Quang Chi Tử

Chương 23: Khổ tận cam lai




Ta kinh hãi nói:
- Có đúng không? Tốt quá rồi, đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây đông người quá.
Biểu hiện kích động của chúng ta vừa rồi quả đã sớm thành tiêu điểm của mọi người chú ý.
Ta và Mộc Tử cùng Mã Khắc tìm đến một nơi vắng người cùng ngồi xuống.
Mộc Tử nói trước:
- Mã Khắc, rốt cuộc ngươi cũng bình phục rồi, làm chúng ta lo quá.
Mã Khắc gật đầu nói:
- Ta cũng biết, Hải Nguyệt đã nói cho ta rồi, lão đại, cảm ơn ngươi, nghe Hải Nguyệt kể, cuối cùng chúng ta vẫn lấy được giải quán quân đúng không?
Ta cười cười nói:
- Trận đấu cũng qua rồi, đừng nói về nó nữa, ngươi nói mau, Hải Nguyệt làm sao chấp nhận ngươi. Đó mới là điều ta quan tâm.
Mã Khắc đỏ mặt lên kể tiếp:
- Sau khi ta bị thương, cả người đều cảm thấy mê man vô ý thức, trong cơ thể chỉ cảm thấy rất đau đớn, khi ngươi trị liệu cho ta, ta cũng biết bởi vì khi đó ta có tỉnh lại một lúc, nhưng chưa được bao lâu lại ngất đi. Không biết qua bao lâu, thân thể ta đột nhiên truyền đến một trận cảm giác thanh lương, tất cả đau đớn đều theo cỗ năng lượng dễ chịu đó mà dịu dần, toàn thân ta cũng dần dần hồi phục lại, cảm giác rất rất thoải mái, dường như ta đang bay lên trời đó, vốn ta còn tưởng rằng mình chết rồi cơ. Vậy mà khi mở mắt tỉnh dậy, ta phát hiện thấy ta vẫn còn sống mà còn đang ở trong phòng của mình nữa.
- Tại sao lại ở trong phòng của ngươi được?
Mã Khắc nói tiếp:
- Sau đó ta mới rõ, là Hải Nguyệt và ông nội của nàng đã chữa cho ta, sau khi trị liệu xong bọn họ liền đem ta về thân vương phủ liền.
Mộc Tử hỏi:
- Vậy sao Hải Nguyệt lại ở cùng một chỗ với ngươi?
Mã Khắc càng đỏ mặt gắt:
-Mộc Tử, ngươi có thể bớt tò mò một chút được không, có một số việc ngươi không cần biết lại tốt hơn.
Mộc Tử cong cái miệng nhỏ lên nói:
- Có cái gì mà ta không thể biết, ta sẽ nghe, ngươi cứ nói đi.
Mã Khắc hạ thấp giọng thì thào:
- Là chuyện về nam nữ, ngươi còn muốn nghe sao?
Khuân mặt xinh xắn của Mộc Tử chợt hồng lựng lên, nàng vội xoay người bỏ chạy, trước khi chạy mất còn mắng lại một câu
- Đáng ghét, nam nhân các ngươi không có một người nào tốt hết.
Ta và Mã Khắc cùng cười vang lên.
- Nói tiếp đi, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?
Mã Khắc nhìn khắp xung quanh, xác định không có ai mới thần bí nói:
- Khi ta tỉnh dậy phát hiện ở đó có vết máu.
Ta ngây ngây ra chưa hiểu:
- Ở đó là ở đâu cơ chứ?
Mã Khắc khóc cười không được phải nói:
- Còn nơi nào nữa sao?
Nói xong chỉ chỉ tay xuống dưới.
Ta lúc này mới hiểu ra:
- Ngươi là nói...
Mã Khắc vội gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi đó.
Ta hâm mộ gào lên:
- Tiểu tử ngươi quả thật là hên a, trách sao ngày đó Hải Nguyệt thần thần bí bí, còn nói cần Hải Nguyệt dụng cái gì mà trinh khiết, thì ra là có cách trị liệu như vậy a. Vậy sau đó ngươi phản ứng thế nào?
- Lúc ấy ta cũng chẳng phản ứng thế nào cả, càng nghĩ càng không đúng, ta liền qua hỏi phụ thân ta, người lập tức mời Hải Nguyệt đến, chứng thực những gì ta nghĩ, ngay ại đó phụ thân ta đã định hạ hôn sự của ta với Hải Nguyệt, nói là sẽ cho chúng ta thành thân sau khi tốt nghiệp.
Nói đến đây, vẻ mặt Mã Khắc tràn đầy vẻ say mê hạnh phúc.
- Vậy Hải Nguyệt đã đồng ý chưa?
Mã Khắc gật gật đầu:
- Từ đó ta có thể đi lại danh chính ngôn thuận rồi, thời gian đầu khi ta tới tìm nàng còn không chịu gặp ta, hắc hắc, ta giả vờ thân thể suy nhược sắp ngã xuống đất nàng mới chạy đến, còn đỡ ta vào khuê phòng của nàng nữa chứ. Ta lập tức tiến công rốt cục nhận được sự đồng ý của nàng. Nàng nói, lần này ta cứu nàng làm nàng đặc biệt cảm động, cuối cùng nàng đã hiểu ra ai mới chánh thức là người hợp với nàng, nàng nguyện ý gả cho ta, ha ha.
Ta đập vào đầu Mã Khắc một cái:
- Tiểu tử ngươi cẩn thận một chút, cứ quá say mê tình ái sẽ làm giảm thực lực đó.
Mã Khắc hắc hắc cười nói:
- Ta cao hứng mà, nhiều năm cố gắng như vậy rốt cục kết quả đã khai hoa.
Ta cũng chạnh lòng:
- Huynh đệ, rốt cục ngươi cũng khổ tận cam lai, nhất định phải trân trọng tình yêu này đó. Mà ngươi cũng không hỏi lúc trước Hải Nguyệt làm thế nào để cứu ngươi sao?
Mã Khắc càng cười to hơn nói:
- Đương nhiên ta có hỏi nhưng Hải Nguyệt chỉ đỏ mặt dứt khoát không chịu nói ra.
- Sao ngươi không thử lại đi, dù sao cũng đã...
- Không thể làm gì quá đáng được, ta vốn cũng rất muốn, thế nhưng nàng không đồng ý, ta thật vất vả mới có nàng, đương nhiên không thể quá bức nàng, bây giờ nàng đã chịu cho ta ôm rồi, dù sao nàng cũng chạy không được nữa, ta thật sự thoả mãn rồi.
Ta thầm nghĩ, Mã Khắc chịu nhiều đau khổ như vậy cuối cùng mới có thể ở cùng một chỗ với Hải Nguyệt, ta thật hạnh phúc thay cho hắn, không biết ta và Mộc Tử bao giờ mới có thể được như vậy.
Mã Khắc lay lay ta:
- Lão đại, ngươi nghĩ gì vậy?
Ta giật mình tỉnh ra:
- Không có gì, là ta cao hứng thay cho ngươi thôi, lần này ngươi bị thương cũng đáng giá a.
Mã Khắc không chút nghi ngờ nói:
- Đúng vậy, ta một chút hối hận cũng không có, vốn, khi ta chịu đòn thay cho Hải Nguyệt đã không nghĩ tới mình còn có thể sống lại, ta đã nghĩ dụng tính mệnh của mình cứu lấy mệnh của Hải Nguyệt, lão thiên quả là không tệ với ta, chẳng những để ta sống lại mà còn tặng cho ta người mà ta yêu nhất.
Ta đứng lên vỗ vỗ vai hắn nói:
- Hôm nay Hải Nguyệt cũng đi học đó, giữa trưa chúng ta cùng đến Bích Hải triều thăng đập phá đi, hảo hảo chúc mừng ngươi một phen. Bây giờ đi học đi.
Mã Khắc cũng đứng lên:
- Lão đại, vậy ta đi đây, giữa trưa gặp lại.
Giờ nghỉ trưa, ta và Mộc Tử đi gọi Tư Ngoã cùng hội hợp với Mã Khắc và Hải Nguyệt vẫn cúi đầu đỏ mặt cùng đi tới Bích Hải triều thăng.
Ta trêu Hải Nguyệt:
- Oa, Hải Nguyệt, sao mặt ngươi đỏ vậy, không phải bị thương chứ.
Mặt Hải Nguyệt càng đỏ gay gắt, cúi gằm mặt xuống. Mã Khắc vội đỡ cho nàng:
- Lão đại, ngươi đừng làm khó nàng nữa.
Ta cùng Tư Ngoã cười vang, ta vừa cười vừa mắng:
- Bây giờ đã bắt đầu chuyển sang nói đỡ cho Hải Nguyệt rồi à, sau này tiểu tử ngươi nhất định bị người ta quản rất chặt đó.
Vẻ mặt Mã Khắc càng toát ra nét say mê:
- Ta cũng hy vọng nàng quản ta.
Hải Nguyệt đang nắm lấy tay hắn cũng không nén nổi ngước mắt lên thâm tình nhìn hắn.
Mộc Tử chợt lên tiếng:
- Huynh xem người ta kìa, sau này muội cũng muốn quản lý chặt huynh, huynh có nguyện ý hay không?
Chết, một câu nói sai không ngờ lại cấp phiền toái cho chính mình, ta đau khổ nói:
- Nguyện ý, nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý rồi.
Đã lâu không vui vẻ như vậy, trải qua mấy lần hoạn nạn cùng chia sẻ khiến tất cả mọi người thành bạn tốt của nhau. Một bữa tiệc tại hào khí vui sướng và viên mãn đã chấm dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.