Quang Chi Tử

Chương 34: Giải cứu thành công




Ta lắc đầu,kìm nén nội tâm đang kích động, nói:
-Không có gì, nhờ có ngươi kịp thời chạy tới. Nếu không hôm nay thực sự nguy hiểm rồi.
Sài thúc nói:
-Trường Cung, đừng suy nghĩ qua nhiều, trước tiên hãy giải phóng các bằng hữu ngươi ra rồi hãy nói.
Ta trong long cả kinh, khó khăn vừa mới qua, suýt nữa ta quên mất chuyện tối quan trọng.
Ta đối Sài thúc nói:
-Ngươi cũng mau khôi phục đấu khí đi, tiểu Kim sẽ làm hộ pháp. Chỉ cần Ma Hoàng không đích thân đến, hẳn là không có vấn đề gì.
Nói xong, ta tại chỗ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục dung hợp năng lượng đang tán loạn trong cơ thể.
Ta có cảm giác dung hợp năng lượng khôi phục được một phần. Đột nhiên tâm tình hoảng sợ của tiểu Kim truyền lại cho ta. Ta trong lòng cả kinh, vận dung hợp năng lượng toàn thân, tỉnh táo lại.
Bên kia hoàng thành, phô thiên cái địa binh lính đang hướng về phía chúng ta vọt tới. Ta thầm kêu bất hảo mau chóng đánh thức Sài thúc. Sài thúc biến sắc nói:
-Cái này không hay rồi, ngươi nhìn trên bầu trời, Ma Hoàng tự tới rồi.
Quả nhiên thân ảnh quen thuộc của Hắc Ám Ma Long đang tiến vào trong tầm mắt của ta. Ta quyết định thật nhanh nói:
-Tiểu Kim, ngươi mục tiêu quá lớn, nhanh bay đi trước, 10 ngày sau ở chỗ này cùng ta hội họp.
Tiểu Kim không muốn, cọ nhẹ ta, ta thúc:
-Đi mau, yên tâm, ta không có việc gì đâu.
Tiểu Kim lúc này mới triển cánh hướng phương xa bay đi.
Ta nói với Sài thúc:
-Chúng ta mau chóng tìm một chổ để ẩn nấp. Với tình trạng bây giờ, chúng ta căn bản không có khả năng cùng họ đối kháng.
Sài thúc gật đầu, nhìn bốn phía. Chung quanh đồi có rất nhiều cự thạch, Sài thúc nói:
-Xem ta đây.
Tụ tập khởi thánh quang đấu khí, từng chưởng đánh vào mặt đất không xa. Một tiếng nổ lớn vang lên,một cái động lớn xuất hiện. Hắn cũng không có dừng lại, xoay người đi đến bên bờ Thần Hiệp Lạp cốc, xuất ra một chưởng như đao hạ, một đạo chưởng màu lam phát ra, đánh vào vách núi cao làm vỡ một khối đá vô cùng lớn. Sài thúc tay nhấc cự thạch, nói với ta:
-Nhanh nhảy vào trong động.
Ta hiểu được hắn muốn làm gì , không một chút do dự nhảy vào huyệt động do hắn vừa đánh ra. Sài thúc nhìn thoáng qua quân đội Ma Tộc đang tiến đến, nhảy đến bên người ta, hai tay huy vũ, ném cự thạch lại đây. Cả huyệt động nhất thời bị che kín.
Ta sờ chóp mũi tràn đầy mùi bùn đất, nhìn Sài thúc nói:
-Cái này hẳn là không dễ bị bọn chúng phat hiện. Huyệt động không khí không nhiều, chúng ta mau chóng chữa thương, chỉ cần thể lực khôi phục là tốt rồi.
Trong bóng tối ta mặc dù không nhìn thấy hắn, nhưng ta ta lại có cảm giác khí tức hắn rất suy yếu. Vừa rồi lúc khảm cự thạch, Sài thúc hẳn là cũng đã tiêu hao nhiều thể lực. Đối với lão nhân gia này ta hoàn toàn tín nhiệm.
Ta thấp giọng nói:
-Tiểu Kim đã giết không ít Ma Tộc võ sĩ, ta thay nó xin lỗi ngươi.
Sài thúc thở dài nói:
-Lúc ấy tình hình nguy ngập, nó chỉ là muốn hộ chủ mà thôi, ta sẽ không trách nó.
Nói mấy câu xong, ta đã bắt đầu cảm thấy có chút nặng nề, dừng nói chuyện, khoanh chân ngồi xuống, tụ hội tinh thần tu luyện trở lại.
Dung hợp năng lượng trong cơ thể dưới sự điều động của ta, nhanh chóng vận chuyển trở lại, cảm giác nặng nề nhanh chóng tiêu mất. Ta từ ngoại hô hấp chuyển thành nội hô hấp. Nhưng vì phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, ta không có hoàn toàn nhập định, còn giữ lại một tia thanh tỉnh.
Không lâu sau, âm thanh ồn ào truyền lại, Ma Tộc quân đội đã tìm được nơi này rồi.
-Báo cáo đội trưởng, không có phát hiện ra tung tích của địch nhân, chỉ có con rồng màu vàng bay đi mà thôi.
Tiếng của Khách Luân Đa truyền đến:
-Ân, bọn họ hẳn là cưỡi rồng bay đi. Không biết tại sao Hắc Ám Ma Long của bệ hạ không muốn đuổi theo, tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Nếu không, sớm đã triệt hạ được con rồng vàng đó rồi.
Nghe hắn nói như vậy, ta tâm tình buông xuống. Toàn bộ thâm tâm bắt đầu tu luyện khôi phục.
Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy dung hợp năng lượng đã khôi phục được 4, 5 thành. Mở mắt ra, dụng một cái chiếu sáng ma pháp. Sài thúc cảm giác được năng lượng của ta ba động cũng đã tỉnh táo lại. Hắn không nói gì, ghé tai vào trên cự thạch.
Một lúc sau, Sài thúc thở phào nhẹ nhõm nói:
-Bọn họ hẳn là đã đi xa, nơi này không khí ô trọc, chúng ta hãy đi ra ngoài,
Nói xong hai tay dụng lực, dời cự thạch đi, chúng ta đồng thời lại nhảy lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, gió mát thổi nhè nhẹ, đối với ta mà nói thật có cảm giác cách thế.
Sài thúc nói:
-Công lực ta ước chừng khôi phục được 8 phần, ngươi khôi phục được bao nhiêu?
Ta trả lời:
-Chừng 4, 5 phần
Sài thúc gật đầu nói:
-Vậy hãy mau đưa các bằng hữu của ngươi thả ra đi.
Ta nói:
-Ngài giúp ta làm hộ pháp. Hỡi chư thần thời không vĩ đại, ta thỉnh cầu ngài giải trừ phong ấn, thả thế lực tà ác bị phong ấn ra.
Ta vươn tay phải, nhanh chóng tại không trung hóa ra một cái quang mang lục giác. Lục mang tinh phát ra một đạo quang mang, trên không trung xuất hiện một tia rách nhỏ có thể cho một người thông qua vết rách. Chiến Hổ đại ca bọn họ một người nối tiếp một người rớt ra.
Ta nhanh chóng dùng quang trảm chém hết xiềng xích trên người bọn họ, hỏi:
-Đại ca, các người thế nào?
Chiến Hổ kích động nắm lấy tay ta nói:
-Trường Cung, là ngươi sao? Ngươi như thế nào lại biến thành như vậy. Không nghĩ tới chúng ta còn có ngày gặp lại nhau.
Tình nghĩa nồng hậu từ trong tay hắn truyền đến, ta con mắt ươn ướt, nghẹn ngào nói:
-Đại ca, một lời khó nói hết, ai, cũng là ta hại các người.
Đông Nhật nói:
-Trường Cung, ngươi nói bậy cái gì đó, ai nghĩ rằng cái tên Tô Hòa kia là giả chứ. Chúng ta dường như đều bị hạ cấm chế, công phu đều không thể sử dụng được. Hơn nữa ngoại trừ ta cùng Chiến Hổ đại ca có thần khí ở bên trong người, còn lại binh khí của mọi người đều bị tước đoạt.
Đông Nhật, ta lập tức giải cấm chú cho các người. Các ngươi thân thể còn chỗ nào thấy không khỏe không?
Chiến Hổ hồi đáp:
-Khi mới bắt đầu, Ma Hoàng phát ra không biết lực lượng gì, ăn mòn thân thể chúng ta, làm chúng ta chết đi sống lại. Nhưng sau khi quang nguyên tố của chúng ta thôn phệ nó, tựu không có cảm giác gì. Chỉ là công phu bị phong ấn không dùng được mà thôi. Khuôn mặt ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Ta gật đầu, biết bởi vì bọn họ chỉ vì theo ta tu tập một ít quang hệ ma pháp, cho nên Ma Hoàng phát ra hắc ám ma lực đối với bọn họ thương tổn không có lớn lắm..
Ta nói:
-Trước tiên ta giúp các ngươi khôi phục công phu rồi hẳn nói. Nơi này vẫn còn gần với Ma đô, chúng ta khôi phục được một phần sẽ an toàn được một phần.
Nói xong, ta liền điều động Long ngữ ma pháp thần bí phù hào trong đầu, thúc dục khởi Phá Ma Phong.
Lấy đỉnh đầu của ta là trung tâm, một đạo kim sắc tản ra, đưa mười một người bọn họ hoàn toàn bao phủ bên trong.
Quang quyển qua đi, ta vội hỏi:
-Thế nào, khôi phục được chút nào không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.