Công Hội Mạo Hiểm Giả, các đoàn đội chia ra bảo vệ bốn phương tám hướng, trấn áp đạo chích, giết trừ ma đầu tạo ra một không gian an toàn cho người dân ở Bảo Trụ Vương Thành.
Luyện Khí Đường cử nhân lực vận chuyển nguyên liệu đúc thành mới, Trận Pháp Đường gửi người đưa Trận Bàn cấp bốn cực phẩm lắp đặt cho Bảo Trụ Vương Triều, trận pháp có thể đánh lui tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong.
Nhóm Thánh Sứ do Lạc Hàn Thảo lãnh đạo bắt đầu di chuyển, truyền bá tín ngưỡng cho người dân, xây dựng mấy trăm Thánh Đường, tích cực phát huy đức tính tốt của con người, giúp đỡ người dân khốn khổ, bệnh tật miễn phí…
Trong lúc nhất thời, cả Bảo Trụ Vương Triều thay đổi một cách nhanh chóng, từ một thế lực một sao nhỏ bé vừa bị hủy hoại nặng nề trở thành một quốc gia mới tân sinh tràn đầy phấn chấn, nhiệt huyết.
Tất cả bởi vì sự tồn tại của Quang Minh Giáo Đình.
Sau đó một tin tức chấn động cả Tử Vi Châu lan tràn ra khắp nơi, Quang Minh Giáo Đình, hai vị Đường Chủ đánh bại hai Thái Thượng Trưởng Lão tu vi Hóa Thần sơ kỳ của Đà La Môn, ngang nhiên cứu lấy Bảo Trụ Vương Triều.
Kế tiếp, Đà La Môn tổ chức Hội Thưởng Rượu, nghe nói Đà La Môn sẽ chiêu đãi các tu sĩ dự hội bằng một loại Bích Linh Tửu ngàn năm, uống một ngụm, tu vi tăng một đoạn lớn, lại còn không giới hạn bất kỳ tu sĩ nào, ai cũng có thể tham dự, ai cũng có phần.
Vì vậy, tin tức này thậm chí còn truyền nhanh hơn tin tức liên quan đến Quang Minh Giáo Đình, rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh lập tức chuẩn bị đồ đạc lên đường, tiến thẳng về phía Đà La Môn để sao cho kịp thời gian bắt đầu Hội Thưởng Rượu.
Ngoài thưởng thức rượu ngon ra, Đà La Môn còn tuyên bố một thông tin quan trọng, ảnh hưởng đến rất nhiều thế lực.
Ai cũng suy đoán rằng Đà La Môn lợi dụng nhân khí Hội Thưởng Rượu để tuyên chiến với Quang Minh Giáo Đình và Yêu Nguyệt Tông.
Họ không quan tâm đến chuyện chiến tranh cho lắm, chỉ cần có lợi thì họ sẽ tham gia thôi.
Một hớp rượu Bích Linh Tửu ngàn năm nha, sợ rằng tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn không cưỡng lại sự cám dỗ của loại rượu chứa nhiều năng lượng đó.
…
Kinh Hồng Vương Triều.
Một tòa Vương Thành đang bị ngọn lửa màu đỏ hồng bao phủ, điều kỳ lạ là ngọn lửa lại không thiêu đốt bất kỳ một vật gì trong Vương Thành, chúng chỉ gây hại đến sinh linh sống mà thôi.
Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, một ngọn lửa thần kỳ dùng nghiệp chướng của sinh linh làm nhiên liệu.
Tất nhiên, nó cũng thu hút rất nhiều sinh vật ô uế vẫn còn lang thang trên thế giới tàn nhẫn, khổ đau này.
Bọn chúng không có thân thể, rất ít người nhìn thấy chúng vì chúng rất đặc biệt.
Chúng không có linh hồn, chúng chỉ là những mảnh vỡ linh tính của nghiệp chướng cầu mong sự siêu thoát, vĩnh viễn biến thành tro trụi.
Chúng bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Kinh Nhân Đức hấp dẫn!
Chúng trở thành nhiên liệu tốt nhất để gia tăng sức mạnh cho Hồng Liên Nghiệp Hỏa đẩy Kinh Nhân Đức vào tình thế nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc.
“Theo như sử sách ghi lại, ở thời kỳ khai quốc định biên cương, Kinh Hồng Vương Triều đã tạo ra rất nhiều sát nghiệp.” Thanh Vũ lẳng lặng nhìn Vương Thành, hắn đã ở đây gần một ngày trời và không ngừng dò xét Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hắn tự đưa mình vào ngọn lửa kỳ lạ đó để cảm nhận trực tiếp.
Thanh Vũ không ngu ngốc tới nỗi đưa thân mình vào lửa, hắn chỉ cảm nhận một chút rồi dập tắt lửa mà thôi.
Kinh Thần Hạo, Phù Đồ Hiền dẫn theo Đại Nguyên Soái Đặng Tín cùng mấy trăm tu sĩ bao gồm các Thành Chủ, Đại Tướng Quân, … bảo vệ xung quanh Kinh Hồng Vương Thành, bọn họ đang sử dụng pháp thuật Thánh Quang Phổ Chiếu để diệt trừ các sinh vật dơ bẩn đang tìm cách đến gần Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Sinh vật dơ bẩn rất kỳ quái, không biết bọn chúng xuất hiện bằng cách nào, chúng bước ra từ hư không, ánh mắt dữ tợn nhìn vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa, ai cản đường chúng thì bị chúng tấn công một cách điên cuồng.
Một ngày trời, số sinh vật ô uế với đủ hình dạng như con người, đầu trâu thân người, mặt ngựa, mặt quỷ, quái vật, hung thú, ác điểu, … không những không giảm bớt đi mà còn tăng nhanh, sức mạnh của chúng cũng tăng theo thời gian, từ Nhất Dương sơ kỳ, trung kỳ cho đến Nhất Dương hậu kỳ, đỉnh phong, một số cá thể nổi bật đạt tới nửa bước Nhị Dương kỳ.
Đây chỉ là ngày đầu tiên trong bốn mươi chín ngày tiếp nhận khảo nghiệm của Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà thôi. Kinh Nhân Đức và tất cả người đang ở đây phải sống sót qua bốn mươi tám ngày nữa để Kinh Nhân Đức có thể khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa vào thân thể.
“Sách sử Không Vũ Vương Triều cũng ghi lại, ở thời kỳ lập quốc, Quốc Vương của Kinh Hồng Vương Triều đã ra lệnh giết hết tất cả quan chức của triều đại trước, rồi còn mạnh tay truy giết dư nghiệt, sát nghiệp cực nặng!” Không Yên đang đứng ở cạnh Thanh Vũ, ông ta nói khẽ
“Thời gian bất ổn, nguy hiểm kia kéo dài rất lâu mới bình ổn lại, rất nhiều người đã chết trong trận loạn lạc đó.”
Không Yên là người lãnh đạo Không Vũ Vương Triều, khi nghe tin Kinh Hồng Vương Triều cần giúp đỡ thì ông ta lập tức dẫn theo mười Thành Chủ như Vinh Mộc, Hạ Dương, Liên Sử Hiền, … mỗi một người họ đều từng nhận được một cơ hội đột phá, tìm kiếm tạo hóa ở Thần Niệm Trần Ai Giới từ Thanh Vũ, tu vi trung bình là Tam Dương đỉnh phong, một ít đạt nửa bước Tứ Dương kỳ, thực lực thậm chí còn mạnh hơn cả tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ rất nhiều.
Bây giờ thì Không Vũ Vương Triều chẳng sợ tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân nữa rồi.
Bọn họ đã có đủ sức mạnh để tự vệ trước những tình cảnh nguy hiểm.
Nhất là sức mạnh chân chính của Không Yên Quốc Vương đang ngày càng thâm sâu khó lường vì thể chất mới, Bạch Vụ Thiên Thể, thiên phú tăng lên hai sao, chưa kể đến kỹ năng Thánh Kỵ Sĩ, Thần Thông “Thiên Băng Kiếm Vũ” lại còn đột phá Trúc Cơ viên mãn, Không Yên mạnh hơn tu sĩ Kết Đan đỉnh phong là cái chắc.
Dù thực lực hơi thua các Thành Chủ khác nhưng Không Yên đang tích góp nội tình, đánh bóng căn cơ, chuẩn bị bước vào cảnh giới Trúc Cơ hoàn mỹ!
Nhìn thấy nhóm người Không Yên đứng quan sát ở xa xa, Kinh Thần Hạo cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Đời sau phải chịu đựng nghiệp chướng của đời trước, chúng ta không thể can thiệp vào chuyện của Kinh Nhân Đức, tự anh ta phải vượt qua kiếp nạn này.” Nguyệt Linh nhẹ nhàng nói ra, cô vừa trở về từ Bảo Trụ Vương Thành, sau đó lại nhận tin nhắn của Thanh Vũ nên cô mới tới đây.
“Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt nghiệp chướng, nhưng mà nghiệp chướng của đời trước rất nặng, liệu anh ta có sống sót qua bốn mươi tám ngày nữa không?” Lâm Phong nói khẽ, nét mặt lo toan.
“Không thể nói trước được điều gì.” Thanh Vũ từ tốn lên tiếng.
“Ta chắc chắn rằng cho dù Kinh Nhân Đức thất bại trước Hồng Liên Nghiệp Hỏa thì cậu ta vẫn giữ được tính mạng!” Thanh Vũ tiếp tục nói với vẻ mặt tự tin.
“Mọi người hãy ở lại đây trợ giúp Thần Hạo Quốc Vương đánh đuổi sinh vật ô uế, đừng để bọn chúng làm cho Hồng Liên Nghiệp Hỏa đáng sợ hơn nữa!” Thanh Vũ nhàn nhạt ra lệnh.
“Vâng!” Không Yên, Nguyệt Linh, Lâm Phong, và những Thành Chủ khác liền lên tiếng đáp, sau đó, linh lực của họ liền phóng thẳng vào bầu trời, làm cho cuồng phong hội tụ, bọn họ lao nhanh tới gần Vương Thành để giúp đỡ Kinh Thần Hạo, Phù Đồ Hiền.
“Nếu gặp nguy hiểm, hãy sử dụng Tạo Hóa Đan.” Thanh Vũ bình thản nói ra một tiếng, âm thanh của hắn vang rất xa, rơi vào tai của một người thanh niên đang ngồi xếp bằng giữ trong mật thất của Vương Cung.
Người này là Kinh Nhân Đức!
Tình trạng của cậu ta có vẻ không tốt đẹp chút nào, Hồng Liên Nghiệp Hóa đốt cháy hết lông tóc, thậm chí ngọn lửa mãnh liệt, nóng bỏng khủng khiếp này còn đang ăn mòn da thịt của Kinh Nhân Đức.
Nhân Đức đang nhắm chặt đôi mắt, tập trung đối phó với kiếp nạn, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn tột cùng, trông cậu ta như một người làm từ máu tươi ở giữa một đám lửa đỏ điên cuồng, khi nghe thấy giọng nói của Thanh Vũ, hai mí mắt của Kinh Nhân Đức hơi giật giật.
Một viên đan dược xuất hiện ở trong tay Kinh Nhân Đức, không bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao, viên đan dược nhẹ nhàng xoay tròn trong khi tỏa sáng lấp lánh.
Tạo Hóa Đan!
Thanh Vũ từng đưa cho Kinh Nhân Đức một viên Tạo Hóa Đan đề phòng cậu ta gặp nguy hiểm.
“Hồng Liên dẫn hỏa, hỏa nghiệp đốt thân!” Kinh Nhân Đức chậm rãi nói ra, sau đó cậu ta im lặng, khí tức gia tăng chầm chậm, đã vượt qua Trúc Cơ đỉnh phong rất nhiều, không còn bị ảnh hưởng bởi nghiệp chướng làm cho tu vi không tăng tiến nữa.
“Gào!” Âm thanh gào thét dữ tợn, điên cuồng, man rơ thoáng vang lên từ giữa đám lửa lớn, một số khuôn mặt mờ ảo xuất hiện, bọn chúng dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống để nhìn Kinh Nhân Đức.
Các bóng mờ này chính là những người bị chết oan dưới thời đại mới lập quốc.
Giờ đây, bọn họ trở về theo Hồng Liên Nghiệp Hỏa, trả thù con cháu đời sau của vị Quốc Vương khai quốc, bằng sự điên cuồng hơn tất thảy, họ nhe nanh, mua vuốt nhào tới Kinh Nhân Đức, Hồng Liên Nghiệp Hỏa càng bùng cháy dữ dội.
Từng mảng da thịt Kinh Nhân Đức bị đốt cháy, để lại một bộ xương với trái tim đang đập… trông rất khủng bố.
Thế nhưng, Kinh Nhân Đức vẫn sống!
Tuy nhiên, vấn đề chỉ còn là thời gian cho tới khi Kinh Nhân Đức không còn chịu đựng nổi sự dày vò điên rồ đó nữa.
Linh hồn, thân thể, mọi thứ của Kinh Nhân Đức đang bị ăn mòn một cách chậm rãi.
Sát nghiệp của đời trước, không dễ dàng để trả hết một chút nào.
Thanh Vũ không nhìn rõ trạng thái của Kinh Nhân Đức, hắn chỉ nhắc nhở cậu ta một câu, sau đó Thanh Vũ đột nhiên nhận được tin nhắn khẩn cấp từ ba Quân Đoàn Trưởng của Quân Đoàn Gaia.
“Bắt đầu rồi sao? Martin Oliver?!” Thanh Vũ lạnh lùng nói rồi quay đầu rời khỏi Kinh Hồng Vương Triều, hắn quay trở lại Thập Linh Hỏa thành.
…
“Không ngờ Quang Minh Giáo Đình lại chiến tranh với Đà La Môn.” Một người than thở, nhìn từ đường nét gương mặt thì khá điển trai, cậu ta chính là Tinh Du.
Nơi này là một căn phòng nhỏ, hai người thanh niên đang ngồi quanh một cái bàn gỗ, thời gian là ban đêm, trời đầy các vì sao đang lấp lánh, một ngọn nến cháy nhẹ giữa cái bàn chiếu ra ánh sáng vừa đủ cho hai người này trò chuyện.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Một người cười khổ, cậu ta chính là Kim Văn Tuấn, một Tín Sứ của Quang Minh Giáo Đình.
Hơn một tháng trước, Kim Văn Tuấn, Tinh Du nhận được mệnh lệnh bí ẩn từ Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ, giao cho họ đi nhìn tận mắt cách Đà La Môn nấu rượu chứ không cần phải lấy được công thức.
Từ đó tới nay, hai người luôn ở lại Đà La Môn, một mặt tìm cách tiếp cận công đoạn nấu rượu, một mặt nghĩ cách khuyên bảo người thân, gia tộc của họ hay những Tín Sứ khác đang làm việc ở Quang Minh Giáo Đình.
Tất nhiên, hai người sẽ khuyên bảo cho những người khác di chuyển khỏi Đà La Môn, tới định cư ở Không Vũ Vương Triều vì chiều hướng phát triển của quốc gia một sao này đang rất rõ ràng và nhanh chóng.
Chẳng lâu nữa đâu, Đà La Môn, Yêu Nguyệt Tông chỉ còn lại lịch sử, tất cả phải nhường lại sân khấu cho Không Vũ Vương Triều và Quang Minh Giáo Đình.
Hai người Kim Văn Tuấn, Tinh Du tin chắc điều đó.
Tinh Du trầm mặc trong một lúc lâu rồi trả lời: “Ngày mai Lý Hoàn Chân Quân sẽ dẫn tôi đi vào trong khu vực nấu rượu Bích Linh Tửu, lúc đó thì nhiệm vụ do Giáo Hoàng giao cho tôi sẽ hoàn thành.”
“Nhanh như thế sao?” Kim Văn Tuấn ngạc nhiên hỏi.
Phải biết, Bích Linh Tửu là một loại rượu thượng hạng của Đà La Môn, rất ít người đủ tư cách đi vào nhìn mấy công đoạn chế rượu, nơi đó được canh phòng nghiêm mật, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân cũng không đủ thực lực xông vào.
Nói giỡn, hàng năm Bích Linh Tửu mang về cho Đà La Môn cả đống Linh Thạch hạ phẩm, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng phải chảy nước dãi nếu nhìn thấy số lợi nhuận đó, vậy thì Đà La Môn làm sao không bảo vệ bí mật chế rượu được chứ?
Chẳng hiểu tại sao, Bích Linh Tửu lại được rất nhiều tu sĩ ưa chuộng mặc cho giá cả khá cao.
Đây là một đặc sản của vùng đất nơi đây, ngay cả Hoàng Linh Tửu của Hoàng Cương Đao Tông với hương vị mạnh mẽ cũng phải chào thua.
“Tôi nghĩ chúng ta nên hành động nhanh hơn nữa.” Kim Văn Tuấn nói với vẻ mặt trang trọng, tu vi của cậu ta là Kết Đan trung kỳ, rất được coi trọng ở tông môn vì tuổi đời còn trẻ, được xem là thiên tài tu luyện.
Tuy vậy, Kim Văn Tuấn lại chẳng thích ở lại Đà La Môn làm một tu sĩ có nhiều người kính trọng.
Cậu ta muốn rời khỏi đây ngay tức khắc chỉ vì một ít thông tin do Quang Minh Giáo Đình gửi tới.
“Đúng vậy, chúng ta phải khuyên bảo những người kia thật nhanh rồi tìm cách đi khỏi đây.” Tinh Du ngưng trọng đáp lại.
“Đà La Huyết Ma Thụ, bí mật lớn nhất của Đà La Môn, không ngờ tông môn yên bình của chúng ta lại tàn độc như thế, dùng mạng sống của con người để nuôi dưỡng ma thụ!” Kim Văn Tuấn nghiến răng nói.
“Những đệ tử kia không hề hay biết họ đang sống trên một nơi nguy hiểm như thế nào, không những vậy, họ còn la ó muốn đánh đổ Quang Minh Giáo Đình để trả thù nữa.” Tinh Du xiết chặt đôi bàn tay trong khi nói, nội tâm kiên quyết hơn.
“Quyết định vậy đi, nơi này không thể ở lâu!” Kim Văn Tuấn nghiêm nghị nói ra, nơi này không yên bình như cái vỏ bọc bên ngoài, hầu như toàn bộ đệ tử bình thường đều không biết sự tồn tại của Đà La Huyết Ma Thụ, điều này khiến Kim Văn Tuấn rùng mình.
“Được!” Tinh Du gật đầu thật mạnh.
Ngày hôm sau, Tinh Du đi theo một Thái Thượng Trưởng Lão là Lý Hoàn vào khu vực bí ẩn của tông môn, dọc đường đi, Tinh Du nhìn thấy nhiều người tu sĩ đang bận rộn với những cái nồi lớn, càng đi vào sâu hơn thì số người làm việc càng ít ỏi, tu vi cũng tăng mạnh, đạt tới Kết Đan trung kỳ, hậu kỳ.
Bọn họ vận chuyển những nồi dược liệu xuống lòng đất, đó là một khoảng không gian trống trải ẩn sâu bên dưới mặt đất, một bầu không khí nóng ran, mùi hương dược liệu thơm lừng pha lẫn một chút mùi rượu ngon.
Tinh Du vừa thấy rõ ràng toàn cảnh ở khoảng không gian mật này thì cậu ta liền biến sắc, đôi mắt mở to ra.
“Đây là… bí mật thật sự ư?"