Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 223: Thu hoạch chiến lợi phẩm




Nhìn thấy một quyền của Thanh Vũ là có thể đánh con nhện vàng nổ tung, chết không thể chết lại, cá sấu khổng lồ trừng hai con mắt lên, nó đã chiến đấu với con nhện vàng đương nhiên biết được nhện vàng kinh khủng, nhất là ở phòng ngự, năng lực tiến hóa biến thành kim loại khiến con nhện như một cục sắt cứng.
Đòn đánh sử dụng hết sức mạnh của cá sấu chỉ có thể làm cho con nhện vàng bị thương nhẹ mà thôi! Vì thế con cá sấu mới kinh hãi trước sức mạnh của Thanh Vũ.
Người thanh niên này có còn là con người hay không? Ai nói con người nhỏ bé yếu ớt vậy? Có tin hay không ta cắn chết ngươi?
Rốt cuộc thì ta mới là quái vật hay tên kia mới là quái vật a? Thế giới này thay đổi quá nhanh làm cho cá sấu không theo kịp thời đại. Nghĩ đến số phận sau khi thần phục người thanh niên này, con cá sấu u sầu hoang tưởng.
Thanh Vũ nhìn lại bãi chiến trường, lúc này thì có vài con nhện còn hấp hối, thế là hắn tiện tay đánh ra vài pháp thuật tiêu diệt sạch sẽ.
“Gần mười tám ngàn viên tinh thể tiến hóa, thêm một viên tinh thể biến dị kim loại nữa, quả là một thu hoạch khổng lồ.” Thanh Vũ gật đầu thỏa mãn, lúc đầu chiến đấu giết các sinh vật khác, hắn còn hơi chần chờ, nhưng trải qua nhiều trận chiến, hắn đã không còn có cảm giác đó nữa.
“Di?” Bất chợt Thanh Vũ liếc nhìn một mảnh đất ở trong rừng, hắn cảm nhận được có vật gì đó vừa di chuyển, nhưng chớp mắt một cái rồi biến mất.
“Có lẽ là mình nhầm lẫn.” Thanh Vũ lắc đầu, hắn đang ở cảnh giới Tứ Dương trung kỳ, thần thức bao phủ một khu vực rộng lớn, thứ gì có thể chạy khỏi sự thăm dò của thần thức kia chứ? Ít nhất thì Hành Tinh Gaia này có lẽ chưa có một tồn tại nào làm được.
Thanh Vũ phất tay lên một cái, hắn sử dụng linh lực để cuốn lấy những viên tinh thế tiến hóa đầy ấp năng lượng béo bở rồi để vào trong nhẫn chứa đồ.
Các tinh thể tiến hóa chồng lên thành một cái núi nhỏ tỏa ra nhiều ánh sáng chói mắt, Thanh Vũ cười nói:
“Bây giờ thì mình hiểu tại sao chiến tranh lại xảy ra liên miên rồi, một phần chắc chắn là vì những chiến lợi phẩm, có thể làm giàu nhanh bằng chiến tranh, nhưng không thể lạm dụng.”
Tự đặt cho mình một giới hạn, Thanh Vũ mới quay đầu lại nhìn con cá sấu khổng lồ, Hệ Thống đã thông báo cho hắn rằng hắn hoàn thành nhiệm vụ, lúc này nên thực hiện lời hứa với con cá sấu.
Con cá sấu nhìn thấy ánh mắt cười cười của Thanh Vũ, nó liền khẩn trương lên, tên thiếu niên này đã trở thành bóng ma trong lòng của nó, giờ bị nhìn với ánh mắt như vậy, nó cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Không phải tên thiếu niên này muốn làm thịt nó? Nói giỡn, hồi nãy tên thiếu niên hung thần này đã hứa là cho nó ăn thịt con nhện vàng để đột phá, nghĩ kỹ lại thì thế giới nào có chuyện tốt lành như vậy cơ chứ?
Thế là con cá sấu quyết định hành động, nó không chấp nhận số phận thịt trên thớt như bây giờ, nó phải phá tan bầu không khí đăm chiêu này mới được.
Thân thể khổng lồ của con cá sấu đứng lên, sau đó bằng ánh mắt chính trực, nó đi đến gần Thanh Vũ rồi nhìn xung quanh một cách chăm chú, như đang đề phòng xem có sinh vật nào tấn công tới đây hay không vậy?
Thanh Vũ thấy con cá sấu khổng lồ làm vậy, ánh mắt hắn trở nên cổ quái. Thanh Vũ hắng giọng một cái rồi nhìn con cá sấu nói: “Ngươi đồng ý thần phục, cũng coi như là một thành viên của Giáo Đình, bây giờ ta ban thưởng công pháp của Giáo Đình cho ngươi cùng với tinh thần ấn ký để ngươi có thể giao tiếp được với mọi người.”
Thanh Vũ vừa nói vừa mua hai viên tinh thần ấn ký rồi búng ngón tay, hai viên ấn ký bay vào đầu con cá sấu, một trong số đó là công pháp tu luyện, viên thứ hai là những khái niệm như lời nói và chữ viết. Không thể để một con cá sấu lại đi học chữ viết được, việc này quá tốn thời gian, thà rằng sử dụng một chút điểm tín ngưỡng giải quyết cho nhanh.
Cá sấu khổng lồ nhận được nhiều thông tin làm cho thân thể nó cứng đơ một lát, sau đó mới trở lại trạng thái bình thường.
“Chủ nhân.” Cá sấu mở miệng nói, âm thanh chưa tự nhiên cho lắm và cái miệng nó quá lớn nên thổi ra một đống gió. Thanh Vũ nghi ngờ, nếu có một người bình thường nào bị thổi trúng chắc hẳn sẽ gãy vài chục xương mất.
“Đừng gọi ta như vậy, sau này ngươi cứ gọi ta là Giáo Hoàng là được.” Thanh Vũ lắc đầu nói xong, hắn hơi trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
“Nếu ngươi đã là thành viên của Giáo Đình, nên có một cái tên cho tiện lợi, vì vậy ngươi hãy tự đặt tên cho mình đi.”
Cá sấu gật đầu, nhưng sau đó rất nhanh nó liền lắc đầu rồi nhìn Thanh Vũ nói: “Mời Giáo Hoàng ban tên cho.”
Cá sấu khổng lồ chỉnh lý lại một số thông tin ở trong đầu, số thông tin đó không khác gì thế giới quan của một con người là thành viên của Giáo Đình, thông tin bao gồm tu chân giới, hành tinh Gaia, Giáo Đình, yêu tộc, hung thú… Cho nên nó mới biết được thần phục Giáo Đình không phải là chuyện xấu gì, mà ngược lại đó chính là một cơ hội mà không phải sinh vật nào cũng có thể có được.
“Được rồi, ta xem nên gọi ngươi là tiểu Ngạc, tên đầy đủ là Ngạc Thiên Quang đi.” Thanh Vũ cười nói, hắn đồng ý lời đề nghị này của cá sấu khổng lồ.
“Ngạc Thiên Quang.” Cá sấu khổng lồ lẩm bẩm lặp lại cái tên, nó nhanh chóng vui vẻ lên, bởi vì đây là lần đầu tiên có một cái tên gọi, đối với Ngạc Thiên Quang, thời khắc này có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời của nó.
Thanh Vũ nhận thấy ánh mắt của cá sấu khổng lồ hơi chăm chú vào cơ thể của con nhện vàng, hắn liền nói ra: “Tiểu Ngạc, ngươi có thể thôn phệ con nhện vàng này để tiến hóa, đây là một trong những ước định của chúng ta.”
Ngạc Thiên Quang nghe vậy, nó hưng phấn định đi lên xử lý nhện vàng nhưng nó liền lắc đầu nói: “Chỉ có cơ thể nhện vàng thôi không đủ để Thiên Quang tiến hóa, còn cần viên tinh thể biến dị của nó nữa thì mới đủ.”
Thanh Vũ bị ánh mắt đầy hi vọng lấp lánh của Ngạc Thiên Quang chiếu đến, hắn đành phải lấy ra viên tinh thể biến dị của nhện vàng rồi nói: “Vậy thì ngươi hãy thôn phệ luôn viên tinh thể này, ước định của chúng ta là giúp cho ngươi tiến hóa, nếu có cần thêm gì nữa cứ nói.”
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Ngạc Thiên Quang nói bằng giọng vui vẻ. Thân thể khổng lồ béo mập của nó tiến lên rồi ăn sạch con nhện vàng, toàn thân nhện vàng được tẩm bổ bởi năng lượng tiến hóa, mỗi một miếng thịt của nó đều ẩn chứa một nguồn năng lượng lớn, Ngạc Thiên Quang ăn vào nhện vàng như là đang ăn một món ăn cực ngon vậy, cuối cùng viên tinh thể biến dị cũng rơi vào dạ dày của nó luôn.
“Tiểu Ngạc, ngươi có thể nhỏ hơn được không?” Thanh Vũ cảm thấy thân hình của con cá sấu quá đồ sộ rồi, hắn không muốn ở gần Thập Linh Hỏa thành lại có một sinh vật khổng lồ đến thế
Nói không chừng nhiều nạn dân vừa hát vang vui vẻ khi đến Thập Linh Hỏa thành thì lại thấy một con quái vật nằm ngủ kế bên đó, vậy thì có cho họ một trăm cái lá gan của hổ đi nữa thì họ cũng phải nhấc chân lên mà bỏ chạy.
Ngạc Thiên Quang ngẩn người một chút, sau đó thân thể của nó liền lung lay rồi nhỏ dần cho đến khi nhỏ bằng một con cá sấu bình thường, đến lúc này thì nó không còn trông nguy hiểm như trước nữa rồi, ở thời đại tiến hóa, người nào lại sợ một con cá sấu như ở thời đại trước chứ?
“Tốt lắm, sau này ngươi có trách nhiệm bảo vệ Thập Linh Hỏa thành khỏi những sinh vật tiến hóa cấp bốn trở lên hoặc các sinh vật như con nhện vàng kia, còn những sinh vật khác ngươi không cần quan tâm, người của Thập Linh Hỏa thành sẽ dọn dẹp chúng.” Thanh Vũ ngồi xuống vỗ vỗ thân thể cứng cáp của Ngạc Thiên Quang rồi nói.
“Vâng.” Ngạc Thiên Quang ngẩn đầu lên rồi gật một cái.
“Giờ ngươi hãy theo ta về Thập Linh Hỏa thành đi.”
“Giáo Hoàng, Thiên Quang còn có vài đứa con chưa nở, xin hãy để Thiên Quang đưa tụi nó cùng đi.”
“Không có vấn đề gì, mà cho ta hỏi ngươi một câu cái đã.” Thanh Vũ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn qua Ngạc Thiên Quang.
“Giáo Hoàng cứ việc hỏi.” Ngạc Thiên Quang không tránh né ánh mắt của Thanh Vũ mà dùng đôi mắt thành thật nhìn lại.
“Tiểu Ngạc a.... ngươi là giống cái phải không?”
Ngạc Thiên Quang: “…”

“Quá kinh khủng, người thanh niên kia là thứ gì vậy?” Trong một cái gốc cây gần bên chiến trường của Thanh Vũ và lũ nhện, một cái bóng đen đang ở trong đó, nó được che đậy hoàn toàn bởi bóng râm của cây cổ thụ.
Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình của trận chiến cho nên hắn bị giật mình, không thể tin vào mắt mình được. Một con người bé nhỏ lại có thể bay lượng sử dụng được những thứ thần kỳ đánh giết cả một tổ nhện khổng lồ, thứ kia giống như là pháp thuật trong thần thoại vậy.
“Hắn không phát hiện ra mình, chậm một chút nữa thì toi rồi.” Âm thanh thở phào nhẹ nhõm vọng ra, lúc nảy hắn bị tham lam làm mờ đôi mắt, cho nên muốn nhân cơ hội không ai để ý lấy đi vài viên tinh thể tiến hóa cấp ba, ai ngờ bị một ánh mắt khóa chặt, tất cả lông tơ trên da hắn dựng đứng hết cả lên và phản xạ theo bản năng biến thành bóng đen trốn mất.
Bây giờ nghĩ lại mà kinh, cái ánh mắt của người thanh niên ở trên bầu trời kia tựa hồ không thuộc về phạm trù của con người nữa, ánh mắt lạnh nhạt quét qua đó còn khủng bố hơn mắt của dã thú gấp trăm lần.
“Mình phải nghĩ cách lấy số tinh thể đó mới được, trước mắt liền theo bọn họ về căn cứ đi.” Bóng đen nghiền ngẫm vài giây rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.