Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 829: Chuyến đi thăm hỏi (2)




Nhà hàng của đầu bếp Briona, người đang giữ chức vụ Phó Điện Chủ của Ẩm Thực Thánh Điện, một đầu bếp tài giỏi, luôn đứng đầu trong các lượt đánh giá xếp hạng đầu bếp do người dân Thập Linh Hỏa thành bình chọn.
Nhà hàng không lớn nhưng không gian vẫn thoáng mát và yên tĩnh, bao gồm nhiều tầng, một số tầng mở cho phép thực khách vãng lai, một số tầng thì đóng kín phục vụ riêng cho khách hàng muốn đặt trước.
Hôm nay nhà hàng không mở cửa vì Behira đã bao trọn gói trong một ngày.
Briona bắt tay vào chuẩn bị thức ăn cùng với người giúp việc từ sáng sớm cho đến trưa chiều, giờ đây các món ăn đã sẵn sàng phục vụ thực khách là Giáo Hoàng và phái đoàn sứ giả đến từ Tử Vi Kiếm Tông.
Hộ Vệ đứng xếp hàng tạo ra một con đường thông thoáng dẫn đến trước cửa nhà hàng, người dân tò mò nên đứng lại nhìn xem Giáo Đình đang tổ chức sự kiện gì, trông rất quan trọng.
Họ nhìn thấy cô hầu gái Behira đang dẫn đường cho một số người lạ, ăn mặc cũng khác xa người dân trên mảnh đất này, nhưng vẫn không thể ngăn cản cảm nhận về cái đẹp và khí chất đặc biệt của nhóm Diệp Vô Ưu, Liễu Tịnh Kỳ.
Rất nhiều người dù là nam hay nữ đều bị thu hút bởi vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn của Liễu Tịnh Kỳ và ấn tượng sâu sắc về ánh mắt sắc lạnh của Diệp Vô Ưu.
“Họ là khách của Giáo Đình ư?”
“Quá xinh đẹp, tôi chưa bao giờ thấy một người nào xinh đẹp như thế cả.”
“Đầu óc tôi trống rỗng rồi, bây giờ tôi chỉ nghĩ về gương mặt tuyệt trần của cô ấy thôi!”
Trong khi người dân quan sát nhóm Diệp Vô Ưu thì Diệp Vô Ưu cũng âm thầm đánh giá thế giới hoàn toàn xa lạ, họ truyền âm nói chuyện lẫn nhau để trao đổi thông tin.
“Quả nhiên nơi này là một thế giới hoàn chỉnh, không phải bí cảnh nhỏ như Trúc Cơ Cốc.” Diệp Vô Ưu khẳng định một trăm phần trăm.
“Số lượng tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân rất nhiều, họ phân chia cảnh giới là người tiến hóa và tính theo Nhất Dương, Nhị Dương như Quang Minh Giáo Đình.” Cơ Hoàng Thiên Ân nói với vẻ mặt suy tư.
“Không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Quang Minh Giáo Đình đến từ thế giới bên này, nhìn từ cách người dân kính trọng Giáo Đình là đủ để đoán được.” Đoàn Tuấn Kiệt nhàn nhạt nói.
Thân là người nổi bật của thế lực ba sao nên họ tiếp xúc với thông tin bí ẩn của thế giới tu sĩ là thế giới họ sinh sống không phải là duy nhất, còn có rất nhiều thế giới khác nhau, một số nối tiếp bằng con đường không gian hay trận pháp truyền tống hoặc tu sĩ mạnh mẽ dùng sức mạnh tự mình vượt qua không gian để đến được thế giới khác.
Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói: “Sau khi Tông Chủ đọc xong lá thư Giáo Hoàng gửi thì ra lệnh cho chúng ta lên đường đến tham dự buổi thẩm phán của Giáo Đình chứng minh Tông Chủ rất coi trọng chuyện này.”
Trước khi phi thuyền cất cánh, Tông Chủ của Tử Vi Kiếm Tông là Tử Hà Kiếm Tôn nhận một bức thư viết tay từ Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, không biết nội dung bên trong thư là gì nhưng Tông Chủ bắt đầu nhìn thẳng vào thế lực nằm ở vùng đất hẻo lánh này, còn cử những đệ tử tài giỏi làm phái đoàn thăm hỏi nữa.
“Giáo Đình đã mạnh mẽ vượt qua khả năng giải quyết của chúng ta, nếu như Giáo Đình đưa chúng ta đến đây để gây bất lợi hay bắt làm con tin đối phó tông môn thì sao?” Đoàn Tuấn Kiệt bỗng nhiên nghĩ ra một viễn cảnh xấu.
Hàn Hạo Nguyên nuốt một nụm nước bọt, đôi mắt hoang mang, bước chân chậm lại một nhịp, cậu ta ngó qua ngó lại và cảm thấy bất an hơn nữa, nếu như chuyện đó xảy ra thì cậu chẳng thể nào thoát được vì hàng đống tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân, Hóa Thần Đại Tôn đang ở xung quanh cậu.
Diệp Vô Ưu bình tĩnh bác bỏ suy nghĩ của Đoàn Tuấn Kiệt: “Tông Chủ tự khắc có an bài riêng, chúng ta chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình là đủ, đừng nghĩ ngợi nhiều tự hù dọa mình.”
“Tông Chủ rất quan tâm chuyến đi này của chúng ta nên đừng làm hỏng nó và Quang Minh Giáo Đình cũng không có lý do gì để xung đột với Tử Vi Kiếm Tông.” Liễu Tịnh Kỳ điềm đạm nói.
Mặc Hàn đồng hành Diệp Vô Ưu, ông cười nói: “Nếu như cảm thấy hứng thú thì vào thời gian rảnh sau đó tôi sẽ dẫn các vị đi tham quan thế giới này.”
Quả thật đây là thế giới khác so với thế giới tu sĩ, một ngày nào đó không xa, con đường không gian sẽ mở rộng cho phép mọi người di chuyển qua lại giữa hai thế giới. Vậy nên người Tử Vi Kiếm Tông có tìm hiểu về thế giới này rồi để lộ thông tin cũng không phải là vấn đề gì quá đỗi lớn lao.
“Con người nơi này cũng có kẻ địch sao?”
Liễu Tịnh Kỳ nghi vấn, cô nghe thấy một số người nói chuyện về sinh vật tiến hóa nguy hiểm và danh từ lạ lùng là Venger.
Mặc Hàn gật đầu, cất giọng nói từ tốn trả lời: “Thế giới này từng rất yên bình và phồn hoa, nhưng một tai nạn bất ngờ xảy ra biến tất cả trở thành một đống đổ nát đầy bi thương.”
“Mỗi một người đang sống đều rất kiên cường!”
“Thì ra là vậy, tôi đã có câu trả lời vì sao tôi lại nhận thấy sát khí nồng nặc trên cơ thể của một số người.” Diệp Vô Ưu khẽ nói.
Mọi người nói chuyện phiếm đôi câu vài lời, khoảng vài phút sau, họ vào trong nhà hàng của Briona, năm mươi người thuộc đội Hộ Vệ ở lại bảo vệ trước nhà hàng, số còn lại đều rút về.
Tầng cao thứ năm trong nhà hàng là chỗ bày tiệc đãi khách của Giáo Đình, nó được trang hoàng lộng lẫy nhưng không hào nhoáng, một cái bàn tiệc hình tròn ở chính giữa và tám cái ghế dựa, chúng là bộ bàn ghế gỗ mang nét cổ điển trang nhã chế tạo bởi nghệ nhân điêu khắc gỗ giỏi giang.
Lúc này, Thanh Vũ, Lilith và Celena đang ngồi thưởng thức trà nóng trong khi chờ đợi khách quý, tính ra, nhóm khách này còn là người quen của Thanh Vũ, hắn từng gặp họ một lần bên ngoài lối vào Trúc Cơ Cốc.
Diệp Vô Ưu còn rút kiếm chém giết Tông Chủ của Hợp Ma Tông là Hữu Long Đại Tôn, xóa đi một rắc rối cho Thanh Vũ, nếu không thì Thanh Vũ phải đối mặt trực diện với Hữu Long, không thể tránh khỏi một trận chiến sống chết, còn chưa kể tới hậu quả tiếp sau đó nữa.
Diệp Vô Ưu không bị Hợp Ma Tông trả thù vì có Tử Vi Kiếm Tông đứng sau, còn Thanh Vũ trong mắt Hợp Ma Tông không hề có một chút lực uy hiếp, bọn họ sẽ cử một đội quân tu sĩ giết tới vùng đất tín ngưỡng để hủy diệt Thanh Vũ và Quang Minh Giáo Đình nếu như Thanh Vũ giết chết Hữu Long.
Thông qua lời kể của Ngọc Trang, Hắc Tinh, Lâm Phong thì chuyến đi trong Trúc Cơ Cốc xảy ra nhiều chuyện, nhóm Tử Vi Cửu Kiếm đã ra tay giúp đỡ trong lúc khó khăn, có thể xem họ là một người bạn của Giáo Đình.
“Khách quý tới nơi rồi.”
Lilith nâng một ly trà nóng lên miệng rồi uống, sau đó cô lên tiếng nhắc nhở, cô biết rõ ý nghĩa của cuộc đối thoại lần này lớn ra sao bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến hành động tiếp theo của Quang Minh Giáo Đình.
Sau khi đánh đuổi phân thân Dị Hồn, Thanh Vũ liền cho người gửi một bức thư tiến thẳng Tử Vi Kiếm Tông, giao tận tay cho Tử Hà Tôn Giả. Trước khi viết bức thư, Thanh Vũ cũng đã thảo luận một vấn đề quan trọng với các Điện Chủ khác, phần lớn Điện Chủ đều đồng ý với Thanh Vũ.
“Sắp được ăn rồi.”
Celena cười nói, cô bé rất trông chờ vào tay nghề của Briona, nhưng phải chờ đợi người tới đông đủ mới mở tiệc.
“Một hồi em cứ ăn thoải mái nhé!” Lilith vừa véo má Celena vừa nói.
Ngay sau ít giây, một nhóm người đi lên từ thang máy lên tầng thứ năm.
Behira đề cao giọng nói: “Thưa ngài Giáo Hoàng, đoàn sứ giả đã đến.”
Tiếng nói của Thanh Vũ vọng ra từ căn phòng lớn: “Mau mời khách quý vào!”
Behira nhã nhặn mở cánh cửa dẫn vào phòng tiệc, cô làm động tác mời trong khi nói: “Xin mời các vị vào trong.”
Diệp Vô Ưu đi trước, nhóm Liễu Tịnh Kỳ theo sát đằng sau, còn Mặc Hàn rất thong dong, cảnh vật bên trong căn phòng hiện ra trong tầm mắt của họ.
Diệp Vô Ưu nhìn thấy Thanh Vũ, Lilith và Celena đang ngồi trên ghế dựa quanh cái bàn tròn, hắn còn vô ý nhìn vào một vài chỗ góc tối nữa.
Diệp Vô Ưu thản nhiên nói ra: “Tôi là Diệp Vô Ưu, nhận lệnh của Tông Chủ Tử Vi Kiếm Tông đến đây để gặp gỡ Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.”
“Ta chính là Giáo Hoàng của Giáo Đình, Trần Thanh Vũ.” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.
“Mời ngồi!”
Ấn tượng về Thanh Vũ trong nhận thức của Diệp Vô Ưu hoàn toàn khác xa khi so sánh Thanh Vũ ở lần gặp đầu tiên, Thanh Vũ đang ngồi ở kia giống như một vầng ánh không thể nhìn rõ, cảm giác xa vời vợi, không thể tìm hiểu, không thể khinh nhờn.
Hai người hầu gái đi cùng Behira nhanh tay sắp xếp ghế dựa mời nhóm Diệp Vô Ưu ngồi xuống, họ còn đổ nước trà ra cái ly để mời họ thưởng thức trong khi mọi người bắt đầu giới thiệu một cách chính thức.
“Giáo Hoàng, chúng ta có thể bắt đầu chuyện chính rồi chứ?” Diệp Vô Ưu nghiêm túc hỏi.
Thanh Vũ cười khẽ, nói ra: “Các vị đi đường xa vất vả nên cũng cảm thấy đói bụng rồi phải không?”
“Behira, thông báo cho Briona bắt đầu bữa tiệc.”
Behira nhẹ nhàng gật đầu, cô truyền âm cho Briona, rất nhanh thì người phục vụ mang rất nhiều món ăn đặt lên bàn tròn, Briona còn trình diễn tài nghệ nấu bếp trước sự chứng kiến của Thanh Vũ và nhóm Diệp Vô Ưu, đó là một món ăn cần dùng ngay sau khi nấu.
Thực đơn chất lượng, nguyên liệu cao cấp, đầu bếp phi phàm, tất cả thứ đó làm khơi dậy vị giác của nhóm Diệp Vô Ưu, thế là họ không nói tới chính sự nữa, tập trung vào bữa tiệc, vừa ăn thức ăn ngon lành chứa linh khí dồi dào, vừa uống rượu vang màu đỏ tím tuyệt diệu.
Mặc Hàn bắt đầu cuộc trò chuyện phiếm giữa buổi tiệc, chủ đề bình thường xoay quanh cuộc sống của tu sĩ cùng với các cảm ngộ.
Celena hưởng trọn niềm vui, gương mặt xinh xắn thể hiện sự hạnh phúc.
Liễu Tịnh Kỳ thử món ăn mới, Celena còn mời cô ấy một vài món ngọt ăn nhẹ như kem và sô cô la mà con bé yêu thích.
Diệp Vô Ưu vẫn chưa hề buông bỏ sự đề phòng, hắn chú ý đến Celena, lại nhìn sang Lilith và mấy chỗ trong căn phòng, mỗi một thành viên Giáo Đình đang có mặt tại đây đều không đơn giản chút nào.
Một đứa bé khiến cho trực giác Diệp Vô Ưu cảnh báo nguy hiểm cùng cực.
Một cô gái trẻ trông rất thân thiện khiến Diệp Vô Ưu lạnh người.
Trong góc tối của căn phòng, rất nhiều tồn tại đang ẩn thân ở đó, có vẻ như họ là người bảo vệ bữa tiệc, nếu Diệp Vô Ưu không luyện Tử Vi Thiên Kiếm Chân Giải thì hắn còn không thể nhận ra sự có mặt của họ.
Hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua, bữa tiệc bước vào hồi kết, mọi người ăn uống thỏa mãn.
Thanh Vũ lấy khăn giấy lau miệng rồi nói ra: “Chúng ta có thể bắt đầu được rồi!”
Thái độ Diệp Vô Ưu thay đổi trở nên trịnh trọng, hắn nhìn qua nhìn lại như thể yêu cầu Giáo Hoàng ra lệnh cho người không liên quan rời đi.
Lilith vỗ tay nhẹ vài cái, các sát thủ đang ẩn nấp đều biến mất ngay tức khắc, cô thản nhiên nói ra:
“Bây giờ không còn ai là người ngoài cả.”
Liễu Tịnh Kỳ, Cơ Hoàng Thiên Ân, Đoàn Tuấn Kiệt đưa tầm mắt chú ý Diệp Vô Ưu.
Hàn Hạo Nguyên khá lúng túng, cậu không hề hay biết gì.
Diệp Vô Ưu lấy một viên đá trong suốt đặt trên lòng bàn tay, hắn kính trọng nói: “Mời Tông Chủ hiển thánh!”
Viên đá liền phát sáng, một bóng người hư ảo hiện ra, đây là Pháp Tướng Hiển Thánh, một trong các sức mạnh của Pháp Tướng Thiên Tôn, đưa một tia ý chí vào viên đá là có thể xuất hiện bất cứ khi nào cần thiết.
Bóng người hư ảo này là một người phụ nữ tuyệt trần được bao phủ trong khí thể màu tím kỳ lạ, bên hông là một thanh kiếm trong vỏ, vừa nhìn qua liền biết đó là vũ khí đáng sợ của tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn, người này chính là Tử Hà Kiếm Tôn, Tông Chủ của Tử Vi Kiếm Tông.
“Xin chào, Tử Hà Kiếm Tôn.” Thanh Vũ cười nhẹ.
“Giáo Hoàng, chúng ta lại gặp mặt.” Tử Hà Kiếm Tôn đưa mắt nhìn vào Thanh Vũ, cô nói khẽ.
Thanh Vũ dõng dạc nói: “Ta cảm thấy vui vì nhìn thấy Tông Chủ một lần nữa, vậy thì, câu trả lời của cô là gì?”
Tử Hà Kiếm Tôn trầm mặc trong giây lát rồi nói ra: “Tử Vi Châu hỗn loạn là việc không thể tránh khỏi, Tử Vi Kiếm Tông đã đoán trước được điều đó từ rất lâu.”
“Thiên Quy Bí Cảnh sắp mở ra, các thế lực có nguồn gốc từ bên ngoài như Hợp Ma Tông, Đà La Môn, Nô Lệ Điện bắt đầu hoạt động mạnh mẽ để tranh giành tiên cơ, bên cạnh thì yêu tộc gây rối, bên ngoài lại có thêm hải yêu làm loạn, Tử Vi Kiếm Tông chỉ có thể bảo vệ tự thân, nếu như Giáo Hoàng muốn hỗ trợ, vậy thì hãy cam kết không bao giờ phản bội loài người, ta sẽ đồng ý yêu cầu của Giáo Hoàng.”
“Rất tốt, đó là câu trả lời mà ta mong đợi nhất.” Thanh Vũ mỉm cười nói.
“Nào, chúng ta hãy nói chi tiết hơn nữa.”
Một cuộc thảo luận bàn bạc giữa Quang Minh Giáo Đình và Tử Vi Kiếm Tông cứ diễn ra trong nhà hàng của Briona, khoảng một giờ sau mới kết thúc.
Nhóm Diệp Vô Ưu đánh giá năm sao rồi ký tên cho nhà hàng Briona, họ đi tham quan Thập Linh Hỏa thành, còn chiến đấu với Venger để nhìn xem quái vật ăn thịt người ra sao, sau cùng họ nghỉ ngơi qua đêm ở khách sạn tốt nhất.
Cũng trong đêm đó, Nguyễn Thanh Điện Chủ tìm tới gặp Thanh Vũ.
Thanh Vũ nhắm nghiền đôi mắt một lúc rồi mở ra, hắn nói khẽ trong khi nhìn vào Nguyễn Thanh.
“Dị Hồn là một kẻ sở hữu bán Thần Thể tu luyện hơn năm trăm năm, không ai biết sâu cạn của hắn.”
“Để chống lại mọi âm mưu của Dị Hồn thì Quang Minh Giáo Đình cần phát triển mạnh hơn nữa, nhanh hơn nữa.”
“Nếu không thì…”
Nguyễn Thanh không cho Thanh Vũ nói hết lời, cô thở dài ra một hơi rồi nói:
“Chị là một người quản lý nội bộ Giáo Đình, không có tầm nhìn xa, nếu như mọi người đều quyết định làm như vậy, chị cũng không thể kiên quyết phản đối.”
“Chị chỉ có một lời muốn nói với em, dù trong tương lai, em có ra quyết định khó khăn ra sao đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nụ cười trên gương mặt người dân vẫn chưa biến mất thì em chính là một Giáo Hoàng tốt, con đường em chọn là đúng đắn.”
Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn vì điều đó, chị Nguyễn Thanh.”
“Ngày mai, Quang Minh Giáo Đình sẽ tuyên chiến với cái ác, tuyên chiến với đám tu sĩ mục nát của thế giới bên kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.