Quang Chi Tử

Chương 2: Li khai học viện




Đã tới lúc li khai khỏi nơi đây rồi, học viện là ngôi nhà thứ hai của ta, ta thật sự bỏ không được. Ta lưu luyền nhìn lại từng căn phòng học, tại sao thời gian lại trôi nhanh như vậy? nó khiến ta vội vàng mà tới rồi lại vội vàng đuổi ta đi.
Địch sư phụ thấy ta lưu luyến không thôi thì thở dài: "Đã tới lúc rồi, con còn có thể trở về mà, ta tin rằng khi con trở về cũng sẽ đem theo càng nhiều huy hoàng cho học viện cũng là cho ta. Con đã là đại hài tử rồi không nên giống như nữ nhân như vậy được, đi thôi."
Ta nặng nề, chậm chạp lê bước đi tới cửa học viện, ta quay đầu lại nhìn tấm biển cứng rắn tạc bằng đá hoa cương ghi hàng chữ lớn - Hoàng Gia trung cấp ma pháp học viện. Ánh mắt ta lại một lần nữa ươn ướt.
"Lão đại, chờ một chút, ta tới tiễn ngươi đây." Mã Khắc thở gấp chạy tới. Vốn ta hôm nay muốn ra đi mà không thông tri cho hắn vì ta không muốn nghĩ tới tràng diện khó chịu kia nữa.
"Sao không nói cho ta đã đi vậy a, thật không nghĩa khí chút nào." Trên mặt Mã Khắc chẳng biết đang biểu thị vẻ mặt là khóc hay là cười nữa. "Cái này tặng cho ngươi, ta sẽ ở cao cấp ma pháp học viện chờ ngươi đấy. Chúng ta sẽ còn phải tiếp tục học tập nữa." Nói đoạn, Mã Khắc lấy trong lòng ra một thanh chủy thủ. Nhìn vẻ bên ngoài thì nó rất hoa lệ, trên vỏ đao khảo các loại bảo thạch rất đẹp. Ta tiếp nhận nó, cũng không nhìn kĩ nó, dù sao tình cảm li biệt lúc này cũng tràn ngập trong lòng không còn chỗ nào để chứa sự tò mò đó cả. Bên cạnh Địch sư phụ trong mắt lại hiện lên một tia khác lạ.
Không thể dùng lại nữa, nếu không ta sẽ chẳng thể đi được mất. Ta cắn răng quay đầu bước đi cùng ĐỊch sư phụ trên con đường trở về nhà. Cố gắng không quay đầu lại nhưng nước mắt cũng không nhịn được cứ trào ra.
"Trường Cung à, đừng nghĩ nhiều nữa, con có muốn lên trên bầu trời xem thế nào không?."
Nghe ĐỊch sư phụ nói quả nhiên cũng làm phân lực chú ý của ta đi. "Lên bầu trời? Con làm thế nào được a?"
"Chẳng lẽ con quên ta thứ tu là phong hệ ma pháp hay sao, ta cũng có thể bay mà!" Nói rồi, Địch sư phụ gia cấp cho mình một Phong Tường Thuật chậm rãi nhấc thân mình lên khỏi mặt đất.
"Lần đầu tiên thấy sư phụ bay a, con làm thế nào để bay ạ?" Ta không biết phong hệ ma pháp mà.
"Ta sẽ mang con theo, tới đây nào, ôm lấy ta."
Cứ như vậy ta và ĐỊch sư phụ cùng một chỗ bay thẳng lên trên bầu trời, cảm giác quả thực rất tuyệt. Rừng rậm và thôn trang dưới chân trông giống như những con kiến vậy. Gió nhẹ quất vào mặt, thật sự cảm giác mình như là thần tiên vậy. Ta hâm mộ nói: "Con khi nào mới có thể bay được a!"
"Cũng không phải không có khả năng, mặc dù con không biết phong hệ ma pháp nhưng sau này nếu có cơ hội học tập đấu khí thượng thừa, khi tới một trình độ nhất định cũng có thể bay."
"Dùng đấu khí cũng có thể bay sao ạ?" Ta nghi hoặc hỏi.
"Đúng vậy, hơn nữa đấu khí bay tốc độ còn nhanh hơn ma pháp rất nhiều, chỉ có điều lại không thể kéo dài mà thôi."
Địch sư phụ nói khiến ta đối với đấu khí sinh ra một cảm giác ham muốn học hỏi. Có thể bay thật là tốt, sau này có cơ hội nhất định phải học tập thật tốt đấu khí, chỉ cần có thể bay được là được rồi.
Bay liên tục hơn một giờ đồng hồ sau, sắc mặt của Địch sư phụ có chút khó khăn. Dù sao phi hành trong thời gian dài cũng khiến hao phí rất nhiều ma pháp lực, lại còn dẫn theo một người. Dù Địch sư phụ có là Ma Đạo Sư cũng rất khó khăn.
"Địch sư phụ, chúng ta hạ xuống thôi, sư phụ nghỉ ngơi chốc lất đã." Ta quan tâm hỏi.
"Được rồi, Ài, già rồi, thân thể không chịu nổi, bay thời gian dài ma pháp lực có chút không chịu được."
Chúng ta đáp xuống một con đèo nhỏ, nghỉ ngơi trong chốc lát chúng ta lại tiếp tục lộ trình.
Cứ như vậy, hết bay là đi bộ, rốt cục cũng về tới nhà. Ta bây giờ chính là niềm kiêu hãnh của mọi người trong thôn, khi mọi người biết được ta lấy được tấm bằng đại ma pháp sư lại càng hoan hô vang dội hơn. Ba ba mụ mụ thấy ta trở về càng cao hứng, không biết nên nói gì cho tốt nữa. Ta cũng không dám nói cho mọi người biết lão nhân cùng ta trở về chính là một trong thập đại ma đạo sư đương đại. Nếu không chắc mọi người phải mở đại yến mất.
Chúng ta nghỉ ngơi một ngày, hôm sau ĐỊch sư phụ bắt đầu nói chuyện ta đi lịch lãm với ba ba mụ mụ của ta. Ba ba mụ mụ đều trầm mặc, ở trong lòng họ tới được Hoàng gia cao cấp ma pháp học viện mới chính là con đường chính thống nhất. Hơn nữa họ cũng lo lắng cho sự an toàn của ta. Bất quá, bọn họ cũng rất tôn trọng địch sự phụ nên không nói gì cả.
NGười sành sỏi như ĐỊch sư phụ sao lại không nhìn ra trong lòng họ nghĩ gì chứ. Ông kiên nhẫn giảng giải mục đích lịch lãm và kỳ vọng vào ta. Cùng với các biện pháp bảo vệ an toàn khiến ba ba mụ mụ rốt cục cũng đồng ý cho ta đi lịch lãm.
Buổi tối, ta và Địch sư phụ tới một chỗ bên ngoài thôn đi dạo. Ta đắm chìm trong màn đêm mê người, đột nhiên Địch sư phụ ngừng lại, nghiêm túc nói với ta: "Trường Cung, lần này nhiệm vụ của con rất gian nan, vì an toàn của con ta tặng con mấy vật này." Từ trong ngực áo ông lấy ra ba quyển ma pháp quyển trục.
"Ba quyển ma pháp quyển trục này đều có công năng giống nhau. Nếu nói không khách khí thì là 3 quyển trục chạy trốn. Nó có thể cho con lập tức di chuyển tới địa phươn cách 50 dặm, con hãy nhận lấy."
Ta không khách sáo nhận lấy mấy quyển trục rồi nói: "Cám ơn sư phụ"
"Vẫn còn, ta cũng đã mời ma đạo sư bài danh đệ nhất tại đại lục thiết kế ra một ma pháp trận, là một trường chuyển di ma pháp trận. Nếu khi có vấn đề không giải quyết được hoặc hoàn thành nhiệm vụ thì con có thể dùng ma pháp trận này lập tức trở lại học viện. Cách sử dụng ma pháp trận đều có ghi trong quyển sách này, con phải nhanh chóng học cho xong nó. Truyền tống trận có tính chính xác tới hơn 90% đấy." Nói xong lại đưa cho ta một quyển sách mỏng khác.
Ta nhận sách xong vẫn còn nghe sư phụ nói: "Con phải chú ý, khi sử dụng ma pháp trận này thì phải trong trạng thái tốt nhất, nếu không sẽ xuất hiện sai lệch không tốt đấy."
"Vâng, con sẽ luyện tập nó thật tốt."
"Trong 'tử tinh tạp' của con ta cũng đã cho vào thêm 1000 toản thạch tệ, có lẽ đã đủ cho con sử dụng rồi. Nhớ không được tiêu pha linh tin. Thần khí lần này con tìm vị trí đại khái ở trong một sơn cốc tại một tỉnh của đạt lộ vương quốc. Con sẽ tới nơi đó tìm kiếm. Được rồi, ta đã nói xong cả rồi."
Ta dụng tâm ghi nhớ hết tất thảy những điều Địch sư phụ nói, ông chợt nhớ tới một vấn đề: "Đúng rồi, khi con đi Mã Khắc có tặng con một thanh chủy thủ, nó không phải là một thanh chủy thủ thông thường đâu. Mặc dù có kém thần khí nhưng lực lượng không phải bình thường đâu. Có nó, con có thể đột phá hết thảy đấu khí và ma pháp phòng ngự. Con nên cẩn thận khi sử dụng nó."
Thật không nghĩ tới Mã Khắc tặng ta một bảo vật như vậy. Thật sự là một hảo huynh đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.