Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 840: Giai thoại về Vũ Hy (1)




Kỷ Hằng Vương Thành là một tòa thành trì rộng lớn và phồn hoa, nó được xây dựng trên một Địa Mạch sơ cấp nên trữ lượng linh khí trong không khí rất lớn cho phép phần lớn sinh linh hưởng lợi ích là cơ thể khỏe khoắn và sức mạnh cơ bắp ngang bằng một tu sĩ Luyện Khí kỳ dù chưa bao giờ tu luyện.
Không giống như Quang Minh Thánh Điển, các quyển sách tu luyện của thế giới tu sĩ đòi hỏi tư chất của người muốn tu luyện phải tốt thì mới có thể đạt đến cảnh giới cao, nếu tư chất thấp thì tốc độ tu luyện rất chậm chạp, cả đời không thể bước vào cảnh giới Trúc Cơ hay là Kết Đan thì đừng mong mỏi gì cảnh giới lớn hơn nữa.
Vì vậy hầu hết người dân đều tích lũy tài nguyên họ lấy được từ các công việc khác nhau để tập trung bồi dưỡng con cháu sở hữu thiên tư tốt, điều đó tạo thành một hệ thống xã hội của thế giới tu luyện, dù họ có quyển sách pháp thuật nhưng họ lại không tập trung quá nhiều vào nó mà dành cả đời làm việc với ước mong rằng con cháu của họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Tài nguyên rất khan hiếm, nhiều đến bao nhiêu cũng không đủ!
Ngay chính thế lực hai sao mạnh mẽ như Kỷ Hằng Vương Triều cũng không thoát khỏi quy luật tự nhiên đó.
Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với người dân ở vương thành sau khi nhận được nhiều tin tức chiến sự căng thẳng với quân khởi nghĩa.
Chiến tranh không ngừng nghỉ giống như một tảng đá vô hình cứ đè nặng lên tinh thần của người dân, họ không biết rằng khi nào nó sẽ kết thúc hay lúc nào mạng sống của họ bị nguy hiểm, họ cứ sống trong hoang mang lo sợ. Chính vì thế, ngày hội tổ chức bởi Công Hội Luyện Khí Sư là một hình thức giải trí xua tan đi căng thẳng.
Rất nhiều người dân đổ dồn về vương thành để vui chơi và chờ đợi các cuộc so tài nảy lửa giữa các Luyện Khí Sư, ngay cả những thế lực khác cũng có người đến tham quan cuộc tranh tài diễn ra mỗi hai mươi năm một lần của phân bộ hai sao Công Hội Luyện Khí Sư hùng mạnh!
Bất kỳ người nào cũng có thể đăng ký tham gia tranh tài, so sánh bản thân với các thiên tài của công hội, nếu như đạt được thành tích tốt thì từ nay một bước lên mây, được nhiều người truy phủng, ngưỡng mộ và thậm chí có thể gia nhập vào Công Hội Luyện Khí Sư, giữ chức vị tốt và hưởng nhiều ưu đãi tài nguyên, quyền lực.
Vũ Hy và Phong Thanh Dương càng tới gần vương thành thì con đường chính càng nhộn nhịp và đông đúc, một số loại thú cưỡi uy mãnh chạy băng băng hay bay lượn xẹt ngang qua trên đầu của họ, đặc biệt phần lớn thú cưỡi đó trang bị giáp trụ hay vuốt sắc càng khiến chúng oai vệ hơn nữa.
“Cũng như lúc trước, đây là một trong các lễ hội tu sĩ lớn nhất Tử Vi Châu, các Luyện Khí Sư từ khắp nơi tập trung vào một chỗ để so tài, có lẽ sau ngày hôm nay thì vận mệnh của rất nhiều người sẽ thay đổi.” Phong Thanh Dương vừa bước đi vừa nói với vẻ mặt cảm khái.
Ông từng tham gia một lễ hội tranh tài như thế vào hai mươi năm trước với tư cách thiên tài của công hội và lấy được kết quả không tệ, từ đó ông nhận được nhiều tài nguyên bồi dưỡng từ Hội Trưởng, khi trở thành Luyện Khí Sư hai sao lão luyện thì Phong Thanh Dương lại được đề bạt làm Hội Trưởng của một phân bộ Công Hội Luyện Khí Sư tại Kỷ Hằng Vương Triều.
Điều đáng tiếc trong cuộc đời Phong Thanh Dương là không thể đền đáp lại niềm hi vọng của Hội Trưởng quá cố vì Phong Thanh Dương phải tìm mọi cách để cứu lấy người vợ của ông là Nhan Ngọc Khuê, ông đành phải từ bỏ chức vị Hội Trưởng vì ông không còn sức lực lo cho công hội nữa, từ đó ông và Nhan Ngọc Khuê bôn ba khắp nơi tìm kiếm bảo vật kéo dài tuổi thọ, sau này lại dính vào chuyện phát hiện Trúc Cơ Cốc chưa ai khai thác, vào lúc túng quẫn, không còn một viên Linh Thạch, ông buộc phải bán tin Trúc Cơ Cốc cho người trả giá cao là Đà La Môn, nào ngờ Đà La Môn trở mặt muốn giết ông để bịt miệng, ông lại giết ra một con đường máu, từ đó bị truy nã khắp nơi.
Vào lúc tuyệt vọng nhất, Phong Thanh Dương nhìn thấy một người thiếu niên trẻ tuổi, tên gọi của vị thiếu niên ấy là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, một Giáo Hoàng đang tìm kiếm nhân tài cho Giáo Đình.
Phong Thanh Dương là một trong những Luyện Khí Sư tài giỏi nhất Giáo Đình, ông có một nền tảng kiến thức vững chắc, là người dạy dỗ cho Vũ Hy cùng với mọi người về phần kinh nghiệm luyện khí họ còn thiếu sót.
Còn Nhan Ngọc Khuê thì cũng nỗ lực làm một Luyện Đan Sư, cô đang làm việc tại Luyện Đan Thánh Điện, kiêm luôn cả một chút công việc ở Linh Dược Thánh Điện, trong lần hành động này của Giáo Đình, Nhan Ngọc Khuê lại đứng ra xưng phong làm việc hỗ trợ người dân tại các vùng đất tín ngưỡng mới, cũng giống như Phong Thanh Dương, Nhan Ngọc Khuê lớn lên ở một gia tộc tu luyện, cô thường hay làm việc quản lý sản nghiệp buôn bán và trồng trọt linh dược nên kinh nghiệm của cô cũng không ít.
Ngần ấy thời gian nhanh chóng lướt qua tâm trí của Phong Thanh Dương rồi biến thành một câu cảm khái, giờ đây ông là người bị truy nã bởi Đà La Môn, lại quen biết nhiều người ở Kỷ Hằng Vương Thành nên ông cũng trang điểm cho mình một chút, ông phải cạo đi hàng lông mày đen đậm đặc trưng và trở thành một người không có lông mày, có vẻ như quyết định này đang giúp ông cải trang rất tốt, không một người nào nhận ra Phong Thanh Dương dù ông từng đảm nhận vị trí Hội Trưởng ở đây.
“Phải rồi, tôi còn chưa nói cho cậu biết về luật lệ của cuộc tranh tài.” Phong Thanh Dương chợt nhớ.
“Theo như tiền lệ, sẽ có ba khu vực dành cho Luyện Khí Sư một sao, hai sao và ba sao.”
“Không hạn chế số lượng người, tất cả Hội Trưởng cử người tham gia cuộc tranh tài này sẽ làm nhiệm vụ kiểm tra chất lượng sản phẩm của các thí sinh tham dự, vì vậy kết quả tuyệt đối công bằng, không một người nào đủ khả năng mua chuộc mấy chục Hội Trưởng cùng một lúc.” Phong Thanh Dương cười đùa một câu.
“Vậy theo như ông nghĩ thì tôi nên chọn khu vực nào?” Vũ Hy nghi vấn. Trình độ của cậu bỏ xa Luyện Khí Sư ba sao, cậu có thể chế tạo ra cả vũ khí dành riêng cho tu sĩ Lục Dương kỳ giống như cách cậu chế tạo những ngọn thương cho Tổng Lãnh Thánh Điện Behira.
Phong Thanh Dương lập tức trả lời với một nụ cười ẩn ý:
“Tất nhiên là cậu không thể chọn khu vực nào trong ba khu vực trên.”
“Không thể chọn?” Vũ Hy kinh ngạc.
“Vậy làm sao tôi có thể gia nhập công hội chứ?”
Phong Thanh Dương điềm nhiên nói: “Haha, không cần lo lắng, cậu có thể chọn một khu vực khác, khu vực đặc biệt dành cho những người khiêu chiến, cậu có thể khiêu chiến tất cả Luyện Khí Sư, cùng chế tạo một loại trang bị hay vũ khí cùng đẳng cấp với đối thủ và quyết định thắng bại nhờ vào chất lượng, nói cách khác, cậu có thể khiêu chiến tất cả Hội Trưởng của phân bộ hai sao trên Tử Vi Châu!”
“Ông muốn tôi khiêu chiến và đánh bại tất cả Hội Trưởng?!” Vũ Hy ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thực lực là thứ quyết định tất cả, nếu cậu đánh bại toàn bộ Hội Trưởng thì cậu sẽ được phân bộ ba sao chú ý và gia nhập thẳng vào phân bộ ba sao ở Tử Vi Kiếm Tông.”
“Nhưng cậu không nên khinh thường tài năng về luyện khí của những Hội Trưởng, họ là thiên tài mạnh nhất cùng thế hệ trong công hội của họ, họ có thể chế tạo ra những vũ khí và trang bị rất tốt.” Phong Thanh Dương nghiêm túc nhắc nhở.
“Tôi chưa bao giờ khinh thường một người nào.” Vũ Hy điềm tĩnh lên tiếng.
Không giống như một Điện Chủ quyền lực hay một Luyện Khí Sư hàng đầu trong Thiên Quy Đảo, Vũ Hy là một người chân thành và lương thiện, là người duy nhất học được Diệu Thế Thập Thánh Thức, dùng thiện niệm xua tan đi toàn bộ ác niệm, cậu luyện khí vì một mục tiêu duy nhất và trong sáng tuyệt đối là vì bảo vệ mọi người, bảo vệ Giáo Đình, bảo vệ những người nhỏ yếu đang vô lực trước nguy hiểm và bất công.
Nhưng cũng chính vì thế, Vũ Hy đã lạc lối khi nhận ra vũ khí của cậu không thể bảo vệ rất nhiều người, trong đó có Richard, cây dao găm của cậu không thể cứu lấy Richard, một Quân Đoàn Trưởng luôn luôn chiến đấu trên tiền tuyến mà không oán trách một câu, một Quân Đoàn Trưởng mẫu mực luôn đối xử tốt với mọi người, ông ấy chết vì ông ấy không muốn đưa Giáo Đình vào rắc rối của bản thân ông, có lẽ ông ấy không nhận ra rằng ông ấy rất ích kỷ, chưa bao giờ chia sẻ nỗi đau của bản thân mình với người bên cạnh.
“Đó là một phẩm đức tốt đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy ở một con người.” Phong Thanh Dương ngừng bước chân lại trong giây lát và nghĩ thầm.
Con đường chính rộng lớn, người tới người lui trông rất vui vẻ, không hề giống như khung cảnh trên một đất nước đang trong thời chiến tranh tàn khốc. Vũ Hy và Phong Thanh Dương tận hưởng phong cảnh và cuộc sống của tu sĩ hay người phàm, nhận biết thêm nhiều loài thú cưỡi và sản vật mới lạ của thế giới này.
Bất chợt, Vũ Hy nhìn thấy một đám người ăn mặc rách rưới đang chạy một cách hốt hoảng, mục tiêu của họ là vương thành, trên người của họ còn có vết máu mới khô, phong cảnh vui tươi bỗng chốc vỡ nát như gương vì người qua đường tránh đi đám người đó giống như tránh ôn dịch.
Vũ Hy nhìn lại kỹ càng thì nhận ra đám người giống như nạn dân kia không phải là con người, họ có thêm một chút đặc điểm của loài yêu trên thân, họ là các bán nhân loại, mang trong mình dòng máu nửa người nửa yêu, họ cũng chính là những sinh vật bị kỳ thị nhất trên thế giới.
“Này! Ngừng lại! Nếu như các ngươi còn bước tiếp thì đừng trách bọn ta!”
Đám binh lính canh gác cổng thành quát lớn trong khi khoảng cách giữa bọn chúng và các bán nhân loại còn rất xa, nhưng tiếng quát đã có tác dụng tuyệt đối, các bán nhân loại ngừng chân rồi đưa mắt nhìn các binh lính, họ lại đưa mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm trợ giúp. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“Xin các ngài hãy cứu lấy vùng đất của chúng tôi, bọn cướp đã tấn công vào làng và giết hại rất nhiều người, nếu cứ thế này thì chúng tôi sẽ không còn nơi ở nữa!” Một bán nhân loại phái nữ vừa nói vừa khóc, tiếng nói dễ nghe giờ đây lại khiến người khác thương tâm.
“Cút đi! Bọn ta đang chiến tranh căng thẳng với đám quân phản loạn, không ai rảnh tay giúp đỡ các người đánh đuổi lũ cướp giúp đám dị hợm người không ra người như các ngươi!”
“Đừng tỏ ra đáng thương, nếu có trách thì hãy trách quân phản loạn, trách tại sao các ngươi sinh ra trong hình hài ghê tởm đó!”
“Quốc Vương đã rất nhân từ khi ban cho lũ dị hợm các ngươi một vùng đất để sinh sống!”
“Chúng tôi cầu xin các ngài!!” Các bán nhân loại nghe vậy, họ rơi vào tuyệt vọng và đánh phải quỳ lạy níu kéo cộng cỏ cứu mạng. Họ không thể quay về nếu không có được sự giúp đỡ, vùng đất của họ đang bị tấn công bởi đám cướp bóc, chúng rất hung tàn, chúng đánh bại chiến sĩ mạnh nhất trong làng rồi giết hại người dân, nếu cứ tiếp tục thế này, không một bán nhân loại nào có thể còn sống.
Người qua đường nhỏ giọng bàn tán, họ trông giống như không có vẻ gì là họ sẽ đứng ra giúp đỡ, phần lớn bọn họ ngoảnh mặt làm ngơ.
Dù rất nhiều tu sĩ, rất nhiều con người xung quanh nhưng các bán nhân loại chưa bao giờ cảm thấy bản thân cô độc tột cùng giống như hiện tại.
Và tai ương còn chưa ngừng ở đó, các bán nhân loại bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quát lớn:
“Ai cho phép đám bẩn thỉu các ngươi cản đường bổn Thiếu Chủ!”
“Bọn ghê tởm này, cút ra khỏi đây cho ta!”
Theo sau tiếng quát là một luồng năng lượng linh lực cuồng bạo phóng nhanh tới gần các bán nhân loại, nếu như họ bị đánh trúng thì chắc chắn họ sẽ bị thương cực kỳ nặng, thậm chí là mất cả mạng sống.
Ầm!
Trong giây phút nguy hiểm, một người đột nhiên xuất hiện chặn đứng luồng linh lực bá đạo kia khiến toàn trường tĩnh lặng.
Không đợi kẻ tự xưng "Thiếu Chủ" ra mặt, các tay chân của hắn liền kêu gào một cách tức giận:
"Ngươi chán sống rồi sao? Ai cho ngươi lá gan xen vào chuyện của Thiếu Chủ?"
"Ngươi không biết ngài ấy chính là Thiếu Chủ của Hội Trưởng Công Hội Luyện Khí Sư tại Kỷ Hằng Vương Thành này sao?"
"Đúng vậy, ta không hề biết hắn là ai cả!" Người thiếu niên trẻ tuổi thản nhiên trả lời, cậu ta chính là Vũ Hy.
"Ta chỉ biết một chuyện rằng hắn nên cúi đầu xin lỗi những người này!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.