Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 48: Gặp Liên Hương bà bà




Có người khuyên cậu ta từ bỏ. Cũng tốt lắm chứ, những được vài ngày sau lại tới làm phiền cô. Cho đến một ngày, khi sự nhẫn nại đã đạt đến đỉnh điểm. Triệu Thụy Miên lần đầu đạt điểm thấp hơn mong đợi. Tâm trạng vốn đã không tốt, cậu ta còn ngồi cạnh chỉ chỏ. Cái này sai, cái kia sai, đúng là phải thế này.
Bầu trời trước mắt cô tối sầm lại. Triệu Thụy Miên đập bàn cái "rầm". Đến thầy chủ nhiệm đang sửa bài cũng phải dừng lại, nâng kính lão lên nhìn xuống phía dưới. Triệu Thụy Miên lần đầu tiên thấy mình tức giận đến vậy. Thật sự tức giận. Tô Thiển thấy vậy thì tròn mắt. Cô chính tay vò nát bài kiểm tra của mình, vứt xuống đất dằn mặt.
- Tôi sai cái gì còn cần cậu nói sao? Rốt cuộc là cậu muốn cái gì?!
- Đơn giản thôi. Tớ muốn làm bạn với cậu.
- Nằm mơ. Cút ngay cho khuất mắt tôi. - Nói xong, mặc kệ giáo viên còn trong lớp, cô hậm hực ra ngoài.
Khung cảnh một lần nữa thay đổi, tua qua rất nhanh, biến đổi rất lâu cũng chưa dừng lại. Có hình ảnh Triệu Thụy Miên bạc đãi Tô Thiển, sỉ vả, khinh bỉ. Đủ cả.
- Các em à, thầy rất tiếc. Tô Thiển... bị tai nạn giao thông ngày hôm qua. Không cứu kịp. Lớp chúng ta... chọn một ngày nào đó đến thăm bạn đi.
Bọn trong lớp cũng phong phanh nghe được tin buồn này. Nhưng còn chưa tin, nay vừa nghe thầy chủ nhiệm thông báo xong, một vài bạn nữ chôn mặt khóc. Vẻ mặt nhăn nheo thì nếp nhăn của thầy cũng xô lại.
Triệu Thụy Miên ngồi đó. Hoàn toàn bất động, không có vẻ gì là của người vừa thắng giải nhất. Tất cả chỉ là tiếng nức nở của bạn học. Cô vẫn không tin được. Chiều đó, vừa tan học liền chạy đến nhà Tô Thiển. Nhà thật sự treo tang. Ba mẹ cậu ta khóc rất thê lương. Còn Tô Thiển, cậu ta đang nằm trong cái quan tài lạnh lẽo kia.
Triệu Thụy Miên suýt nữa đứng không vững. Lần đầu tiên cô khóc vì người khác, ngoài cha mẹ ra. Trái tim như bị thứ gì đó nghiền nát. Nước mắt nóng hổi bỏng rát cả da mặt. Chỉ có cô là biết tại sao Tô Thiển lại xảy ra tai nạn, nhưng lại không có can đảm thú nhận. Chính sự vô tình của cô đã hại chết cậu ấy.
Vương An Cơ nhìn cô, còn đau hơn cả cái chết. Hắn nắm lấy tay cô, vung một chiêu, vụng con xà tinh vỡ tung. Dịch bụng bắn tung toé, nhờn nhờn hòa chung với máu tươi. Con xà tinh chết không nhắm mắt. Tiếp xúc với ánh sáng, Triệu Thụy Miên khó chịu nheo mắt. Khung cảnh dưới sân trường tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Tô Thiển vẫn ở cạnh cô chân thật đến vậy. Nhưng khi mở mắt, người mà cô nhìn thấy lại là Vương An Cơ. Hắn lại bắt mạch cho cô lần nữa.
Hai mắt ngấn lệ, mờ mịt nhìn hắn. Muốn khóc nhưng chẳng thể được, vết thương cũ bị lôi ra ngoài sáng. Vương An Cơ thấy cô không sao thì thở dài. Hắn muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi thì tai thính phát hiện tiếng động.
- Là ai?
Mắt hắn bắn về phía trong rừng, một phiến lá xoẹt ngang. Nhưng bị xẻ làm hai, rơi lả tả xuống đất. Hắn nheo mắt lại, một cô nương tay cầm chủy thủ sắc bén trong tay. Hiển nhiên là người vừa cắt đôi phiến lá của hắn. Cô nương thu vũ khí lại, mỉm cười.
Hoàng đế tức giận, ném tất cả thức ăn trên bàn lên người Chân Nhân Chiêu Minh. Chân Nhân Chiêu Minh nhẫn nhịn cam chịu, không hé răng nói một lời. Hoàng đế nổi giận xem ra còn chưa đủ, giáng thêm một cái bạt tai xuống mặt hắn.
- Khốn kiếp. Tại sao? Tại sao một con người nhỏ nhoi vậy mà các ngươi còn không canh giữ nổi. Ngục tối xây ra là để như vậy sao?
- Thần biết tội. Mong hoàng đế trách phạt.
- Phạt? Ngươi nói xem ta nên phạt ngươi thế nào? Chân Nhân Chiêu Minh, ngươi để bọn chúng tới ám sát trẫm? Còn dẫn Đặng Vân Du đi, ngươi cố ý chống lại trẫm sao?
- Hoàng đế anh minh. - Chân Nhân Chiêu Minh run lên một cái rồi mau chóng quỳ xuống - Thần một lòng trung thành với hoàng đế. Lần này là do thần sơ suất, sẽ không có lần sau nữa.
- Còn có lần sau sao? Trẫm đã đợi 300 năm rồi. Bắt mãi bắt mãi cũng không bắt được. Nếu lần này ngươi không tìm ra bọn chúng thì mang đầu ngươi về đây đi.
Chân Nhân Chiêu Minh thoáng sững sờ. Tần quý phi thấy tình hình căng thẳng thì vuốt lưng hoàng đế, ôn nhu khuyên bảo.
- Hoàng đế. Ngài nên giữ gìn long thể, sức khỏe quan trọng. - Bàn tay nhỏ nhắn bị gắt gao nắm lấy. Tâm trạng hoàng đế đã khá hơn đôi chút.
- Ngươi nghe rõ chưa?
- Thần... tuân lệnh.
- Truyền lệnh trẫm xuống. Đóng hết tất cả cửa thành, ngay cả một con ruồi cũng không được lọt qua.
- Rõ. Thần sẽ đem bọn chúng về sớm nhất có thể.
- Đi đi. - Chân Nhân Chiêu Minh đứng dậy, hành lễ rời đi. Tần quý phi nháy mắt, sà vào lồng ngực hoàng đế.
- Hoàng đế, ngài không đúng rồi. Việc gì cũng không nên kích động.
- Trẫm biết ái phi lo cho trẫm. - Hoàng đế âu yếm vuốt ve bầu má trắng nõn mịn màng của quý phi. Tần quý phi cúi đầu cười khẽ. Nhan sắc thật đúng là khuynh quốc khuynh thành.
Chân Nhân Chiêu Minh bước nhanh về phía doanh trại. Quân lính thấy hắn đều cúi đầu hành lễ. Không biết tướng quân có việc gì gấp mà vẻ mặt lại rất nghiêm trọng. Chân Nhân Chiêu Minh hạ lệnh tập hợp tất cả quân lính, chuẩn bị đi bắt yêu quái Vương An Cơ.
Từ An Khê đưa hai bị khách về nhà của mình. Nhà, kì thực là một mảnh đất nhỏ có căn nhà gỗ, xung quanh trồng rau và nuôi mấy con gà. Bên trong còn có một bà lão lọm khọm. Thấy Từ An Khê dắt người về thì sợ hãi. Đặc biệt khi nhìn thấy Vương An Cơ còn cõng theo một nữ tử trên lưng. Vương An Cơ nheo mắt nhìn bà quái dị.
- Bà là ai? Tại sao lại biết ta?
- Tiểu Từ, mẹ già rồi có phải không? Tại sao nhìn hắn ta có vẻ giống Vương An Cơ quá vậy? - Bà bà vẫy tay Từ An Khê. Cô mỉm cười, sau khi treo áo choàng lên móc, thong thả giới thiệu.
- Mẹ chưa già đâu. Đây đúng là Vương An Cơ. - Vương An Cơ ngạc nhiên nhìn cô. Thì ra ngay từ đầu đã biết hắn.
- Làm sao cô biết ta?
- Hử? Cáo trạng dán đầy dưới đường kia. Ngay cả một kẻ ở ẩn như ta còn biết.
Vương An Cơ nghiến răng. Vấn đề trước mắt là phải dưỡng thương cho Triệu Thụy Miên đã. Những việc khác tính sau. Vì vậy, hắn mềm giọng:
- Có thể cho ta mượn cái giường được không?
Bà bà còn há hốc mồm, vừa hay giật mình. Gật đầu như giã tỏi, vội vã dẫn đường vào trong. Từ An Khê đi xắn tay áo nấu cơm.
- Vị kia, là nương tử của huynh sao? - Từ An Khê xới cơm, đặt trước mặt hắn một bát.
Vương An Cơ sững người, không biết nên trả lời thế nào. Nương tử? Hắn đời nào có nương tử bên người. Bà bà thấy vậy thì không còn ra vẻ xa cách nữa, cười tủm tỉm. Gắp miếng thức ăn bỏ vào chén hắn.
- Ăn đi, rồi còn có sức chăm sóc nương tử.
- Cô ấy không phải nương tử của ta.
- Không phải thì thôi vậy. - Bà bà vốn là người lão luyện, cũng nghe ra hắn đang che giấu gì đó nên không tiếp tục hỏi nữa. Từ An Khê nhếch môi, hoạt bát ngồi xuống.
- Hai người một mình lên núi làm gì? Có thể nhìn ra nương... vị cô nương kia bị trọng thương.
- Bọn ta gặp xà tinh. - Vương An Cơ điềm đạm kể lại - Đã giết rồi, nhưng cô ấy không khỏe. - Nhắc tới Triệu Thụy Miên, hắn lại ngập ngừng.
Trong đầu hắn vẫn còn đọng lại hình ảnh cô gái thê lương ngồi trong phòng, ôm cái hộp cũ kĩ, khóc tê tâm liệt phế. Quá thống khổ. Ngay cả hắn còn chưa từng thấy ai khóc như vậy. Triệu Thụy Miên, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì với nam nhân kia mà lại đau lòng như vậy. Hắn dừng đũa, quay lại nhìn cô còn nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Tâm quặn lại một trận.
- Giết được rồi? Cũng tốt. Để nó ở đây làm loạn hồi lâu rồi cũng không tốt. - Từ An Khê không hề ngạc nhiên về sức mạnh của Vương An Cơ. Làm hắn càng nghi ngờ hơn nữa.
- Hai người biết ta. Không sợ ta sẽ giết người sao?
- Nếu muốn giết, huynh đã giết ta từ lâu rồi. - Từ An Khê hờ hững thả đũa, chống cằm nhìn, nở nụ cười giảo hoạt - Ta chỉ là một nông dân nuôi mẹ già thôi, không có gì để huynh cướp đâu.
- Nào nào, ăn cơm, ăn cơm đi.
Bà bà lại tiếp tục cười nói. Chung quy lại, Vương An Cơ vẫn thấy thái độ hai người này rất kỳ quặc. Đợi hai ngày sau, Triệu Thụy Miên rốt cuộc tỉnh lại. Lúc đó, Vương An Cơ đã ra ngoài một chuyến, không biết làm cái gì. Đột nhiên phát hiện mình ở trong một căn nhà lạ, còn có một bà bà và một cô nương.
- Liên Hương bà bà? - Bà bà thì rơm rớm nước mắt, bàn tay nhăn nheo ôm chặt cô.
- Tiểu Thụy. Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.
- Tại sao bà lại... bà còn sống à?
Tò mò liên tục đánh vào đại não, Triệu Thụy Miên chẳng hiểu gì. Mãi đến khi bà bà lau sạch nước mắt, từ từ kể lại mọi chuyện cho cô nghe. Nào là Vương An Cơ cõng cô từ trong rừng về đến đây, gặp Từ An Khê, con gái nuôi của bà. Bà bà kể rất chậm, nhưng cứ như thước phim tua nhanh qua đầu cô.
- Khoan đã. Làm sao bà còn sống? Bà đã bị hoàng đế giết rồi kia mà.
- Tất cả cũng là nhờ tướng quân cứu sống.
- Tướng quân? Tướng quân nào? - Triệu Thụy Miên mờ mịt nhớ lại - Chẳng lẽ là Chân Nhân Chiêu Minh?
- Đúng vậy. Chính là Chân Nhân tướng quân.
- Không thể nào. - Triệu Thụy Miên lập tức phủ nhận - Tên thị vệ độc ác sao có thể cứu bà được. Nhất định là bà bà nhìn lầm rồi.
- Tiểu Thụy, con bình tĩnh đã. Chân Nhân tướng quân xác thực đã lén lút cứu ta đi, cho ta ít tiền để ta về quê sinh sống. Đi được nửa đường, ta gặp Từ An Khê và nhận nó làm con gái nuôi. Sống với nhau cho tới bây giờ.
- Nhưng mà bà bà, năm lần bảy lượt, hắn cấu kết với hoàng đế hại bọn con gần chết. Nếu không phải bị đoàn quân của hắn đuổi bắt, bọn con đâu có rơi xuống núi để mà chật vật thế này.
- Tin mắt nhìn người của ta. - Bà bà vỗ vỗ bàn tay của cô - Chân Nhân tướng quân tuyệt đối là người tốt. Có thể ngài có nỗi khổ riêng.
Vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu, Triệu Thụy Miên lại nghe được hết chuyện này tới chuyện khác. Giống như mọi chuyện trước giờ cô đều đã đi sai hướng vậy. Chân Nhân Chiêu Minh, kẻ thù độc ác số hai sau hoàng đế lại là người tốt? Có đánh chết cô cũng không tin, vẫn cho rằng bà bà bị đãng trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.