Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 537: Giải quyết tử khí, xung đột




Tử Mộ Thú đứng trước Ngọc Trang đã đột phá Tứ Dương sơ kỳ thành công, nó không phản ứng lại khi Thanh Vũ, Ngọc Trang đến gần địa bàn của nó vì nó cũng cảm thấy nguy hiểm, phần lớn đến từ Lam Sương Thiên Điểu, một hung thú có cảnh giới ngang bằng nó.
Vì vậy, nó ẩn nhẫn chờ đợi một thời cơ tấn công chớp nhoáng và sát phạt, một kích giết chết người nào dám bén mảng lại gần nó, nhưng nó không ngờ rằng kế hoạch thành công một nửa thì thất bại vì Ngọc Trang quá nhạy cảm, cô nhận ra sự khác thường của Tử Mộ Thú và nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công chết người từ cái đuôi.
Tử Mộ Thú lạnh lùng nhìn Ngọc Trang, thân thể thô to chiếm giữ giữa hang động màu đen kịt, ánh mắt âm u màu tím đậm gần với màu đen, nó tản mát ra một luồng hơi thở lạnh lẽo khiến tim người đập nhanh hơn.
Nhất là khi toàn bộ hang động đều là tử khí, một môi trường hoàn hảo dành cho Tử Mộ Thú, chúng nó chuyên hấp thu tử khí để gia tăng sức mạnh, thế nên Tử Mộ Thú trông kinh khủng và cường đại hơn khi đứng ở đây.
“Gừ!” Tử Mộ Thú gầm thét, cái đuôi uốn lượn như một con rắn độc ở sau lưng nó, một thứ vũ khí giết chóc tàn nhẫn và nhanh như cắt, nó từng giết chết nhiều Tử Mộ Thú dám khiêu khích uy nghiêm của nó bằng cái đuôi này rồi.
“Tứ Dương sơ kỳ, nếu như chiến đấu ở đây thì mình sẽ gặp bất lợi.” Ngọc Trang bình tĩnh nhìn Tử Dương Thú, cô đánh giá tình cảnh xung quanh rồi đưa ra kết luận.
Nhưng Tử Mộ Thú không cho Ngọc Trang nhiều thời gian hơn để cô phân tích, nó di chuyển thẳng đến gần Ngọc Trang, móng vuốt khổng lồ che phủ phần trên của hang động, phát ra một cỗ áp lực lớn lao làm gạch đá vỡ nát, nó đập xuống tới vị trí của Ngọc Trang.
“Quang Minh Thuẫn!” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói nhỏ, cô không cần kết ấn nhưng một màn sáng màu hoàng kim đã hiện ra trước cô, đỡ lấy móng vuốt của Tử Mộ Thú.
Ầm!
Một tiếng động nặng nề phát ra khi móng vuốt đập lên Quang Minh Thuẫn, Tử Mộ Thú chưa thể phá được vòng phòng ngự chắc chắn đó, nhưng nó cứ tiếp tục đập tới vài chục cái, Quang Minh Thuẫn thì bắt đầu rạn rứt, mắt thấy không chịu đựng được bao lâu nữa, Ngọc Trang lùi lại về phía cửa ra hang động.
Ầm!
Cuối cùng, Tử Mộ Thú phá vỡ Quang Minh Thuẫn, nó rống lớn một tiếng đuổi theo Ngọc Trang, cơ thể quá khổ đụng nát cửa hang nhỏ, mặt đất rung động và các cây cối xung quanh đó cũng run theo, cảnh tượng hết sức hỗn loạn, một ít loài hung thú gần đây liền bỏ chạy vì nhận thấy trận chiến đang diễn ra ở vùng đất của bá chủ, Tử Mộ Thú tộc!
“Ngọc Trang?” Thanh Vũ kinh ngạc nhìn bóng người vừa bay lên không trung, Ngọc Trang không nhìn Thanh Vũ, cô tập trung tới một con quái vật khổng lồ vừa chạy ra khỏi hang.
“Không ngờ nó đã đột phá thành công!” Thanh Vũ ngưng trọng nói.
“Tử khí bên dưới càng lúc càng nhiều, tại sao lại như thế chứ?” Thanh Vũ dời tầm mắt về phía hang động, vẻ mặt suy tư, tử khí bùng lên rất nhiều từ dưới đó, một vùng đất kỳ lạ và đáng sợ.
Tử Mộ Thú vừa bước ra khỏi hang, nào ngờ nó nhìn thấy hơn bốn mươi Tử Mộ Thú khác đã bị đánh thê thảm, một ít thì chết ngay tại chỗ, số còn lại đều đang thoi thóp, hơi thở yếu dần.
Bằng một khuôn mặt âm trầm, phẫn nộ đến cực điểm Tử Mộ Thú rống lớn: “Gừ!!!”
Âm thanh phát ra từ khuôn miệng to lan truyền ra thật xa, ảnh hưởng đến cả mặt đất, cây cối xung quanh, những vật bị âm thanh chạm trúng đều nổ tung.
Lam Sương Thiên Điểu nhẹ nhàng vỗ cánh một cái, ngăn chặn âm thanh tức giận kia, nó còn nhìn Tử Mộ Thú một cách khinh thường.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu gáy lên, chuẩn bị tấn công Tử Mộ Thú, nào ngờ một bàn tay của Thanh Vũ đã vỗ lên đầu của nó, ngăn không cho nó làm vậy.
“Đây là trận chiến của Ngọc Trang.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu không vui vẻ cho lắm, nhưng nó phải gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn Ngọc Trang và Tử Mộ Thú, nó khá hứng thú với trận chiến này.
Thanh Vũ trói bọn Tử Mộ Thú bằng sợi dây linh lực, bốn chân đều bị buộc chặt nên không thể động đậy, chúng giương mắt ra nhìn Tử Mộ Thú đầu đàn để nhờ cứu giúp.
“Ngọc Trang, em có cần giúp đỡ không?” Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi Ngọc Trang.
Thanh Vũ từng nhìn thấy Ngọc Trang chiến đấu một lần, đó là lúc gặp phải ma tu tấn công ngôi làng nhỏ, khi đó Ngọc Trang vẫn còn khá ngây thơ, chưa thể phát huy ra thực lực một cách tốt nhất, vì thế trận chiến kia thắng là nhờ vận may, ma tu bị chính oan hồn do hắn bắt giữ cắn chết.
“Em không cần giúp đỡ, em sẽ tự giải quyết nó.” Ngọc Trang bình tĩnh trả lời, vẻ mặt vẫn không thay đổi gì cho dù gặp phải biến cố không thể lường trước, sự tự tin kia khiến Thanh Vũ ngạc nhiên.
“Được thôi.” Thanh Vũ mỉm cười, hắn bắt lấy mấy chục Tử Mộ Thú, ra lệnh cho Lam Sương Thiên Điểu lùi ra xa, nhường khoảng không cho Ngọc Trang và Tử Mộ Thú.
“Gừ!!” Tử Mộ Thú nóng vội khi thấy Thanh Vũ mang theo đám Tử Mộ Thú khác, nó lập tức tấn công về phía Thanh Vũ, thân thể bắn đi như một mũi tên tím.
“Đối thủ của ngươi là ta!” Ngọc Trang lạnh nhạt nói, cô xuất hiện ở đằng trước Tử Mộ Thú, một bàn tay vỗ ra ngoài, các tia sáng xung quanh liền ngưng tụ vào bàn tay của Ngọc Trang, tạo ra một bàn tay màu vàng lớn hơn ba mươi mét.
Ầm!
Tử Mộ Thú cứng rắn đón đỡ, nào ngờ ở ngoài này thực lực của nó bị suy giảm, không thể đánh lại Ngọc Trang, thân hình bắn ngược ra sau rồi đụng nát mặt đất, tạo ra một cái hố to.
“Gừ!” Tử Mộ Thú phóng người ra khỏi hố, nó hút mạnh về phía hang động, tử khí lập tức bay vào miệng cho và vết thương của nó thì đang biến mất.
“Hồi phục bằng tử khí?” Ngọc Trang nói khẽ.
“Nhất Dương Trảm Ma!” Ngọc Trang kết ấn, đôi bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo có tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chưa đầy hai giây sau, mười thanh kiếm hoàng kim hiện ra giữa bầu trời, mỗi một thanh kiếm đều là Nhất Dương Trảm Ma, mỗi một thành đều tỏa ra vầng hào quang sáng chói của ánh sáng Mặt Trời, có thể nhìn thấy cả một ngọn lửa màu vàng đang nhảy múa trên lưỡi kiếm.
“Đó là!!!” Thanh Vũ ngạc nhiên nói lớn.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu cũng phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Thái Dương Thánh Hỏa!” Sau một hồi rung động, Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra vài chữ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhất Dương Trảm Ma của Ngọc Trang.
Theo như lẽ thường, người khác chỉ sử dụng được một Nhất Dương Trảm Ma, nhưng Ngọc Trang thì lại khác, thiên phú của cô quá siêu tuyệt, không thể xếp cô vào trong hàng ngũ người bình thường hay thiên tài khác được.
Keng! Keng! Keng!
Mười Nhất Dương Trảm Ma cùng tỏa ra âm thanh sắc bén, với một ngọn lửa đốt cháy dữ dội, chúng chém thẳng xuống từ trên cao, mục tiêu là Tử Mộ Thú.
“Gừ!” Tử Mộ Thú cảm thấy nguy hiểm đến mạng sống, nó liều mạng hút thêm nhiều tử khí từ hang động khiến bụng nó phình to lên, sau đó nó phun tất cả tử khí ra ngoài, tạo ra một lớp phòng thủ vững chắc.
Ầm!
Mười Nhất Dương Trảm Ma chém tới, phá nát tử khí đang bảo vệ Tử Mộ Thú rồi chém trúng lên người của nó, Thái Dương Thánh Hỏa men theo lưỡi kiếm thiêu đốt bộ lông màu tím, cả người Tử Mộ Thú bị đẩy sâu xuống lòng đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn Ngọc Trang.
“Nhị Dương Thánh Thuật!” Ngọc Trang lạnh nhạt tiếp tục sử dụng pháp thuật kế tiếp.
Keng! Keng! Keng!
Lần này, mười Kim Dương Kiếm chiếm trọn vùng trời, mỗi một thanh kiếm đều lạnh lẽo sắc bén khiến lòng người tê dại, kẻ bị Kim Dương Kiếm chỉ trúng thì sống lưng lạnh lẽo, hai con ngươi co rụt lại.
“Gừ!” Tử Mộ Thú không bỏ cuộc, nó tiếp tục hít tử khí từ hang động và sử dụng lại thủ đoạn như trước.
Ngọc Trang đứng trên trời cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, tia sáng Mặt Trời cứ quây quần bên Ngọc Trang mặc cho cô điều khiển, nó trông không khác gì một chiếc áo choàng mỹ lệ rung động lòng người làm bằng ánh sáng cả.
Ầm!
Tử Mộ Thú lại đón nhận một đòn pháp thuật mạnh mẽ từ Ngọc Trang, cơ thể chằng chịt vết thương nhưng nó vẫn còn thở, vẫn còn sống nhờ vào tử khí của hang động.
“Ngũ Hành Thánh Thuật, Thái Dương Thánh Kiếm!” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói ra, sau đó cô vươn tay bắt lấy một vật gì đó từ giữa năm vòng tròn pháp thuật, các vòng tròn đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ, ra một vòng tròn ở giữa là Quang.
Vù!
Một cơn gió mạnh thổi ra ngoài, đánh bật mọi thứ gần đó, Ngọc Trang cầm lấy Thái Dương Thánh Kiếm, một thanh kiếm màu hoàng kim rực rỡ khiến cho ánh sáng của Mặt Trời bị lu mờ, ngay vào khoảnh khắc này, linh áp do Ngọc Trang phát ra càng kinh khủng hơn trước gấp mười lần.
“Quá mạnh!” Thanh Vũ cười khổ đánh giá.
“GAA!” Lam Sương Thiên Điểu gật đầu như đang mổ thóc, sau đó nó nhìn Tử Mộ Thú bằng ánh sáng thương hại, phải có vận xui đến cỡ nào mới đánh với cô gái kia chứ?
Nhìn thấy thanh kiếm hoàng kim trên tay Ngọc Trang, Tử Mộ Thú bị kích thích dục vọng sinh tồn, nó bất chấp tất cả và tăng tốc độ hấp thu tử khí bên trong hang động, chưa đến một giây sau, hang động sụp đổ ở phạm vi lớn, tử khí bùng phát ra ngoài, tạo nên một đám mây khổng lồ rồi bay vào miệng của Tử Mộ Thú, bụng nó phình to ra hết cỡ, hai tròng mắt chuyển thành màu đỏ ngầu.
“Đến đây là kết thúc rồi!” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói trong khi nhìn Tử Mộ Thú, thủ đoạn sau cùng của nó quá yếu đuối, không thể chống lại Ngọc Trang được.
Đây là chênh lệch về thực lực!
Ngọc Trang thản nhiên nâng Thái Dương Thánh Kiếm lên trên cao rồi vung xuống, trong nháy mắt, cả thế gian lâm vào bóng tối, Thái Dương Thánh Kiếm phát ra tia sáng chói lóa, bắn ra một vệt sáng nhỏ chém tới Tử Mộ Thú.
“Ngừng tay!!” Cùng lúc đó, Thanh Vũ nói lớn.
Ầm!
Tia sáng bay vọt xuống rồi nhấn chìm Tử Mộ Thú, một nổ kinh thiên động địa phá hủy hết cả hang động, và làm cho vùng đất bên dưới sụp xuống thật sâu.
“Tại sao anh lại ngăn cản em?” Ngọc Trang nhíu mày nhìn Thanh Vũ. 
“Bởi vì, Tử Mộ Thú không thể chết!” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi trả lời.
“Không thể chết?” Ngọc Trang nhíu mày nhìn xuống dưới, Tử Mộ Thú vẫn còn sống, chỉ là nó rơi vào trạng thái yếu ớt, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể giết chết nó, lớp lông thì bị đốt trụi, khuôn mặt vốn dữ dằn thì lại đang lo sợ như một chú cún con.
“Gừ!” Tử Mộ Thú hoảng sợ kêu lên khi Thanh Vũ bay xuống mặt đất, đến gần nó.
Ngọc Trang cũng đi theo sau Thanh Vũ, hai người không quan tâm đến Tử Mộ Thú nữa, họ đang nhìn đến hang động dưới lòng đất, bởi vì tử khí đang sôi trào ra phóng lên cao, chiếm hết cả bầu trời lớn, một số tử khí quá lớn lao đủ giết chết tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, nếu như nó mà bay đến vùng đất của người phàm thì sẽ gây ra một đại nạn.
“Tử Mộ Thú không chịu rời khỏi đây vì tử khí, chúng vừa hấp thụ tử khí vừa ngăn chặn không cho tử khí gây hại đến vùng đất của con người ở lân cận, dù đó là một việc làm vô tâm nhưng lại đang giúp đỡ con người.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Em đã hiểu, nhưng bọn chúng kêu gọi thú triều tấn công Khai Sơn Tông, giết chết rất nhiều người vô tội, em nghĩ rằng chúng ta không nên tha mạng cho chúng.” Ngọc Trang thản nhiên nói.
“Nếu như Tử Mộ Thú bị giết chết hết thì ai đảm nhiệm công việc áp chế tử khí ở đây?” Thanh Vũ cau mày hỏi, bởi vì hang động bị đánh sụp nên giải thoát nhiều tử khí lắm.
Ngọc Trang nhìn hang động lớn với vẻ mặt suy tư, không biết nên trả lời Thanh Vũ như thế nào.
“Bọn chúng phải sống, phải đảm nhận công việc này.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Em không đồng ý!” Ngọc Trang kiên quyết lắc đầu, Tử Mộ Thú làm quá nhiều việc ác, bọn chúng không thể sống mà không nhận lấy sự trừng phạt được.
“Anh hiểu rõ em đang nghĩ gì, nhưng chúng ta không thể làm vậy.” Thanh Vũ lắc đầu nói.
“Anh cho phép chúng được sống tiếp, chúng phải áp chế tử khí ở đây, và anh là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, đây là một mệnh lệnh!” Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Được rồi, nếu anh đã quyết định như thế thì em sẽ không phản đối nữa.” Ngọc Trang nhắm mắt một lúc lâu, sau đó cô lên tiếng trả lời và quay trở về lưng của Lam Sương Thiên Điểu.
Thanh Vũ không nhìn theo Ngọc Trang nữa, hắn biết rằng đây là lần xung đột lý niệm đầu tiên giữa hắn và Ngọc Trang, Thanh Vũ cho rằng quyết định sử dụng Tử Mộ Thú áp chế tử khí là đúng, nhưng lại sai vì không trừng phạt Tử Mộ Thú, kẻ gây ra hơn năm mươi ngàn cái chết thương tâm.
Một là lợi dụng miễn trừ hậu hoạn của tử khí, hai là trừng phạt, sau đó lại tìm cách giải quyết tử khí. 
Thật khó để đưa ra quyết định đúng đắn!
Và Thanh Vũ đang tự hỏi lòng rằng.
“Liệu mình đang cứu người, hay hại người?”

“Ăn nó đi!” Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Tử Mộ Thú, một tay đưa Quang Minh Tín Ngưỡng Quả vào trong miệng của nó.
“Gừ!” Tử Mộ Thú rống lên, không đồng ý.
Bốp!
Bàn tay của Thanh Vũ vụt tới, đánh trúng đầu của Tử Mộ Thú làm nó xoay vài vòng mới ngừng lại.
“Ăn đi!” Thanh Vũ lại tiếp tục ra lệnh.
Lần này, Tử Mộ Thú ngoan ngoãn nuốt xuống, không kháng cự nữa, và tâm trí của nó bắt đầu hướng về Quang Minh Giáo Đình.
“Nghe đây, ngươi và toàn bộ Tử Mộ Thú khác phải ở đây trấn giữ, không cho phép tử khí bay ra ngoài, nếu như xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội các ngươi trước!” Thanh Vũ lạnh lùng ra lệnh, hắn đã thả hơn ba mươi Tử Mộ Thú khác, bọn chúng đều tận trung với con đầu đàn.
“Gừ!” Tử Mộ Thú đầu đàn gật đầu mạnh, sau đó nó quay về hang động, dùng đất đá bồi vùng bị sụp đổ, ngăn chặn tử khí thoát ra.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Tai nạn của Khai Sơn Tông, phần thưởng đã chuyển cho ký chủ.” Giọng nói không cảm xúc vang lên trong đầu của Thanh Vũ.
“Mười Tam Dương Thánh Quả, một bản pháp thuật cao cấp của Khai Sơn Ấn, đẳng cấp của nó là Thiên Cấp hạ phẩm, xem ra cũng không tệ lắm.” Thanh Vũ thở dài một hơi sau khi làm xong mọi chuyện, hắn lên lưng Lam Sương Thiên Điểu cùng Ngọc Trang trở lại Khai Sơn Thành, bầu không khí dọc đường đi không tốt lắm vì hai người chẳng nói chuyện với nhau.
Ngọc Trang không đồng ý với cách làm của Thanh Vũ, cô có thể nhân từ với con người nhưng cô lại không thể tha thứ cho hung thú, nhất là hung thú đã tước đoạt mạng sống của rất nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.