Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 533: Tử Mộ Thú và Đinh Ngọc Thạch




Lãnh địa của Khai Sơn Tông rộng gấp ba lần Không Vũ quốc, linh khí sung túc dồi dào đủ cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ nhẹ nhõm tu luyện mà không cần hấp thụ thêm linh thạch hạ phẩm, vì thế số lượng tu sĩ cũng cao hơn Không Vũ quốc.
Đương nhiên, số liệu kia tính toán vào lúc Không Vũ quốc chưa thay đổi, vẫn còn ở thời đại độc bá của Không Bá Hưng.
Hiện nay, Không Vũ quốc trở mình như một con rồng đang đứng trong bóng tối, âm thầm phát triển với tốc độ chóng mặt, vì Tiệm Tạp Hóa Quang Minh tạo nhiều tiếng vang lên số lượng tu sĩ bên ngoài đi tới cũng tăng lên gấp mấy chục lần, khiến cho việc giao lưu học tập hay dòng chảy tài chính tăng cao, thúc đẩy sự phát triển vượt trội của Không Vũ quốc và Kinh Hồng quốc.
Ngoài ra, Kinh Nhân Đức và Không Yên còn gửi thư mời gia nhập đối với các tán tu cảnh giới Trúc Cơ kỳ trở lên, khi độ tin cậy đạt tới một mức độ nào thì thì bọn họ cũng có thể trở thành một thành viên cấp cao của hai quốc gia.
Có thể nói, tu sĩ Nhị Dương kỳ, Tam Dương kỳ không hề hiếm gặp nữa, các Thành Chủ làm việc dưới quyền của hai quốc gia đang làm việc cật lực để chuyển số tinh thể tiến hóa về nâng cao thực lực của hai quốc gia.
Tuy nhiên, đối với người dân hay tu sĩ thường hay sinh sống ở lãnh địa của Khai Sơn Tông thì tông môn này là một thế lực một sao mạnh mẽ, sở hữu mười mấy tòa thành trì được bảo vệ bởi một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, đồng thời cũng giữ chức vụ Trưởng Lão của Khai Sơn Tông.
Lý Duy Mạnh là một trong số đó, thế nên ông ấy có trách nhiệm cầu cứu người khác, đánh đuổi thú triều từ Tử Mộ Sâm Lâm, giúp cho Khai Sơn Tông thoát khỏi hiểm nguy đang đến gần.
“Không ngờ ngay cả Khai Sơn Thành cũng đang lâm vào tình thế nguy cấp.” Khánh Nga kinh ngạc nói.
“Bọn họ đang cố gắng giữ vững phòng tuyến và cầu cứu những thế lực một sao khác.” Lý Duy Mạnh thẳng thừng nói.
Ông không cần thiết giấu diếm trạng thái của Khai Sơn Tông nữa rồi, vì nếu như cứ tiếp diễn bình thường thì Khai Sơn Tông sẽ bị thú triều xóa xổ, không một người nào sống nổi dưới nanh vuốt của thú triều, bọn chúng sẽ nhai xương tất cả nhân loại trên đường đi.
“Khai Sơn Thành cách đây không xa lắm, chúng ta vẫn bắt kịp tiến độ nếu đi đến đó một chuyến.” Không Yên trầm tư nói, không trả lời ngay cho Lý Duy Mạnh vì ông không phải là người dẫn đầu. Lời nói của ông đang nhắn nhủ với Giáo Hoàng đang đứng trên lưng Lam Sương Thiên Điểu.
Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh nhìn sâu Lý Duy Mạnh và thấy vẻ mặt thành thật của ông cho nên ba người tin tưởng câu chuyện của Khai Sơn Tông, sau đó ba người ngước nhìn lên bầu trời như thể đang chờ đợi một người nào đó lên tiếng.
“Anh Thanh Vũ, chúng ta nên giúp đỡ bọn họ.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói với Thanh Vũ.
Lý Duy Mạnh làm người không xấu lắm, có tinh thần bảo vệ người dân ở Hắc Ấn Thành, không vì thú triều lớn mà bỏ chạy, ngay cả Khánh Nga cũng hợp mắt Ngọc Trang, nội hai người kia đủ để Ngọc Trang giúp đỡ, huống chi còn có thêm mấy ngàn tu sĩ đang lo sợ ở bên dưới, bọn họ cũng đổ ra nhiệt huyết chống lại thú triều.
Có người vì số tài nguyên đạt được từ hung thú, có người vì bảo vệ quê nhà, dù mục đích là gì đi chăng nữa thì việc làm kia vẫn là đúng, Ngọc Trang, Thanh Vũ không thể nào phủ nhận công lao của bọn họ được, nếu họ bỏ chạy ngay từ đầu thì Hắc Ấn Thành cùng hơn sáu mươi ngàn phàm nhân đã chết thảm rồi.
“Đúng như mình suy nghĩ, người kia mới thật sự là người đứng đầu!” Lý Duy Mạnh ngưng trọng nói, như trước, ông chưa thể cảm nhận được thực lực của những người đứng trên con hung thú loài chim, thậm chí trực giác ở trên chiến trường nhiều năm của ông đang mách bảo rằng con chim lớn không có vẻ gì là mạnh mẽ kia đang khiến toàn bộ lông tơ của ông dựng ngược.
“Bọn họ phát ra một áp lực vô hình cực kỳ đáng sợ!” Lý Duy Mạnh cứ tiếp tục suy nghĩ ở trong lòng, nhưng rồi ông không hề ý kiến gì nữa, giờ ông đang cầu cạnh người khác cứu giúp.
“Chúc mừng ký chủ nhận được nhiệm vụ mới, Tai nạn của Khai Sơn Tông!” Lúc Lý Duy Mạnh đưa ra lời thỉnh cầu thì Hệ Thống đã ban phát cho Thanh Vũ một nhiệm vụ để làm.
Thanh Vũ đang ngẩn người để xem xét thông tin và điều kiện hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ: Tai nạn của Khai Sơn Tông
Thông tin: Tử Mộ Thú xua đuổi thú triều tấn công Khai Sơn Tông, tính đến ngay đã có hơn năm mươi ngàn người chết, thân là một Giáo Hoàng quý trọng sinh mệnh, ký chủ không thể làm ngơ chuyện đó, vì vậy hãy đáp lại lời cầu xin của Lý Duy Mạnh, giúp đỡ Khai Sơn Tông vượt qua kiếp nạn.
Phần thưởng: Mười Tam Dương Thánh Quả, pháp thuật Khai Sơn Ấn(cao cấp).
Thanh Vũ nhìn thấy phần thưởng thì lại nảy sinh lòng hiếu kỳ, hắn tìm hiểu sâu hơn về pháp thuật Khai Sơn Ấn có thêm hai chữ cao cấp ở sau đuôi.
“Khai Sơn Ấn cao cấp, là pháp thuật lấy Khai Sơn Ấn của Khai Sơn Tông làm cơ sở để nâng cấp, đạt tới đẳng cấp Thiên Cấp hạ phẩm, một ấn vừa xuất như núi lớn sụp đổ, uy lực rất mạnh.” Thanh Vũ nói thầm vài thông tin của Khai Sơn Ấn cao cấp, và rồi hắn nhìn xuống bên dưới, thấy ba người Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh và Lý Duy Mạnh cùng Khánh Nga.
Thanh Vũ bình thản nói ra: “Thú triều tàn sát nhân tộc bừa bãi, thân là một tu sĩ, người người đều có trách nhiệm đánh tan thú triều.”
“Chúng tôi đồng ý giúp đỡ Khai Sơn Tông!” Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh nghe giọng nói của Thanh Vũ, ba người liền phấn chấn, Không Yên nhìn lý Duy Mạnh rồi mỉm cười.
“Cảm ơn các vị giúp đỡ, Khai Sơn Tông nhất định sẽ báo đáp hết lòng!” Lý Duy Mạnh nói trong khi cúi đầu, thể hiện ra tấm lòng cảm kích của ông.

“Thời gian không đợi người, chúng ta hãy lên đường ngay thôi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói tiếp.
“Vâng!” Không Yên, Lâm Phong, Hắc Tinh gật đầu rồi bay trở về lưng của Lam Sương Thiên Điểu.
“Khánh Nga, cô hãy trấn giữ ở Hắc Ấn Thành, nếu như thú triều tấn công trở lại thì lập tức thông báo cho ta, mọi chuyện nhờ vào cô hết.” Lý Duy Mạnh thấy mọi người muốn đi, ông quay đầu căn dặn Khánh Nga.
“Được, Thành Chủ cứ yên tâm đi tới Khai Sơn Thành, tôi nghĩ rằng bọn hung thú kia không dám bén mảng trở lại đây đâu.” Khánh Nga cười tươi nói.
“Cảm ơn cô.” Lý Duy Mạnh gật đầu rồi bay lên trời cao, trước mấy ngàn đôi mắt gửi gắm hi vọng của các tu sĩ đang mong chờ tin tức chiến thắng thú triều, Lý Duy Mạnh cũng bước lên lưng của Lam Sương Thiên Điểu.
“Đi thôi, tiến thẳng đến Khai Sơn Thành!” Thanh Vũ nhìn qua Lý Duy Mạnh rồi gật đầu chào hỏi, kế tiếp hắn vỗ nhẹ đầu của Lam Sương Thiên Điểu.
“GAAA!” Lam Sương Thiên Điểu phát ra tiếng kêu vọng khắp đất trời, nó còn quăng cho Lý Duy Mạnh một ánh mắt khinh thường, sau đó nó vỗ cánh thật mạnh rồi bay mất khỏi tầm nhìn của những người trong Hắc Ấn Thành.

Khai Sơn Thành, nơi được xem là căn cơ, gốc rễ của Khai Sơn Tông, nó nằm gần với Tử Mộ Sâm Lâm, là một vùng đất có nhiều núi cao hiểm trở, trong đó, ba ngọn núi cao hơn một nghìn mét tạo thành một địa thế vững chãi, chắc chắn, phòng ngự tốt nên được người sáng lập của Khai Sơn Tông chọn trúng, xây dựng nên một tông môn hùng mạnh như hiện giờ.
Ba ngọn núi cao quây quần bên nhau theo hình tam giác, để ra một khu đất ở bên trong, là nơi tụ tập của tất cả linh khí của ba ngọn núi lớn xanh tươi nên linh khí nồng đậm hơn cả một linh mạch trung cấp, vì thế Khai Sơn Tông coi đó là vùng bất khả xâm phạm, chỉ người quan trọng mới được xem bước vào đó tu luyện.
Vào thời khắc này, cả Khai Sơn Tông vốn dĩ vẫn yên lặng, trầm tĩnh trong bầu không khí tu luyện đã bị phá vỡ bởi một đội quân thú triều, chúng đông nghìn nghịt không nhìn thấy điểm cuối, có hơn ba mươi loài hung thú tham dự vào cuộc tấn công Khai Sơn Thành, con hung thú đầu lĩnh là Tử Mộ Thú.
Nó trông giống như một con trâu đất màu tím, thân thể to lớn hơn ba mươi mét với một cái đuôi lắc lẻo và rất dài, tứ chi linh hoạt cho phép nó đứng bằng hai chân khi cần thiết, đó là các vũ khí đáng gờm của Tử Mộ Thú, cơ thể nó phát ra một luồng khí thể màu tím rịm, mang theo tính ăn mòn sinh tử, gọi là Tử Khí.
Bọn hung thú đang tấn công ồ ạt vào Khai Sơn Thành, một dãy thành trì bao quanh ba ngọn núi, còn tu sĩ của Khai Sơn Tông cùng với nhiều tu sĩ ngoại lai khác đang ra sức hò hét, sử dụng pháp bảo, pháp thuật để chém giết hung thú.
Nếu nhìn từ Khai Sơn Tông về phía tây, xa hơn hàng trăm km thì cảnh tượng dần yên ắng và hoang tàn, từng dãy làng mạc của người bình thường bị đạp nát, xương người khắp nơi, nông cụ vỡ vụn, mùi máu tươi nồng nặc cứ quanh quẩn trong không khí, khó có thể tiêu tan trong thời gian ngắn được.
“Giết! Thề chết bảo vệ Khai Sơn Tông!” Một người tu sĩ cao tuổi hét lớn, ông ta nhảy thẳng vào giữa thú triều rồi đột ngột nổ tung, vụ nổ nhấn chìm mấy trăm hung thú khác, trong đó có cả hung thú cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, một loài Tê Giác Sừng Đen.
Với thân thể cứng cáp như thế nhưng nó không thể tránh thoát khỏi cái chết vì người tu sĩ vừa tự bạo linh lực kia cũng đạt cảnh giới Kết Đan sơ kỳ.
“Xuân Chính Trưởng Lão!!” Những tu sĩ khác thấy cảnh này, bọn họ liền đau đớn thét dài, cố gắng kêu gọi ra tên của người vừa hi sinh đẩy lùi phần lớn hung thú.
“Đừng để sự hy sinh của mọi người là vô ích, Khai Sơn Tông, chiến đấu đến cùng!” Một tu sĩ trông như người đứng đầu, ông ta cao giọng nói, tiếng nói lấn áp hết cả tiếng la hét, kích thích sự điên cuồng ẩn sâu trong lòng mọi người.
“Giết!”
“Giết!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Các vụ tự bạo cứ liên tục diễn ra, mỗi một lần đều gây tổn thương nặng cho thú triều, phá vỡ thế công ồ ạt của chúng.
“Phía bắc sao rồi? Nguyễn Duy Trưởng Lão đã đánh bại thú triều ở đó chưa?” Ông trầm giọng hỏi một người đứng cạnh.
“Thưa Tông Chủ, phía bắc đang ổn định tình thế, Nguyễn Duy Trưởng Lão liều mạng với Hắc Mâu Thú, cả hai đều trọng thương!” Người kia cắn răng nói.
“Tốt!” Người đàn ông bình tĩnh nói một tiếng, nét mặt cương nghị nhìn trận chiến.
“Thưa Tông Chủ, Lý Duy Mạnh Trưởng Lão đánh bại thú triều ở phía nam, đẩy lùi toàn bộ hung thú vào Tử Mộ Sâm Lâm và đang trên đường trở về đây cùng nhiều cường giả.” Một lúc sau, người giữ nhiệm vụ liên lạc lại cất tiếng nói.
“Lý Duy Mạnh Trưởng Lão? Ông ấy đánh bại Cuồng Phong Thú sao?” Người đàn ông kinh ngạc.
“Không phải, Lý Duy Mạnh Trưởng Lão nói rằng chính những tu sĩ lạ mặt kia giết chết Cuồng Phong Thú trong một quyền!” Người truyền tin lắp bắp nói, tin tức quá chấn động.
“Một quyền?” Người đàn ông ngạc nhiên, nhưng sau đó ông lại lắc đầu nói.
“Không thể nào, Cuồng Phong Thú nổi tiếng về sự nhanh nhẹn, nó làm sao chết trong một quyền của người khác?”
“Nhưng tin tức này do chính Lý Duy Mạnh Trưởng Lão truyền đến đây.” Người liên lạc nói khẽ.
“Được rồi, vậy là hai bên cánh của Khai Sơn Tông đã ổn định, chúng ta nên tiếp đón kẻ đứng sau bầy thú triều này thôi.” Người đàn ông phất tay rồi nói, sau đó ông ấy đạp không lên trời cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn phương xa, sâu ở bên trong bầy thú triều giống như ông đang nhìn đến một tồn tại nào đó cực nguy hiểm.
“Đó là Đinh Ngọc Thạch Tông Chủ! Tu sĩ Kết Đan hậu kỳ!” Một tu sĩ nhận ra hành động của Đinh Ngọc Thạch, tu sĩ đó hét lớn một tiếng làm mọi người chú ý.
“Đúng là Tông Chủ đại nhân rồi! Người dẫn dắt vĩ đại nhất của Khai Sơn Tông!” Một tu sĩ mặc bộ đồ in hình ba ngọn núi, trông giống như cảnh tượng của Khai Sơn Tông, hắn ta là đệ tử của Khai Sơn Tông nên sùng bái Đinh Ngọc Thạch.
“Giết! Giết! Giết”
“Tông Chủ muốn xuất thủ, chúng ta cũng nên biểu hiện ra sự cường đại của Khai Sơn Tông thôi!” Mấy chục bóng người lơ lửng giữa trời cao, tỏa ra luồng linh áp đạt tới Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ.
“Những Trưởng Lão ẩn cư lâu năm của Khai Sơn Tông cũng xuất chiến!” Các đệ tử của Khai Sơn Tông càng hưng phấn hơn khi nhìn thấy những khuôn mặt tuổi cao kia.
Trong hàng chục ngàn đôi mắt kính ngưỡng, Đinh Ngọc Thạch nhẹ nhàng vẫy tay một cái, cùng lúc đó, ba ngọn núi bao quanh Khai Sơn Tông chấn động nhẹ, một màn sáng khổng lồ xuất hiện bao phủ cả vùng trời.
“Hộ Tông Đại Trận, Tam Ấn Đại Khai Sơn Trận!” Một người có kiến thức thét lớn một tiếng.
Đinh Ngọc Thạch lạnh lùng nhìn thú triều, sau đó bàn tay đang giơ lên cao của ông nắm chặt lại, tựa hồ ông đang nắm lấy một thứ gì đó lớn lao, một bóng đen bao phủ xuống toàn bộ Khai Sơn Tông, mọi người trừng mắt hết cỡ nhìn Đình Ngọc Thạch đang nắm lấy một ngọn núi lớn.
“Đệ Nhất Ấn, Nhất Thủ Chuyển Linh Sơn!” Đinh Ngọc Thạch lạnh lùng nói, một tay đang cầm ngọn núi hư ảo đập xuống thẳng về phía thú triều.
Cảnh tượng rất đồ sộ, một bóng người nhỏ bé như thể đang nâng cả đất trời lên cao rồi đập tới bầy thú hoang dại, mọi người nín thở nhìn khoảnh khắc điên cuồng này.
Ầm!
Ngọn núi lớn đập xuống, đè nát bọn hung thú thành cặn bã, máu tươi phun trào như một cơn mưa lớn, một đòn hủy diệt cả một khu vực rộng lớn hai trăm mét, mấy ngàn hung thú chết thảm.
Đinh Ngọc Thạch nhìn ngọn núi kia tan biến, sau đó ông tiếp tục hành động:
“Đệ Nhị Ấn, Nhị Sơn Áp Linh!” Đinh Ngọc Thạch dùng cả hai tay nâng hai ngọn núi mờ ảo, một luồng linh lực lớn mạnh kinh khủng bùng phát từ Đinh Ngọc Thạch khiến mọi người hít một hơi lạnh. Đòn tấn công này dư sức tiêu diệt một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ!
“Gừ!” Cuối cùng, khi Đệ Nhị Kích xuất hiện thì một hung thú ẩn sâu trong thú triều đã không thể nào bình tĩnh được nữa, nó rống giận làm không khí rung động, một ít hung thú bị luồng sức mạnh đánh bay ra xa, và một luồng không khí màu tím ầm ầm sôi trào lên cao trên đầu của bầy thú triều, trực tiếp đối kháng với linh áo của Đinh Ngọc Thạch.
“Tử Mộ Thú chịu đi ra rồi!” Một Trưởng Lão trầm giọng nói, ánh mắt lăng lệ.
“Trận chiến đỉnh cao chuẩn bị bắt đầu!” Một tu sĩ hưng phấn hét to.
“Giết chết Tử Mộ Thú đi Tông Chủ đại nhân!” Một tu sĩ rống lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.