Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 689: Tòa thành hi vọng




Thanh Vũ không có thời gian chú ý đến lời nhắc nhở của Hệ Thống, hắn đang đứng trước hơn mười lăm ngàn con người đang dõi theo hắn ngay bên dưới, vẻ mặt người nào cũng toát ra một thần thái quyết tâm, tươi sáng và hi vọng rất nhiều.
“Ta là Trần Thanh Vũ, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ vừa nâng một tay rồi dõng dạc giới thiệu.
“Ta rất hân hạnh khi được mọi người giúp đỡ, chúng ta hãy cùng nhau giải cứu người dân của quốc gia Penohal khỏi tay Đại Thần Soái tàn ác!”
“Hoan hô Giáo Hoàng!” Dart giơ một tay lên cao rồi hò hét
“Hoan hô Quang Minh Giáo Đình!” Những người khác cũng nhanh chóng làm theo.
“Hoan hô Giáo Hoàng!” 
“Hoan hô Quang Minh Giáo Đình!”

Tiếng reo hò vang vọng từ căn cứ lan truyền ra cả một vùng đất to lớn, hù dọa bọn quái vật nhỏ yếu chạy thẳng vào hang để lẩn trốn, bọn quái vật mạnh mẽ cũng giật mình, không dám lại bước vào khu vực cạnh căn cứ đó nữa.
Thanh Vũ đang nắm giữ lòng tin của hơn mười lăm ngàn người, bọn họ đã coi Thanh Vũ là nhân vật lãnh đạo mới với sức mạnh áp đảo hoàn toàn Quân Chủ Alma.
Vì vậy, họ hi vọng Thanh Vũ có thể giữ lời hứa, đánh bại Đại Thần Soái và đám tay sai.
Sau một khoảng thời gian ngắn, tiếng hò hét mới biến mất, để lại một bầu không khí trang trọng.
Thanh Vũ nở một nụ cười khẽ trên môi, hắn đề cao giọng nói, vẻ mặt nghiêm trang:
“Nào, chúng ta hãy cùng chào đón sự tân sinh của Penohal!”
“Hãy bắt đầu bằng một nơi trú ẩn tuyệt vời!”
Thanh Vũ vừa dang tay ra vừa cất tiếng nói, âm thanh vang xuống từ bầu trời như thể thiên âm.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều mở to mắt lên nhìn xung quanh, vẻ mặt kinh ngạc đến ngây dại, bởi vì mặt đất mà họ đang đứng lên đang rung chuyển mạnh, bên cạnh căn cứ có những căn nhà gỗ, nhà đá, túp lều tạm bợ, một tòa thành tráng lệ to lớn đến nỗi tầm mắt không thể nào nhìn thấy hết.
Đó là một tòa thành mới tinh khôi!
Một tòa thành giống như ở thời trung cổ nhưng lại tỏa ra một khí thế nguy nga, sừng sững!
Tuyết rơi nhẹ xuống giữa vùng đất băng giá, một tòa thành đột nhiên xuất hiện ở khu đất trống bên cạnh căn cứ cũ nát của những người dân Penohal.
Nó thậm chí có thể chứa từ bốn mươi đến năm mươi ngàn người cùng sinh sống!
Điều này không khác gì một Thần Tích!
Nhưng nó thật sự đang diễn ra trước các đôi mắt tỉnh táo của mọi người, nó không phải là một ảo giác.
Mà người Giáo Hoàng vốn dĩ rất lạ lẫm kia đang đứng giữa không trung, đôi chân đạp lên không khí, một đôi cánh màu hoàng kim rực rỡ tỏa sáng chiếu rọi khắp đất trời, đôi tay dang rộng lên phía trước như thể có thể bắt lấy bất kỳ thứ gì.
Một tòa thành hùng vĩ, kéo dài mấy chục km ngay bên dưới Giáo Hoàng!
Đúng là một khung cảnh làm mọi người cảm thấy choáng ngợp, nội tâm càng kính trọng Thanh Vũ hơn nữa.
“Sau này, nó sẽ là Tòa Thành Hi Vọng, nơi ở mới của mọi người.” Thanh Vũ thong thả lên tiếng.
“Giáo Hoàng…” Dart nuốt một ngụm nước bọt, nét mặt đờ ra.
“Đúng là một kỳ tích!” Conal vừa xoa xoa hai con mắt rồi mở ra để xác nhận Tòa Thành Hi Vọng này là thật.
“Giáo Hoàng… đúng là một con người thần bí.” 
“Tòa Thành Hi Vọng, chúng ta hi vọng có thể giải cứu những người dân của Penohal, nó là một cái tên thích hợp nhất.”
Mười lăm ngàn người, không một ai có thể dời mắt khỏi Tòa Thành Hi Vọng kia, đó sẽ là nơi trú ẩn mới, bên trong bước tường cao hơn hai mươi mét sẽ là một khu vực an toàn, họ không cần phải mở mắt qua đêm dài để đề phòng quái vật, Venger đột kích nữa.
“Dart và những thành viên trong nhóm của anh, ta giao lại cho mọi người nhiệm vụ là kiểm kê số người đang ở đây sau đó xây dựng một đội Vệ Binh Thành Trì, giữ gìn trật tự trị an trong Tòa Thành Hi Vọng, anh có thể làm được không?” Thanh Vũ từ tốn nói ra.
“Vâng, tôi có thể làm được!” Dart nghiêm nghị đáp lại.
“Chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Conal cất tiếng nói, ánh mắt kiên quyết.
“Hãy tin tưởng vào chúng tôi thưa ngài Giáo Hoàng!” Cô gái trẻ cười nhẹ một tiếng, tên của cô ấy là Julia, một người rất căm phẫn với việc làm xấu và luôn nhiệt tình với công việc.
Nhận xét của Thanh Vũ về Julia sau khi trải qua một đoạn đường di chuyển cùng nhau là vậy.
“Julia, ta đại diện cho Quang Minh Giáo Đình gửi lời mời gia nhập Giáo Đình, trở thành một Thánh Đồ dành cho cô.” Thanh Vũ dời mắt nhìn vào Julia.
“Cô có đồng ý không?” 
Julia khẩn trương khi nghe Thanh Vũ hỏi vậy, nhưng rất nhanh, Julia biết rất nhiều thông tin về Giáo Đình do Thanh Vũ truyền âm giải thích cho cả nhóm Dart biết rõ tình hình hiện tại của Giáo Đình ra sao, cho nên Julia đã gật đầu đồng ý.
“Tôi sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài Giáo Hoàng!” Julia hơi khom người trong khi nói bằng giọng nói nhỏ nhẹ, dễ nghe.
“Quang Minh Giáo Đình, tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, đó là Vị Thần của sinh mệnh, cho nên Giáo Đình hoạt động vì mục đích chính nghĩa, cứu giúp người vô tội, đánh đuổi cái ác, hãy phát huy đức tính đó của Giáo Đình.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Vâng!” Julia cao giọng trả lời.
“Rất nhanh thôi, người của Quang Minh Giáo Đình sẽ đến đây giúp đỡ mọi người về nhiều thứ, tạm thời hãy nghỉ ngơi lấy sức trong Tòa Thành Hi Vọng và tìm hiểu pháp thuật, tu luyện từ các quyển sách này đi.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói, hắn khoát tay một cái tạo ra hàng chục ngàn điểm sáng lấp lánh nhẹ rơi xuống từ bầu trời, mọi người nhanh nhẹn đưa bàn tay ra đón lấy các điểm sáng đó.
Chúng là những quyển sách pháp thuật, Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ cùng rất nhiều sách pháp thuật công kích, phòng thủ, phụ trợ khác để mọi người có thể tham khảo, khai phá tiềm năng của Quang Minh Thánh Điển, tu luyện Thánh Kỵ Sĩ vững vàng hơn.
“Sách pháp thuật ư?” Conal trừng mắt ra nhìn kỹ từng chữ trên trang bìa.
Một cảm giác rung động đánh ập vào tâm linh của Conal, Julia, Dart hay toàn thể những người đang có mặt ở đây.
Pháp thuật, một thứ sản phẩm của trí tưởng tượng, tồn tại trong các câu chuyện cổ tích, truyền thuyết này lại đang ở trong tay của họ, chẳng có người nào giữ được sự bình tĩnh, họ đều lật ra từng trang sách rồi đọc kỹ, còn nhanh chóng tu luyện theo những gì sách viết. 
Thời gian chưa trôi qua tới ba phút, rất nhiều tia sáng phủ xuống từ trời cao, một số người vì quá tin tưởng, kính trọng Thanh Vũ nên cũng tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, đạt được chức danh Tín Sứ trong Giáo Đình, còn lại đều trở thành Tín Đồ, tu luyện pháp thuật ra linh lực hệ Quang Minh.
“Thời gian còn rất nhiều, đừng vội vàng, tu luyện là một việc không thể dùng đường tắt.” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, sau đó hắn quay người hướng thẳng tới Tòa Thành Hi Vọng.
“Chúng ta cùng tham quan ngôi nhà mới nào!” Dart hào hứng hét lên, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Bọn họ học sơ qua liền biết pháp thuật không dễ để tu luyện, cho nên họ đều quyển sách kỹ càng, cẩn thận rồi rảo bước vào Tòa Thành Hi Vọng, cánh cửa khổng lồ cao hai mươi mét mở ra chào đón những cư dân mới.
Một cảm xúc vui mừng, xúc động ngập tràn trong tâm hồn của từng người một.
Chẳng thể đè nén được tâm trạng nữa, có người còn bật khóc, nước mắt chảy dài, những người già thì thầm lặng lau một vệt nước óng ánh, những đứa trẻ thì hồn nhiên, vô tư cười đùa chạy trên các con đường trong Tòa Thành Hi Vọng.
Tạm thời không có một thành viên của Quang Minh Giáo Đình ở đây cho nên Thanh Vũ đã phải tự tay làm công việc quản lý Tòa Thành Hi Vọng.
Bắt đầu bằng công việc phân chia chỗ ở, rồi phân chia các khu vực giống Thập Linh Hỏa thành, xây dựng đội Vệ Binh bảo vệ người dân làm nhiệm vụ bắt giữ và trừng phạt kẻ xấu.
Ba ngày trời nhanh chóng trôi qua, Thanh Vũ biết thêm về Quân Chủ Alma, người tính kế Thanh Vũ, Alma tự đẩy bản thân vào Địa Ngục Vô Tận, không hẹn ngày trở về chỉ vì hấp dẫn Giáo Đình, hi vọng Giáo Đình có thể giúp đỡ người dân chống lại tên Đại Thần Soái đang giữ một uy vọng cực cao.
Sau cùng, Alma đã đền tội cùng năm trăm chiến sĩ đã tham dự cuộc tàn sát người dân trong lãnh thổ của Niyensa.
Thanh Vũ nghe Julia kể lại, Quân Chủ Alma nắm giữ quyền chỉ huy đội quân lên đến ba ngàn người, tuy nhiên, gần một tháng trước, bọn họ đã chém giết với một bầy Venger khá lớn, một phần hai chiến sĩ vĩnh viễn hi sinh trong trận chiến vì để bảo vệ căn cứ cũ nát.
Ngay sau đó, Quân Chủ Alma đuổi hết hơn một ngàn chiến sĩ khỏi đội quân của ông ta, để lại năm trăm người, hành động có vẻ rất yên lặng, không tạo tiếng vang, thanh thế như trước nữa.
Julia không ngờ rằng Quân Chủ Alma lại âm thầm thực hiện một kế hoạch tàn nhẫn, mang theo năm trăm chiến sĩ anh dũng chôn cùng ông.
Nghe nói, tất cả chiến sĩ đó đều không có người thân, còn hơn một ngàn chiến sĩ bị đuổi khỏi quân đội thì có người thân.
Rõ ràng, năm trăm chiến sĩ kia đã quyết định theo Quân Chủ Alma đến cùng, không muốn tình trạng như trước tiếp diễn nữa, họ cần một người, một thế lực nào đó giải cứu quê hương của bọn họ khỏi Đại Thần Soái, một con quỷ hút máu của người dân bất kể ngày đêm.
“Hắn ta rất yêu thương quê hương đất nước, và cũng thuộc dạng người tàn nhẫn, điên cuồng khi bị đẩy vào đường cùng.” Thanh Vũ nhẹ giọng cảm khái.
“Quân Chủ Alma, đáng lẽ ra ông ta không nên làm như vậy, nếu như ông ta cầu cứu Quang Minh Giáo Đình thì mọi chuyện đã diễn ra theo chiều hướng khác rồi.” Julia thở dài trong tiếc nuối.
“Thế giới này đã rơi vào bóng tối, luật lệ tan vỡ, nhân tính cũng vậy, có lẽ Quân Chủ Alma cho rằng cầu cứu Quang Minh Giáo Đình là một hành động ngu xuẩn, không mang lại kết quả, cho nên ông ta đã đẩy Quang Minh Giáo Đình vào tình thế ép bước.” Thanh Vũ khẽ nói.
“Giáo Hoàng nói rất có lý.” Julia bình tĩnh gật đầu.
Công việc của một Thánh Đồ mở rộng tín ngưỡng không có quá khó khăn, Julina gửi lời mời cho mấy trăm Tín Sứ, để bọn họ giúp đỡ cô một tay như làm việc giúp đỡ người dân, đánh thức đức tính tốt đẹp của con người bằng những hành động nhỏ nhất, tạo ra một bầu không khí vui vẻ trong Tòa Thành Hi Vọng.
Cả một tòa thành khổng lồ đang rất náo nhiệt, ai ai cũng cố gắng tu luyện, tất nhiên Thanh Vũ cũng phải giúp đỡ mọi người bằng cách chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, mỗi lần như thế đều hấp dẫn toàn bộ người dân đến nghe giảng.
Tòa thành này giống như Thập Linh Hỏa thành, có trận pháp cấp hai đỉnh phong bảo vệ, giá trị mười triệu điểm tín ngưỡng, Thanh Vũ mua nó không phải vì trận pháp mà là vì những ngôi nhà, hệ thống dân sinh của tòa thành hoàn thiện, một mái nhà đích thật cho con người.
“Thưa Giáo Hoàng.” Bỗng nhiên, Dart bước đi nhẹ nhàng vào trong căn phòng làm việc, vẻ mặt tươi sáng, rất thoải mái.
“Dart à?” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Tôi đã kiểm kê hết người dân trong Tòa Thành Hi Vọng, mời ngài xem qua.” Dart vừa nói vừa đặt một quyển sách dày nặng lên bàn làm việc.
Thanh Vũ thản nhiên mở cuốn sách ra, chữ viết chi chít ghi lại thông tin cơ bản của từng người dân một, trông rất ngăn nắp, cặn kẽ và dễ dàng kiểm tra.
“Dart, anh làm rất tốt, mười lăm ngàn sáu trăm người, một khởi đầu không tệ!” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Cảm ơn ngài đã khen ngợi.” Dart hơi cúi đầu trong khi đáp.
Dart đang là một Vệ Binh Trưởng của năm trăm Vệ Binh khác, bọn họ giữ nhiệm vụ duy trì an ninh trong Tòa Thành Hi Vọng và được Thanh Vũ cung cấp cho tài nguyên tu luyện bao gồm các loại vũ khí, áo giáp đặc trưng của Thánh Kỹ Sĩ giống như Quân Đoàn Gaia.
“Julia, cô hãy giữ quyển sách này.” Thanh Vũ dùng linh lực đưa quyển sách bay qua chỗ Julia.
“Vâng thưa ngài!” Julia nhẹ nhàng gật đầu.
“Dart, anh còn việc gì muốn nói ư?” Thanh Vũ khẽ hỏi vì Dart vẫn đứng ở đó với nét mặt hơi khó khăn.
Dart ngưng trọng trả lời:
“Đúng vậy, tôi muốn nói với ngài rằng tay sai của Đại Thần Soái sẽ đến đây trong vòng hai ngày nữa, chúng đến đây vì mục đích vơ vét tinh thể tiến hóa.”
“Tay sai của Đại Thần Soái à?” Thanh Vũ hơi nhíu mày.
“Được rồi, đừng quá lo lắng về chuyện đó, ta cũng muốn gặp người của Đại Thần Soái một lần để xem sao.”
“Vâng, tôi xin phép.” Dart gật đầu một cái rồi quay người rời khỏi căn phòng.
“Giáo Hoàng, nếu như tay sai của Đại Thần Soái không nhận lấy được đủ tinh thể tiến hóa thì Đại Thần Soái sẽ cử một số Quân Chủ và Tướng Lĩnh tấn công Tòa Thành Hi Vọng.” Julia trầm tư nói.
“Đại Thần Soái, một kẻ nắm giữ rất nhiều sức mạnh, trận chiến sắp tới sẽ rất khó khăn.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng, hắn không hề tỏ ra sợ hãi Đại Thần Soái, mà Thanh Vũ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc đối đầu Đại Thần Soái.
Đại Thần Soái không phải là một kẻ ngu ngốc, hắn biết lợi dụng nhiều yếu tố để đề cao sức mạnh, tạo ra một danh vọng khiến người dân Penohal kính trong nhưng thực chất thì Đại Thần Soái chỉ là một kẻ tham lam, tính cách tàn nhẫn.
Và chắc chắn rằng, trận chiến giữa Quang Minh Giáo Đình và Đại Thần Soái sẽ diễn ra trong tương lai gần.
“Julia, Quang Minh Giáo Đình không hề sợ hãi sức mạnh trong tay Đại Thần Soái, một ngày nữa thôi, những thành viên của Giáo Đình sẽ tiếp viện, giúp đỡ cho cô quản lý Tòa Thành Hi Vọng.” Thanh Vũ để lại một lời nói trong khi bước ra khỏi căn phòng, hắn còn có việc phải làm.
Julia đứng lên rồi khom người tạm biệt Thanh Vũ, vẻ mặt của cô suy tư, sau đó chuyển thành mong đợi, bởi vì khi tìm hiểu về Giáo Đình nhiều hơn trong ba ngày nay, Julia biết rõ Quang Minh Giáo Đình còn rất thần bí, không thể đo lường bằng trí tuệ thông thường của con người được.
Cho nên, những thành viên đến từ Giáo Đình tại quốc gia Niyensa chắc chắn là những con người tài giỏi.

Từ biệt Julia, Thanh Vũ tiến vào một căn phòng bí mật trong Tòa Thành Hi Vọng, hắn đã làm việc ba ngày ba đêm để cho mọi chuyện ổn định, bây giờ hắn đã có thời gian để làm một việc là nâng cao thực lực bản thân.
“Hệ Thống, ta muốn sử dụng cơ hội đột phá!” Thanh Vũ khẽ nói. 
“Xác nhận yêu cầu của ký chủ, cơ hội đột phá bị trừ đi một, số cơ hội đột phá còn lại là một trăm lẻ hai.” Giọng nói vô cảm của Hệ Thống liền đáp lại Thanh Vũ.
Tiếp theo, Thanh Vũ, hay nói đúng hơn là linh hồn của Thanh Vũ bị Hệ Thống dịch chuyển vào Thần Niệm Trần Ai Giới tầng thứ năm, một vùng đất giống như thế giới thật, nhưng lại có thêm sự tồn tại bí ẩn là các Thủ Hộ Giả đang bảo vệ bảo vật, cơ duyên chờ đợi thành viên của Giáo Đình tới vượt qua kiểm tra.

Thập Linh Hỏa thành, Tổng Bộ Quân Đoàn Gaia.
Sau một chiến dịch kéo dài hơn năm ngày trời, Quân Đoàn Gaia trở về Thập Linh Hỏa thành để nghỉ ngơi lấy lại sức, tiêu hóa tài nguyên họ thu được từ chiến dịch, những người dân bình thường khác cũng vậy.
“Buổi sáng tốt lành, ngài Quân Đoàn Trưởng!” Derek nhiệt tình kêu lên trong khi bước nhanh tới gần Quân Đoàn Trưởng Richard.
Richard đang đứng ở trước một dãy nhà trang hoàng, uy nghiêm, toát ra khí thế rộng lớn đúng với địa vị của Richard, thế nhưng Richard không có vẻ gì là vui vẻ cả, ông ta đang trầm mặc, lâu lâu hai hàng lông mày lại nhíu chặt lại, khó khăn để đưa ra một quyết định.
“Này, ngài Richard?” Derek áp sát Richard rồi kêu lớn một tiếng làm Richard giật mình, tỉnh táo lại.
“Derek? Cậu làm gì ở đây vậy?” Richard nghi ngờ hỏi.
“Tôi vừa mới chào hỏi ngài Quân Đoàn Trưởng đó!” Derek thản nhiên nói.
“Hơn nữa, Richard, ông quên rồi sao? Chúng ta đã có một cuộc hẹn với các Tiểu Đội Trưởng tại nhà hàng của Briona, hãy nhanh chân lên nếu như không muốn trở thành một Quân Đoàn Trưởng trễ giờ!” 
“Đúng là có một cuộc hẹn!” Richard suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Nhanh chân lên nào!” Derek thân thiện vỗ vai Richard vài cái rồi kéo Richard bước đi ra khỏi nơi đây.
Hai người vừa dạo bước trên những con đường rộng lớn, người dân tấp nập, tiếng nói vang lên không dứt, Derek bắt chuyện:
“Richard, ông nghe gì chưa? Giáo Hoàng vừa truyền tin về cho Mặc Hàn Giáo Chủ, nghe nói ngài Giáo Hoàng vừa quyết định mở rộng vùng đất tín ngưỡng sang quốc gia Penohal bên cạnh, cần sự trợ giúp của Quân Đoàn Gaia và một số bộ phận trong Giáo Đình.”
“Tôi đã nghe qua chuyện đó.” Richard bình tĩnh nói.
“Không những vậy, ba Quân Đoàn Trưởng đã bàn bạc với nhau rồi gửi hai mươi thành viên của Tiểu Đội Đặc Biệt đến giúp đỡ Penohal, chúng ta có thể tuyển thêm nhiều nhân tài ở đó.” 
“Haha! Các Quân Đoàn Trưởng thật là sáng suốt, nếu như chúng ta không bận ở đây thì tôi cũng muốn tham quan quốc gia láng giềng một lần.” Derek cười nói.
“Sẽ có cơ hội thôi, Penohal là một quốc gia nhỏ lạc hậu hơn Niyensa nhưng nghe nói nơi đó xuất hiện một người thần bí tự xưng Đại Thần Soái, một kẻ thống nhất trên dưới Penohal, còn xây dựng một đế chế kỳ lạ và dựng lên một tòa thành to lớn ở thủ đô.” Richard ngưng trọng nói.
“Đại Thần Soái? Kẻ đó rất có thực lực đấy.” Derek nghiêm túc đánh giá. Mặc dù không gặp Đại Thần Soái nhưng Derek vẫn dành cho kẻ đó một sự tôn trọng và dè chừng cao độ như thể một đối thủ đáng gờm.
“Có Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Đình, Đại Thần Soái dù mạnh mẽ cách mấy cũng sẽ thất bại thôi.” Richard bình tĩnh nói ra.
“Ông nói rất chính xác!” Derek lập tức gật đầu.
Bỗng nhiên, trong lúc đi qua một con hẻm nhỏ vắng người, Richard nhíu mày rồi ngừng bước chân.
“Derek, cậu đi trước đi, tôi còn có một việc cần phải làm.” Richard nói khẽ.
“Được rồi!” Derek gật đầu rồi tiếp tục bước đi, để lại một mình Richard đi vào con hẻm nhỏ.
Richard ngừng lại sau lưng một căn nhà ba tầng, ông ta quay mặt về phía một người lạ mặt.
Người kia cất tiếng nói trước:
“Richard, ngươi đã quyết định chưa?”
Richard trầm mặc, yên lặng một hồi lâu, sau đó ông ta mới gật đầu rồi lên tiếng nói:
“Được, các ngươi cần gì?”
Người kia nghe vậy, hắn ta liền nở một nụ cười lạnh lẽo trên môi.
“Tất nhiên là…”

Thập Linh Hỏa thành, khu vực trung tâm, nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất bởi đội Hộ Vệ làm việc trực tiếp dưới quyền Mặc Hàn Giáo Chủ.
Ở trong một cái sân đá có diện tích vừa, một nhóm người đang đứng xếp hàng trên đó, xung quanh là các Hộ Vệ đang canh phòng, ánh mắt sắc lạnh dò xét mọi động tĩnh khác thường để bảo vệ nhóm người đó.
Nolan, Amoty cũng có mặt, hai người này vừa hấp thụ khá nhiều tinh thể biến dị cùng loại nên sức mạnh tăng cao, áp lực tản mát ra đã mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần, họ cũng phụ trách bảo vệ an nguy của nhóm người chuẩn bị di chuyển sang quốc gia cạnh bên.
“Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, mọi người không được phép lơ là!” Nguyệt Linh đứng ở trước nhất, cô nói một cách nghiêm nghị làm những người đang tập trung nơi đây đều căng thẳng.
Họ là người đến từ các bộ phận như Luyện Đan Đường, Luyện Khí Đường, Phù Đường, Tuần Thú Đường, những Tín Sứ, Thánh Đồ đang làm việc cho Mặc Hàn Giáo Chủ.
Họ chính là nhóm người sẽ di chuyển, giúp đỡ người dân trong Tòa Thành Hi Vọng.
“Hãy giữ vững tinh thần của Quang Minh Giáo Đình!” Lý Quỳnh Chi đề cao giọng nói.
“Không được phép lùi bước trước khó khăn gian khổ!” Nguyễn Thanh tiếp lời.
Sau đó là Mặc Hàn với thần thái bình tĩnh:
“Phát huy đức tính tốt đẹp của Giáo Đình, cứu giúp người đang gặp nạn!”
“Hãy cùng ta tiến thẳng vào Penohal, mang theo ánh sáng rực rỡ, huy hoàng và ấm áp của Quang Minh Giáo Đình chiếu rọi xuống từ tấc đất, tấc không khí của Penohal!”
“Lên đường!” Mặc Hàn trầm giọng nói trong khi khoát tay.
“Vâng!” Hơn ba trăm người liền đồng thanh đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.