Quay Đầu Lại Ngắm Chân Nhân Thành

Chương 16: Hồi sinh




Triệu Thuỵ Miên chớp chớp, nghi hoặc nhìn Vương An Cơ. Dù không nhớ rõ mặt nhưng nhìn qua trang phục cũng đoán được. Hắn là Vương An Cơ.
- Ngươi...
- Lâu ngày không gặp, cô quên cả dung nhan của ta à?
Vương An Cơ nhếch môi cười nhạo cô. Triệu Thuỵ Miên nhoẻn miệng cười, nghe cái giọng điệu này thì đúng là hắn rồi. Hắn vẫn cười ngả ngớn nhưng có phần trìu mến hơn.
- Thuỵ Miên, tốt quá, rốt cuộc cậu cũng đã sống lại rồi. Vương An Cơ thì lớn lại. Thật tốt quá. - Đặng Vân Du kích động chạy ra khỏi phòng. Vương An Cơ buông cô ra, Triệu Thuỵ Miên ngại ngùng đứng dậy.
- Ngươi... lớn lại khi nào?
- Mời vừa thôi. - Vương An Cơ nhàn nhạt trả lời. Hắn không nghĩ nhiều như vậy, muốn làm việc lớn thì phải bỏ ra chút công sức.
- Ta ngủ bao lâu rồi?
- Không nhớ.
Đặng Vân Du một lần nữa chạy vào phòng, phát hiện không phải ảo giác thì chạy lại ôm Triệu Thuỵ Miên.
- Oa, không phải là mơ. Thuỵ Miên, cậu không biết tôi và Vương An Cơ đợi cậu vất vả thế nào đâu. Gần cả tháng đấy... - Đặng Vân Du kéo Triệu Thuỵ Miên xuống nhà, vừa đi vừa kể chuyện không ngừng.
Rốt cuộc những ngày tháng tăm tối cũng đã không còn nữa. Đặng Vân Du kể rất nhiều chuyện cho cô. Nào là Đặng Vân Du tình cờ gặp Tần Tuệ Minh, tình cờ gặp bọn sơn tặc, những ngày tháng sống trong miếu hoang giống như ăn mày. Rồi gặp Thân sát vương. Thân sát vương còn kể, lúc hắn gặp được Vương An Cơ đã cười đứt cả đoạn ruột.
Vương An Cơ lúc đó giống như lão Đường tăng bị yêu quái mân me ăn thịt. Thân sát vương nhanh chóng giết chết đám yêu nữ, còn chiến đấu rất ác liệt với Thất tinh vương, sau đó mới mang được Vương An Cơ về. Lúc đó cũng là lúc hoàng đế phát cáo trạng xử tử tù nhân.
Đặng Vân Du gửi thư tập hợp bọn Bành Đắc Cường. Rồi lúc nhìn thấy Triệu Thuỵ Miên bị mang ra pháp trường, bọn họ đã tức giận biết nhường nào. Vương An Cơ suýt nữa giết được lão hoàng đế. Sau cùng vẫn là không giết được, nên mới trước mắt trở về. Lúc đó Triệu Thuỵ Miên đã sắp chết đến nơi rồi. Đặng Vân Du hăng say kể tiếp những chuyện sau đó.
- Cậu không biết đâu. Vương An Cơ vì cậu đã đi xuống đại dương, tìm mọi ngóc ngách, tìm cho bằng được viên đan dược đó để cứu mạng cậu. Sau khi trở về, ngày nào cũng ngồi trong phòng luyện công, cũng canh chừng giúp cậu. Tên đó, quả thật có trách nhiệm đấy.
- Vất vả cho cậu rồi, Vân Du. Nếu không có cậu, chắc tôi chết từ lâu rồi. - Sức mạnh của con người, quả không thể coi thường. Đặng Vân Du gãi đầu ngại ngùng.
- May mắn thôi.
- Cũng may tôi không bán mấy quả cầu trừ yêu đi. À đúng rồi, đồ của tôi...
- Yên tâm, không thiếu thứ gì, tôi cất đàng hoàng cho cậu rồi.
Qua đợt này, cũng coi như qua một kiếp nạn lớn. Đặng Vân Du lập được công nên vô cùng vui vẻ. Chỉ riêng có chuyện Điền Định Siêu là không kể lại, phiền phức. Đặng Vân Du cao hứng chuẩn bị bữa sáng, Triệu Thuỵ Miên đã thay đồ bình thường, ngồi sẵn.
- Vương An Cơ đâu?
- Không biết nữa. Hay là vẫn còn tu luyện. - Đặng Vân Du tắt bếp, cởi tạp dề ra treo lên móc.
Thình lình một bóng màu đỏ nho nhỏ bay xuống, ngồi trên bàn. Cả hai người cùng tròn mắt.
- Chẳng phải tối qua anh biến thành người thường rồi sao?
- Ta đoán vẫn chưa đến mức đó. Chắc chỉ ban đêm mới biến thành người thường được thôi. Dù sao cũng không vội. - Triệu Thuỵ Miên nhịn cười thật vất vả. Còn nói không vội, trên mặt hắn rõ ràng viết hai chữ "thất vọng" kia kìa.
Triệu Thuỵ Miên mang đồ của mình về nhà, Vương An Cơ dĩ nhiên cũng muốn đi theo. Chuyến đi này của hắn coi như công cốc. Còn không dưới hai lần bị ám sát, còn Triệu Thuỵ Miên thì suýt chết.
- Vương An Cơ, ngươi nghĩ cái gì mà thất thần thế? Đừng buồn nữa, tiến triển vậy coi như không tồi rồi. - Triệu Thuỵ Miên nén cười - Cẩu hoàng đế lấy trộm cái túi gấm của ta, còn có Thiên Khu trượng nữa. Cũng may gương Định Thần còn ở trong tay Đặng Vân Du.
- Ta muốn đến phòng cha mẹ cô một lát. - Vương An Cơ đề nghị. Triệu Thuỵ Miên chỉ xuống căn phòng dưới tầng.
Còn cô ở trên này vẫn đang dọn lại đồ. Đột nhiên trong cặp Đặng Vân Du có thứ gì đó phát sáng. Triệu Thuỵ Miên lấy ra xem. Thì ra là Thiên Khu trượng. Nó còn chưa mất. Triệu Thuỵ Miên còn chưa kịp vui mừng thì bên dưới có tiếng đập cửa. Triệu Thuỵ Miên đeo dây chuyền lên cổ, xuống mở cửa.
- Thuỵ... Miên, em về rồi. - Điền Định Siêu nở nụ cười yếu ớt - Em rốt cuộc về rồi.
- Điền Định Siêu, anh làm gì thế? Đến nhà tôi làm gì? - Triệu Thuỵ Miên khó chịu vùng vẫy, hai tay anh giống như dán keo, dính chặt người cô.
- Anh...
Điền Định Siêu đột nhiên giật một cái, hai tay buông thõng xuống. Mắt sầm tối lại, da mặt lạnh ngắt. Triệu Thuỵ Miên tưởng đâu hắn trúng gió. Điền Định Siêu rùng mình, mắt sáng trở lại, chằm chằm nhìn cô. Cô hươ hươ tay trước mặt hắn.
- Anh không sao. Em về là tốt rồi.
- Anh không sao chứ? Có cần kêu taxi tới đưa anh về không?
- Không cần, anh tự bắt xe được. Em vào nhà đi, trời bắt đầu lạnh đấy.
Triệu Thuỵ Miên thấy hắn hơi kỳ lạ. Đã bao lâu rồi Điền Định Siêu không nói với cô những lời quan tâm đó. Từ lúc học trung học, cô cũng sớm quên rồi. Triệu Thuỵ Miên khép cửa đi vào nhà. Vương An Cơ trở lại hình dạng cao lớn, cầm theo quyển sách đi lòng vòng.
- Ta muốn đi tìm người trước đây đã phong ấn mình. - Hắn chú ý sợi dây chuyền trên cổ cô - Tìm được dây chuyền rồi?
- Ừ, không hiểu sao lại ở trong cặp Đặng Vân Du. - Triệu Thuỵ Miên ghé mắt nhìn vào quyển sách. Chính là thuật trở về quá khứ - Cái này tôi biết. Nhưng chưa từng thử qua.
- 300 năm trước so với Chân Nhân thành bây giờ cũng chẳng khác là bao. Cô có thể thử không?
- Được. Để ta xem xem. - Triệu Thuỵ Miên lật sách nghiên cứu.
- Triệu Thuỵ Miên, nếu sau khi ta trở lại hình dạng cũ, cô có thể đem ta nộp cho hoàng đế. Như vậy tội của cô có thể xoá bỏ.
- Vậy còn ngươi?
- Cô nghĩ bọn họ có thể giam giữ ta được bao lâu? - Vương An Cơ nhắm nghiền hai mắt.
- Thuật hồi hương nhất định phải cần có nguyên khí của người đã từng sống trong thời đại đó. Ngươi biết ai không?
- Hiện tại ta còn chưa nghĩ ra ai, nhưng khẳng định chúng ta phải đến đó một chuyến.
Nghĩ tới đó, Triệu Thuỵ Miên đã khó chịu trong lòng. Mối thù với lão hoàng đế còn chưa trả. Chỉ là bây giờ không thể trả thù được, vậy cô sẽ tìm lão năm xưa để tính sổ.
Triệu Thuỵ Miên nghiên cứu thuật biến đổi hình dạng. Bọn họ đã phạm sai lầm một lần, không thể tiếp tục. Còn về Đặng Vân Du, cô cũng tính không dẫn theo cô ta nhưng thiết nghĩ Đặng Vân Du không phải đối tượng đáng chú ý, bề ngoài lại bình thường. Nếu cho dùng đan dược ngăn chặn mùi hương thì hẳn phải giống người Chân Nhân tộc lắm.
Triệu Thuỵ Miên đeo cặp lên vai, đội thêm một cái mũ lưỡi trai. Vương An Cơ làm phép tàng hình, ngồi trên vai cô. Bọn họ đến gặp Đặng Vân Du một lát. Vừa đi được hai bước đã thấy bóng dáng Điền Định Siêu xuất hiện. Cả người sắc xuân phơi phơi, còn cầm theo bữa ăn sáng trên tay. Cô nhíu mày.
- Thuỵ Miên, em đi đâu thế?
- Tôi đi công việc. Anh đến đây làm gì?
- Có cần anh đưa em đi không? Anh có mua cả đồ ăn sáng này. - Điền Định Siêu giơ lên cho cô thấy.
- Anh từ khi nào để ý tôi như vậy? Bạn gái anh đâu?
- Em đang nhắc đến Tiểu Châu à? - Điền Định Siêu buồn rười rượi - Bọn anh chỉ là bạn. Tại sao ai cũng hiểu lầm?
- Không phải hiểu lầm, mà do anh ngốc quá. Có ai mà không nhìn ra tình ý trong mắt Liễu Ly Châu?
- Anh mặc kệ. Anh với cô ấy trong sáng. Em phải tin anh. - Điền Định Siêu kiên định nói. Triệu Thuỵ Miên bĩu môi "Tại sao tôi phải tin anh?"
- Chẳng phải nói tôi là ma quỷ, thủ đoạn vô biên sao? - Triệu Thuỵ Miên mỉa mai.
- Thuỵ Miên, em đừng giận nữa. Là anh sai, nghe Đặng Vân Du nói em gặp chuyện. Anh đã biết, trong lòng anh luôn có em. - nghe Điền Định Siêu chân thật nói vậy, cô cũng có chút mềm lòng - Anh không cần biết trước đây em và Tiểu Châu có ân oán gì, bây giờ em có thể ăn bữa sáng này được không? Anh đã cất công đi mua món em thích đấy.
Điền Định Siêu thấy cô trầm ngâm nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn thì biết, cô đã mềm lòng rồi. Hắn vui vẻ đi vào trong nhà. Đang đi đột nhiên không cẩn thận, chân nọ xọ qua chân kia, túi đồ ăn bay ra xa, đổ tung toé, còn Điền Định Siêu thì té vật vã.
- Anh không sao chứ? - Cô dở khóc dở cười đỡ hắn dậy.
- Không sao. - Điền Định Siêu phủi gối đứng dậy, mặt mếu xẹo - Nhưng mà đồ ăn sáng đổ hết rồi.
- Không có thì thôi. Anh về đi, tôi còn có việc.
Triệu Thuỵ Miên cảm nhận được nhiệt lượng từ trên vai. Xem ra người nào đó đã mất kiên nhẫn rồi. Cô không nói hai lời liền rời đi. Điền Định Siêu nhìn bóng dáng cô rời đi mà hai mắt tối sầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.