Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 747: Trạm Huyền Tinh Thú, Tà Đồ Chặn đường




Phân bộ của Công Hội Mạo Hiểm Giả ở Đại Hạng Vương Triều.
Đây là một phân bộ nhỏ của Công Hội Mạo Hiểm Giả, nó được dùng để làm nơi trả nhiệm vụ và trao phần thưởng của các Mạo Hiểm Giả, ngoài ra, nó còn có thể cung cấp những nhu yếu phẩm cần thiết hay nhiều pháp cụ, phù chú, đan dược để giúp đỡ Mạo Hiểm Giả trong quá trình làm nhiệm vụ hay du ngoạn thế giới.
Bên trong một căn phòng họp rộng lớn, không có những món trang trí đắt tiền, chỉ là một căn phòng trống trải với một cái bàn dài ở giữa, hai bên là hai hàng ghế gỗ tinh mỹ.
Lúc này, có rất nhiều người đang ngồi ở trong căn phòng đó, bọn họ là Mạo Hiểm Giả đồng ý tham gia vào nhiệm vụ lớn, tiêu diệt vây cánh của Đà La Môn, tổ chức Vạn Lý Tất Sát Nhân.
Hôm nay, họ đến đây là vì tham dự vào buổi họp chiến dịch và bàn bạc kế hoạch do Nguyễn Vu Hội Trưởng làm người chủ trì.
Có thể ngồi trong căn phòng họp, nghĩa là thực lực của họ đã đủ điều kiện, nằm trong hàng ngũ dẫn đầu của Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Các Mạo Hiểm Giả mang trong mình sức mạnh Tứ Dương kỳ trở lên!
Nhìn qua tổng thể, có khoảng hơn ba mươi người đang ở đây, điều đó cho thấy sức mạnh tổng thể của Công Hội Mạo Hiểm giả rất to lớn.
Đó là còn chưa kể đến thành viên làm việc chính thức cho Công Hội Mạo Hiểm Giả, Quân Đoàn Diệt Tà, người đại diện, Nguyễn Vu.
“Theo như tin tức mà ta lấy được từ bọn ma tu vừa bị bắt bởi Trần Liễu Thánh Sứ, cùng với tin tức do Quang Minh Giáo Đình cung cấp, công hội đã tiến hành định vị và vẽ ra bản đồ vị trí của kẻ địch, trên đây chính là nơi đóng quân của bọn chúng.” Nguyễn Vu Hội Trưởng dùng giọng nói trầm lên tiếng, dẫn dắt cuộc họp chiến lược, ông còn dùng linh lực để mở một cái bản đồ lớn ra ở sau lưng cho mọi người dễ dàng quan sát.
Lúc nhận được thông tin từ Ảnh Bộ, Nguyễn Vu lập tức đối chứng với lời khai của tên ma đầu bị bắt, từ đó lược bỏ những lời khai giả và xác nhận vị trí chính xác của Vạn Lý Tất Sát Nhân.
Nguyễn Vu cảm thấy bất ngờ vì Giáo Đình lại có nguồn tin còn nhiều hơn những gì tên ma đầu biết được, ông không biết rằng thông tin kia được một người tên là Trương Hằng thu thập trong những khu chợ đen, chỉ cần có tiền, có quan hệ và có tin tức thì có thể giao dịch ở nơi đó.
Tổ chức Vạn Lý Tất Sát Nhân không phải là một tổ chức được huấn luyện chuẩn mực, vì vậy nhiều tên trong tổ chức sẵn sàng bán đi thông tin mật ở chợ đen để đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện.
Trương Hằng, người được Thanh Vũ tin tưởng, có hai tử sĩ Đà La Môn là Trần Anh Đông, Trần Anh Tây bảo vệ nên việc tìm kiếm tin tức về tổ chức kia là một chuyện đơn giản, không đáng kể.
“Không ngờ bọn chúng lại có nhiều hang ổ đến vậy.” Một Mạo Hiểm Giả nói với vẻ mặt bất ngờ.
Bên trên bản đồ là mười chấm đỏ, trong đó có một chấm đỏ lớn nhất để biểu thị đó là hang ổ tập trung nhiều ma đầu nhất của Vạn Lý Tất Sát Nhân, lực lượng phòng thủ mạnh, rất khó để có thể đánh hạ.
“Chúng ta phải làm thế nào đây?” Một Mạo Hiểm Giả khác lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
Dù bọn họ là tu sĩ Tứ Dương kỳ, thế nhưng sức mạnh của Vạn Lý Tất Sát Nhân cũng không phải là trò đùa, bọn họ có thể bị mất mạng sống bất cứ lúc nào, phải biết rằng họ đang định tấn công vào bọn ma đầu, những tên khát máu đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử, bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì để có thể tiếp tục sống sót.
Đương nhiên, các Mạo Hiểm Giả ở đây cũng có kinh nghiệm sinh tử nhiều lần, họ từng trải qua đủ thứ sự kinh khủng trong Huyễn Linh Chiến Trường, cảm nhận ranh giới của sự sống và cái chết, cảm nhận được cảm xúc vô lực, tuyệt vọng khi bị mấy trăm ngàn hung thú Tứ Dương kỳ, Ngũ Dương kỳ quây quanh.
Nếu không, làm sao họ dám tham gia vào nhiệm vụ lớn này chứ?
“Theo như con số thống kệ, Vạn Lý Tất Sát Nhân có đến một ngàn tu sĩ, trong đó chắc chắn có hơn mười tu sĩ Tứ Dương kỳ, còn có nhiều lực lượng bị ẩn dấu nữa, chúng ta phải hết sức cẩn thận.” Một Mạo Hiểm Giả nữa lên tiếng nhắc nhở.
Cho dù biết nguy hiểm đang chờ đợi ở phía trước, bọn họ vẫn không có suy nghĩ bỏ cuộc, bỏ mặc những hoạt động tàn ác của Vạn Lý Tất Sát Nhân, với lại, phần thưởng của nhiệm vụ này rất lớn, bao gồm phần thưởng từ phần chức năng Nhiệm Vụ do Giáo Đình ban bố và phần thưởng riêng của Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Mọi người lầm tưởng chức năng Nhiệm Vụ do Hệ Thống tự tuyên bố rằng đó là nhiệm vụ do Giáo Đình ban ra. Thanh Vũ rất vui lòng nhìn thấy điều đó và không muốn lên tiếng giải thích làm gì, sự hiểu lầm này làm danh vọng của Giáo Đình tăng cao trong lòng người dân và cả những Tín Đồ, Tín Sứ.
“Kế hoạch của ông là gì, Hội Trưởng?” Một Mạo Hiểm Giả cất tiếng hỏi Nguyễn Vu, thế là sự chú ý đổ dồn vào Nguyễn Vu, ai nấy đều yên lặng chờ đợi ông ấy trả lời.
Nguyễn Vu nhìn thoáng qua khuôn mặt của từng Mạo Hiểm Giả, ông biết bọn họ không phải ngày một ngày hai, họ có thể ngồi ở đây không chỉ vì may mắn, họ còn nỗ lực hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ khó khăn, họ là những thành viên chủ chốt của Công Hội Mạo Hiểm Giả.
Nguyễn Vu rất coi trọng các Mạo Hiểm Giả, đặc biệt là những người nổi bật như thế, ngoài ra, Nguyễn Vũ còn nhận được một nhiệm vụ phát triển công hội từ chính Giáo Hoàng, Trần Thanh Vũ, đó là hỗ trợ Mạo Hiểm Giả một cách tốt nhất để họ thăng bậc trong công hội.
Nhiệm vụ này yêu cầu Công Hội Mạo Hiểm Giả phải có một trăm ngàn thành viên, trong đó một ngàn người đạt đến cấp bậc Bạc Đoàn, đó là một bậc cao hơn Đồng Đoàn.
Hiện giờ số thành viên của công hội khoảng chừng hơn bảy mươi ngàn người, nhưng phần lớn chỉ đăng ký cho có hay làm các nhiệm vụ dễ dàng do những người dân tìm đến công hội để yêu cầu, một số ít thì rời khỏi vùng đất tín ngưỡng, tiến đến các nơi nguy hiểm, xa xôi hơn để thực hiện nhiệm vụ khó khăn như thu thập các mẫu dược liệu, khoáng thạch, bảo vật, vẽ bản đồ nơi hoang dã, tìm kiếm mỏ khoáng thạch bỏ hoang…
Nếu như chiến dịch lần này thành công, chắc chắn có hơn năm trăm thành viên đạt đến cấp bậc Bạc Đoàn, Nguyễn Vu vui lòng nhìn thấy cảnh đó.
“Ta cùng với Phó Hội Trưởng Nguyễn An, Nguyễn Nhạc và những Phân Bộ Trưởng khác đã họp với nhau và cùng đề ra một kế hoạch tác chiến.” Nguyễn Vu bình tĩnh nói ra.
“Chúng ta sẽ chia thành mười đường, trực tiếp tấn công vào hang ổ của bọn chúng!” Nguyễn Vu đề cao giọng nói ra.
Mọi người nghe xong kế hoạch của Nguyễn Vu, ai nấy đều cảm thấy bàng hoàng bởi vì đây là kế hoạch đơn giản nhất, nhưng nó cũng không ổn định nhất.
Nguyễn Vu thấy rõ gương mặt của người trong căn phòng, ông ta cũng thừa sức đoán ra được, vì thế, ông ta tiếp tục nói ra làm mọi người an tâm:
“Hiển nhiên rằng chúng ta không đơn độc!”
“Chúng ta sẽ được hỗ trợ bởi mười vị Thánh Sứ đến từ Giáo Đình!”
Vù! Vù!
Nguyễn Vũ vừa mới dứt lời, một loạt tiếng xé gió vang lên bên tai của mọi người, mười người bỗng nhiên xuất hiện một cách đột ngột, họ đứng sau lưng Nguyễn Vu với thần thái trang nghiêm, ai nấy đề tỏa ra dao động linh không thua kém gì Tứ Dương đỉnh phong.
“Chúng tôi nhận được mệnh lệnh từ Hàn Thảo Thánh Sứ, đến đây để giúp đỡ các vị tiêu diệt ác đồ!” Một người trong số đó nhàn nhạt nói ra.
“Vậy thì tốt quá!” Các Mạo Hiểm Giả nở nụ cười vui vẻ, thực lực của mười Thánh Sứ nằm trong những người mạnh nhất Quang Minh Giáo Đình, đó là một nguồn viện trợ to lớn từ Giáo Đình cho thấy thái độ coi trọng của Giáo Đình đối với chiến dịch này.
“Có sự giúp đỡ từ mười vị Thánh Sứ, chúng ta không cần phải e ngại bọn ác đồ kia nữa.”
“Đúng vậy, chúng ta chắc chắn chiến thắng!”
“Một lần tiêu diệt toàn bộ ác đồ!”
Các Mạo Hiểm Giả hăng hái nói lớn để thể hiện quyết tâm của bản thân.
“Chưa hết!” Nguyễn Vũ bỗng nhiên cắt ngang bầu không khí vui vẻ, ông ta giống như đang đổ thêm dầu vào lửa bằng những lời nói tiếp theo.
“Đan Dược Đường tài trợ một ngàn đan dược chữa thương, hai ngàn đan dược hồi phục linh lực.”
“Phù Đường tài trợ hai trăm tấm phù chú cấp ba, hai mươi phù chú cấp bốn.”
“Trận Pháp Đường tài trợ mười Khốn Linh Trận cấp bốn cực phẩm có thể vây khốn tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong!”
“Tuần Thú Đường gửi cho chúng ta một trăm đầu Sói Xám cảnh giới Tam Dương kỳ, mười con mạnh ngang với tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ!”
Từng lời một phát ra từ Nguyễn Vu như cây chùy đánh lên lồng ngực của mọi người, ai nấy đều mở to mắt ra nhìn vào Nguyễn Vu, tin tức này đúng là lớn đến oanh động.
“Khoa Học Viện và Luyện Khí Đường cùng nhau cho công hội mượn một trăm khẩu súng tấn tiến nhất có thể bắn vỡ phòng ngự của tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, mười khẩu súng ngắm tầm xa có thể giết chế tu sĩ Tứ Dương hậu kỳ, đỉnh phong!”
Lần này, người trong căn phòng đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, những thứ khác thì bọn họ còn hiểu rõ, nhưng đến Khoa Học Viện và các khẩu súng thì họ hoàn toàn không biết gì.
Tuy họ từng nhìn Quân Đoàn Gaia từ xa trong Huyễn Linh Chiến Trường nhưng quân đoàn không sử dụng súng trong những cuộc chiến với quái vật, với lại, dù có dùng súng thì sao? Người ở đây cũng chỉ cho rằng các khẩu súng đó là ám khí, pháp bảo kỳ lạ gì đó mà thôi.
“Đây chính là những thành phẩm do Khoa Học Viện cùng với Luyện Khì Đường cùng nhau phát triển và chế tạo!” Nguyễn Vu cười khẽ một tiếng trong khi lấy hàng chục thùng gỗ lớn dùng để chứa súng ra từ trong Nhẫn Chứa Đồ.
Và tiếp theo, ông ta muốn thể hiện sức công phá, sự đáng sợ của những sản phẩm khoa học kỹ thuật kết hợp với nền văn minh tu luyện cho những người ở đây chứng kiến, Nguyễn Vũ tin tưởng rằng sau khi quan sát xong, ai nấy đều sẽ sửng sốt đến ngây ngẩn cho coi.
Có một điều mà Nguyễn Vu Hội Trưởng không biết, đó là mười Thánh Sứ tiếp viện còn có một nhiệm vụ khác trong người, họ đến đây là để ghi hình, thu thập dữ liệu về các khẩu súng này cho Khoa Học Viện và Luyện Khí Đường, để hai bộ phận tìm ra điểm yếu của các khẩu súng và tiến hành cải tiến nó sao cho tốt hơn trước.
Bởi vì đây là lần đầu tiên, tu sĩ của thế giới này bị tấn công bởi sản phẩm khoa học kỹ thuật mới toanh!

“Giáo Hoàng, Trần Anh Bắc và Trần Anh Nam đã hi sinh trong khi bảo vệ Huyết Nhật Thánh Đoàn.” Một người mặc đồ đen toàn thân cúi người báo cáo với Thanh Vũ.
Hắn là Trần Anh Trung, một trong năm tử sĩ nhận lệnh trực tiếp từ Thanh Vũ, không như bốn người khác, Trần Anh Trung theo sau Thanh Vũ này có thời gian rảnh nhiều hơn, hắn sử dụng số thời gian đó cho việc tu luyện, với lại, hắn còn nhận được một phần thưởng lớn lao từ Thanh Vũ.
Ngũ Dương Thánh Quả!
Đúng vậy, sau khi hấp thụ Thánh Quả, Trần Anh Trung trở thành tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ.
Còn Ngũ Dương Thánh Quả? Kho của Giáo Đình không thiếu các loại Thánh Quả từ Tam Dương đến Ngũ Dương, phần lớn Tứ Dương Thánh Quả và Ngũ Dương Thánh Quả có được thông qua việc tiêu diệt các Venger Thức Tỉnh.
Thanh Vũ không quay đầu lại, giọng điềm tĩnh khiến Trần Anh Trung không cảm nhận được cảm xúc của Thanh Vũ là gì:
“Ta đã biết!”
“Viện quân của Hợp Ma Tông đang thống lĩnh mười ngàn quân chuẩn bị tấn công Vệ Quốc Liên Minh, mời Giáo Hoàng định đoạt!” Trần Anh Trung khom người thật sâu.
Vốn là năm người tử sĩ cùng đến từ Đà La Môn, nhưng giờ đây hai người kia đã không còn trên cõi đời, nội tâm của Trần Anh Trung cảm thấy tức giận, hắn muốn trả thù cho hai người kia.
“Đường Ngọc Lan Anh dùng mạnh nhưng không thể chống đỡ bốn tu sĩ từ Hợp Ma Tông, còn Yêu Nguyệt Tông vừa nhận thư từ ta nhưng không thấy trả lời, vì vậy, Trần Anh Trung, ngươi hãy tiến đến trợ giúp Vệ Quốc Liên Minh đi.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Và hãy tìm kiếm di vật của hai người kia, họ cũng nên trở về nhà.”
“Vâng thưa Giáo Hoàng!” Trần Anh Trung cúi đầu thật sâu rồi biến mất như một làn gió.
“Chúng ta lên đường thôi.” Thanh Vũ nhìn về phía trước, hắn đang nói chuyện với năm người Thánh Sứ.
Họ đang ngồi trên lưng của một loài hung thú có tên gọi là Trạm Huyền Tinh Thú, nó là giống loài giống như hươu, có một cặp sừng dài trên đầu, một cái đuôi uốn lượn mượt mà, làn da màu lam sẫm, đôi mắt phát sáng như thể hai ngôi sao trên bầu trời.
Mỗi một Trạm Huyền Tinh Thú đều mạnh ngang ngửa tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, nhưng với sức mạnh như vậy không thể giúp ích gì cho Thanh Vũ và năm Thánh Sứ kia, bọn chúng là hung thú đi đường, vẻ đẹp của nó tôn vinh lên thân phận Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình.
Trạm Huyền Tinh Thú là hung thú đến từ Thần Niệm Trần Ái Giới, người thuần phục nó là Không Huy, con trai của Không Yên, một người đang làm việc trong Tuần Thú Đường.
Nó là một thành tích to lớn nhất trong cuộc đời của Không Huy mặc dù Trạm Huyền Tinh Thú ngoài tốc độ nhanh ra thì sức chiến đấu không mạnh lắm.
Còn về phần Độc Giác Mã, tuy bọn chúng phát triển nhanh ở trong hoàn cảnh, điều kiện của Hành Tinh Gaia, tuy nhiên dáng vẻ khá thô kệch không thích hợp cho thân phận của Thanh Vũ và các Thánh Sứ như hiện giờ.
Nhưng tương lai thì không biết được bởi vì Nguyễn Thanh đang ấp ủ kế hoạch nâng cao huyết mạch của Độc Giác Mã thành Đạp Vân Thiên Mã trong tương lai không xa nhờ vào Huyết Mạch Thăng Cấp Đan.
Năm người Thánh Sứ này là Hư Minh, Băng Tu, Không Tinh, ba người sáng tạo ra Thần Thông liên kết rất mạnh nên họ thường hành động cùng nhau, hai người còn lại là Trần Liễu và Trần Minh Nguyệt.
Thanh Vũ không cưỡi Trạm Huyền Tinh Thú giống năm người, hắn quyết định tự mình đến Vạn Thú Uyên vì hai mục đích, một là hoàn thành nhiệm vụ đã lâu, một là hoàn thành nhiệm vụ vừa mới nhận được từ Hệ Thống.
Nhiệm vụ: Khám phá Vạn Thú Uyên!
Thông tin: Vạn Thú Uyên là một vùng đất kỳ lạ, có rất nhiều hung thú và các loài yêu tử vong ở bên trong đó, hãy tiến vào Vạn Thú Uyên và khám phá bí ẩn bên trong khe nứt, nhiệm vụ hoàn thành khi lấy được Vạn Thú Hỏa và Vạn Thú Phong cùng với thu thập Phong Hỏa Linh Tủy.
Phần thưởng: Một trăm triệu điểm tín ngưỡng, năm Tứ Dương Thánh Quả, năm Đá Thần Thông, mười Đá Ý Cảnh.
Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hỏa là bảo vật giúp tu sĩ đề cao sức chiến đấu lên một bậc nhỏ, còn Phong Hỏa Linh Tủy là bảo vật giúp tu sĩ Tam Dương đỉnh phong đặt chân lên cảnh giới Tam Dương viên mãn, cũng có giá trị nhất định.
Thanh Vũ coi trọng nhất là năm Đá Thần Thông và mười Đá Ý Cảnh từ phần thưởng nhiệm vụ, với lại hắn cũng đang cần rất nhiều điểm tín ngưỡng, không nhìn thấy Khoa Học Viện vẫn chưa nhận được Chiến Hạm Hoàng Đế số hai từ Thanh Vũ hay sao?
Thứ mà Thanh Vũ quan tâm trên hết là số người tham dự vào Vạn Thú Uyên, lần này, không giới hạn tu sĩ Tứ Dương kỳ trở xuống nữa bởi vì sự tác động từ sự kiện đánh nát Thiên Quy Đảo lần trước làm cho Vạn Thú Uyên thay đổi.
Bây giờ, tu sĩ Tứ Dương kỳ có thể đi vào trong đó, vì vậy, nơi Vạn Thú Uyên trở thành một địa điểm hấp dẫn nhất, số thế lực tham dự sẽ gia tăng, không còn giới hạn trong mười thế lực hai sao như quá khứ nữa.
“Xuất phát!” Thanh Vũ cao giọng ra lệnh, hắn đang đứng trên một hung thú triệu hồi, Lam Sương Thiên Điểu.
Vù!
Lam Sương Thiên Điểu liếc nhìn năm Trạm Huyền Linh Thú với ánh mắt kiêu ngạo, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh một cái, nó liền mang theo Thanh Vũ xông thẳng lên bầu trời cao, hướng thẳng về phía bắc, nơi đó là Bảo Trụ Vương Triều.
Người của Giáo Đình có thể dùng Thuật Triệu Hồi để gọi là hung thú của Huyễn Linh Chiến Trường hay hung thú mà họ muốn có trong khoảnh khắc triệu hồi, tuy nhiên, chúng chỉ tồn tại khi người triệu hồi cung cấp đủ linh lực cho chúng, nếu không chúng sẽ tan biến.
Còn nếu như muốn mua trứng hung thú Lam Sương Thiên Điểu, Quang Minh Giáo Đình bắt buộc phải tấn công chiếm đóng vào vùng đất của Lam Sương Thiên Điểu trong Huyễn Linh Chiến Trường và hi vọng phần thưởng chiến thắng là quyền mua trứng của chủng tộc mạnh mẽ hệ băng này.
Đáng tiếc, Quang Minh Giáo Đình không đủ khả năng để tấn công vào Sương Mù Đại Ngàn, nơi ở của Lam Sương Thiên Điểu, chỉ cần bước vào bên dưới chân núi thì Giáo Đình đã bị tấn công bởi các chủng loài hung thú khác.
Vốn dĩ Thanh Vũ chỉ muốn đi một mình vì những người trong Giáo Đình có ý định thám hiểm Vạn Thú Uyên đều đã lên đường đến vùng rừng của Hắc Viên tộc trong Minh Hàng Sâm Lâm trước, thế nhưng năm người Trần Liễu bỗng dưng tìm đến Thanh Vũ.
“Ngài là Giáo Hoàng, không thể đi một mình để thăm Bảo Trụ Vương Triều, như vậy là quá mất thân phận và khinh thường Bảo Trụ Hoàng Thất!” Trần Liễu dùng lời nói như thế để thuyết phục Thanh Vũ.
Thanh Vũ suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy Trần Liễu nói cực kỳ có lý, giờ phút này, Thanh Vũ là người đứng đầu Quang Minh Giáo Đình, hắn không thể làm việc tùy tiện giống như trước nữa, hắn phải giữ thân phận của mình và tôn trọng những thế lực trong vùng đất tín ngưỡng.
Chuyến đi đến Bảo Trụ Vương Thành không xa lắm, tuy nhiên, cả nhóm Thanh Vũ lại không thể đến nơi nhanh được bởi vì trước mặt cả nhóm có một người đang chặn đường.
“Ngươi là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình?” Một người đứng ở đó, vẻ mặt lạnh băng, giọng nói hờ hững, hắn tỏa ra tà khí nồng nặc làm người khác chán ghét.
“Tà Đồ?” Thanh Vũ nhíu mày nhìn vào người đó, hắn không trả lời, bởi vì Tà Đồ này có vẻ không mạnh cho lắm, khoảng chừng Tứ Dương sơ kỳ.
Lam Sương Thiên Điểu lạnh lùng quét mắt một cái, nét mặt chuyển thành khinh thường, nó dùng một móng vuốt chộp tới là có thể giết chết vài tên Tà Đồ yếu ớt như thế.
“Tà Đồ!” Trần Liễu trầm giọng nói ra.
“Ngươi thật gan dạ, chẳng lẽ ngươi không biết hậu quả khi dám đứng trước mặt người của Quang Minh Giáo Đình?”
“Chính là ngươi rồi, tên Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!” Tà Đồ nở nụ cười gằn khi nghe câu trả lời gián tiếp từ Trần Liễu, gương mặt thay đổi thành điên cuồng, thân thể hắn phình to như một quả bóng bay trong chốc lát.
“Hôm nay là ngày chết của ngươi!”
Ầm!!
Tiếng nói vừa rơi xuống, tên Tà Đồ liền nổ tung, tà khí cuồng bạo bắn ra bốn phương tám hướng, một vụ nổ có sức công phá mạnh mẽ làm cho mặt đất rung động liên hồi, cây cối xung quanh biến thành bột mịn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.