Quang Chi Tử

Chương 29: Tinh bạo




Phong ấn vẫn chưa được giải phá, ta chỉ có thể ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra, hắn đang làm sao vậy ? A ! Chẳng lẽ do ý thức của Hải Thủy sao ?
Đột nhiên, quang hoàn màu xanh biếc từ cơ thể Yêu vương không ngừng phát ra nhưng nó không hề tấn công ta mà quay lại về chính phía Yêu vương, nhìn tình cảnh trước mắt ta chợt nhớ lần đầu tiên gặp Hải Thủy, khi đó, chúng ta gặp nhau trên lôi đài, mà lam sắc quang hoàn kia chính là tuyệt chiêu khiến ta thúc thủ bí kĩ Vô Định Phong Ba của Tinh gia tộc. Lam sắc quang hoàn không ngừng gia tăng giữ chặt lấy thân thể Yêu vương. Mà phong ấn trên người ta chợt tiêu mất, có lẽ Yêu vương không thể tiếp tục phân thần đối phó với ta.
-Trường Cung đại ca, mau, mau nhân cơ hội này giết hắn đi, mau lên ! Muội không giữ được lâu nữa đâu.
Ta ngơ ngác nhìn thân thể mềm mại đang bị lam sắc quang hoàn trói buộc phía trước, đôi mắt không thể ngăn nước mắt tuôn rơi, trước mặt ta bây giờ không phải là Yêu vương mà chính là người nhất mực yêu ta Hải Thủy, ta làm sao có thể xuống tay được.
-Mau lên, Trường Cung đại ca, mau, muội không ngăn được nữa đâu, huynh đừng do dự nữa. Dù muội có chết mà có thể giữ được tính mạng của huynh thì muội đã mãn nguyện rồi. Mau lên ! Chẳng lẽ huynh muốn tất cả sinh linh đều bị hủy diệt sao ?
Tiếng hét của Hải Thủy vang vọng xoáy sâu vào lòng ta, nàng không ngừng vừa nói vừa khóc thảm thiết.
Lòng ta kịch liệt rung động, đúng vậy, ta không thể vì một chút mềm lòng mà để cho tất cả chủng tộc toàn đại lục bị hủy diệt a !
-Hải Thủy, muội yên tâm, huynh sẽ đi cùng muội. A !
Ta hét lớn một tiếng vận hết toàn bộ năng lượng còn thừa trong cơ thể, thúc dục táng mạng chi hỏa thiêu đốt đến cực điểm khiến ngọn lửa một lần nữa bừng sáng, ta hợp nhất cùng thánh kiếm chém về phía thân hình kiều diễm của Hải Thủy. Quang Minh thánh kiếm ngân quang đại phóng.
-PHỐC !
Thánh kiếm chuẩn xác cắm xuống đúng vị trí trái tim của Hải Thủy. Vốn thân hình đang không ngừng giãy dụa của nàng chợt khựng lại, một làn khói xám không ngừng toát ra từ vết thương đó rồi tan biến dưới mênh mông thần lực của thánh kiếm, ta có thể cảm giác được Yêu vương đang dần hấp hối.
Lúc này Mộc Tử và Tiểu nhu đã bay đến bên chúng ta, các nàng ngơ ngác nhìn ta, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.
Máu không ngừng tuôn ra từ miệng Hải Thủy, lam sắc quang hoàn quanh người nàng cũng tiêu mất, cánh tay nhỏ bé của nàng khẽ vuốt lên trên mặt ta, nàng ôn nhu nói :
-Trường.....Trường.......... Cung ...........đại ......ca....., huynh, huynh..... có ........ yêu .............muội......không ?
Nước mắt ta không ngừng rơi, ta run giọng trả lời :
-Yêu, huynh yêu muội, Hải Thủy, huynh vĩnh viễn yêu muội mà.
Khuôn mặt Hải Thủy toát ra nụ cười mãn nguyện :
-Cuối.........., này..........., cuối. Có.......lời.... này của.........huynh.....Hải .......Thủy này không còn gì tiếc nuối nữa…..
Hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khuân mặt nàng, đột nhiên nàng dùng sức đẩy mạnh ta ra, miệng hô lớn :
-TINH BẠO.
Địch sư phụ vốn đang ở Tư Đặc Luân pháo đài đột nhiên đứng dậy, ngơ ngác nhìn Hải Thủy, thất thanh nói :
-Bí kĩ cuối cùng của Tinh gia tộc, tinh bạo cùng hy sinh với kẻ địch a.
-OANH!
Một tiếng nổ lớn vang lên, ta trơ mắt nhìn thân thể Hải Thủy và Quang Minh thánh kiếm đồng thời nổ mạnh, Hải Thủy tự bạo mãnh liệt đến không lưu lại một điểm tro bụi nào.
Nàng đã dứt khoát, ra đi. Tất cả yêu khí cũng theo vụ nổ mà tiêu mất.
Chúng yêu thú còn lại trên mặt đất cũng hóa thành lũ lũ hôi vụ, dần dần biến mất trong không khí.
Thân thể Tiểu nhu đột nhiên khẽ động, dị mang trong mắt chớp động.
Mộc Tử bay đến bên cạnh ta, nàng đỡ lấy ta rồi vội la lên hỏi :
-Trường Cung, huynh đừng quá đau lòng, thương thế của huynh thế nào ?
Thần lực của ta lúc này đã không thể kìm chế năng lượng của ngũ đại thần khí nữa rồi, táng mạng chi hỏa cũng gần lụi tàn. Ta khẽ hôn lên trán Mộc Tử, buồn bã nói :
-Mộc Tử, huynh không được rồi, muội hãy hảo hảo chiếu cố bản thân nhé, ta muốn đi tìm Hải Thủy.
Nói xong, ta dùng sức thoát khỏi người Mộc Tử, đem chút năng lượng cuối cùng hoàn toàn bộc phát ra, toàn thân phóng thẳng lên cao. Ta rốt cuộc có thể giải thoát, năng lượng của ngũ đại thần khí hoàn toàn được giải phóng không ngừng phản chấn, nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành, cũng đến lúc ra đi được rồi. Ta không muốn Mộc Tử thấy được cái chết của mình nên ta quyết định rời đi.
-KHÔNG , TRƯỜNG CUNG, ĐỪNG A !
-CHỦ NHÂN.
Tiếng gọi của Mộc Tử và Tiểu nhu văng vẳng vọng đến từ phía sau, tốc độ của hai nàng làm sao có thể đuổi kịp ta, sở dĩ ta muốn chết trong không trung bởi vì ta sợ lúc thần lực của ngũ đại thần khí bộc phát sẽ làm thương tổn các nàng.
Miệng ta không ngừng cuồng phún máu tươi, cảm giác suy yếu xâm nhập toàn thân ta, ta từ từ ngất đi, ta muốn ngủ, muốn ngủ, hy vọng lúc tỉnh lại, ta có thể gặp được Hải Thủy.
..........................
Mộc Tử và Tiểu nhu liều mạng bay đuổi theo nhưng không thể đuổi kịp Trường Cung, thân ảnh Trường Cung càng ngày càng nhỏ đi, đột nhiên, bạch quang lóe lên, Trường Cung hoàn toàn biến mất.
............................
Chậm rãi mở mắt ra, ta nhận ra chính mình đang ở trong một thế giới mông lung, chung quanh ta là bộ giáp Chiến Thần, Tù Và Thiên Thần, Chùy Đại Lực Thần, Khiên Lôi Thần, Cung Phong Thần và Quang Minh kiếm, trừ Quang Minh kiếm thì mỗi thần khí đều có một màu sắc khác nhau đại biểu cho thần vị của chúng thần.
-Ta đã chết sao ?
Ta tự nhìn khắp người nhưng dường như không có chút nào thay đổi cả.
-Không, hài tử của ta, ngươi không có chết.
Một thanh âm hiền lành rất quen thuộc vang lên.
Trong lòng ta cả kinh vội hỏi :
-Ngài, ngài là thần vương ?
-Đúng vậy, hài tử của ta, ngươi đã không làm ta thất vọng, rốt cuộc đã tiêu diệt được phân thân của Yêu vương dưới đại lục khiến pháp thuật của hắn đại giảm, hợp sức của ta cùng các vị thần còn lại cuối cùng đã hoàn toàn tiêu diệt được hắn rồi. Cám ơn ngươi, hài tử. Bất quá, ngươi cũng quả là liều lĩnh, ép thân thể mình phát xuất năng lượng của lục đại thần khí, nếu không phải ta kịp thời chạy tới thì ngươi đã chết rồi. Dù ta chưởng quản chúng thần nhưng cũng không thể cải tử hồi sinh cho ngươi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.