Quang Chi Tử

Chương 7: Ta ăn ta ăn




Ta hỏi tiểu thư phục vụ: "Nhiệm vụ có ba chữ S này giá tiền cao như vậy, ai có thể trả vậy?"
Lúc này không chỉ có riêng mình nàng ta cười, tất cả mọi người xung quanh cũng dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngu ngốc để nhìn ta. Nhìn cái gì mà nhìn, ta chính là không biết mà, ta chẳng thèm để ý tới bọn họ nữa.
"Nhiệm vụ này cũng chính là cấp bậc cao nhất từ trước tới nay, nó đã tồn tại ở dong binh công hội này hơn 1000 năm rồi. Nếu có người có thể hoàn thành nhiệm vụ này đều có thể tùy tiện tới bất kì quốc gia nào lấy tiền thưởng, nhưng mà thần khí nhận chủ thì ý nghĩa vượt xa cả bản thân uy lực của thần khí.( Địch sư phụ cũng nói qua với ta rồi, cho dù tìm được thần khí cũng chưa chắc đã làm chủ được nó, phải trải qua chấp nhận của thần khí, cái này ta đèu biết rồi )
"Oa, nguyên lai là như thế, vậy đã tìm được nhiệm vụ phù hợp với ta chưa vậy?" Nhiều người nhìn ta quá, ta phải mau chóng rời nơi đây mới được.
"Chỗ này có một nhiệm vụ có vẻ thích hợp với ngài . Đây là nhiệm vụ cấp B. Nhiệm vụ chính là bảo vệ thương đoàn đi qua biên giới, tới thủ đô của Tu Đạt vương quốc - thành Tu Đạt. Phần thưởng nhiệm vụ là 300 toản thạch tệ. Nhưng mà nhiệm vụ này khá khó khăn, thông thường đều do một đội dong binh đoàn tiếp nhận, ngài có thể một mình làm không?"
"Một dong binh đoàn thì phải có bao nhiêu người a." Có lẽ nên tìm mấy người cùng đi, tính an toàn có lẽ lớn hơn một chút.
"Không nhất định, ít nhất cũng là khoảng 10 người."
Ta nhìn bốn phía đột nhiên kêu to lên: "Có dong binh đoàn nào muốn tiếp nhận nhiệm vụ này không vậy, ta muốn gia nhập." Đây quả là ta thông minh, ta cũng không muốn tự mình nhận một nhiệm vụ lưosn như thế. Tìm một dong binh đoàn thì tốt hơn. Đông người có lẽ ngay cả đạo tặc cũng không gặp, mà cho dù gặp cũng có thể ứng phó. Ta như thế thì an toàn nhiều hơn, ta tự khen mình quá thông minh, ha ha.
Ta đang say mê tự mình khen mình thì một âm thanh vang dội bên cạnh tai ta: "Vậy ngươi hãy gia nhập cùng chúng ta đi, chúng ta đang tiếp nhận nhiệm vụ này."
Tiếng thật là to, dọa ta một trận. Ta quay đầu lại thì, Oa, thật là một đại hán to lớn, thân cao chừng hai mét mốt, râu quai nón, sau lưng đeo một lưỡi búa thật to. Nhìn qua cũng thấy là một dong binh chuyên tập luyện sức mạnh.
"Xin chào, xin hỏi các ngươi là dong binh đoàn sao?" Ta lễ phép hỏi.
"Đùng vậy, chúng ta là long mãnh dong binh đoàn, rất có danh tiếng ở đây a." Đại hán chất phác nói.
"Mọi người có bao nhiêu vậy?"
"Chúng ta đã có hơn 20 người rồi, đều luyện võ, đến từ Tu Đạt Vương Quốc. Đang muốn nhận nhiệm vụ này, thuận đường về nước. Chúng ta đang thiếu ma pháp sư, thế nào, gia nhập cùng chúng ta chứ."
Hơn 20 người, nhân số quả không ít, nhưng không biết thực lực như thế nào. Nhìn hình dang của hắn phỏng chừng đấu khí không tồi.
"Bây giờ anh là chiến sĩ cấp mấy a?"
"Ta hả, ta đã thông qua kỵ sĩ chứng nhận rồi. Trong đoàn của bọn ta đại bộ phận đều có thực lực trên trung cấp chiến sĩ.: ( Trung cấp chiến sĩ tương đương với sơ cấp ma pháp sư )
"Oa, như vậy anh là một cao cấp chiến sĩ rồi. Vậy được, ta nguyện ý gia nhập đội ngũ của mọi người. Bất quá, ta có vài điều kiện mong mọi người đáp ứng." Mặc dù thực lực của bọn họ không tính là cường đại nhưng đại hán chất phác này ta rất thích.
Đại hán hơi bất ngờ một chút: "ĐIều kiện gì?"
Ta trầm ngâm một chút, nói: "Có ba điều kiện, thứ nhất, dọc đường đi ta muốn mọi người chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa, ta là ma pháp sư nên thể lực không mạnh lắm. Điều Kiện thứ hai là ta không thuộc sự chỉ huy của mọi người, ta hy vọng các người đừng chỉ đạo ta, gặp được nguy hiểm ta tự nhiên sẽ ra tay. Thứ ba, hoàn thành nhiệm vụ thì tiền thưởng ta muốn 1/10."
Hai điều kiện trước có vẻ hơi quá một chút, nhưng tới điều kiện cuối cùng thì đối với bọn họ có vẻ có lợi. Đại hán nghĩ nghĩ một lát rồi đáp ứng. Coi như mượn đường đi thôi mà, ta cũng không cần quá nhiều tiền, chỉ cần đủ dùng là được. Huống chi bọn họ có những hơn 20 người, ta muốn hơn thì bọn họ sẽ chẳng thu hoạch được nhiều rồi. Ta có lẽ rất thiện lương đó.
Chúng ta chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, ước định thời gian xuất phát, sau đó thì rời khỏi dong binh công hội. Ta muốn tìm một quán ăn tốt tốt một chút, phải úy lạo cái bụng của mình trước đã. Gần đây trừ lúc ăn ở nhà vị đại thúc là no ra thì ta lúc nào cũng chỉ ăn lương khô. Bụng ta sắp tạo phản tới nơi rồi.
Từ dong binh công hội đi ra không xa lắm ta bắt gặp một quán ăn có biển hiệu khá lớn. Gọi là Danh Tửu Gia, tên rất thú vị, vậy ở chỗ này đi.
Ta đi vào tửu điếm, lập tức có phục vụ nghênh đón: "Tiên sinh, xin chào. Xin hỏi có mấy người."
"Chỉ có mình ta thôi, tìm cho ta một chỗ nào yên tình một chút nhé."
"Được rồi, lầu hai có vẻ yên tĩnh hơn, ta dẫn ngài đi." Ta đi theo phục vụ lên lầu hai tìm một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Quả nhiên rất thanh tịnh, có thể vì chưa tới giờ ăn, nhìn quanh cũng chỉ có vài khách nhân.
"Các người nơi này có món gì đặc sắc không?" Ta có điểm vội vàng, bụng ta khôgn chờ người a, nó đang kháng nghị ta đó.
"Chỗ này chúng tôi cso hỏa liệu áp tâm, đông phá trửu tử.." hắn liên tiếp nói mười mấy loại, tên đều rất hay, nước miếng ta đều ứa ra cả.
"Được rồi, không cần nói nữa, mấy món vừa rồi ngươi đọc qua đều lấy lên đây một phần, còn nữa, 10 bánh màn thầu, một bát cháo nữa là được, mau lên."
"Ngài ăn hết được không?" Phục vụ hoài nghi gặp phải phạn dũng.
"Làm mau lên, hỏi vậy làm gì chứ, không thiếu tiền của ngươi là được."
Đuổi gã phục vụ đi, ta bắt đầu chờ đợi các món ăn ngon của mình. Oa, ở đây tốc độ thật là nhanh, không lâu đã có một bàn ăn thật là thịnh soạn ( dĩ nhiên không có rượu, ta vẫn chưa biết uống rượu a, về sau có cơ hội phải thử mới được ) Ngón trỏ của ta tức khắc nháy nháy, chộp vội lấy đũa bắt đầu "chiến đấu".
Tốc độ của ta thì không phải bàn, chỉ dùng chưa tới một giờ đồng hồ toàn bộ đã vào hết trong bụng ta cả. Kỳ thật nhiều loại thức ăn ta còn chưa nếm qua vị của nó thì đã nuốt vào trong bụng rồi. Vỗ vỗ cái bụng no tròn của mình, ngon thật, rất ngon.
"Phục vụ, tính tiền."
Phục vụ viên đi tới. "Ngài dùng tổng cộng là 3 kim tệ 4 ngân tệ."
"Ừ." Ta từ trong ngực áo lấy ra tử tinh tạp (tấm tử tinh ) đưa cho hắn. "Dùng cái này được chứ?"
Phục vụ thấy ta xuất ra tử tinh tạp thì lộ ra thần sắc tôn kính: "Ngài chờ một chút, tôi đi gặp lão bản."
Chỉ thanh toán tiền thôi mà cũng phải tìm lão bản, thật sự là phiền toái, đành phải chờ một lúc nữa vậy, dù sao ta no căng bụng rồi đi cũng chả nổi nữa hắc hắc ( Tác giả: Ai bảo ngươi ăn tham như vậy làm gì, liều mạng ăn. Trường Cung: Tiền người ta dùng để làm gì mà không ăn, không ăn thì lãng phí a. Tham ô và lãng phí đều là phạm tội đấy. Tác giả: Không nói gì )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.