Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 627: Hữu Long Đại Tôn, Diệp Vô Ưu!




Lương Hữu Long mặc một bộ áo bào rộng rãi màu đen, ánh mắt sâu hoắm, khuôn mặt hơi hồng hào nhìn thoáng qua thì rất kỳ quặc, tựa như hắn rất đam mê tửu sắc nên sinh lực bị kiệt quệ vậy.
Cũng đúng thôi, hắn tu luyện Hợp Hoan Đại Điển, cần song tu để tăng cao tu vi, từ khi tu luyện đến bây giờ đã làm hại không biết bao nhiêu nữ tu sĩ, có thể nói, con đường tu luyện của hắn ta được tạo thành bởi thây xác của những người xấu số.
Nhưng có vẻ như quả báo đã không tìm đến hắn, cho nên hắn trở thành một Tông Chủ quyền cao thế mạnh, quản lý Hợp Ma Tông.
Hóa Thần Đại Tôn, Lương Hữu Long!
Cha ruột của Lương Phi Nguyên, nói đến đây, người đời lại suy nghĩ sâu xa về một chuyện, Lương Phi Nguyên không có mẹ, hình như người mẹ của Lương Phi Nguyên cũng chỉ là một đống tu vi trong mắt Lương Hữu Long.
Lương Hữu Long đến đến vì lý do cảnh giác Đại Yêu Vương của Hắc Lôi Dạ Xoa tộc nhân cơ hội không có tu sĩ mạnh mẽ của nhân tộc, ra tay làm điều xấu với các tu sĩ của Ngũ Đại Thế Lực hai sao.
Trần Huyền Tôn Giả đang bị một đám tu sĩ Đà La Môn quây ở Yêu Nguyệt Tông bởi vì Lý Thiên Dự cho rằng Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão của Đà La Môn bị Trần Huyền giết chết.
Xui xẻo cho Trần Huyền, lúc Thanh Vũ xử lý đám Đà La Môn thì Trần Huyền cũng có mặt ở đó, còn để lại một vết kiếm cho nên bị đám Đa Là Môn trả thù oan.
Vừa mới tới, Lương Hữu Long nhìn thấy đám tu sĩ Đà La Môn do Lý Thừa Ngân dẫn đầu và tu sĩ Hợp Ma Tông do Lương Phi Nguyên điều khiển đều bị phong ấn linh lực, mất hết khả năng tự về cho nên hắn mới hỏi tội.
Nhìn thấy Lương Hữu Long đột ngột hiện thân, tất cả yêu tộc, tu sĩ đều giật mình nhìn, vẻ mặt e ngại vì tu vi của Lương Hữu Long quá cao, chỉ cần dùng một ngón tay là có thể tiêu diệt bọn họ.
“Tôn Giả!’ Năm Yêu Vương liền thận trọng, tập trung vào Lương Hữu Long.
Nhưng bất chợt, bọn họ lại nhìn vào Ngọc Trang, nét mặt kiêng kỵ nồng đậm.
Một pháp thuật kỳ vĩ huy hoàng giáng xuống, phong ấn tất cả đám tu sĩ kia, dù cho Nguyên Anh Chân Quân cũng không có lực phản kích.
Quả là một tu sĩ nhân loại đáng sợ!
“Đây là Thiên Địa Trúc Cơ, quả nhiên mạnh mẽ bất phàm.” Các Hắc Lôi Dạ Xoa tộc ngưng trọng đánh giá.
“Mạnh hơn cả đám thiên tài của dòng chính.”
“Cảnh giới không đại diện cho tất cả, cảnh giới hơn người gọi là thiên tài, còn đánh vỡ cực hạn gọi là Thiên Kiêu.”
“Không biết cô ta so với tên Đại Tôn yếu gà này thì mạnh hay yếu đây?”
“Đúng là một tên Đại Tôn cặn bã, lực chiến chỉ hơn Hóa Thần sơ kỳ một chút.”
“Nếu một hồi hắn dám gây bất lợi cho chúng ta thì ta sẽ sử dụng Hắc Lôi Quỷ Phù đánh chết hắn!”
Các Hắc Lôi Dạ Xoa truyền âm trao đổi cho nên những người ngoài không nghe thấy, nếu như nghe được thì chắc chắn bọn họ sẽ kinh hãi đến ngơ ngác.
Một đám thiên tài cảnh giới Trúc Cơ đang khinh bỉ Hóa Thần Đại Tôn!
Cũng đúng thôi, nếu đặt Lương Hữu Long ở cảnh giác ngang bằng với các Hắc Lôi Dạ Xoa này thì Lương Hữu Long không có tư cách đứng trước mặt bọn họ nữa chứ nói gì đến so đấu?
“Ngươi là ai?” Ngọc Trang lạnh lùng nhìn Lương Hữu Long, cô cảm thấy cực kỳ chán ghét người tu sĩ đang đứng trên cao cách cô không xa.
Người này tạo ra quá nhiều sát nghiệp, oan hồn bám lấy không tha, số lượng đã lên đến hơn một trăm ngàn oán linh.
Đáng tiếc vì oán linh này quá mờ nhạt, yếu ớt nên không thể ám chết Lương Hữu Long hay để cho Lương Hữu Long cảm nhận được sự hiện diện của oán linh.
Chỉ những người tu luyện Quang Minh Thánh Điển mới nhìn thấy rõ oán linh đang bám trên người khác.
Oán linh là một tồn tại đặc biệt, những oán linh nhỏ yếu không thể báo thù đã trở thành một nhân quả bám chặt lấy Lương Hữu Long, muốn gỡ bỏ trừ khi Lương Hữu Long chết đi hoặc chạm đến cảnh giới cao hơn cả Tiên Cảnh.
“Ta là Lương Hữu Long, Tông Chủ của Hợp Ma Tông.” Lương Hữu Long nhàn nhạt nói ra, hắn ta đánh giá Ngọc Trang nhưng lại không thể cảm nhận tu vi của Ngọc Trang nằm ở đâu.
Những kẻ đang đứng quan chiến ở xung quanh thì đã yên lặng, lui ra thật xa, không muốn tham dự vào chuyện của người khác nên không nói cho Lương Hữu Long về thân phận của Ngọc Trang.
“Hợp Ma Tông?” Ngọc Trang lạnh nhạt nói ra.
“Bọn chúng tội lỗi ngập trời, cần phải bị phán xử!”
Ngọc Trang vừa nói vừa chỉ tay vào đám Lý Thừa Ngân và Lương Phi Nguyên, bọn họ đã hôn mê cho nên không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ồ? Hợp Ma Tông ta xưa nay làm việc không hổ thẹn, không ép buộc ai cả, vì sao lại có tội?” Lương Hữu Long trầm giọng hỏi, hắn cho rằng Ngọc Trang chính là một cường giả ẩn dấu tu vi chân chính, người đánh bại tất cả tu sĩ của hai thế lực.
“Làm việc không biết hổ thẹn?” Đường Ngọc Lan Anh nghe vậy, cô không thể nhẫn nhịn được nữa vì da mặt của tên Lương Hữu Long này còn dày hơn cả Thiên Hoàng Tử Tinh Quy, cho nên cô mới lên tiếng với thanh âm tức giận.
“Hợp Ma Tông các ngươi không bằng cầm thú, ép buộc tất cả thế lực dưới quyền phải giao nộp hơn mười ngàn nam nữ vào mỗi năm, tội ác có thể chồng chất thành một ngọn núi cao trăm dặm.” Đường Ngọc Lan Anh chỉ tay thẳng vào mặt của Lương Hữu Long, ánh mắt hận thù, một cảm giác phẫn nộ đang bao phủ lấy cô.
“Ngươi nói ép buộc?” Lương Hữu Long cười rộ lên, ánh mắt khinh thường nhìn xuống từ trên cao, hắn còn để hai tay về phía sau lưng, bộ dạng như một người không làm sai chuyện gì.
“Hợp Ma Tông bảo vệ các ngươi mỗi năm, ấy vậy mà các ngươi dám oán hận chúng ta chỉ vì mười ngàn phàm nhân nhỏ bé không đáng kể, chết một đám, lại sinh một bầy, chẳng đáng một đồng.”
“Nhưng tu sĩ của Hợp Ma Tông ta chiến đấu phấn khởi bảo vệ ngoại xâm, hi sinh vô số, chỉ cần một chút bồi thường nhỏ nhoi nhưng lại bị các ngươi đục khoét từ bên trong, thật là bi thương.”
“Tuy nhiên, Hợp Ma Tông ta là đại nhân đại lượng, phân phối tu sĩ hiền đức xuống để giáo hóa đám man rợ các ngươi thành con người chân chính, dạy cho các ngươi biết rằng phải báo ơn như thế nào mới đúng là con người nhân nghĩa.”
“Ngươi nói xem, chúng ta không bằng cầm thú ở điểm nào?” Lương Hữu Long bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt của Đường Ngọc Lan Anh.
“Ngươi…!” Đường Ngọc Lan Anh tức giận chỉ tay vào Lương Hữu Long, cô bị những lời nói thay trắng thành đen làm tức giận đến không nói lên lời.
Không ngờ một Tông Chủ lại là một kẻ vô sỉ đến vậy!
Nói chuyện xấu thành chuyện tốt, biến các Quân Khởi Nghĩa thành một đám người man rợ không hiểu lễ nghĩa, Tông Chủ có khác, luyện miệng lưỡi đến “lô hỏa thuần thanh”, nói nhanh đến không uốn lưỡi một lần nào.
Ngay cả những tán tu tự cho rằng bản thân tàn nhẫn hay đám yêu tộc cũng trố mắt lên nhìn Lương Hữu Long.
Xem ra, trình độ trở mặt nhanh hơn bánh tráng của Lương Phi Nguyên là do di truyền từ đời cha sang đời con.
“Quá vô sỉ, da mặt này, nó dày còn hơn cả con chim lửa chết tiệt kia!” Thiên Hoàng Tử Tinh Quy đang ngủ trên vai của Tiêu Mị cũng phải tỉnh giấc, nó đưa cái đầu ra, chậc lưỡi vài tiếng, sau đó lại chui vào mai rùa ngủ thiếp đi.
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy là một tồn tại đặc biệt, giống như bộ khung của bánh răng nhưng không có năng lượng để bánh răng hoạt động, mà năng lượng kia là Thiên Quy Song Linh Hành, bổn nguyên của Thiên Hoàng Quy, bổn nguyên kia chứa đựng năng lượng pháp tắc của Thiên Quy Hỏa và Thiên Quy Thủy, cực kỳ mạnh mẽ.
Cho nên nó không muốn hoạt động nhiều vì sợ rằng tản mát ra khí tức dẫn những kẻ tham lam tìm đến gây sự, với lại Tiêu Mi sở hữu thể chất Thiên Sinh Mị Thể, cho nên Thiên Hoàng Tử Tinh Quy rất thích ở gần Tiêu Mị.
“Hợp Ma Tông các ngươi, vô cùng tàn nhẫn, ác độc khiến người người phẫn nộ, hôm nay ta sẽ bắt ngươi về xử tội.” Ngọc Trang lạnh lùng nhìn Lương Hữu Long, cô tiến lên trước Đường Ngọc Lan Anh, đứng đối diện thẳng mặt với Lương Hữu Long.
“Hừ, giấu đầu lòi đuôi, để xem ngươi có bản lĩnh như thế nào mà lại dám mạnh miệng như vậy.” Lương Hữu Long trầm giọng lên tiếng, ánh mắt ẩn chứa sát khí nồng đậm.
Nghe Ngọc Trang nói thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin được.
Một thiên tài vừa mới ra khỏi Trúc Cơ Cốc lại tuyên bố đánh bại Hóa Thần Đại Tôn ư?
Chuyện này quả thật rất hoang đường, không một ai tin tưởng Ngọc Trang có thể làm việc đó.
Thế nhưng, bọn họ lại chợt nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra cách đây chưa tới năm phút, Ngọc Trang dùng một pháp thuật thay đổi bầu trời, phong vân chuyển động, ánh sáng tràn ngập cả đất trời, pháp thuật kia chắc chắn là một pháp thuật cấp cao đến dọa người.
“Có lẽ cô ấy sẽ làm được đi.”
“Dù sao trong sử sách cũng ghi lại, từng có thiên tài Trúc Cơ kỳ nghịch phạt Đại Tôn!”
Mọi người thầm nghĩ, tới đây, nét mặt của bọn họ thay đổi thành chờ mong, nếu chuyện đó xảy ra thì bọn họ sẽ có cơ hội nhìn thấy tận mắt, một vinh hạnh lớn lao khi nhìn thấy chiến tích vĩ đại của một thiên tài mới nổi.
Ngay cả Tử Vi Cửu Kiếm cũng phải bất ngờ trước lời tuyên bố tự tin của Ngọc Trang, bọn họ chưa từng nhìn thấy chuyện này.
Liễu Tịnh Kỳ ngưng trọng nhìn Ngọc Trang, sau đó cô lại đánh giá Lương Hữu Long, cô cảm nhận Lương Hữu Long tỏa ra một uy áp mạnh mẽ, rất khó để đánh bại Đại Tôn, ít nhất Liễu Tĩnh Kỳ cho rằng bản thân cô chưa đủ sức.
“Ngọc Trang, giới hạn của cô nằm ở đâu?” Liễu Tịnh Kỳ nhẹ giọng nói thầm.
“Trời ạ, điên hết rồi!” Hàn Hạo Nguyên ngây người lẩm bẩm, hắn còn chưa lĩnh ngộ ra cảnh giới đầu tiên của tâm cảnh, còn người ta đang khiêu chiến với Hóa Thần Đại Tôn, chênh lệch có cần xa vậy không?
“Sau khi trở về, mình phải chăm chỉ hơn nữa.” Cơ Hoàng Thiên Ân, Tử Vi Nhị Kiếm âm thầm tự nhủ bản thân.
Trước đó, Tử Vi Cửu Kiếm xưng bá thế hệ cùng cấp trong Tử Vi Kiếm Tông, cho rằng người đời cũng chỉ đến thế, hôm nay gặp phải thiên tài vô song, nội tâm họ vừa bị đả kích vừa bị đốt cháy bởi ngọn lửa nhiệt huyết, khát khao hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa!
“Ra tay đi, bổn Tôn nhường ngươi xuất thủ trước.” Lương Hữu Long lạnh lùng nói ra.
“Vậy thì ngươi không có cơ hội sử dụng pháp thuật rồi.” Ngọc Trang thản nhiên nói ra.
Lúc này, Ngọc Trang chuẩn bị kết ấn sử dụng pháp thuật để bắt giữ Lương Hữu Long thì một luồng linh áp đột nhiên hiện ra ở cách đây không xa.
Mọi người liền chú ý đến luồng linh áp khổng lồ đó, bọn họ nhìn thấy kẻ đó là ai.
Một người thanh niên cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt không nổi bật, hắn ta giắt một thanh kiếm dài ở ngay bên hông, mặc dù đứng xa hắn nhưng mọi người vẫn cảm thấy rõ một ý cảnh sắc bén, dường như linh lực của bọn họ bị cắt đứt vậy.
“Tử Vi Cửu Kiếm!” Liễu Tịnh Kỳ khẽ nói trong khi nhìn người mới đến.
“Sư huynh, Tử Vi Cửu Kiếm của thế hệ Nguyên Anh kỳ.” Đoàn Tuấn Kiệt giật mình thốt ra.
“Cửu Kiếm, sư huynh Diệp Vô Ưu!” Hàn Hạo Nguyên ngạc nhiên nói ra.
“Ngươi là kẻ nào?” Lương Hữu Long nhíu mày hỏi, sắc mặt không vui cho lắm.
Rõ ràng biết Lương Hữu Long này chuẩn bị chiến đấu đánh bại kẻ địch nhưng lại dám đứng ra cản trở, một kẻ không biết lễ nghĩa thường thức.
“Ta là Diệp Vô Ưu, nhận lệnh của Kiếm Tôn đại nhân đến đây tiếp đón các sư muội, sư đệ quay về tông môn.” Diệp Vô Ưu cười khẽ trả lời.
“Tử Vi Cửu Kiếm?” Lương Hữu Long lắng nghe xong, hắn ngạc nhiên nói trong khi nhìn vào nhóm Liễu Tịnh Kỳ, trước đó hắn không để ý đến các tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ nên không thấy rõ.
“Đúng vậy.” Diệp Vô Ưu mỉm cười.
“Nếu là người của Tử Vi Kiếm Tông thì ta không làm khó dễ, ngươi hãy dẫn bọn họ rời khỏi đây đi.” Lương Hữu Long chậm rãi lên tiếng.
Tu vi của Diệp Vô Ưu nhỏ yếu hơn Lương Hữu Long cho nên hắn không để ý đến Diệp Vô Ưu cho lắm, Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, không đáng chú ý, Lương Hữu Long kiêng kỵ thế lực đứng sau Diệp Vô Ưu hơn.
“Tất nhiên ta phải đón các sư đệ, sư muội rồi chứ.” Diệp Vô Ưu nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Tuy nhiên, ta lại nhận được một mệnh lệnh thứ hai.” Nói tới đây, âm thanh của Diệp Vô Ưu trở nên lăng lệ hơn nhiều.
“Là mệnh lệnh gì?” Lương Hữu Long hỏi với khuôn mặt nghi ngờ.
“Các sư đệ, sư muội, có phải bọn chúng từng tấn công mọi người phải không?” Diệp Vô Ưu không trả lời Lương Hữu Long, hắn quay đầu hỏi nhóm Liễu Tịnh Kỳ.
“Đúng vậy, thưa sư huynh, bọn chúng từng phục kích chúng tôi.” Hàn Hạo Nguyên lớn tiếng trả lời.
“Ồ?!” Diệp Vô Ưu lạnh nhạt quay đầu nhìn Lương Hữu Long sau khi nghe câu trả lời.
“Tông Chủ đại nhân.” Diệp Vô Ưu khẽ kêu một tiếng.
“Có chuyện gì?” Lương Hữu Long nhíu mày khó chịu.
“Phiền Hợp Ma Tông đổi một cái Tông Chủ khác rồi.” Diệp Vô Ưu cười khẽ.
“Ngươi…” Lương Hữu Long vừa nghe thấy, hắn liền cảm thấy không ổn, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân của hắn, ngay lập tức, hắn liền sử dụng một cái pháp bảo cấp năm hình một cây quạt để bảo vệ bản thân.
Xẹt!
Cùng lúc đó, một âm thanh vang nhẹ, Lương Hữu Long mở to mắt ra nhìn Diệp Vô Ưu, sau đó hắn lại nhìn tới cây quạt pháp bảo còn chưa rời khỏi tay, cuối cùng là nhìn tới một thanh kiếm đang đâm thủng bụng của hắn.
“Ngươi… tại sao?!” Lương Hữu Long rít gào, vết thương quá nặng, hủy hoại ba phần mười tu vi của hắn và còn đang tăng lên nhanh chóng.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Đáp lại câu hỏi của Lương Phi Nguyên là những đường kiếm nhanh như cắt của Diệp Vô Ưu cùng một thần thái lạnh nhạt.
“Mệnh lệnh thứ hai, kẻ nào cản đường, chết!” Diệp Vô Ưu thẳng thừng nói ra.
Lương Hữu Long vừa nghe xong, thân thể của hắn rơi xuống từ trên bầu trời cao rồi đập mạnh vào mặt đất cứng rắn, linh lực tan biến, không còn thở nữa.
Tông Chủ của Hợp Ma Tông, Hữu Long Đại Tôn vẫn lạc!
Toàn trường yên tĩnh nhìn thấy cảnh đó, các đường kiếm không thể nắm bắt của Diệp Vô Ưu để lại một ấn tượng không thể phai nhòa đối với bọn họ, nhất là khi Lương Hữu Long còn không có cơ hội chiến đấu.
“Đây là Tử Vi Cửu Kiếm thế hệ Nguyên Anh kỳ, Cửu Kiếm, Diệp Vô Ưu, Ma Biến Kiếm Thể!” Cơ Hoàng Thiên Ân ngưng trọng nói ra.
“Kiếm có thể biến hóa dài ngắn tùy ý, từng kiếm đều chứa sát khí lớn lao giống như thuộc về một ma đầu, giết kẻ địch trong nháy mắt.” Liễu Tịnh Kỳ điềm tĩnh cất tiếng nói êm ái làm người nghe cảm thấy dễ chịu không gì bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.