Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 92: Tổ hợp kỳ quái!




Dưới những tia nắng là một Minh Hàng Trấn khác hoàn toàn với trước đây, bầu không khi nhộn nhịp và náo nhiệt đã bị thay thế bởi cơn áp lực nặng nề và những đạo khí tức mạnh mẽ từ từ thức tỉnh.
Một chuyến hành trình chết chóc đã bắt đầu!
Trong lòng ai cũng hiểu được việc này, nhưng không người nào lùi bước về sau, đã đi đến đây, tất nhiên bọn họ đã biết vận mệnh của mình đã không thể chưởng khống được nữa.
Chân chính mặc cho số phận.
Thế là những căn nhà được xây tạm và những quán trọ hay một số nghề khác đã được dọn dẹp, bọn nó đã làm xong công việc ngắn ngủi của mình.
Một hàng dài được tạo nên từ người kéo dài thẳng đến sâu trong Minh Hàng sâm lâm.
Dọc đường đi, yêu thú và hung thú đều tránh ra xa, tạo nên một con đường mòn tạm thời an toàn.
Cho dù có nhiều người như vậy tiến vào, nhưng Minh Hàng sâm lâm vẫn không có gì thay đổi, một khung cảnh vắng lặng và yên tĩnh, tựa hồ không có gì có thể làm đó thay đổi diện mạo của mình.

“Ta ngửi được mùi của bảo vật, mà còn là rất nhiều.”
Một con thỏ màu trắng tinh khôi đang đứng trên một ngọn cây bằng đôi chân bé nhỏ của mình, hai mắt linh động thể hiện linh trí của nó không thua kém con người.
Bên cạnh nó là một con chim màu xanh biếc, trong cơ thể nhỏ bé kia ẩn chứa số lượng lớn sinh cơ.
Đây là Sinh Uyên Điểu, một loài chim có thể làm cho mọi sinh vật bên cạnh mình nhận được lượng sinh cơ từ nó tỏa ra, làm cho tuổi thọ tăng cao.
Đây là một loài chim quý hiếm rất được nhiều tu sĩ ưa chuộng làm vật nuôi, bởi vì bọn chúng là yêu thú, cho nên muốn bắt được một Sinh Uyên Điều là việc rất khó.
“Bảo vật? Ở đâu, ở đâu?” Sinh Uyên Điều dùng âm thanh hiếu kỳ nói, âm thanh non nớt giống như một đứa bé gái.
Bạch Ngọc Minh Thố ở ban ngày là màu trắng, nó ngửi ngửi cái mũi của mình rồi nuột một ngụm nước bọt trong khi nói:
“Khí tức càng ngày càng nồng nặc, nó sắp xuất thế rồi, đây có lẽ là bảo tàng mà bọn tu sĩ nhân loại nói đi.”
“Bảo tàng? Chúng ta cũng đi đến tham gia a, ở đâu có bảo vật là không thể thiếu chúng ta.” Một con chuột đang đu trên một cành cây bên dưới bằng móng vuốt của mình, nó dùng ánh mắt lửa nóng nói.
“Tất nhiên, mà Nguyệt Linh cũng đã đến đây rồi, có rSrMQx8 lẽ Nguyệt Linh sẽ đến tham gia thăm dò bảo tàng này.” Bạch Ngọc Minh Thố khoanh hay chân trước của mình lại rồi nói một cách chắc chắn.
“Nguyệt Linh? Nguyệt Linh về rồi hả? Con này đi đâu cả tháng rồi mới trở về, thật là làm cho người ta lo lắng a.” Sinh Uyên Điều nói với giọng oán trách.
“Chúng ta đi thôi, nhớ ẩn nấp khí tức của mình, chờ đến khi gặp được Nguyệt Linh thì chúng ta sẽ cùng nhau cướp đoạt bảo vật.” Bạch Ngọc Minh Thố nhảy về phía trước, bay vào trong khu rừng, thân hình của nó biến mất.
Con chuột này có cái mũi màu đỏ, đôi khi nó còn dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía xa, thật sâu trong khu rừng, nó cảm nhận được một thứ gì đó đang kêu gọi nó, bởi vì nó là Tầm Linh Thử!
“Chờ bổn chuột mạnh rồi, bổn chuột sẽ xông vào sâu trong đó, cướp sạch mỏ linh thạch.” Tầm Linh Thử nói một câu cho đã miệng, rồi vội vàng đi theo sau.
Sinh Uyên Điều có lẽ đã quen với Tầm Linh Thử, cho nên nó không có biểu tình gì, chỉ là vỗ cánh bay theo sau, không người nào có thể dùng thần thức tìm kiếm được nó, bởi vì bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một đám sinh cơ mờ nhạt được ẩn sâu bởi sinh cơ của cây rừng mà thôi.
...
“Cái pháp bảo này thật là thuận tiện nha, nó báo quá đúng thời gian đi?” Băng Tu vừa soi gương vừa nói, giọng nói mang theo thỏa mãn, có lẽ bởi vì cái đầu của hắn đã ít sưng hơn hôm qua.
“Người đừng có giống phụ nữ có được không? Mới sáng sớm đã soi gương rồi!” Hư Minh vừa cười vừa nói.
“Còn nữa, cái pháp bảo này không thuật tiện thì có đáng để chúng ta bỏ tiền ra mua không? Nói như người thà rằng không nói.”
“Ừ ha! Ngươi nói cái gì? Dám xem ta là phụ nữ? Sáng sớm ngươi đã muốn ăn đòn rồi phải không? Ngươi có biết được khuôn mặt của cường giả là vô giá không?” Băng Tu lập tức để chiếc gương vào trong túi trữ vật, đứng lên rồi nói một cách hùng hổ.
“Được rồi, ngươi không phải phụ nữ có được hay không?”
Bỏ qua sự trao đổi thân thiện mà hai tên rảnh rổi kia đang làm, Không Tinh chỉnh lý một số vật dụng của mình, bởi vì thời gian ghi trên tàng bảo đồ là giữa trưa, cho nên bọn họ không gấp gáp.
Vào trước vào sau thì chẳng có ý nghĩa gì! Thực lực mới là quan trọng.
“Này Lâm Phong, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì đó?” Không Tinh nhìn thấy Lâm Phong vừa uống trà vừa thẫn thờ, hắn tiến lên vỗ vai Lâm Phong một cái rồi nói ra.
“Ta đang nghĩ đến Đà La Môn có âm mưu gì đối với Yêu Nguyệt Tông, bởi vì ta đã từng bắt được một số người của Đà La Môn ở trong Không Vũ quốc, lúc đó bọn họ đang truy đuổi Nguyệt Linh.”
“Hừ hừ, nhắc tới mới nhớ, hèn chi ta nhìn thấy tên Hinh Quan Hải là chán ghét, bọn họ đều là người của Đà La Môn, hể là người của Đà La Môn đều không tốt lành gì.” Nguyệt Linh không biết từ đâu chạy ra, cô vừa nói vừa nắm một tay thành nắm đấm.
“Có chuyện như vậy sao?” Không Tinh kinh ngạc.
Ngay cả hai tên rảnh rổi cũng đưa lỗ tai cao lên để lắng nghe.
“Đừng lo lắng, bọn họ đã bị ta bắt và hiện giờ đã bị phong ấn tu vi, và sinh sống ở trên Quang Minh Thánh Điện rồi, nếu họ thành tâm hối cải, thì họ sẽ được thả trong tương lai.” Lâm Phong khoát tay rồi nói.
Diêu Nguyệt đã truyền một số tin tức gần đây cho hắn.
“Ngươi đang sợ bọn người Đà La Môn đến Không Vũ quốc để điều tra hay sao?” Không Tinh suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Đúng vậy, Giáo Đình hiện giờ không thể va chạm trực tiếp với Đà La Môn, làm vậy sẽ gây cho Giáo Đình một hậu quả nghiêm trọng.” Lâm Phong gật đầu.
“Đừng quá lo lắng chuyện này, việc đầu tiên Giáo Đình gặp có lẽ không là Đà La Môn, mà là Yêu Nguyệt Tông!” Không Tinh nói một câu.
“Ý của Không Tinh đại thúc nói là Yêu Nguyệt Tông sẽ ra tay với Giáo Đình hay sao?” Nguyệt Linh khó hiểu.
“Đúng vậy.” Không Tinh gật đầu giải thích.
“Một nhất tinh thế lực rất khó để thăng lên nhị tinh thế lực là bởi vì nhận được sự chèn ép của nhị tinh thế lực, Yêu Nguyệt Tông sẽ không đứng nhìn Giáo Đình càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ nếu biết được chuyện này, tất nhiên tạo ra một loạt những rào cản bước tiến của Giáo Đình, và thậm chí, bọn họ có thể tấn công trắng trợn.”
“Vậy thì nguy hiểm rồi.” Nguyệt Linh lo lắng.
Không Tinh đột nhiên cười đắc ý nói: “Ha ha, các ngươi không nhận được tin tức mới nhất hay sao?”
“Tin tức gì cơ?” Nguyệt Linh đã bị Không Tinh dắt mũi hoàn toàn.
“Quang Minh Thánh Điện có đại trận mạnh mẽ, không sợ Yêu Nguyệt Tông, ít nhất thì an toàn của Giáo Đình đã được đảm bảo.” Lâm Phong tự tin nói.
“Và có một Giáo Hoàng tọa trấn, chắc chắn Yêu Nguyệt Tông sẽ không thể công phá được Giáo Đình.” Không Tinh nói thêm.
“Giáo Hoàng.” Lâm Phong cười khổ.
“Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta đi thôi.” Không Tinh nhìn đồng hồ rồi nói.
“Suỵt.” Đang nói, Không Tinh đột xuất làm một động tác báo hiệu tất cả im lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn về bên ngoài, phía sau cánh cửa là những tiến bước chân.
“Hôm nay được gặp Nguyễn Thiên Danh công tử, làm cho ta cảm thấy vinh hạnh, nếu không phải ta còn có việc quấn thân thì sẽ cùng công tử đi thăm dò tàng bảo đồ rồi.”
Lâm Phong và Nguyệt Linh nghe được âm thanh này, liền biết đây là tên thanh niên đã vào trong thành trì mà lần trước bọn họ đã ghé thăm, một người của Đà La Môn.
“Kim Văn Tuấn, ngươi còn có chuyện gì gấp gáp hơn việc này hay sao?” Giọng nói tiếp theo vang lên là của Nguyễn Thiên Danh.
Kim Văn Tuấn chần chờ một chút rồi nói nhỏ: “Tại hạ nhận nhiệm vụ từ tông môn, đi điều tra việc một số môn nhân của Đà La Môn đã mất tích ở Không Vũ quốc, việc này quan trọng, cho nên xin Nguyễn Thiên Danh công tử thứ lỗi.”
“Vậy thì ta không làm phiền ngươi nữa.” Tiếp theo là âm thành của Nguyễn Thiên Danh kèm theo bước chân nhanh hơn.
Rõ ràng bọn họ đã tách ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.