Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 424: Giao dịch công bằng




“Và bây giờ, Hắc Ni Tộc Trưởng muốn hỏi gì?” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra. Khuôn mặt bình tĩnh nhìn vào hai con ngươi màu đen của Hắc Ni như có thể nhìn thấu cả nội tâm của người Tộc Trưởng mẫu mực.
Hắc Ni trầm mặc trong giây lát, ông nhìn Thanh Vũ, giọng nói bình tĩnh:
“Tôi muốn hỏi, làm cách nào để nhiều tộc nhân sở hữu huyết mạch của Thánh Viên tộc.”
“Hắc Viên tộc sẵn sàng ra một cái giá lớn để làm được điều đó, xin Giáo Hoàng hãy trả lời cho tôi.”
Sau cùng thì Hắc Ni vẫn nói lên nỗi niềm trong lòng, Hắc Ni và Tiểu Hắc có dòng máu Thánh Viên thì sao? Họ không thể thay đổi toàn tộc chỉ với hai cá nhân bé nhỏ được, Hắc Ni muốn nhiều tộc nhân hơn nữa, nhiều đến mức một ngày nào đó, Hắc Viên tộc đổi tên thành Thánh Viên tộc.
Hắc Ni biết Thanh Vũ lấy một bình tinh huyết của Thánh Viên ra tặng ông với tư thái nhẹ nhõm, đương nhiên, Thanh Vũ có thể lấy ra nhiều tinh huyết hơn nữa, thậm chí số lượng rất lớn.
Vì thế, Hắc Ni muốn thử thăm dò Thanh Vũ.
“Hắc Ni Tộc Trưởng, ông biết không, ở quê hương ta có một phương tiện vận chuyển gọi là Tàu Hỏa, nó không bao giờ dừng lại đón bất kỳ ai cho đến khi Tàu Hỏa dừng bước ở nhà ga.”
“Khi một chiếc Tàu Hỏa nằm im giữa đường, hầu hết tất cả hành khách ở trên đó đều cảm thấy phiền phức và tức giận.”
“Các thành viên trong Giáo Đình cũng vậy.”
“Và cách để làm tất cả trở nên thật tốt đẹp, Hắc Viên tộc phải gia nhập Giáo Đình, cống hiến cho Giáo Đình, và Giáo Đình sẽ trợ giúp Hắc Viên tộc về vấn đề huyết mạch.”
“Đó chính là câu trả lời của ta đối với câu hỏi của Tộc Trưởng.” Thanh Vũ bình tĩnh nói, nét mặt thản nhiên nhìn vào sắc mặt thay đổi liên tục của Hắc Ni.
Từ hi vọng, vui sướng cho đến trầm mặc để tập trung suy nghĩ, Hắc Ni không biết che dấu cảm xúc của bản thân trong một cuộc giao dịch lớn, và việc đó làm Hắc Ni rơi vào thế yếu hơn Thanh Vũ, bị động vô cùng.
“Mục đích của Giáo Hoàng khi đến đây là để Hắc Viên tộc thần phục trước Giáo Đình?!” Hắc Ni ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thanh Vũ, âm thanh trầm lặng.
“Không, ông hiểu lầm ý của ta rồi, ta đến đây là để trợ giúp bạn bè tiêu diệt kẻ xấu, và cho người bạn kia một cơ hội duy nhất để đổi đời.”
“Dù Giáo Đình rất có thiện chí, thích giúp đỡ người, nhưng ta không thể vì một người bạn lại để cho một người thân thiệt thòi.”
“Đây là giao dịch, Hắc Viên tộc không phải thần phục Giáo Đình, Hắc Viên tộc đang tự giúp bản thân vươn lên một tầm cao mới, Giáo Đình mạnh, tương đương với Hắc Viên tộc cũng mạnh.”
“Quan hệ đồng sinh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng, âm thanh nhẹ nhàng rơi vào tai Hắc Ni làm ông yên lặng.
Tiểu Hắc thì đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa Thanh Vũ và Hắc Ni, lòng Tiểu Hắc rất hồi hộp chờ đợi kết quả của cuộc giao dịch mang ý nghĩa lớn đối với toàn tộc Hắc Viên.
Nội tâm Tiểu Hắc luôn ước rằng Hắc Ni sẽ đồng ý gia nhập Giáo Đình, bởi vì Tiểu Hắc biết Giáo Đình chưa bao giờ nhúng tay vào điều khiển Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc hay cả tộc của Tiểu Hắc.
Hắc Ni suy nghĩ rất lâu, khoảng mười phút sau, giữa bầu không khí lắng đọng, Hắc Ni bình tĩnh nói: “Một mình tôi không có quyền đưa ra quyết định, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình.”
“Vậy, bây giờ, ngài có thể nói với tôi rằng Hắc Viên tộc phải làm gì cho Giáo Đình để nhận lấy sự trợ giúp về huyết mạch từ Giáo Đình?!”
“Câu trả lời của Hắc Ni Tộc Trưởng làm ta rất vui vẻ.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu. Rốt cuộc, Hắc Ni không kháng cự lại mê hoặc về huyết mạch, một cơ hội tuyệt không xuất hiện lần thứ hai nếu từ bỏ.
“Tất cả cường giả của Hắc Viên tộc đều phải gia nhập Giáo Đình, được xem như một thành viên chính thức, và sau này, khi Giáo Đình có tầm ảnh hưởng đến Hắc Viên Sâm Lâm, Giáo Đình sẽ tuyển chọn thành viên bằng cấp bậc của họ, bất kỳ yêu tộc nào đạt cấp bậc Tín Sứ trở lên đều có thể xin vào Giáo Đình.”
“Mọi việc cực kỳ dễ, khi Giáo Đình cần, cường giả Hắc Viên tộc phải có mặt.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói lên.
“Vào lúc Giáo Đình không cần chúng tôi thì chúng tôi được tự do ư?” Hắc Ni nhíu mày hỏi.
“Không, Hắc Ni Tộc Trưởng và mọi người luôn được tự do, Giáo Đình không hạn chế bất kỳ thành viên nào, để hiểu rõ hơn về Giáo Đình, ta sẽ cho Hắc Đinh đưa ông đi dạo một chuyến đến Không Vũ quốc, ở nơi đó ông hãy tìm hiểu thêm về Giáo Đình và trả lời cho ta cũng không muộn.” Thanh Vũ nói khẽ.
“Được rồi, tôi sẽ đi tới Không Vũ quốc một lần để tham quan, sau đó trở về bàn bạc với mọi người, và đưa ra câu trả lời dành cho Giáo Hoàng.” Hắc Ni gật đầu nói.
Hắc Ni từng nghe về Không Vũ quốc, biết nơi ấy là một thế lực một sao yếu kém, cường giả mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới Kết Đan sơ kỳ, với loại thế lực nhỏ yếu còn chưa bằng một chủng tộc sống bên dưới cánh rừng của Hắc Viên tộc, Hắc Ni chẳng dành cho họ một chút sự chú ý nào.
Hôm nay, khi nghe về Giáo Đình đã ảnh hưởng đến toàn bộ Không Vũ quốc, làm thay đổi nhiều thứ tích cực hơn, Hắc Ni liền ngóng trông vào chuyến đi tới đó, có lẽ, chuyến đi kia sẽ làm thay đổi nhận thức của Hắc Ni về Giáo Đình.
“Các thành viên trong Giáo Đình đều nhận được hồi báo xứng đáng.” Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi đứng lên, đưa tay ra bắt lấy tay của Hắc Ni.
“Tôi hiểu.” Hắc Ni gật đầu.
“Thôi, thời gian trễ rồi, ta nghĩ mình nên trở về, thuận tiện đi dạo quanh vài vòng Hắc Viên tộc để ngắm cảnh.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra.
“Để tôi gọi người dẫn đường cho Giáo Hoàng.” Hắc Ni lên tiếng nói.
Thanh Vũ lắc đầu cười nói: “Không cần, ta tự đi được.”
“Vậy tôi đi lo việc của tộc, không thể tiếp đãi Giáo Hoàng cho chu đáo được, thành thật xin lỗi.” Hắc Ni nói ra.
“Ta hiểu, Hắc Ni Tộc Trưởng có một điểm chung với Giáo Hoàng ta đấy, cả hai chúng ta đều bận rộn.” Thanh Vũ nở nụ cười nói.
“Đúng vậy, người ở vị trí đi đầu như chúng ta luôn luôn có việc để làm, mà làm mãi cũng chẳng xong.” Hắc Ni cười khổ một tiếng nói.
Ba người bước ra khỏi phòng với nụ cười luôn hiện trên gương mặt, tạo nên một bầu không khí vui vẻ và nồng nhiệt, sau vài lời nói xã giao, Thanh Vũ, Tiểu Hắc chào tạm biệt Hắc Ni Tộc Trưởng và chọn một hướng để đi dạo.
Phong cảnh trong Hắc Viên tộc mang một nét đặc biệt có ý vị, sự hoang dại có mặt khắp nơi, các tộc nhân với màu đen thuần đi qua đi lại, âm thanh náo nhiệt và chân thành, pha thêm một chút thô cuồng của yêu tộc.
Vào lúc Thanh Vũ và Tiểu Hắc đi ngang qua, họ đều nhìn Thanh Vũ một cách hiếu kỳ, vì có sự tồn tại của Tiểu Hắc, họ không coi Thanh Vũ là kẻ thù cho do Thanh Vũ là con người.
“Rất đẹp, không khí tràn ngập sức sống.” Thanh Vũ mỉm cười đánh giá.
Tiểu Hắc gãi đầu nói: “Xưa nay bọn họ vẫn vậy mà, tôi không cảm thấy có gì gọi là sức sống cả.”
“Ngươi không hiểu.” Thanh Vũ lắc đầu nói.
“Ngươi chưa bao giờ đặt chân lên mảnh đất u ám giống như ở Hành Tinh Gaia nên không biết không khi ở nơi này có giá trị đến cỡ nào.”
“Ở đó không có sức sống sao?” Tiểu Hắc khó hiểu hỏi tiếp trong khi cau mày.
“Ở đó có sức sống.” Thanh Vũ lắc đầu trả lời.
“Vậy nơi đó cũng xấu như tôi tưởng.” Tiểu Hắc gật đầu nói.
“Sức sống kia được tạo nên từ vô vàn tuyệt vọng cùng đau khổ.” Thanh Vũ tiếp tục lắc đầu thở dài.
“Cả hai khác biệt đấy, một ngày nào đó, ngươi nên tới Hành Tinh Gaia, đem theo cả tộc nhân nữa, đó là một nơi rèn luyện rất tốt.”
“Nhất định tôi phải đến đó.” Tiểu Hắc gật đầu, ánh mắt chờ mong. Được Giáo Hoàng cường đại đánh giá cao, Tiểu Hắc cảm thấy nơi đó tất nhiên giúp ích cho Hắc Viên tộc.
“Nhớ kỹ, trước khi đặt chân vào Hành Tinh Gaia, ngươi phải biến thành hình dạng của con người, nếu không thì sẽ ăn đau khổ đấy.” Thanh Vũ cười đùa một tiếng.
“Tại sao vậy?” Tiểu Hắc hỏi lại.
“Ngươi tự mình kiểm tra đi.” Thanh Vũ cười nhạt một tiếng rồi bước tiếp. Không nói cho Tiểu Hắc quá nhiều thông tin về Hành Tinh Gaia.
Một nơi được xem là hung hiểm nhất, bất kỳ sinh vật nào có hình dạng không phải con người hiển nhiên bị liệt vào hàng ngũ dã thú, con người ở đó sẽ tấn công Tiểu Hắc khi Tiểu Hắc vẫn mang hình hài của Hắc Viên tộc.
Nghĩ đến tình huống một Hắc Viên mở miệng nói chuyện khiến vài người giật nảy cả mình, Thanh Vũ không khỏi cười thầm.
“Tiểu Hắc, hiện tại ngươi bước chân vào cảnh giới Nhị Dương viên mãn, vì vậy, ta hi vọng ngươi đột phá tới Nhị Dương hoàn mỹ, thực lực của ngươi tăng cao hơn nữa, cơ hội này nằm ở Trúc Cơ Cốc, hãy chuẩn bị mọi thứ và sẵn sàng cho chuyến đi hung hiểm đó.” Thanh Vũ quay đầu sang và trầm giọng nói với Tiểu Hắc khi hai người bước tới gần một nơi khá đông tộc nhân của Hắc Viên tộc.
“Vâng, tôi hiểu thưa Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc ngưng trọng gật đầu trả lời, lòng thì mong mỏi đến ngày lên đường tới Trúc Cơ Cốc, Tiểu Hắc chưa thỏa mãn với bản thân dù cho lực chiến rất mạnh.
Thời điểm chiến đấu chống lại Dị Hồn Chân Quân, Tiểu Hắc ngộ ra rằng, sức mạnh không bao giờ là quá đủ cả, phải luôn tiến bước về phía trước và không được ngừng lại một giây phút nghỉ ngơi nào, nếu không, dòng lũ chết chóc ở sau lưng sẽ nhấn chìm Tiểu Hắc và Hắc Viên tộc.
“Nơi này là trung tâm của Linh Mạch trung cấp.” Tiểu Hắc giới thiệu cho Thanh Vũ.
“Linh khí nồng đậm gấp mấy lần ở vùng ngoài khu rừng.” Thanh Vũ hít sâu một hơi và cảm thụ một cách tinh tế sự tồn tại của linh khí trong không gian xung quanh.
“Bọn họ đã tiến vào Linh Mạch, mọi người tập trung ở đây vì muốn xem người nào đạt được thu hoạch lớn nhất.” Tiểu Hắc giải thích tiếp trong khi chỉ vào đám đông đứng trước một cái hang đi sâu vào lòng đất, miệng hang rộng ba mét đủ để Hắc Viên tộc dư sức chui vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.