Quang Chi Tử

Chương 12: Thoát ly khổ hải




Thời hạn 3 ngày trôi qua rất nhanh. Ta đã đợi Hải Thủy đến giải cứu.
Trước mắt ta bỗng có ánh sáng lóe lên, hình dáng quen thuộc của Hải Thủy xuất hiện, trong tay cầm một gói dài dài, nàng thấy ta vẫn còn bị xích nằm trên giường đá không nhịn được cất tiếng kêu khẽ:
- Trường Cung, huynh chưa khôi phục lại pháp lực sao?
Ta nói:
- Ta khôi phục được một phần rồi, chỉ là sợ bọn họ phát hiện ra nên không có thoát khỏi mấy cái xiềng xích này.
Hải Thủy thở phào nhẹ nhõm nói:
- Mau mau lên nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.
Ta âm thầm vận đấu khí, toàn thân phát ra bạch quang chói mắt, tay chân vận sức duỗi ra tứ phía, dễ dàng vặn đứt dây xích, ta nhảy đến đứng cạnh Hải Thủy, cảm giác được đứng lại trên mặt đất nguyên lai là rất thoải mái a.
Hải Thủy đưa cái gói dài đó cho ta, đồng thời móc ra quyển trục đào thoát, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Ta tiếp nhận cái gói đó, vừa mở ra nhìn, chính là ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để của ta, ta vội vàng cầm lấy, một cảm giác thân thuộc, huyết nhục tương liên truyền tới toàn thân.
Ta lấy đào thoát quyển trục từ trong tay Hải Thủy, nói:
- Để huynh làm cho, muội cứ nắm lấy tay huynh là được.
Hải Thủy nói:
- Thân thể huynh có thể chịu được không?
Ta gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, ta đã khôi phục được khoảng 5 thành ma pháp lực. Chỉ cần không gặp phải ma pháp sư thực lực như mấy vị sư phụ, hẳn là thừa sức ứng phó.
Hải Thủy lộ vẻ tươi cười nói:
- Đây là đào thoát quyển trục mới nhất, đích thân Chấn sư phụ nghiên cứu, có công năng định vị, nó có thể truyền tống đến 1 địa điểm cố định trong phạm vi 10 dặm, cũng có nghĩa là trong vòng 10 dặm có thể truyền tống đến bất kì nơi nào, muội đã sắp xếp rồi, chúng ta đi thôi.
Nói xong ôm lấy cánh tay ta, cả thân thể mềm mại cũng nhích tới ép sát vào người ta.
Ta xấu hổ đưa mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng không tỏ vẻ gì muốn dời xa ra, cũng đành để yên. Ta hít sâu một hơi, dùng ma pháp trượng Tô Khắc Lạp Để phát ra một vòng hào quang bao quanh cả hai người, sau đó khởi động đào thoát quyển trục. Kim quang lóe lên, trong thạch lao đã hoàn toàn không còn bóng dáng chúng ta nữa.
Nguyên lai cảm giác lúc sử dụng ma pháp sảng khoái như vậy, ta cảm giác chính mình như được tái sinh, đối với mọi sự vật đều cảm thấy niềm hứng thú. Đối với cuộc sống tràn ngập yêu đời.
Ánh sáng lại lóe lên, ta phát hiện hai người chúng ta đã tới một căn phòng, bài trí xung quanh đều là màu hồng, nhìn qua có vẻ rất ấm áp, cả phòng cũng tràn ngập ánh mặt trời. Ta kinh ngạc hỏi Hải Thủy:
- Đây là đâu vậy, hay là muội sắp xếp nhầm chỗ rồi.
Hải Thủy miễn cưỡng rời tay ta ra, bĩu môi nói:
- Chỉ có huynh mới sắp xếp nhầm chỗ thì có, đây chính là phòng của người ta mà.
Ta nhất thời kinh hãi nói:
- Cái gì, đây là phòng muội à, sao muội lại sắp xếp đưa ta đến đây. “
Nguyên lai là khuê phòng của Hải Thủy.
Hải Thủy nói:
- Phòng muội thì sao. Chính ở đây mới tuyệt đối an toàn, nơi này là nơi ở của gia tộc muội, ai dám đến đây lục soát chứ, hơn nữa lại còn là khuê phòng của con gái.
Ta đỏ mặt xấu hổ nói:
- Ta là nam nhân, lại ở trong phòng muội, việc này đồn ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của muội.
Hải Thủy thần sắc buồn bã nói:
- Muội không sợ huynh còn sợ cái gì, trong lòng huynh chỉ toàn là Mộc Tử tỷ tỷ, nếu như đây là khuê phòng của tỷ ấy, chắc huynh không sợ phải không.
Thấy nàng có vẻ hơi tức giận, ta cũng không dám phản đối nữa, chuyển đề tài nói:
- Các vị sư phụ thế nào rồi, bệnh tình của Địch sư phụ khá hơn chưa? Tiền tuyến tình hình thế nào?
Hải Thủy cau mày nói:
- Huynh hỏi nhiều như vậy, người ta làm thế nào trả lời hết được.
Ta đầu hàng, nói:
- Được được, vậy muội đem tình hình từng việc nói ta nghe, trước tiên nói về bệnh tình của Địch sư phụ đi đã.
Hải Thủy cười khúc khích nói:
- Địch sư phụ vốn là không có chuyện gì, chủ yếu là lo lắng cho huynh mới sinh bệnh, huynh chính là tâm bệnh của lão nhân gia người đấy.
Ta đỏ hoe mắt, nhớ tới công lao dạy dỗ nhiều năm của Địch sư phụ. Ta cảm thán nói:
- Thật sự lần này có lỗi với sư phụ nhiều quá.
Hải Thủy nói:
- Huynh cũng đừng đau lòng quá, chỉ cần về sau này huynh phát huy bản lãnh, kiến tạo sự nghiệp lẫy lừng Đại lục đối với Địch sư phụ là an ủi lớn nhất rồi. Lão nhân gia cũng hy vọng huynh yên lành , sư phụ nói huynh không cần đi tìm ông, chỉ cần mau mau chạy trốn, sau này yên ổn gặp nhau không muộn, còn nói huynh nhất định không được quên sứ mạng của mình.
Ta lắc đầu, nói:
- Chỉ sợ sau này ta làm lão nhân gia thất vọng, lần này ta vượt ngục, chỉ muốn làm một chuyện, đó là đi tìm Mộc Tử tại Ma tộc, lần này đi Ma tộc, nguy hiểm cửu tử nhất sinh, nếu ta may mắn không chết, nhất định sẽ hoành thành sứ mạng được giao.
Hải Thủy kinh ngạc nói:
- Cái gì? Huynh muốn đến Ma tộc?
Ta kiên định gật đầu, nói:
- ta nhất định phải đi tìm Mộc Tử, ta không thể để mất nàng được.
Hải Thủy cúi đầu, thì thầm nói:
- Nếu huynh cũng có thể đối với muội như vậy, dù có chết muội cũng tình nguyện.
Vừa nói nàng vừa khóc thút thít, nhìn bộ dạng Hải Thủy đau lòng như vậy, ta không cầm được ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về nàng nói:
- Thôi, đừng khóc, tấm lòng của muội đối với ta, ta làm sao không rõ? Lần này muội bất chấp hiểm nguy cứu ta, ta vô cùng cảm kích, nếu muội không chê, ta nguyện ý cùng muội …
Ta thật sự không muốn làm tổn thương tình cảm của cô gái khả ái này nữa, quyết định chấp nhận tình cảm của nàng.
Hải Thủy mở to mắt, nói:
- Thật vậy chăng? Huynh nó thật chứ?
Vẻ mặt kinh ngạc của nàng biến đi rất nhanh, lại trở nên buồn bã, nói:
- Hoàn toàn không có khả năng, huynh đã có Mộc Tử tỷ tỷ, tỷ ấy không chấp nhận muội đâu.
Ta vuốt tóc nàng, nói:
- Cô nương ngốc, Mộc Tử không có như vậy, cô ấy cũng từng nói qua một lần, cho phép huynh tiếp nhận tình cảm của muội mà.
Hải Thủy ngẩng đầu lên nói:
- Thật vậy chăng?
Ta thành thật gật đầu, tay nắm chặt tay Hải Thủy, nói:
- Muội có tình nguyện theo ta không, mặc dù bây giờ ta chưa thể nói yêu muội, nhưng ta đồng ý từ từ xây dựng tình cảm của ta và muội, muội đã vì ta ra sức quá nhiều, ta thật lòng không muốn làm thương tổn muội nữa.
Trên mặt Hải Thủy xuất hiện vẻ tươi cười, từ từ như sóng lan rộng, nàng bỗng chợt ôm chầm lấy ta, úp mặt vào ngực ta, cao hứng nói:
- Thật tốt quá, giấc mộng bấy lâu của muội đã thành hiện thực, Trường Cung, huynh biết không, muội chờ ngày này đã bao lâu rồi, thật là khổ a.
Ta kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ muội với Mộc Tử cũng nghĩ giống nhau sao? Muội không ngại cùng nàng chia sẻ tình yêu sao?
Hải Thủy cười lắc đầu nói:
- Đương nhiên không ngại, huynh ma pháp cao cường như vậy, khẳng định có rất nhiều cô gái theo đuổi, Mộc Tử tỷ tỷ chấp nhận muội, muội đã rất hài lòng rồi, chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh, điều gì muội cũng không tính tới nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.