Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 796: Kẻ đi săn! Đạo Thể khủng bố!




“Giết!!”
Tiếng la hét rầm trời, năm mươi ngàn binh lính của Vệ Quốc Liên Minh cùng nhau rít gào tạo ra một cỗ khí thế hào hùng đánh thẳng vào tâm linh đội quân đang phòng thủ Kiếm Quang Vương Thành.
Số lượng quân lính của Kiếm Quang Vương Triều chỉ có hơn mười ngàn người, phần lớn mới tu luyện chưa bao lâu, cảnh giới Luyện Khí kỳ, không bằng đội quân đã chinh chiến nhiều trận của Vệ Quốc Liên Minh, đây chắc chắn sẽ là một trận chiến một chiều.
“Hừ!” Đại Nguyên Soái, người giữ toàn quyền chỉ huy phòng thủ thành trì không khỏi tức giận, hắn nhìn xung quanh và thấy rõ khuôn mặt sợ hãi của quân lính thủ thành. Bọn họ hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, nhưng bọn họ cũng không thể đầu hàng.
Bọn họ là nanh vuốt, là tay sai trung thành của Quốc Vương, ngày thường không có chiến tranh, bọn họ dùng sức mạnh hơn người để đàn áp người dân, thậm chí còn giết nhiều người vô tội, lỗi lầm không thể nào bù đắp được. Đổi lại, họ và người thân sẽ được sống trong sung sướng, không cần phải bị coi như cống phẩm nộp lên cho Hợp Ma Tông.
Bọn họ không có đường lùi, nhất định phải tử chiến đến cùng, tiêu diệt sạch Vệ Quốc Liên Minh!
Trận chiến cứ thế bắt đầu!
Năm mươi ngàn quân lính dẫn đầu là bộ binh cầm thuẫn lớn, bọn họ đưa cái thuẫn lên cao ngăn cản toàn bộ đám mũi tên bắn ra từ quân phòng thủ, mũi tên không thể xuyên thủng thuẫn lớn, chúng trở nên vô tác dụng, tốc độ tiếp cận của quân công thành tăng nhanh, trong vòng ít phút liền tiến tới trước cổng thành.
“Bắn!” Một vị tướng quát to ra lệnh.
Vù! Vù!
Một ngàn quân công thành đứng sau liền hành động cùng một nhịp thở, bọn họ nâng cao cây cung rồi kéo căng mũi tên nhắm vào trận pháp bảo vệ Vương Thành, một ngàn mũi tên bắn tới, mỗi một mũi tên đều mang sức mạnh xuyên thủng phòng ngự của tu sĩ Luyện Khí kỳ, tất cả bọn chúng nổ tung ngay khi chạm vào trận pháp khiến trận pháp phòng ngự chập chờn.
Cung tên này là Phá Linh Tiễn! Một loại vũ khí quân dụng mạnh mẽ.
Một đợt cung tên tiếp một đợt, mựa tên bắn tới không ngừng nghỉ, mặc cho quân thủ thành cố gắng bắn trả để phá vỡ thế trận nhưng kết quả vẫn chẳng thay đổi, trận pháp phòng ngự nhanh chóng tiêu hao hết năng lượng và sụp đổ thành các mảnh vỡ ánh sáng, nhìn thấy cảnh đó, sĩ khí của quân công thành tăng cao.
Một chiếc xe công thành do mấy chục binh lính cảnh giới Nhất Dương đỉnh phong điều khiển đâm mạnh tới trúng vào cổng thành làm cổng thành rung ầm ầm, như vậy càng khiến quân thủ thành trở nên điên cuồng, mưa tên, mưa đá trút xuống hòng ngăn cản quân công thành.
Trận chiến hết sức căng thẳng!
Nó không phải là trận chiến của người bình thường, sức mạnh của người tu luyện rất lớn tạo nên phạm vi phá hoại rộng lớn, cổng thành nặng nề nhanh chóng bị đánh đổ, quân công thành thuận theo những cái thang leo lên tường thành rồi giáp la cà với quân thủ thành, máu tươi bắn tung tóe, mỗi một bước chân đều có người ngã xuống trong vũng máu, cảnh tượng hết sức kinh hoàng.
Trận chiến công thành của quân lính đã khủng khiếp đến như vậy thì trận chiến của tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên càng tỏ ra ác liệt, pháp bảo bay đầy trời, chúng nó phát ra ánh sáng lăng lệ tấn công kẻ địch, lâu lâu một số tu sĩ nổ tung thành mưa máu rơi xuống mặt đất, bộ giáp của vài quân lính chuyển sang màu đỏ.
Sự thành công của Vệ Quốc Liên Minh khiến nhiều tu sĩ có cùng chí hướng nhao nhao gia nhập nên chiến lực Trúc Cơ kỳ trở lên rất nhiều, bọn họ tổ chức tấn công và phòng ngự rất ăn ý, liên tiếp tiêu diệt kẻ địch là tu sĩ đến từ Kiếm Quang Vương Triều hay viện quân của Hợp Ma Tông, thế trận đang nghiêng về Vệ Quốc Liên Minh.
Trong đó, nổi bật nhất là một đám thiếu niên thiếu nữ, bọn họ giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trận địa của Kiếm Quang Vương Triều, liên tiếp tiêu diệt nhiều tu sĩ cản đường.
“Nhân! Lễ! Nghĩa! Trí! Tín!”
"Các ngươi có gì?"
Cổ Thanh Thu trầm giọng quát lớn về phía kẻ địch, cậu ta thể hiện một bộ mặt khác của người đọc sách, lạnh lùng vô tình giữa chiến trường, mỗi một tiếng chất vấn đều đánh thẳng vào tâm linh của kẻ địch, làm kẻ địch đánh mất ý chí mặc người khác chém giết.
Tuyển Cổ Thái Nhạc Thánh Thể dù chưa thức tỉnh nhưng nó vẫn thể hiện ra uy năng hơn người!
Kẻ địch bị Cổ Thanh Thu hỏi bản tâm, nếu như bản tâm bất ổn, không thể chống lại sức mạnh của Cổ Thanh Thu! Và tất nhiên, đối với một đám tay sai cho kẻ thống trị tàn bạo, bọn họ không hề có nhân, lễ, nghĩa, trí, tín! Bản tâm sụp đổ, các thành viên của Huyết Nhật Thánh Đoàn liền nhanh chóng cho bọn chúng đền tội.
Khác xa với Cổ Thanh Thu, Khương Thiên Hài thì không lòe loẹt, cậu ta cầm một thanh kiếm tốt chiến đấu với kẻ địch, mỗi một đường kiếm đều tấn công vào chỗ hiểm khiến kẻ địch chật vật chống đỡ, trong một khoảnh khắc sơ hở, Khương Thiên Hải liền thu hoạch mạng sống của kẻ địch bằng một luồng linh lực vô hình vô chất xuyên thủng đầu lâu, tận diệt linh hồn.
Luồng linh lực vô hình đó là khả năng của Vô Ảnh Thánh Thể, tuy chưa thức tỉnh nhưng Khương Thiên Hải có thể biến một phần nhỏ linh lực thành vô hình vô chất, rất khó phát hiện, giống như một loại ám khí.
Huyết Đồ - Trần A Ngưu cầm một cây đao trảm đầu tung hoành trên chiến trường, một đao chém xuống đều muốn đoạt lấy mạng sống của kẻ địch, một vài tu sĩ Kết Đan kỳ hãi hùng không dám đến gần Trần A Ngưu, thế là đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại gặp tai ương ngập đầu, lâu lâu, một vài bộ thi thể không đầu rơi xuống từ bầu trời.
Nguyễn Nhân Hiếu thì không muốn giết chóc, cậu ta cầm một cái thuẫn cùng với một thanh kiếm hỗ trợ đồng đội ngăn cản kẻ địch, thậm chí còn lấy thân mình chặn đứng một vài đòn tấn công hiểm ác để cứu người, cậu ta vẫn không thể vượt qua được bản thân, giữ vững tâm trí làm đúng theo lời dặn dò vàng ngọc của cha mẹ đã khuất, cậu không muốn giết người!
Năm người Phó Đoàn Trưởng của Huyết Nhật Thánh Đoàn sở hữu Ngũ Hành Thuần Linh Thể thì đồng hành với nhau, bọn họ tạo thành một trận pháp phối hợp kim mộc thủy hòa thổ, ngũ hành luân chuyển, vừa tấn công vừa phòng thủ lại vừa có khả năng hồi phục thương thế, dù cho mấy tu sĩ Kết Đan hậu kỳ vây công vẫn không làm gì được năm người bọn họ.
Hơn hết, mỗi một người của Huyết Nhật Thánh Đoàn đều được trang bị tận răng, chiến giáp, đan dược, phù chú, các loại vũ khí, giúp bọn họ quét ngang chiến trường, cắt thẳng vào quân địch, mở đường cho tu sĩ Vệ Quốc Liên Minh phá hủy trận hình của Kiếm Quang Vương Triều và Hợp Ma Tông.
“Giết!”
“Giết!”
Tiếng kêu la vang trời đất, trận chiến thảm khốc kéo dài mấy chục phút đồng hồ, hai bên đều giết đến đỏ mắt!
Đường Ngọc Lan Anh biểu hiện ra uy lực đáng sợ của Bạch Giao Kích, cô chiến đấu với một tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Hợp Ma Tông, lão ta cũng là tu sĩ với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, lại sở hữu nhiều pháp bảo mạnh mẽ nên đánh không phân ra thắng bại, huống chi, Lan Anh còn đề phòng tu sĩ Hợp Ma Tông đánh lén.
“Với tầm tuổi nhỏ lại đạt thành tựu khó lường, sao ngươi lại không chịu gia nhập Hợp Ma Tông? Nói không chừng ngươi sẽ là Tông Chủ đời tiếp theo!” Tu sĩ Nguyên Anh kỳ ma mị cám dỗ.
“Tông Chủ?” Đường Ngọc Lan Anh cười khinh thường, không muốn tiếp chuyện với lão ta nữa, có nói cũng vô ích, đối với những người giống vậy, trực tiếp dùng sức mạnh trấn áp có phải nhanh hơn không?
Huyền Ngọc Chiến Thể tỏa ra khí thế mạnh mẽ, một con Giao Long hiển hiện quanh người Đường Ngọc Lan Anh, lực chiến bỗng dưng tăng mạnh làm lão tu sĩ cảm thấy áp lực khó thở, vẻ mặt cũng ngưng trọng, tập trung vào chiến đấu.
Nói đúng ra, lão ta và Đường Ngọc Lan Anh đã đánh với nhau mấy chục trận nhưng chưa phân ra thắng bại, lần nào quân của Vệ Quốc Liên Minh cũng công phá thành trì khiến cho lão ta không thể không rút lui về phía sau, chờ đợi viện binh.
Bỗng nhiên, Đường Ngọc Lan Anh nhận ra điều gì, cô nhíu mày nhìn về phía trên xa: “Không ổn, có mai phục, mau rút lui!!”
“Đừng hòng cứu người!” Tu sĩ Nguyên Anh liền ra tay mạnh mẽ hơn nữa ngăn cản Đường Ngọc Lan Anh đi cứu viện, các Tướng Quân hay tu sĩ của Vệ Quốc Liên Minh cũng bị ngăn cản, không thể thoát thân.
“Chu Hoài Nam!” Đường Ngọc Lan Anh nói với nét mặt băng lãnh, thanh chiến kích trên tay rung động, Bạch Ngọc Giao Long mở miệng cắn tới làm tu sĩ tên Chu Hoài Nam vội vàng lùi ra tránh né.
Ở nơi đó, nhóm Thiên Hải, Thanh Thu đang truy đuổi một tu sĩ linh hoạt, hắn là Bạch Thú, tu sĩ từng xuất hiện trong lần nhóm Thiên Hải thám thính quân tình của kẻ địch, lần kia bọn họ bị gài bẫy, cuối cùng Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam xuất hiện, hai người dùng mạng sống cứu lấy nhóm Thiên Hải.
“Khặc khặc, các ngươi vẫn không thay đổi, vẫn vô tri ngu xuẩn như trước!” Bạch Thú cười lạnh lùng trong khi kéo dài khoảng cách xa khỏi Thiên Hải và Thanh Thu.
“Bạch Thú, lần này chính tay ta sẽ tiêu diệt ngươi, tế điện cho linh hồn hai tiền bối!” Thanh Thu trầm giọng nói ra.
“Tiêu diệt ta? Các ngươi không nhận ra sao? Các ngươi đã bị mai phục!” Bạch Thú cười lớn.
Bạch Thú vừa dứt tiếng, bốn luồng linh áp liền bao phủ nhóm Thiên Hải, bốn tu sĩ lớn tuổi hiện ra giữa trời cao, bọn họ bao quanh nhóm Thiên Hải, không để nhóm Thiên Hải chạy thoát.
“Lại là các ngươi?” Thiên Hải bình tĩnh nói.
Bốn người đó là Trưởng Lão Nội Môn của Hợp Ma Tông, cảnh giới thấp nhất là Nguyên Anh trung kỳ, bốn thanh kiếm sắc bén bay xung quanh bọn họ như thể bọn chúng đang reo hò khi chuẩn bị uống máu. Bốn người này là bốn kẻ đã khiến Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam dùng Thần Thông Rực Sáng của Giáo Đình!
Nếu Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam không quyết đoán thì nhóm Thiên Hải đã gặp bất trắc rồi.
Cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt!
Bạch Thú cười lạnh nói: “Lần này, ai sẽ hi sinh để cứu các ngươi?”
“Bọn nhóc vô lễ, còn không mau quỳ xuống nhận tội để chết được thống khoái?” Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ vừa nói vừa vuốt bộ râu trắng, gương mặt dữ tợn nhiều vết sẹo.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh cùng nhau tỏa linh áp bao phủ nhóm Thiên Hải, không gian xung quanh trở nên đình trệ như bùn lầy, tuy nhiên, nhóm Thiên Hải không hề tỏ ra sợ hãi hay ngoài ý muốn, vẻ mặt của bọn họ vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Sao nào? Các ngươi mất ý chí chiến đấu nhanh thế sao?” Bạch Thú tưởng nhầm nên cười lớn, tiếng cười the thé cay độc.
“Hừ! Dù cho đầu hàng đi chăng nữa thì các ngươi vẫn sẽ chết rất thảm!”
Bốn tu sĩ Nguyên Anh với vẻ mặt không biểu tình, ở trong mắt của họ, nhóm Thiên Hải thể hiện ra tài năng kinh người, lại còn có tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân bảo vệ, chắc chắn lai lịch kinh người, thế nên cao tầng Hợp Ma Tông quyết định bắt giữ một trong số các thiếu niên này về tra hỏi, tìm ra kẻ đứng sau ủng hộ Vệ Quốc Liên Minh, mặc dù bọn họ cũng có thể đoán ra thế lực đó là ai.
Thiên Hải đưa đôi mắt nhìn vào bốn tu sĩ thật sâu, gương mặt của bọn họ đã bị Thiên Hải nhớ kỹ, không thể nào quên được, đây là mối thù không đội trời chung!
Thiên Hải nghiêm túc nói vào hư không: “Tiền bối, người mà tiền bối đang tìm chính là bốn kẻ này! Chính bọn chúng sát hại Anh Bắc và Anh Nam tiền bối!”
Đám Bạch Thú, tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhìn thấy Thiên Hải đột nhiên hành động kỳ hoặc, họ liền dự cảm không may, bọn họ liền nâng cao cảnh giác, tìm tòi xung quanh xem có kẻ nào khác nữa không.
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai của bọn họ: “Tìm được các ngươi rồi!”
Một bóng người màu đen xuất hiện giữa không trung, người đó đứng bên cạnh nhóm Thiên Hải, giọng nói bình thản nhưng lại ẩn chứa sát khí nồng đậm gay mũi, nhất là cây dao găm kia phát ra ánh sáng làm lòng người lạnh lẽo.
“Ta là Trần Anh Trung, kẻ giết các ngươi!”
Trần Anh Trung chậm rãi nói ra, sau đó hắn liền biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã đứng cạnh một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, cây dao găm đâm thẳng vào trái tim làm tên tu sĩ hét thảm, vẻ mặt đau đớn và tuyệt vọng.
Bạch Thú và ba tu sĩ Nguyên Anh còn lại liền hét lớn, nét mặt kinh hoàng: “Hóa Thần Đại Tôn!”
Bọn họ không ngờ rằng, một tu sĩ như Hóa Thần Đại Tôn lại đứng ra bảo vệ đám nhóc, bọn họ không kịp trở nên, kẻ đi săn lại biến thành kẻ bị săn, Trần Anh Trung lạnh nhạt di chuyển, gao găm lóe sáng tước đoạt sinh mạng, rất nhanh, thi thể tu sĩ rơi xuống đập vào tường thành làm trận chiến đang gay cấn lâm vào trạng thái yên tĩnh đến quỷ dị.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh vẫn lạc!
Uy áp của của tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ phát ra từ Trần Anh Trung quá mạnh mẽ, toàn bộ kẻ địch đều không hề dám động đậy!
Ngay cả Chu Hoài Nam cũng cảm thấy hoảng hốt trong giây lát, thế là hắn bị Lan Anh đánh trúng, cả người đập mạnh vào mặt đất, bị thương rất nặng.
“Hóa Thần… Tại sao một Đại Tôn lại đứng về phía Vệ Quốc Liên Minh? Lại còn là một Đại Tôn mà Hợp Ma Tông chưa từng biết đến…!” Chu Hoài Nam thở dốc, giọng nói không cam lòng.
Trong lúc mọi người yên lặng, ngừng chiến đấu, bọn họ chợt nhìn thấy tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn lại khom người vào khoảng không, giọng nói kính trọng: “Tham kiến Giáo Hoàng!”
Tiếng nói rơi xuống chưa lâu, một người bước ra từ trong hư không, hay nói đúng hơn là tốc độ của người đó quá nhanh sinh ra ảo giác, người đó là Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!
“Trận chiến này cũng nên kết thúc! Bỏ vũ khí đầu hàng, tội chết có thể miễn!” Thanh Vũ hời hợt nói ra, giọng nói nhỏ nhẹ lại vang rõ vào tai của mọi người, vào tai của từng phàm nhân đang ẩn nấp trong Vương Thành, đôi cánh hoàng kim mở rộng, hào quang ngàn dặm, năm vầng Mặt Trời liên kết thành Pháp Thần Thánh Môn vận chuyển chậm rãi, dị tượng kinh nhân.
Keng! Keng!
Quân phòng ngự đánh mất ý chí chiến đấu, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng bị giết chết một cách dễ dàng, bọn họ làm sao chống lại Vệ Quốc Liên Minh, huống hồ, ngay cả Hóa Thần Đại Tôn cũng phải cúi đầu trước người thanh thiên tỏa ra vầng hào quang ánh sáng kỳ diệu kia, giống như Thần Linh lâm thế!
“Giáo Hoàng… Thì ra suy đoán của Tông Chủ không sai, thế lực đứng sau chính là Quang Minh Giáo Đình!” Chu Hoài Nam ho khan ra máu, vẻ mặt hiểu ra.
“Rất tốt!” Thanh Vũ mỉm cười nhìn quân lính thủ thành, một nụ cười hiền hòa nhưng khiến đám quân lính rùng mình, dù bọn họ đầu hàng, tuy nhiên, bọn họ vẫn phải bị trừng phạt, phục vụ cho người dân từng bị họ đàn áp.
“Còn người của Hợp Ma Tông, có thể lưu một người sống để báo tin!” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
Trần Anh Trung lập tức ra tay, cây dao găm lóe lên liền biến mất, nó chớp nhoáng xuyên thủng từng tu sĩ Hợp Ma Tông, bọn họ hoảng sợ nên chạy trốn, đáng tiếc, tốc độ sao bằng tu sĩ Ngũ Dương kỳ? Một dao găm mất mạng, nếu như không chết cũng bị độc tố bám vào cây dao giết chết mà thôi.
Nhân cơ hội này, Cổ Thanh Thu cũng tiến đến lấy mạng Bạch Thú, Bạch Thú quá yếu ớt, không thể chống nổi một phút đồng hồ.
Giáo Đình cũng có sát thủ nên các bộ phận liên quan đã chế tạo độc tố dành riêng cho sát thủ, bảo đảm thành công tiêu diệt mục tiêu!
Sau khi tiêu diệt hết tu sĩ Hợp Ma Tông, Trần Anh Trung bắt lấy Chu Hoài Nam rồi phế bỏ tu vi, Chu Hoài Nam biến thành một ông già râu tóc bạc trắng, vẻ mặt xám xịt, trọng thương chưa khỏi.
“Ngươi có thể đi!” Thanh Vũ cười nói.
“Trở về nói cho Hợp Ma Tông, Vệ Quốc Liên Minh là đồng minh của Quang Minh Giáo Đình, nếu muốn diệt Vệ Quốc, trước diệt Giáo Đình!”
Chu Hoài Nam không đáp lại, hắn bước đi từng bước một, hắn biết, hắn còn sống vì để truyền lại tin tức của Giáo Hoàng dành cho Hợp Ma Tông, chính thức khai màn trận chiến giữa hai thế lực.
“Giáo Hoàng!” Đường Ngọc Lan Anh thở dài một hơi, áp lực bao phủ cô biến mất nên cả người nhẹ nhõm, cô tiến đến chào hỏi Thanh Vũ.
“Làm rất tốt, Vệ Quốc Liên Minh không thẹn với tên gọi!” Thanh Vũ cười khen ngợi.
“Cũng là nhờ có sự trợ giúp của nhóm Thiên Hải và Giáo Đình và lòng dũng cảm của các chiến sĩ không tiếc thân mình vì quốc vì dân, Lan Anh không dám nhận công!” Đường Ngọc Lan Anh nhẹ giọng nói ra.
“Có công chính là có công, đừng khiêm tốn!” Thanh Vũ mỉm cười.
“Sau này Vệ Quốc Liên Minh cứ tiếp tục phát triển, còn áp lực của Hợp Ma Tông cứ để Giáo Đình gánh lấy, nhớ kỹ, mục tiêu đầu tiên của Vệ Quốc Liên Minh là hủy diệt Hợp Ma Tông!”
Đường Ngọc Lan Anh nghiêm giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng!”
“Nên kết thúc việc ở đây thôi.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra.
Đường Ngọc Lan Anh đi xuống dưới chỉ huy Vệ Quốc Liên Minh tiếp quản Vương Thành. Thanh Vũ không nói gì, hắn tựa người vào ghế dựa ngồi chờ đợi, mùi thơm của trà ngon lan tỏa.
Nhóm Thiên Hải, Thanh Vũ không quên nhiệm vụ, bọn họ chỉ chào hỏi Thanh Vũ một câu rồi bận rộn, quân thủ thành đầu hàng, vẫn còn quân đang đóng giữ Vương Cung, bọn họ phải tấn công tiêu diệt Quốc Vương tay sai của Hợp Ma Tông và hoàn thành một tâm nguyện của người dân, đó là cứu ra Đại Vương Tử.
Một đường tiến vào Vương Cung trải đầy xác chết của các tử sĩ và bậc trung thần, bọn họ liều mạng bảo vệ Quốc Vương, không tiếc hi sinh bản thân mình.
Cuối cùng, nhóm Thiên Hải tìm thấy Đại Vương Tử của Vương Phi phong hoa tuyệt đại trong lời đồn.
Đại Vương Tử ở trong ngục giam tăm tối nhất, hai tay hai chân bị khóa bởi sợi xích thô to, đôi mắt trống rỗng, nhưng gương mặt lại trắng noãn, loáng thoáng có thể thấy đây là một người anh tuấn, đẹp trai, khí chất không tầm thường.
Đặc biệt hơn là nhóm Thiên Hải cảm nhận ra được một nguồn năng lượng đang ẩn trong cơ thể của Đại Vương Tử, năng lượng lớn lao giống như núi lửa chuẩn bị bùng nổ, phát ra tiếng rít vào thấu tận trời xanh.
“Các ngươi là đến từ Vệ Quốc Liên Minh sao?” Đại Vương Tử khàn khàn nói, hình như Đại Vương Tử đã không nói chuyện từ rất lâu rồi.
Thiên Hải gật đầu đáp lại: “Đúng vậy, chúng tôi đến từ Vệ Quốc Liên Minh!”
“Thì ra là vậy, Hợp Ma Tông và Kiếm Quang Vương Triều đã thất thủ, rốt cuộc bọn chúng cũng đền tội!” Đại Vương Tử cười nói một mình.
Từ một đứa trẻ sáu tuổi tận mắt nhìn thấy thảm kịch của gia tộc cho đến một người bị nhốt trong ngục giam mấy chục năm trời, đôi mắt lại còn bị đào đi, bị xem như một vật trung gian chứa năng lượng cho tu sĩ Hợp Ma Tông, có thể nói, cuộc đời của Đại Vương Tử quá thê thảm.
Đại Vương Tử ngẩng đầu nhìn nhóm Thiên Hải, dù Đại Vương Tử không thể nhìn thấy nhưng vẫn khiến nhóm Thiên Hải cảm thấy bản thân như bị một hung thú để mắt đến.
“Ta có thể nhờ các ngươi một việc không?”
“Để ta giết sạch kẻ thù! Ta muốn đôi tay này, dính lấy máu của bọn chúng!”
Ầm! Ầm! Ầm!!
Âm thanh như lôi đình nổ vang phát ra từ cơ thể Đại Vương Tử trong khi Đại Vương Tử đứng thẳng người, xiềng xích đang trói chặt cậu bỗng nhiên đứt gãy, Đại Vương Tử thoát khỏi trói buộc!
Nhóm Thiên Hài kinh ngạc, bọn họ không khỏi lùi về phía sau mấy bước, cảm giác tỏa ra từ Đại Vương Tử quá nguy hiểm, giống như họ đang đối mặt với miệng rộng của thú dữ chảy đầy nước bọt tanh tưởi hòa lẫn cùng mùi máu.
“Ta chờ đợi ngày này rất lâu rồi!” Đại Vương Tử chầm chậm nói ra, khí thế của tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ hiển lộ không bỏ sót, cuồng phong gào thét, cả ngục giam run rẩy kịch liệt.
Cổ Thanh Thu giật mình lẩm bẩm: “Đây là một loại thể chất đặc biệt, giống như Nham Ngục Đạo Thể, tích lũy năng lượng biến thành nham tương rồi khóa chúng trong cơ thể, khi chiến đấu, toàn bộ năng lượng hủy diệt kia sẽ bạo phát ra, sức mạnh cực kỳ bá đạo cường hoành, nhưng đổi lại, khi hết thời gian bạo phát thì rơi vào suy yếu, không bằng người bình thường!”
“Oán hận của người này quá sâu nặng, sợ rằng, oán hận có hóa giải đi chăng nữa thì cũng biến thành một ma đầu làm hại thế gian!”
“Cần phải trấn áp!”
Trong lúc Cổ Thanh Thu đang suy nghĩ thì Đại Vương Tử đã phá vỡ ngục giam, tiến thẳng vào Vương Cung, tìm đến kẻ thù giết hại gia tộc, giết hại cha mẹ, mỗi một bước chân đạp vào mặt đất đều tạo ra tiếng động nổ vang trời trộn lẫn vào âm thanh kim loại của xiềng xích, khí huyết sôi trào biến thành khí thể nồng nặc bao phủ Đại Vương Tử, như thể một hung thú khát máu đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống con mồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.