Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 182: Con cóc đáng sợ!




“Tại sao mình lại có ham muốn chiến thắng mãnh liệt đến như vậy?” Thanh Vũ chợt nhận ra, hắn đang làm một việc sai lầm, bởi vì Thanh Vũ đang tận hưởng trận chiến với con cóc, tất cả chỉ là hành động mang tính cá nhận, đáng lý ra hắn phải tiêu diệt con cóc nhanh nhất để tránh có tình huống ngoài tầm kiểm xảy xảy ra.
Một con cóc khổng lồ sở hữu năng lực kỳ dị thôi đã đủ để Thanh Vũ lâm vào tình cảnh nguy hiểm, gần như là tiến thoái lưỡng nan.
Nếu dị biến lại xảy ra một lần nữa, thì chỉ một mình Thanh Vũ chưa chắc có thể giải quyết được.
“Ham muốn chiến thắng kẻ thù, tựa hồ có một ngọn lửa nóng bóng đang thiêu đốt ở trong lòng vậy.”
“Có lẽ đây là nhiệt huyết của thanh niên mới lớn đang khát khao được chiến đấu như một chiến binh dũng mãnh.”
“Nếu không phải mình đã học cách kiểm soát cảm xúc lẫn thần trí thì đã bị ham muốn này chiếm lấy rồi.”
Thanh Vũ lẩm bẩm, trong lòng hắn nghĩ về cái cảm xúc đang dâng trào kia, rất khó khăn để Thanh Vũ thoát khỏi nó, nhưng hắn đã thành công, trải qua nhiều lần tiếp xúc với các cảm xúc tiêu cực, Thanh Vũ đã trưởng thành hơn nhiều.
Cảm xúc tiêu cực kia rất mạnh, có thể cộng hưởng cả cảm xúc ở trong lòng, chỉ khi nào chiến thắng được cảm túc tiêu cực ở trong lòng, thì con người mới cảm nhận được sự trưởng thành của họ, và đó cũng là lúc họ có tư cách để trở thành một thành viên của Giáo Đình, những thành viên với niềm khao khát cháy bỏng, cứu lấy nhân loại đang chìm trong địa ngục u tối, để họ tận hưởng được sự thoải mái khi được ánh sáng mặt trời chiếu đến.
Thanh Vũ thả lỏng cơ thể, và thở sâu một hơi để làm cho tâm trạng của hắn ổn định lại, con người đôi khi sẽ lạc lối, và ngộ nhận, và chỉ khi họ trải qua tất cả những thứ ấy, họ mới cảm nhận được mình đã lớn lên.
Đôi mắt của Thanh Vũ mở ra, quan sát con cóc đang ở trạng thái chiến đấu mạnh nhất, tiếp theo, con cóc sẽ tung các đòn tấn công dồn dập và có tốc độ cực kỳ nhanh, tệ nhất là Thanh Vũ sẽ không thể nào bắt kịp chuyển động của nó.
‘’Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim, sẽ bị hủy diệt nếu phải nhận thêm bốn đòn tấn công từ con cóc, nếu như mình canh thời gian chuẩn xác, thì sẽ thành công tiêu diệt nó.” Thanh Vũ suy tính ở trong đầu, hắn đang vạch ra viễn cảnh của lần tấn công kế tiếp, đối thủ của Thanh Vũ là một sinh vật chỉ có trí khôn bằng với loài linh trưởng, tư duy của nó sẽ hạn chế khi chiến đấu với một thứ không biết như Thanh Vũ.
Con cóc đương nhiên là chưa từng chiến đấu với một người tu luyện như Thanh Vũ, ngoài những kỹ năng mà Thanh Vũ thể hiện từ trước đến giờ, chỉ bấy nhiêu đó là không đủ để tổng kết sức mạnh của một tu sĩ.
“Không còn nhiều thời gian nữa, đến đây đi, cóc khổng lồ!!’’ Thanh Vũ nói nhỏ.
Thân thể béo mập, ục ịch của con cóc đã bị thu nhỏ vài vòng khi nó liên tục xả ra làn khí thể để nhận lấy năng lượng cho việc bạo phát, gia tăng sức tấn công.
Con mồi này quá trơn trượt, con cóc cảm thấy nó phải tiêu diệt con mồi trong chớp mắt, nếu không con mồi lại lấy ra những thứ quái lạ và tấn công nó nữa.

Mặc dù nó là sinh vật ở đỉnh cao của chuỗi thức ăn, không có nghĩa là nó vô địch.
Ở bên ngoài kia, cả lục địa, lẫn đại dương, có nhiều sinh vật có thể diệt nó chỉ trong nháy mắt, nó đã từng nhìn thấy một sinh vật như vậy, kết quả là nó phải chạy chối trên và nhảy xuống sông mới chạy thoát, và lý do lớn nhất giúp nó chạy được là do sinh vật kia không biết bơi.
Cho nên, học được cách săn mồi công thêm bị sinh vật đó hù dọa, con cóc biết cách lẫn trốn. Đơn giản, tiêu diệt con mồi rồi chuồn khỏi đây ngay lập tức, mùi máu tươi sẽ kích thích khoang mũi của các sinh vật khác, nó biết được bởi vì nó cũng bị kích thích, mùi này thật sự quá thoải mái, cả người nó đều tê dại luôn ấy chứ.
‘’Cô oa!’’ Cuối cùng thì kỹ năng dừng lại, tại thời điểm này, thân thể khổng lồ của con cóc chỉ còn mười mét và khá là gầy so với lúc trước.
Nó giống như một sinh vật vừa ngủ đông ra và bị tiêu hao tất cả năng lượng đã dự trữ vậy. Cái bụng cồn cào rất khó chịu làm cho con cóc càng hấp tấp.
Nhìn con mồi nhỏ bé đứng yên trên không trung, trước mặt là cái vòng ánh sáng kỳ lạ cứng rắn, chính thứ đó đã làm cho cái lưỡi đầy tự hào T9ZDoiv của nó bị thương, nó cực kỳ hận thứ đáng ghét kia.
Đương nhiên nó rất muốn nếm thử mùi vì của con mồi này, nó đã từng ăn tươi một con mồi có năng lực kỳ lạ, và kết quả làm cho nó phải ngạc nhiên, mùi vị cực giai và ẩn chứa một nguồn năng lượng khổng lồ, chính con mồi kia đã giúp nó thành công tiến hóa lần thứ ba.
Nghĩ đến đây, nó không kịp chờ đợi nữa rồi, có thể con mồi này sẽ giúp nó tiến hóa thêm một lần nữa, ánh mắt của dục vọng tăng lên sức mạnh liền chiếm lấy cả người nó.
Phải ăn tươi con mồi này!
Thanh Vũ nhìn thấy con cóc đã vào trạng thái chiến đấu, nó thật dễ đoán, bất cứ khi nào, bốn chân của nó chạm đất, là nó lại tung ra tất cả sức mạnh, dẫu cho có một chút trí khôn thì sao? Muốn thoát khỏi cái lớp ‘thú’ thì không chỉ cần trí khôn thôi đâu.
Bằng chứng là con người! Không phải ai cũng xứng đáng được gọi là ‘người’, nhất là trong các thế giới tàn bạo không có pháp luật này.
Cộc cộc cộc!
Tiếng bước chân bất chợt vang lên dồn dập, đó là tiếng của những người đang chạy hết sức lực, ở lúc này, không ai là người bình thường nữa rồi, cơ bản, nếu là thế giới ở trước kia, ai cũng có thể được gọi là siêu nhân.
Thanh Vũ nghe được tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, mặt đất khẽ run động, trong một thoáng chốc, Thanh Vũ phải nhìn về phía đó, nơi tiếng bước chân đang vang ra.
Keng!!
Ngay khi đôi mắt của Thanh Vũ vừa chuyển hướng, một âm thanh chói tai vang lên làm cho tai hắn phải ong ong, Thanh Vũ phân tích và biết được chuyện gì vừa xảy ra.
Bên kia, là hàng trăm con Venger đang chạy đến đến, chúng đang nhìn về phía Thanh Vũ, mục tiêu của chúng chắc chắn là hắn, Thanh Vũ liếc nhìn rồi quay đầu lại, vòng pháp thuật bị cái lưỡi cứng của con cóc đâm vào, tạo thành một vết lỏm.
Khi Thanh Vũ tập trung vào con cóc, nó vẫn đứng im như cũ, cái miệng đang khép lại, tựa hồ đòn tấn công kia chỉ là một ảo giác.
Thanh Vũ biết được mình vừa bị tấn công do hắn phải xác nhận tiếng bước chân, con cóc đã nhân cơ hội đó và tấn công hắn.
Cái ánh mắt chứa đầy dục vọng và sự tập trung cao độ của con cóc làm Thanh Vũ phải lạnh người.
“Đây là cái mà người ta gọi là bản năng?’’ Thanh Vũ lẩm bẩm.
“Tại sao bọn Venger lại di chuyển được?’’
‘’Chúng bỏ qua con cóc và tấn công mình, có lẽ chúng đang bị con cóc điều khiển.” Thanh Vũ suy đoán về hành động lạ của bọn Venger đang trúng phải năng lực tiến hóa của con cóc.
Đúng như Thanh Vũ suy đoán, tiếng kêu vừa rồi không phải chỉ để vui tai, sự thay đổi năng lực tác động vào con mồi, khiến chúng hành động như mong muốn, đó là khả năng thật sự của con cóc.
Đương nhiên, năng lực này nhận rất nhiều hạn chế, nó chỉ đánh lừa được một vài sinh vật có cấp độ yếu hơn nó mà thôi, nếu như nó sử dụng năng lực này lên một sinh vật bằng với nó, chắc chắn nó sẽ phải đau khổ, sinh vật kia chống trả, đồng nghĩa với năng lượng của nó sẽ bị rút đi, tệ nhất là nó sẽ chết.
Bọn Venger chạy rất nhanh, chúng không thèm để ý đến những con người ở xung quanh, chỉ nhìn về phía Thanh Vũ bằng ánh mắt đờ đẫn pha lẫn một chút khát máu.
“Dùng Venger để làm nhiễu mình và tấn công trong lúc mình đang phải đối phó với bọn Venger.” Thanh Vũ nhìn con cóc thật sâu, trí khôn của nó, tư duy của nó đang ngày càng hoàn thiện thông qua những hiểu biết mà nó đạt được khi săn mồi.
‘’Thật là một sinh vật nguy hiểm, nếu như có thời gian, chắc chắn người sẽ trở thành một sinh vật khủng bố, nhưng đáng tiếc, đối thủ của ngươi là ta, cho nên ngươi chẳng có một hi vọng nào đâu.’’ Thanh Vũ lạnh nhạt nói, trong khi linh lực trong cơ thể chuyển động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.