịm trong tích tắc.

Vô số bùa hộ mệnh tiêu tiền cầu được chỉ trong mấy giây ngắn ngủn đã hóa thành một đống tro đen, do người nhà này đeo quá nhiều, tro đen dính đầy lên mặt, cả đám như vừa chui ra từ mỏ than, kinh ngạc ngây đơ ngồi ở đó.

Dao của Phương Hiểu Niên không nhanh không chậm, từ từ đặt lên cổ cụ bà.

"Là tôi chủ động khiêu khích con trai bà, đánh người trước à?" Phương Hiểu Niên cười hì hì hỏi.

"Không..."

"Tôi là du côn trong trường, tập kích con trai bà? Tôi gieo gió gặt bão, phải gánh trách nhiệm chính trong vụ án à?"

Cụ bà đã sợ đến mức không thể nói nên lời dối trá, mụ dồn dập hô to: "Không phải không phải không phải cậu không phải, là tôi, là tôi vì giúp con trai tôi thoát tội nên mới nói thế —— đó là con trai tôi, đó là con trai tôi a tôi có thể làm sao bây giờ, tôi không thể mất đi con trai mình —— ai bảo —— ai bảo mẹ cậu bỏ cậu chứ——"

Nữ quỷ váy đỏ lộ ra nét mặt rét lạnh hưng phấn —— cụ bà phú hào này nói không lựa lời, lại dám nói như vậy? Vì sinh ra không có người nhà yêu thương, nên xứng đáng phải chết, còn bị "tình thương của mẹ vĩ đại" của mụ đập vào mặt à?

Nữ quỷ hưng phấn lại tham lam nhìn người nhà kẻ thù, cô gào rống: "Giết bọn họ, cô muốn ăn máu thịt của bọn họ, cô có thể nhường trái tim ngon nhất cho em, giết bọn họ! Bọn họ là trừng phạt đúng tội, bọn họ là người nhà của tội phạm giết người, bọn họ còn bao che tên tội phạm giết người đó, mau giết bọn họ!"

"Dừng tay!"

Hai cái bóng một trước một sau nhảy vào nhà, nữ quỷ váy đỏ giật thót lên, vội vàng bay tới sau lưng Phương Hiểu Niên, dùng sát khí sôi trào trên người cậu yểm hộ cho mình.

Vọt vào là đại quỷ thời cổ mặc Phi Ngư phục, nữ quỷ hừ lạnh một tiếng, chết lâu thực lực chưa chắc đã mạnh, cô không để bụng, lại hơi kiêng kị nhìn kẻ thứ hai xông vào, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.

Bên môi đạo trưởng cầm kiếm còn dính máu, xông vào rồi lảo đảo hai bước, không thể không dựa vào tường mới có thể đứng vững được.

—— cũng là kẻ ngu xuẩn, nữ quỷ đắc ý cười rộ lên, đạo trưởng này thực lực quá mạnh, nếu không phải tự tìm đường chết vẽ nguyên thần lên lá bùa, lấy quỷ lực của cô tuyệt đối không có hy vọng chống được ba chiêu dưới kiếm của đối phương.

"Phương Hiểu Niên, đừng bị thù hận đánh sụp nhân tính!" Giang Thận hô to, lại không mù quáng xông lên.

Lục Lân khụ nhẹ một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, miễn cưỡng nói: "Phương Hiểu Niên, cậu, cậu đã kiên trì lâu như vậy, ngoan, cậu... cậu có thể, đừng... biến thành tội phạm giết người cậu thống hận nhất, đừng..."

Dao của lệ quỷ kề sát trên cổ cụ bà, nhìn như tùy ý, nhưng dù sao cũng là đao oán khí lệ quỷ hóa thành, chỉ cần cậu có suy nghĩ, là có thể xé rách thân thể cùng linh hồn cụ bà.

Lục Lân: "Hiểu Niên, hung thủ đã tự sát, những người này, xong việc tuy rằng có tội bao che, nhưng, khụ khụ, cũng không có trực tiếp hại cậu, một... một dao này chém xuống, cậu cũng là kẻ giết người!"

Giang Thận: "Hiểu Niên! Đừng sợ, để dao xuống, tới cạnh tôi, bất kể xảy ra chuyện gì tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cậu, lời hứa quân tử, quyết không nuốt lời!"

Con dao run một cái.

Giang Thận hô to: "Hiểu Niên! Tại hạ tới đây là vì cậu, mặc kệ là oan khuất, oán hận, hay là bất cứ việc gì khác của cậu, tại hạ cũng nguyện tận lực thử một lần, Hiểu Niên, xin cậu hãy tin tôi——"

Con dao giơ lên, lại run một cái, Giang Thận bỗng nhiên lóe lên linh quang, quát: "Phương đại ca! Cậu nói bảo kê tôi, chẳng lẽ là muốn dẫn tôi đi giết người phóng hỏa, bị bắt vào tù à? Tôi không muốn!"

Con dao bổ dưa dính máu ấy giơ cao, rồi bổ xuống đầu cụ bà——

Nữ quỷ vui vẻ cười ha hả: "Hai người lậm phim truyền hình quá rồi hả ha ha ha, lệ quỷ đòi mạng, quyết không bỏ qua cho tất cả những kẻ có liên quan, hai người đang làm gì vậy? Dùng tình cảm kêu gọi? Ha ha ha ha ha ha, nếu là kêu hai tiếng là có thể ngăn cản lệ quỷ, vậy còn cần —— hể?"

Dao bổ dưa đã bổ xuống, một dao này rất nhanh, hoa máu bắn lên——

Chiếc hoa tai to như trứng bồ câu đeo ở một bên tai của cụ bà bị chém bay, do chiếc hoa tai này quá nặng, vành tai bị túm rách một đường, máu phun hai giọt lên mặt, cụ bà dọa đến run rẩy cả người, một mùi hương khó ngửi tỏa ra trong không khí.

Lệ quỷ đứng ở đó, sát khí trên người trào lên lại thụt xuống.

Không khí tĩnh mịch, qua một hồi lâu, toàn thân Phương Hiểu Niên run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, tay trái của cậu nắm lấy cổ tay phải của mình, mơ hồ nói:

"Tôi không phải... tôi không giết người... tôi không làm tội phạm giết người!"

Cậu không ngừng lặp lại, nét mặt thống khổ mờ mịt, nhưng màu máu ở đáy mắt vẫn luôn sôi trào, con dao bổ dưa bị cậu ném đi cũng không ngừng run rẩy, không ngừng dụ dỗ cậu——

Cầm lên đi, một dao nhẹ tênh, muốn giết ai thì giết, cụ bà đó không phải nói học sinh yếu nhất định là đánh lộn à, giết mụ rồi mụ sẽ không bịa đặt được nữa; lúc trước thẩm phán và bồi thẩm không phải cũng tin à, giết bọn họ, ai bảo bọn họ có thành kiến; lũ bạn học được cứu kia, nếu có người ló đầu ra nhìn chạy ra hỗ trợ, có phải cậu sẽ không chết, không bằng cũng giết đi, dù sao mạng của bọn họ cũng là...

"Không!!!" Phương Hiểu Niên phát ra một tiếng rống giận sắc bén.

Răng rắc, lệ quỷ thế nhưng bẻ gãy tay phải của mình! Phương Hiểu Niên phát ra tiếng rít đau đớn, nhưng cậu không dừng lại, cậu trực tiếp kéo đứt tay phải cùng cánh tay!

Trong mắt cậu chảy ra nước mắt trong suốt —— đau, nhưng cậu vừa khóc, vừa la: "Tôi không làm tội phạm giết người! Tôi không có đánh lộn với gã, tôi không giống gã! Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không giết người, tôi sẽ không!"

Cùng thời khắc đó, Giang Thận phi thân vọt tới ôm cậu vào lòng, động tác nhanh chóng lại đủ cẩn thận nâng cánh tay phải của Phương Hiểu Niên lên, dùng nước hoàng tuyền cấp cho âm sai tưới lên cánh tay cụt, máu của quỷ thể rất nhanh ngừng lại, thậm chí có xu thế mọc ra.

Lục Lân thở nhẹ một hơi, bắt đầu bình phục khí huyết của mình.

Nữ quỷ khiếp sợ, cảm giác có một chậu máu chó cực lớn nện vào đầu mình, hơn nữa mặt hơi đau.

—— oán khí sâu nặng đã hứa đâu, dễ dàng bị đánh thức như vậy à? Người thực vật cũng khó tỉnh hơn em đấy, em không thể kiên trì thêm tí hả, tôn nghiêm của lệ quỷ đâu?

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủn, người anh cả rõ ràng đã té xỉu dưới đất không biết từ lúc nào đã bò dậy, ném thanh kiếm gỗ đào vỡ vụn trong tay đi, đổi thành một thanh kiếm đồng tiền.

"Chết đi!" Khóe mắt gã nứt ra, mặt mày dữ tợn, gầm rú xông tới chỗ nữ quỷ.

Sắc mặt của Giang Thận và Lục Lân thay đổi, đồng thời ngẩng đầu, vừa lúc thấy nữ quỷ lộ ra nụ cười quỷ dị.

Thân thể vốn dĩ bán trong suốt của cô nháy mắt biến thành thật thể như Phương Hiểu Niên, cô ngước mặt lên, mọi người thấy được một sợi máu màu đen bên khóe miệng——

Là máu quỷ! Cô đã ăn cánh tay Phương Hiểu Niên tự bẻ gãy!

Quỷ lực của nữ quỷ tăng mạnh, cười lớn một tiếng, đôi tay duỗi ra móng tay bén nhọn, một trái một phải xuyên qua cánh tay của gã đàn ông, gã kêu thảm thiết, máu chảy róc rách, thanh kiếm đồng tiền cũng xuyên qua bả vai của nữ quỷ, hiệu quả của thanh kiếm này mạnh hơn kiếm gỗ đào vừa rồi gấp trăm lần, bả vai nữ quỷ bốc khói xèo xèo, nhưng cô nuốt một phần quỷ lực của Phương Hiểu Niên, không còn yếu ớt nữa, linh lực trên thân kiếm và âm khí tiêu hao lẫn nhau, rất nhanh bị hao sạch.

Nữ quỷ nhìn gã đàn ông trước mặt, lộ ra ý cười thỏa mãn.

"Phế vật đó không giết, thì để tôi!"

"Cô Thu, cô cũng dừng tay đi!"

Giang Thận nói, sắc mặt nghiêm túc, giơ lệnh bài âm sai lên: "Tôi là âm sai của Địa Phủ! Oán quỷ Thu Xước Nguyệt, cô và Phương Hiểu Niên đều chết trong tay Chương Đức Kim, một tháng trước Chương Đức Kim bị Phương Hiểu Niên dọa đến tự sát, Địa Phủ đã bắt giữ hồn phách này rồi, sẽ cho gã một thẩm phán công chính, tôi có thể nói cho cô biết trước, kết cục của gã tuyệt đối rất tệ, thế nên Thu Xước Nguyệt, vụ án của cô pháp luật nhân gian đã phán quyết, kết quả công chính, không có oan khuất như Phương Hiểu Niên ba năm trước, nếu giờ cô giết người, sẽ bị coi là làm ác, cô thật sự muốn trở thành ác quỷ à?"

"Ác quỷ?" Nét mặt của cô Thu hoảng hốt, chậm rãi cúi đầu nhìn gã đàn ông bị vuốt của mình đánh ngất, "Cho dù biến thành ác quỷ thì sao, người nhà bọn họ, còn sống một người, tôi —— không thể chấp nhận!"

"Cô Thu, những người khác của Chương gia có lẽ phẩm hạnh không tốt, có lẽ cũng có tội bao che vân vân..." Lục Lân đè ngực, thong thả lắc đầu, "Nhưng, tội chưa đến chết. Huống hồ, cho dù thật sự có tội, cũng không nên do cô... dùng tư hình xử quyết!"

Nữ quỷ thê lương gầm rú: "Người một nhà này chẳng lẽ không nên chết hết à? Thằng nhóc Phương Hiểu Niên này lúc đi học cũng đã vô dụng, nó hiện tại đeo tội danh đánh lộn, đội chậu c*t người Chương người đổ lên đầu nó, chết thành lệ quỷ rồi, cuối cùng lại không giết bọn họ? Nó thế mà lại muốn tha cho lũ cặn bã này?"

"Không."

Phương Hiểu Niên mệt mỏi mở to mắt tựa lên đầu vai Giang Thận, máu trên mặt bị mồ hôi lạnh thay thế, nhưng cậu nhẹ giọng nói: "Không, em không muốn tha cho những người này, nhưng em tha cho bản thân mình. So với lấy cái mạng thối tha của bọn họ, em cảm thấy điểm mấu chốt và nhân tính của em, đáng quý hơn."

Giang Thận đỡ eo cậu, để cậu đứng được thoải mái tí, Phương Hiểu Niên không biết nghĩ tới gì, có vẻ ngượng ngùng: "Ách, anh... Giang à, tôi không biết anh là âm sai... Anh vừa rồi nói, Địa Phủ thật sự sẽ cho tôi, cho những người này, một phán quyết công chính à?"

○ ○ ○

Phương Hiểu Niên: QAQ đau đau đau đau đau đau!

Giang Thận: Ôm một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.