Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 557: Thăm dò xong




Nghe đề nghị đầy tính hiếu chiến của Hắc Tinh, Thanh Vũ sậm mặt nói:
“Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đánh đấm, bộ không còn chuyện gì để làm sao?”
“Có tin hay không ta lập tức quăng cậu vào giữa bầy kiến lửa kia?”
Gặp phải phản ứng cực kỳ kịch liệt của Thanh Vũ, Hắc Tinh cười khan, tay thì quơ qua quơ lại biểu thị thái độ e ngại. 
“Không, không cần, tôi chỉ nghĩ vu vơ một chút thôi.”
“Lần sau còn nói nhảm nữa thì đừng trách.” Thanh Vũ đe dọa một câu.
“Vâng, vâng.” Hắc Tinh gật đầu lia lịa, ngoại trừ Ngọc Trang, Thanh Vũ là một người mà Hắc Tinh kính trọng về cả nhân cách lẫn sức mạnh vượt trội, có lần trong Huyễn Linh Chiến Trường, Hắc TInh bị Thanh Vũ đánh cho một trận bầm dập vì Hắc Tinh dám khiêu chiến.
Càng đi sâu vào rừng thì bầu không khí càng trở nên ngột ngạt hơn, nhiệt độ tăng dần, ít nhìn thấy dấu vết hoạt động của các hung thú hơn hẳn vì đây là địa bàn của Xích Nghĩ Ma Tộc.
“Kia là Xích Nghĩ Ma Tộc sao?” Dương Khả đột nhiên nói trong khi chỉ tay vào một sinh vật cao chừng hai mét, tám chân dài, hai càng to khỏe với lực kẹp đáng sợ, thân thể thì thon và có màu đỏ nhạt, cặp mắt hơi nhỏ vì bọn chúng sử dụng hai cái râu dài có khả năng cảm nhận mạnh ở trước miệng như một con mắt chính, lâu lâu sinh vật kia lại còn thở ra các tia lửa nhỏ bắn tung tóe lên mặt đất rồi biến mất.
“Nó không nhỏ như tôi nghĩ.” Tiêu Mị ngạc nhiên nói, cô tưởng rằng loài kiến thì thể tích phải nhỏ chứ không to gần cả một con voi giống vậy.
“Bọn chúng là chủng tộc độc chiếm cả một khu rừng lớn, tất nhiên phải có điểm đặc biệt chứ.” Dương Khả cười nói.
“Sức mạnh của nó ở Trúc Cơ sơ kỳ, hình như thể tích càng lớn thì thực lực càng mạnh.” Không Yên nhẹ nhàng nói ra.
“Đúng vậy, số lượng đang tăng lên một cách nhanh chóng.” Thanh Vũ gật đầu, giọng nói bình tĩnh, hắn đã quan sát xa hơn nhờ vào thần thức mạnh mẽ, có thể xé tan qua lớp phòng vệ thần thức của khu rừng, lớp phòng vệ kia bao gồm sương mù kỳ dị, cánh rừng dày đặc và cả bức màn linh lực nữa, muốn nhìn xa hơn bằng thần thức thì phải vượt qua bức màn phòng ngự thiên nhiên đó.
Lời nói của Thanh Vũ đang được chứng minh bởi Xích Nghĩ Ma Tộc, số lượng tăng lên, bọn chúng đang giữ nhiệm vụ canh gác cái gì đó trong bán kính một trăm mét đã có tới hai trăm Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, bọn chúng bò qua bò lại trên mặt đất để tuần tra.
Khuôn mặt của mọi người đều trở nên ngưng trọng, nhất là Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, ba người kia không còn tin tưởng vào thực lực của bản thân nếu như đụng độ nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc đến vậy.
Cũng đúng thôi, nếu bị phát hiện thì hàng ngàn con sẽ chạy đến từ xa tham dự chiến đấu, ba người rồi sẽ bị bọn chúng vây công đến chết.
Nhưng mà việc đó sẽ không bao giờ xảy ra vì có Thanh Vũ, Ngọc Trang và những người mạnh mẽ khác đang ở đây.
“Ngừng lại đi.” Thanh Vũ thản nhiên ra lệnh cho Lam Sương Thiên Điểu.
Lam Sương Thiên Điểu liền ngừng lại giữa không trung, khuôn mặt khó chịu vì không thể bay tiếp vào trong.
“Xích Nghĩ Ma Tộc không dùng mắt để quan sát nhiều, bọn chúng sẽ cảm nhận ra được sự tồn tại của ngươi nếu đạt một cảnh giới nhất định, Trúc Cờ kỳ không nhận ra được sự Kết Đan kỳ sẽ nhận ra, vì vậy ngươi không thể tiếp tục tiến sâu vào trong nữa.” Thanh Vũ nói khẽ.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu gật đầu một cái.
“Nơi này cách lối vào Trúc Cơ Cốc mười km, chúng ta chỉ cần đi vào khoảng ba km rồi trở về là được.” Lý Duy Mạnh quan sát bản đồ rồi đề nghị.
“Lương Phi Nguyên thật quá đáng, rõ ràng hắn đang bảo chúng ta đi chịu chết.” Trịnh Quốc Tấn tức giận nói vì ba km là một quãng đường đi đến cái chết, cho dù tu sĩ Kết Đan trung kỳ có đến đây thăm dò rồi đi ra liền thì cũng chết bởi lũ quái vật bên dưới mà thôi.
“Không cần phiền phức như thế, có kẻ đã làm thay chúng ta rồi.” Thanh Vũ lắc đầu nhẹ trong khi nói.
“Giáo Hoàng đang nói kẻ nào?” Lý Duy Mạnh không hiểu.
“Bọn chúng đã đến đây từ sáng sớm rồi.” Ngọc Trang mỉm cười.
“Đúng vậy, bọn chúng đang chờ chúng ta.” Lâm Phong gật đầu lên tiếng.
Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, Lý Duy Mạnh còn đang ngẩn người vì lời nói khó hiểu kia, nhưng bọn họ liền hiểu vì sao.
Ngay thời khắc Lam Sương Thiên Điểu vừa xua tan đi lớp sương mù ẩn thân thì một vệt sáng bắn đến từ xa tựa như một mũi tên lóe lên rồi đâm vào giữa mấy trăm Xích Nghĩ Ma Tộc.
Ầm!!!
Kéo theo đó là một tiếng nổ lớn đến đau tai, mười mấy con kiến lửa bị nổ banh xác bởi một lá phù cấp hai thượng phẩm, một loại hỏa phù nổ tung, sức công phá rất mạnh và gây ra tiếng động lớn cũng chả kém là bao.
“Kia là, người của Cuồng Man Vương Triều?” Lý Duy Mạnh lập tức ngưng tụ đôi mắt nhìn tới vị trí phía sau, nơi vệt sáng xuất hiện đột ngột, ông ta thấy năm người đàn ông cao to đang đứng nhìn đến Lam Sương Thiên Điểu, đôi mắt lạnh lùng, và khuôn mặt thì đang cười nhạo, chăm chọc.
Nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của họ, Lý Duy Mạnh nắm chặt quả đấm, cắn răng nói:
“Bọn họ đã tính toán chúng ta, biến chúng ta trở thành mục tiêu của Xích Nghĩ Ma Tộc!!”
“Tiếng động này vang xa tận ba bốn km, khi đó bọn họ chỉ cần nhìn Xích Nghĩ Ma Tộc đến từ nơi sâu hơn để tấn công chúng ta thì hoàn thành nhiệm vụ thăm dò từ Lương Phi Nguyên.”
Chưa đầy ba giây, với kinh nghiệm sống giữa Tu Chân Giới lâu năm, Lý Duy Mạnh đã phân tích ra tình huống xảy ra. Nếu như bình thường, ông sẽ không bị người khác tính kế dễ dàng đến vậy, nhưng hôm nay, ông quá ỷ lại vào nhóm người Thanh Vũ nên coi nhẹ độ nguy hiểm của kẻ khác.
“Ông nói đúng một phần, còn một phần nữa, bọn họ nhận nhiệm vụ trực tiếp từ Lương Phi Nguyên, nhắm vào chúng ta.” Thanh Vũ cười nhẹ nói ra.
“Hay là chúng ta rời khỏi đây, không cần thăm dò nữa.” Trịnh Quốc Tấn kinh hãi nhìn đám Xích Nghĩ Ma Tộc đang ngước đầu chú ý Lam Sương Thiên Điểu.
“Muốn đi cũng được, nhưng có kẻ đã chặn đường rồi.” Không Yên khẽ nói.
“Trước tiên giải quyết đám kiến lửa này đã rồi để xem bọn chúng đang diễn trò gì.” Thanh Vũ lạnh nhạt nói, không nhìn đám người Cuồng Man Vương Triều nữa mà tập trung vào Xích Nghĩ Ma Tộc.
Vù! Vù!
Hơn một trăm con kiến lửa khổng lồ cùng nhau mở miệng phun ra hơn một trăm cột lửa đâm thẳng từ mặt đất lên trời cao, tấn công Lam Sương Thiên Điểu.
Nhưng cho dù số lượng có nhiều thì cũng không thể gây thương tổn đến Lam Sương Thiên Điểu, đáp trả lại đòn tấn công nóng bỏng của lũ sinh vật bên dưới, Lam Sương Thiên Điểu nhẹ nhàng vỗ cái ba cái, sức mạnh từ các lần đập cánh tạo ra một cơn cuồng phong sương mù ập xuống, dập tắt hết tất cả cột lửa và còn khiến bọn Xích Nghĩ Ma Tộc biến thành tượng băng lạnh lẽo.
Lam Sương Thiên Điểu quá mạnh so với Xích Nghĩ Ma Tộc!
Một nguồn sức mạnh áp đảo tuyệt đối!
“Quá mạnh!” Lý Duy Mạnh kinh hãi.
“Chúng ta đang ở trên lưng một sinh vật đáng sợ…” Trịnh Quốc Tấn run chân nói.
“Nó không cắn chứ?” Lê Nhật Thy cũng không khá hơn là bao nhiêu.
“Quay trở về đi.” Thanh Vũ nhẹ giọng ra lệnh cho Lam Sương Thiên Điểu vì nhìn thấy mấy trăm Xích Nghĩ Ma Tộc đang chạy đến tiếp viện.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu cao ngạo quay người bay, kéo dãn khoảng cách với đám kiến lửa ở sau lưng, nhưng chưa bay được một trăm mét thì gặp phải người cản đường.
“Cuộc vui mới bắt đầu, tại sao các ngươi lại vội vàng rời khỏi?” Người kia cười híp mắt.
“Ngươi là kẻ nào?” Thanh Vũ lạnh nhạt lên tiếng, hắn cảm nhận được sự tồn tại của người này từ trước nên không bất ngờ lắm.
“Người của Hợp Ma Tông?” Lý Duy Mạnh nhận ra bộ đồ người kia mặc.
Dù nhìn thấy bộ đồ tượng trưng cho thân phận kia nhưng Thanh Vũ vẫn lên tiếng hỏi cho thấy Thanh Vũ đang xem nhẹ Hợp Ma Tông, thế là người kia trầm giọng nói ra:
“Hừ, các ngươi thì có tư cách hỏi danh tính của bổn Chân Nhân sao?” Người kia lạnh lùng nói ra.
“Còn nữa, Thiếu Tông Chủ đã căn dặn, chỉ cần các ngươi giao người kia ra thì sẽ được tha mạng sống.” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ chỉ thẳng vào Tiêu Mị, giọng nói như không cho phép từ chối.
“Lại là một kẻ đầu đất.” Hắc Tinh lắc đầu nói, không có hứng thú với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ này vì người đó thực sự quá yếu, với lại cậu ta vừa cam đoan không đề cập đến việc đánh nhau với Thanh Vũ xong nên lo Thanh Vũ sẽ trừng phạt nếu lại cứ hiếu chiến nữa.
“Có nghe Chân Nhân tiền bối nói hay không?” Năm người thuộc Cuồng Man Vương Triều quát lớn, gây sức ép cho nhóm người Thanh Vũ.
“Mục đích của các ngươi chỉ có vậy thôi sao?” Thanh Vũ cau mày nói.
“Đừng nhiều lời vô ích, một khi các ngươi dám trái lệnh của Thiếu Tông Chủ thì ta sẽ chặn đường lui của các ngươi, để cho bầy sinh vật kia ăn sống các ngươi.” Tu sĩ Kết Đan kỳ cười gằn, hắn ta là tán tu gia nhập Hợp Ma Tông chưa lâu nên bám đùi Lương Phi Nguyên để tăng cao địa vị.
Còn năm tu sĩ của Cuồng Man Vương Triều thì lấy ra năm cây cờ vận chuyển một trận pháp công kích cấp ba trung phẩm, bọn họ đã chuẩn bị đại trận này từ trước để phối hợp với tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.
“Thật nhạt nhẽo.” Thanh Vũ vừa nói vừa lắc đầu, hắn còn nghĩ rằng Lương Phi Nguyên sẽ có một kế hoạch lớn nào đó chứ, Thiếu Tông Chủ của Hợp Ma Tông không có gì nổi bật hết.
Cách lên kế hoạch, bố trí trận pháp thì khá ổn nhưng không đủ trình để giữ chân Thanh Vũ cho đến khi đám quái vật kiến lửa nhào tới.
“Ngươi nói cái gì?” Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ giận tím mặt vì thấy Thanh Vũ giống như đang coi thường hắn vậy.
“Các ngươi gọi ra quái vật thì hãy chơi đùa với chúng đi.” Thanh Vũ không trả lời với loại người tàn ác như tu sĩ Kết Đan hậu kỳ này và cả năm tu sĩ kia nữa, hai tay bọn chúng dính quá nhiều máu tươi của người vô tội rồi, đây là thời khắc bọn chúng nên đền tội.
“Đừng làm vậy!” Ngọc Trang vội vàng lên tiếng ngăn cản Thanh Vũ nhưng đã muộn màng.
Thanh Vũ đưa một bàn tay chộp tới sáu tu sĩ kia, linh lực cuồn cuộn bốc lên không trung, tạo nên một cơn bão linh lực đáng sợ, cơn gió mạnh thổi nghiêng cả khu rừng về một hướng, đại trận vỡ nát như một tờ giấy trắng yếu đuối, một làn tay linh lực khổng lồ bao phủ xuống bắt lấy sáu người rồi ném vào giữa bầy Xích Nghĩ Ma Tộc.
Mặc cho bọn có có vùng vẫy, cho pháp bảo tự bạo hay điên cuồng cỡ nào cũng vô vọng.
“Giờ thì chúng ta đã thăm dò xong.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra sau khi làm xong, sáu người bị mấy trăm kiến lửa bao vây rồi không phát ra âm thanh gì nữa.
“Lên đường trở về.” Thanh Vũ ra lệnh cho Lam Sương Thiên Điểu.
Ngoại trừ Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy đang sững sờ vì lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thanh Vũ sử dụng pháp thuật, những người khác đều thản nhiên ngồi nói chuyện như thể không có chuyện gì xảy ra cả.
Lam Sương Thiên Điểu vỗ cánh bay trở về, Lý Duy Mạnh thì sử dụng một vật phẩm ghi hình ảnh của tu sĩ, khắc lại cảnh tượng hàng ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc đang bò ra, một đội quân cực kỳ đáng sợ.
“Tại sao anh lại giết bọn họ, chẳng phải anh đồng ý với cách làm của em sao?” Ngọc Trang nhỏ giọng hỏi Thanh Vũ, cô định ngăn cản Thanh Vũ nhưng lại không thể vì tốc độ của Thanh Vũ rất nhanh.
“Bọn họ tự gieo gió gặt bão, anh không giết bọn họ.” Thanh Vũ lắc đầu trả lời.
“Và còn một điều nữa, anh hiểu suy nghĩ của em nhưng lại không thể làm theo cách của em được.”
“Nếu tu sĩ xưng là ma, tự cho bản thân quyền định đoạt mạng sống của người vô tội rồi tự hào về điều đó, vậy thì anh sẽ tự xưng là Công Lý, người sẽ trừng phạt tất cả ma đầu!”
“Em có cách thực thi công lý trong trái tim của riêng em, anh cũng vậy.” Thanh Vũ nói xong, hắn nhắm mắt lại rồi yên lặng.
“Công lý của chúng ta rất khác biệt.” Ngọc Trang trầm mặc hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói.
Có thể Thanh Vũ trao tặng cho Ngọc Trang một cơ hội làm thay đổi cả vận mệnh, nhưng Thanh Vũ không có quyền quyết định suy nghĩ, hành động của Ngọc Trang được và Ngọc Trang cũng không có nghĩa vụ tuân theo Thanh Vũ về điều đó.
Công lý của mỗi người nằm ở trái tim của họ!
Vào lúc Thanh Vũ nhìn thấy Quân Đoàn Gaia quyết định xử tử những kẻ gây rối tại Thập Linh Hỏa thành, Thanh Vũ đã không đồng ý với cách làm đó của họ nhưng không tiện lên tiếng nói, nhưng vào giờ phút này, Thanh Vũ đồng ý với Quân Đoàn Gaia, thậm chí không còn sự nhân từ đối với những kẻ cướp trên núi Vivian, họ dùng máu thịt của đồng loại để nuôi Venger lấy tinh thể tiến hóa, họ dùng đồng loại như một miếng mồi ngon dụ dỗ Venger.
Quân Đoàn Gaia, và ngay cả Giáo Đình phải tiêu diệt bọn chúng, tránh để cho bọn chúng tiếp tục gây hại đến người vô tội khác.
Giờ đây, bọn người vừa chặn đường Thanh Vũ cũng vậy, hắn không trừng trị Lương Phi Nguyên, Lý Thừa Ngay nhiều ma đầu ác độc mà Thanh Vũ nhìn thấy vì chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến cả một, hai thế lực hai sao, Thanh Vũ cần suy nghĩ kẻ để đưa ra quyết định đúng đắn.
Nhưng, bọn người vừa chặn đường kia thì không, Thanh Vũ chẳng ngần ngại tiễn bọn chúng vào giữa bầy quái vật, vì đơn giản thôi, Thanh Vũ không còn sợ… giết người!
Và Thanh Vũ cũng thừa sức biết, ở trong Quang Minh Giáo Đình, sự đối lập về tư tưởng là điều không tránh khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.