Quay Đầu Nói Yêu Người

Chương 4:




15
Xe đột nhiên quẹo vào một đường mòn, bốn phía đều là đồng ruộng.
Tài xế nhìn khắp nơi xem xét, xác định xung quanh không có người.
Tôi siết chặt di động, đang chuẩn bị gọi điện thoại.
Tài xế đột nhiên phanh gấp, đầu tôi đụng vào ghế phía trước.
Di động “cộp" một cái rơi xuống.
Tài xế quay đầu lại liếc nhìn tôi, cười lạnh.
“Cô gái nhỏ, thật ngại quá, hôm nay chỉ sợ là cô không trở về được!”
“……”
Hắn mở cửa xe muốn bắt tôi.
Đồng tử tôi co rụt lại, không kịp nhặt di động, lập tức mở cửa xe chạy ra bên ngoài.
Còn chưa chạy được vài bước, tôi đã bị hắn túm tóc kéo về.
“Mẹ nó, chạy cái gì mà chạy, mày có tin tao b.ăm mày ra không?"
Tôi sợ hãi đến phát run, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Hắn một tay đem tôi ném vào ghế sau, nhào lên liền ra sức lột quần áo của tôi.
Tôi liều mạng giãy giụa, nhưng bị hắn ghìm chặt lại, đỏ ửng cả tay.
Tôi hung hăng dùng chân đạp vào chỗ hiểm yếu của hắn.
“A —— chán sống hả, tiện nhân!”
Hắn ăn đau, trừng mắt nhìn tôi.
Hắn nổi cơn điên, giơ tay tát tôi một cái thật mạnh.
Tôi bị đánh đến lỗ tai ù lên, không còn sức phản kháng.
Cứu mạng!
Tôi còn rất nhiều chuyện còn chưa làm, nhất định không thể ch.ết thêm lần nữa.
Vừa lúc áo đồng phục của tôi bị kéo ra, tiếng còi cảnh sát vang lên.
Vào thời khắc tôi tuyệt vọng nhất, thanh âm đó xuất hiện như một sự cứu tinh.
Gã tài xế luống cuống, tính ném tôi ở lại chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn.
Cảnh sát nhanh tay dùng vũ lực tóm gọn được hắn, đem đi lấy lời khai.
Tôi túm chặt quần áo rách nát, cuộn tròn trên mặt đất.
“Giang Nhiễm!”
Đoạn Cảnh Hành vẻ mặt lo lắng xông tới, tựa hồ muốn ôm tôi.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của tôi, nắm tay hắn hung hăng siết chặt.
Giây tiếp theo, hắn vội vã cởi chiếc áo đồng phục cộc tay duy nhất của mình khoác lên người tôi.
Chiếc áo mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn.
Hắn duỗi tay về phía tôi, muốn đỡ tôi lên.
Tôi nhìn bộ dáng không dám đụng vào của hắn, đầu cũng không biết tại sao nóng lên.
Tôi đứng dậy nhào vào trong lòng ngực hắn.
Lớn tiếng khóc.
Đoạn Cảnh Hành cả người cứng đờ, tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đem tay đặt lên tóc tôi, giọng nói khẽ run.
“Không có việc gì, Giang Nhiễm.”
Cách đó không xa, một chiếc Maybach vừa đi tới.
Lục Ngôn hoang mang rối loạn mà xuống xe, nhìn thấy tôi cùng Đoạn Cảnh Hành ôm nhau, bước chân dừng lại.
16
Trên đường tới cục cảnh sát, một nữ cảnh sát tốt bụng đưa cho tôi khăn giấy.
Còn tìm áo khoác đưa cho Đoạn Cảnh Hành mặc vào.
Tôi di chuyển ánh mắt nhìn ra phía ngoài, nghĩ đến lúc nãy tôi ôm lấy thân thể c ởi trần của hắn.
Lỗ tai bất chợt đỏ lên như muốn mạng.
Nhưng vào thời khắc hắn ôm lấy tôi, trong lòng tôi lại cảm thấy an toàn vô cùng.
Để trấn tĩnh lại bản thân sau trận xấu hổ, tôi chủ động hỏi hắn.
“Đoạn Cảnh Hành, cậu làm sao tìm được tôi ở đây?”
“Dương Khả chạy tới nói cho tôi biết."
Hắn một đầu đầy mồ hôi, bộ dạng như sống sót sau tai nạn.
“Là cậu báo cảnh sát sao?”
“Ừ, tôi nhìn định vị, tìm kiếm trên bản đồ, phát hiện nơi này có vấn đề.”
Chị cảnh sát nghe hắn nói xong còn quay lại khen ngợi hắn, hỏi hắn có muốn thi vào trường cảnh sát không.
Đoạn Cảnh Hành bình tĩnh lắc đầu.
Đột nhiên, tôi kinh hô một tiếng.
“Đoạn Cảnh Hành, hiện tại cuộc thi đã bắt đầu rồi, cậu……”
“Tôi bỏ thi.”
Hắn lãnh đạm nói, giống như chuyện này không phải việc đại sự gì.
Nội tâm tôi có chút hối hận, hốc mắt lại đỏ lên.
“Tại sao cậu lại muốn bỏ thi? Cậu báo cảnh sát xong, sau đó vẫn có thể tham gia cuộc mà.”
“Tôi không yên tâm, muốn tự mình tìm cậu, cậu đừng khóc.”
Hắn hốt hoảng giơ tay lên lau nước mắt cho tôi.
Tôi khóc càng lúc càng lớn.
Tại sao lại có người đần như vậy chứ?
“Đoạn Cảnh Hành, đều do tôi, là tôi hại cậu mất đi cơ hội được tuyển thẳng."
“Không trách cậu, tôi cũng chưa dự thi, làm sao biết được có được tuyển thẳng hay không?"
“Tôi chính là biết, ô ô ô……”
Tôi còn biết, hắn là người đoạt giải nhất cuộc thi toán học.
Trở thành niềm tự hào trong lòng thầy cô và bạn bè.
Nhưng tất cả, đều bị tôi làm hỏng.
Đến cục cảnh sát xử lý xong ghi chép, chị cảnh sát nói với tôi, gã tài xế kia nhất định bị trừng phạt thích đáng.
Ba mẹ tôi tới răn dạy vài câu, sau đó cùng tôi ôm nhau khóc một trận.
Trước khi trở về cùng ba mẹ, tôi quay đầu nhìn Đoạn Cảnh Hành.
“Hôm nay cảm ơn cậu, quần áo này tôi sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho cậu."
“Ừ.”
Hắn mặt không biểu tình gật đầu, ngón tay lại khẩn trương mà nắm chặt một bên quần.
Ra cửa, tôi nhìn thấy chiếc Maybach đỗ trước cục cảnh sát.
Lục Ngôn vẫn luôn đứng ở cửa.
Hốc mắt hắn hồng hồng, hai tay siết chặt.
Giống như muốn tiến lên nói chuyện, lại sợ bị tôi cự tuyệt.
Tôi nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, cùng người nhà ngồi xe rời đi.
Cuối cùng, tôi cũng không thể gặp mặt bà ngoại lần cuối cùng.
Ngược lại còn làm Đoạn Cảnh Hành mất đi tư cách dự thi.
Đều do tôi làm ảnh hưởng tới nhân sinh của hắn.
17
Sau khi đi học lại, mọi người đều tập trung ôn tập, càng không có lời đồn kỳ quái.
Ngoại trừ Lục Ngôn luôn dùng bộ dáng áy náy nhìn tôi.
Tan học, hắn nhìn tôi vài lần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng:
“Giang Nhiễm, thực xin lỗi, ngày đó tôi đang đi học, không để ý tin nhắn điện thoại."
“Tôi cùng cậu không có quan hệ, cậu cũng không cần xin lỗi."
Tôi thản nhiên mỉm cười, hắn không có nghĩa vụ phải giúp tôi.
“Cậu cùng Đoạn Cảnh Hành…… Ở bên nhau sao?”
“Không có.”
Lục Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có tâm tư tiếp tục làm bài.
Tôi nhìn chằm chằm bài thi trước mặt, có chút không tập trung.
“Đoạn Cảnh Hành” này ba chữ, như là một hạt giống, không biết từ khi nào nảy mầm trong lòng tôi.
Tôi vốn đã khắc chế, nhưng vẫn để nó đâm chồi nảy lộc rồi.
Từ sau khi cuộc thi toán học kết thúc, tôi cũng chưa nói chuyện với Đoạn Cảnh Hành.
Hắn có tới tìm tôi một lần, hỏi tình hình học tập của tôi.
Tôi cố ý tỏ lãnh đạm.
Hắn có chút không biết phải làm sao, sau đó cũng không đến nữa.
Chỉ còn một tháng trước khi thi đại học.
Tôi đã phá hỏng cơ hội được tuyển thẳng của hắn, không thể làm chậm trễ việc học của hắn nữa.
18
Thời gian học tập nhanh chóng trôi qua.
Trước ngày thi đại học một ngày, Đoạn Cảnh Hành nói "cố lên" với tôi.
Ngồi trong phòng thi, tôi hết sức chăm chú.
Tuy rằng chúng đều là những bài tập quen thuộc, nhưng tôi cũng không dám sơ suất.
Kỳ thi đại học kết thúc, thần kinh căng chặt của tôi rốt cuộc cũng thả lỏng.
Các bạn học không quan tâm thầy cô phản đối, đem sách vở xé ra rải xuống sân trường.
Vô số trang giấy trắng rơi xuống đẹp đẽ giống như tuyết.
Ngày hôm sau, trường học tổ chức buổi lễ chia tay.
Cũng chính là buổi liên hoan tốt nghiệp của chúng tôi.
Toàn bộ nhà ăn rất lớn, trên dưới ba tầng lâu.
Vào lúc ấy, tôi không nhịn được tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Không tìm được.
Lục Ngôn ngồi ở bên cạnh tôi, rót cho tôi một ly đồ uống.
“Giang Nhiễm, lần cuối cùng làm bạn cùng bàn của cậu, hôm nay có thể nể mặt tôi không?"
Tôi nhìn hắn một cái, nâng ly lên cùng hắn chạm cốc.
Bắt đầu ăn cơm, tôi tính buộc tóc lên.
Nhưng đột nhiên nhớ ra hôm nay mới đi làm tóc nên quên mang dây buộc tóc.
Lục Ngôn nhìn thấy động tác của tôi, lập tức hiểu ra.
“Không mang dây buộc tóc? Tôi đi mua cho cậu.”
“Không cần, tôi……”
Còn chưa nói xong, một bàn tay thon dài bỗng xuất hiện.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, đưa cho tôi một chiếc dây buộc tóc hoa hướng dương.
Tôi nhìn thoáng qua Đoạn Cảnh Hành, không biết hắn tới từ bao giờ.
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy, mặt hắn không cảm xúc rời đi.
Nhìn hình hoa hướng dương trên dây buộc tóc, thật quen mắt.
Khó có dịp cùng bạn học tụ tập, tôi nhất thời cao hứng, vui vẻ cùng mọi người uống rượu quên trời đất.
Tôi chuẩn bị uống thêm một ly, lại bị Lục Ngôn giành lấy.
“Giang Nhiễm, cậu đừng uống nữa.”
“Cậu đừng quản tôi.”
Tôi trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hắn đột nhiên cười ra tiếng.
“Cậu trước giờ đều không hề thay đổi, vẫn luôn đáng yêu như vậy."
Lúc hắn nói những lời này, thanh âm rất nhỏ.
Nhưng tôi nghe được.
Sự nghi hoặc trong lòng tôi dâng lên.
Sau khi uống quá chén, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh.
Thời điểm đi ra, Lục Ngôn đang ở ngoài hành lang chờ tôi, trong tay cầm một ly nước.
“Có khó chịu không, thấy choáng váng đầu sao? Cậu uống chút nước đi."
Tôi hình như có chút say.
Tôi nhìn biểu tình của hắn lập tức bước lên túm lấy cổ áo của hắn, nhìn chằm chằm.
“Lục Ngôn, anh cũng trọng sinh phải không?"
Nếu không tại sao hắn lại biết sở thích của tôi, càng sẽ không quan tâm tôi như vậy.
Hắn không thèm để ý nhóm máu của tôi, ngược lại làm tôi thấy khó hiểu.
Lục Ngôn sửng sốt một chút, không hé răng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.